[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 55 : Chương 055

Người đăng: 

.
Lúc này, gấu Bắc Cực phát ra tiếng kêu nhỏ, cao thủ Ma môn lại phi thân lên cao. Lập tức, sói tuyết trong cốc vừa tìm hiểu động tĩnh, liền xông ra cả chục con, nhanh chóng phát hiện được cao thủ Ma môn và gấu Bắc Cực. Thiên Lân đứng bên Tân Nguyệt, tay phải lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, miệng lại lên tiếng: - Thật kỳ quái, sao cao thủ Ma môn và gấu Bắc Cực lại va chạm với nhau? Tân Nguyệt không nhìn hắn, quát khẽ: - Chớ có tinh quái, ở đây không phải chỗ làm loạn. Thiên Lân bị nàng phát hiện được tâm tư, nhưng không hề bỏ qua, cố chấp nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng. Tân Nguyệt trừng hắn, vẻ mặt phức tạp và mâu thuẫn, chần chừ một lúc cuối cùng không hề nói câu nào cả. Thiên Lân hơi kích động, vẻ mặt hiện ra niềm vui trong lòng, nhỏ giọng nói: - Tân Nguyệt, nàng thật tốt. Thở dài u oán, Tân Nguyệt nhìn về phía xa, không rõ là lo lắng hay đau thương, giọng phiền muộn nói: - Thiên Lân, ngươi còn nhỏ. Ngươi bây giờ truy đông đuổi tây chỉ vì hiếu kỳ thích thú cái mới. Một khi sau đó ngươi phát hiện được, có thể ngươi sẽ thấy không phải như ngươi mong ước. Vì thế, ngươi rất nhanh vứt đi, bỏ hết tất cả. Thiên Lân sửng sốt nhìn nàng, suy tính những câu nói của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ, bản thân hắn quả thật như nàng nói, mọi thứ chỉ là thích mới lạ chơi đùa không thôi chăng? Rất lâu sau, Thiên Lân tỉnh lại, nhìn vào mắt Tân Nguyệt, nghiêm túc nói: - Có lẽ câu nói của nàng mô tả được một số phương diện của ta. Nhưng ta phải nói cho nàng câu này, nếu như đã vào tay ta rồi, thuộc về cuộc đời của ra, cả đời này ta sẽ không hề buông bỏ! Tân Nguyệt không nói, chỉ trầm ngâm nhìn hắn, một lúc sau mới than nhẹ: - Lời hứa mười tám tuổi có thể kéo dài mãi, đến già lão sao? Thiên Lân nghiêm mặt nói: - Ngươi không tin tưởng ta chăng? Tân Nguyệt cười cười, vẻ mặt khó hiểu đáp: - Những vật vĩnh viễn trên đời này có được ít nhiều? Cô đơn, hay là khác biệt? Thiên Lân trầm giọng nói: - Tình yêu cũng có thể vĩnh hằng! Tân Nguyệt giật thót, nàng bị ánh mắt Thiên Lân nhìn như điện, khiến trong lòng có hiện tượng thất thần một chút. Sau đó, Tân Nguyệt bình tĩnh lại, dường như phát hiện thấy hai bên nói chuyện có vẻ cứng ngắc, không khỏi đổi chủ đề: - Những vật vĩnh hằng chủ yếu cần tuế nguyệt vĩnh hằng chứng kiến, bây giờ hay là chúng ta hãy nhìn qua tình hình hiện tại đã. Thiên Lân không hề miễn cưỡng, dường như hắn cũng thấy như suy nghĩ của Tân Nguyệt, dù sao hứa hẹn cả đời có mấy người làm được đến cùng. Cúi đầu, Thiên Lân nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy lúc này ở cửa Tuyết Lang cốc, trên ngàn con sói tuyết tạo thành một bức tường, đang trừng trừng mắt hổ nhìn tám con gấu Bắc Cực và cao thủ Ma môn lơ lửng trong không trung. Trên mặt đất, gấu Bắc Cực cầm đầu tỏ vẻ vô cùng cao ngạo, ngẩng đầu nhìn trời căn bản không thèm liếc những con sói tuyết, hệt như một vị vua đang ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Giữa không trung, người đàn ông trung niên xuất thân từ Ma môn im lặng, không thấy một chút biểu tình, không tiến vào mà cũng không rời đi, rõ ràng đang chờ đợi. - Xem bộ dạng như vậy, quan hệ giữa bọn chúng có phần phức tạp. Thiên Lân nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình. Tân Nguyệt điềm nhiên đáp: - Còn không phức tạp thì sao bọn chúng chờ đến bây giờ? Thiên Lân cười nói: - Như vậy, chúng ta đổ thêm chút dầu cho bọn họ chơi đùa, xem thử bọn họ có thể nhẫn nhịn đến lúc nào. Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm: - Ngươi muốn bản thân ra tay? Thiên Lân đáp: - Có đôi khi tụ tập náo nhiệt cũng rất thú vị. Bây giờ nàng hãy quay về chỗ bọn Lâm Phàm, nơi đây giao cho ta. Đợi khi bọn họ xông vào, mọi người mới tính toán tình hình có cần phải xuất hiện hay không cần để tiếp tục quan sát. Tân Nguyệt suy tư một lúc, gật đầu nói: - Cũng được, ngươi cẩn thận một chút. Nói rồi bỏ đi. Thiên Lân nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng: - Tân Nguyệt … Tân Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Chần chừ một lúc, Thiên Lân nói: - Những vật vĩnh hằng không nhất định là tốt … Tân Nguyệt ánh mắt khẽ biến, điềm nhiên cắt lời: - Đúng thế, những vật vĩnh hằng không nhất định là tốt. Nhưng những vật tốt nhất cũng không dễ dàng có thể nắm giữ được. Thiên Lân cười cười, hơi thư thái nói: - Vật ta có thể đưa cho nàng không nhất định vĩnh hằng, cũng không nhất định tốt nhất, nhưng nàng nhất định sẽ thích nó. Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm: - Phải vậy chăng? Ngươi quả thật biết điều ta nghĩ trong lòng? Trong tiếng hỏi ngược, Tân Nguyệt nhẹ nhàng lướt đi, để lại một mình Thiên Lân suy nghĩ về câu nói của nàng. Phụ nữ xinh đẹp thật ra muốn điều gì đây? -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Ở cửa cốc Tuyết Lang, sói tuyết và gấu Bắc Cực cách nhau vài trượng, không khí hai bên khẩn trương. Thân là hai thế lực mạnh mẽ trên Băng Nguyên, sói tuyết với số lượng kinh người của mình, hoàn toàn không sợ gấu Bắc Cực. Lúc này, sói tuyết khi phát hiện gấu Bắc Cực xâm nhập, thái độ vô cùng cứng rắn, thỉnh thoảng lại tru lên. Bảy con gấu Bắc Cực căm tức nhìn sói tuyết, nhưng vì thủ lĩnh không hề nói gì, đành phải giận dữ mở to hai mắt, hoàn toàn không chấp nhận sự khiêu chiến của sói tuyết. Giữa không trung, cao thủ Ma môn lạnh lùng quan sát, ánh mắt thỉnh thoảng liếc vào trong cốc, nhưng sói tuyết trên mặt đất và gấu Bắc Cực đều không hề lưu ý đến. Thế rồi, ba phương đã giằng co một lúc. Thiên Lân trên tầng mây thấy vậy, ánh mắt đảo tròn, thân thể âm thầm hạ xuống, khi đến gần mặt đất, đột nhiên không thu giấu khí tức nữa, khiến cao thủ Ma môn và thủ lãnh gấu Bắc Cực chú ý, một lúc sau đã đi vào giữa Tuyết Lang cốc. Lúc này, sói tuyết trong cốc ngửng đầu gào thét, vài trăm con sói đói khát cấp bách phóng lên muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thiên Lân thấy vậy sớm có đề phòng, thân thể hoàn toàn không đáp xuống mặt đất, mà ngừng lại ở độ cao năm trượng trên không, mặc cho sói tuyết dưới chân nhảy tới nhảy lui, ánh mắt quan sát tình hình ở cửa cốc. Gầm nhẹ một tiếng, gấu Bắc Cực cầm đầu trừng Thiên Lân, sau đó chân đạp về phía sau, thân hình to lớn gầm rú bay lên, không ngờ dễ dàng vượt qua cự ly vài trăm trượng, xuất hiện bên cạnh Thiên Lân. Cao thủ Ma môn thấy vậy, dường như ý thức được tình hình, không nói thêm lời nào cũng phóng tới như gió, đánh giá tình hình của Thiên Lân. Liếc người đàn ông trung niên, Thiên Lân như cười như không nói: - Giữa chúng ta, cảm giác tựa hồ có chút liên quan. Người đàn ông trung niên ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng hỏi lại: - Ngươi là ai, câu này có ý gì đây? Thiên Lân hỏi ngược lại: - Ngươi là ai, vì sao lại đến đây? Thấy giọng Thiên Lân sắc bén, người đàn ông trung niên né ánh mắt hắn, hoàn toàn không để ý trả lời: - Ta tên là Diêu Vân, là hạng vô danh tiểu tốt, ngươi thì sao? Thiên Lân cười cười, hơi tà dị đáp: - Ta tên Thiên Lân, là hạng có danh vọng. Người đàn ông trung niên sửng người, sau đó hừ lạnh một tiếng, có vẻ tức giận với sự châm chọc của Thiên Lân. Đưa mắt nhìn gấu Bắc Cực to lớn, Thiên Lân cau mày nói: - Truyền thuyết có nói vài trăm năm trước có một con gấu Bắc Cực vô cùng lợi hại, dây dưa ân oán với Tuyết Lang cốc vài trăm năm, không biết ngươi có ấn tượng gì với chuyện này không? Gầm nhẹ một tiếng, gấu Bắc Cực âm thanh rổn rảng đáp lại: - Đó chính là bổn vương, ngươi vì sao biết được chuyện này? Thiên Lân hơi kinh ngạc, hô nhẹ: - Thì ra là ngươi! Quả thật không ngờ được. Ngừng lại một chút, Thiên Lân vốn muốn hỏi gấu Bắc Cực, liền tươi cười dễ nhìn, trả lời: - Khi còn bé thường thích nghe chuyện xưa, ai ngờ chuyện này lại là thật, vì thế … Ha … Ha … Gấu Bắc Cực ánh mắt lay động, hơi nghi ngờ, nhưng không hề hỏi nhiều, giọng đầy bá khí nói: - Tiểu tử, ngươi nếu đã biết sự tích của bổn vương năm xưa, hẳn hiểu rõ tính tình bổn vương. Bây giờ nếu ngươi tự động bỏ đi, bổn vương có thể không truy cứu đến nữa. Nếu như ngươi muốn nhúng tay vào chuyện giữa bổn vương và Lang vương, thế đừng trách bổn vương không nể mặt. Thiên Lân thanh minh: - Đừng hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua đây thấy náo nhiệt, cho nên đến xem cho vui. Còn chuyện ân oán giữa các vị, ta không hề hứng thú vụng không nhúng tay vào. Bây giờ ở đây quá ồn ào, hay ta đổi sang chỗ khác vậy. Nói rồi hình bóng lóe lên đã dời ngang cả trăm trượng. Thấy Thiên Lân đi rồi, gấu Bắc Cực thôi không nhìn theo hắn, liếc trừng đám sói tuyết đang trợn tròn mắt chung quanh, rồi nhìn đến Diêu Vân. Cảm nhận được sự bá đạo của gấu Bắc Cực, Diêu Vân không đợi hắn nói, thức thời dời người đi, đối diện với Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống dưới chân. Khiến hai kẻ dị loại sợ hãi chạy rồi, gấu Bắc Cực giận dữ nhìn vào cửa động ở lưng chừng ngọn núi băng, quát to lên: - Lang Vương, ra đây mau cho ta! Âm thanh điếc tai thổi lên như cuồng phong bão vũ, hệt như một thanh kiếm vô hình với hắn làm trung tâm, chém nhầu bốn phương tám hướng. Quanh đó, những con sói tuyết không biết nông sâu lập tức bị tai nạn, sói tuyết trong đường kính ba mươi trượng đều bị xé nát không một con nào ngoại lệ. Bên ngoài, sói tuyết tình huống tốt hơn, không chết nhưng có không ít con thụ thương. Một tiếng rống lớn đáng sợ như vậy thật vượt xa suy nghĩ của Thiên Lân. Hắn vốn tưởng rằng gấu Bắc Cực cho dù biết cách tu luyện, cũng không ngoài biết bay, sống dai, đầu lớn hơn, sức mạnh cũng mạnh hơn. Ai ngờ con gấu Bắc Cực này lại lợi hại như vậy, âm thanh vang dội mang theo sức mạnh không gì chống được. Giữa không trung, Diêu Vân vẻ mặt như bình thường, dường như hắn đã sớm biết rồi, chuyện này không khiến hắn kinh ngạc. Trong cốc, bầy sói kinh khiếp chạy loạn bốn phía, ánh mắt màu xanh lục thẫm không ngừng toát ra vẻ sợ hãi kinh khiếp. Ở lưng chừng núi băng, trong huyệt động truyền ra một tiếng gào giận dữ, chỉ thấy ánh xanh lóe lên, một con sói xanh liền bay ra, ngừng lại cách gấu Bắc Cực chừng ba trượng, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc vô cùng. - Hùng Liệt, ngươi quả thật là âm hồn không tan. Từ Băng Nguyên truy đến trung thổ, lại từ trung thổ truy về Băng Nguyên, thật ra ngươi muốn như thế nào đây? Gấu Bắc Cực hừ khẽ nói: - Thanh Lang ngươi cút cho ta, điều ta muốn chính là chiến đấu với Lang Vương, không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Thanh Lang lạnh giọng đáp: - Ta là hộ tướng của Lang Vương, cả đời sinh tử cùng ngài. Ngươi muốn tìm ngài làm phiền, thế thì hãy qua được cửa ải của ta. Hùng Liệt và Thanh Lang đã biết nhau vài trăm năm, biết nói nhảm với hắn vô ích, lập tức quát lên: - Đã từ lâu nay ngươi không phải là đối thủ của ta rồi, ngươi bây giờ tố nhất thức thời cút ngay đi. Nếu không lần này … - Hùng Liệt, chớ quá tự mãn. Hai trăm năm không gặp, ngươi cho là bổn tướng cũng không có thay đổi sao? Hơn nữa, hôm nay nơi này ngoại trừ ta và ngươi, còn có hơn hai người khách không mời, ngươi cho là bọn họ đúng là đến đây xem náo nhiệt sao? Cắt ngang lời của Hùng Liệt, Thanh Lang có ý nhắc nhở hắn. Bật cười khinh thường, Hùng Liệt điên cuồng ngạo mạn đáp: - Nguyên tắc của ta rất đơn giản, chọc vào ta phải trả giá rất lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang