[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 34 : Chương 034

Người đăng: 

.
Nở nụ cười làm quen, Thiên Lân nói: - Chỗ này chơi còn vui hơn, chúng ta bây giờ hệt như đang cưỡi rồng, đáng tiếc nó không biết … Chữ bay còn chưa thoát khỏi miệng, Thiện Từ và Thiên Lân chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh vàng kim, một điểm sáng rất nhỏ bé xuất hiện trên đỉnh đầu của con rồng, ngay giữa hai sừng. Lúc này, Thiên Lân và Thiện Từ vô cùng kinh ngạc, đều nhìn chằm chằm vào vị trí đó, tìm kiếm điểm sáng sắc vàng kim vừa biến mất. Nhưng có lòng tìm hoa hoa không thấy, hai người nhìn rất lâu cũng không có kết quả, không khỏi thất vọng, ai ngờ vào lúc hai người thất thần bất ngờ phát sinh. Lúc đó, Thiên Lân và Thiện Từ đều thất vọng, ý thức hơi yếu đi, phòng tuyến tâm linh hạ thấp. Cả hai đối với phát sinh bất ngờ tương đối kinh ngạc, hơi có phần hồn bất phụ thể. Đến lúc này, trên đỉnh đầu của rồng lóe lên ánh vàng kim, một luồng sức mạnh vô cùng huyền diệu chỉ trong sát na đã đoạt lấy hồn phách cả hai đứa, khiến bọn chúng tiến vào một đường hầm thời không trước giờ chưa từng thấy, chưa từng nghe. Thiên Lân và Thiện Từ vẫn giữ nguyên hình dạng ngồi trên sừng rồng, một trái một phải, xem ra vẻ mặt chăm chú, dường như đang quan sát gì đó. Nhưng trên thực tế, hồn phách (nguyên thần) của bọn chúng đã rời khỏi thân thể. Không gian chuyển động rất nhiều màu sắc khiến người ta mắt hoa mày loạn. Thiên Lân và Thiện Từ ở trong đó, có cảm giác như cưỡi mây mù bay lượn. Thời khắc đó, biến hóa bốn phía nhanh đến kinh người, khi thì màu sắc hỗn loạn, khi thì màu sắc phân chia rõ ràng, phối hợp với thời không đảo chuyển và tiếng kình phong gào thét, khiến cho Thiên Lân và Thiện Từ cảm xúc mênh mông, căn bản không cách gì bình tâm tĩnh trí để suy xét bản thân hiện nay đang ở đâu? Tình hình đó kéo dài trong chốc lát, khi hai người cảm thấy sức xoay tròn bên ngoài thân thể biến mất, cảnh tượng bốn phía đã sớm mất rồi. Đó là một không gian trắng tinh một màu, nhiều bức tường khí trong suốt ngăn cách nơi này thành từng khu vực từng khu vực. Chuyện này khiến người ta phóng mắt nhìn không thấy tận cùng, nhưng lại có thể thấy được sự tồn tại của những bức tường khí. Thiên Lân và Thiện Từ lơ lửng trong không gian này, nguyên thần ở nơi đây biểu lộ trạng thái thực thể, hai đứa ở cách nhau chừng hai trượng, đang hiếu kỳ nhìn bốn phía, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mê hoặc và mới mẻ. Quay đầu lại, Thiên Lân nói với Thiện Từ: - Nơi này kỳ quái, chúng ta vì sao lại tiến vào đây? Thiện Từ lắc đầu nói: - Ta cũng không biết nữa, dường như có chút liên quan đến ánh vàng kim trước đây. Nhưng cụ thể là như thế nào ta lại không nói rõ được. Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Thiên Lân nhúc nhích thân thể, phát hiện nơi này sức nổi rất lớn, thoáng dùng sức là có thể di động, cảm giác kỳ quái. - Đừng gấp, dù sao cũng đã đến đây, chúng ta hãy chơi một lúc đã. Sức lơ lửng nơi này rất mạnh mẽ, hơi không lưu ý một chút sẽ bay thật xa, trước tiên phải thích ứng với nó đã, sau đó chúng ta đi đến vùng lân cận chơi đùa. Thiện Từ ừ một tiếng, bản tính nó lạnh lùng không hiếu động như Thiên Lân, chỉ hơi di động thân thể, từ từ thích ứng với hoàn cảnh nơi này. Rất lâu sau, Thiên Lân sau khi cảm thấy đã thích ứng được nhiều, liền đề nghị: - Nơi này yên tĩnh quá, chúng ta đến nơi nào xa xa xem thử, thật ra nơi này là thế nào, có người ở hay không. Thiện Từ hơi hơi gật đầu, theo sau Thiên Lân, hai đứa liền đi dạo loanh quanh không xác định. Ban đầu, không gian nơi này không hề thay đổi. Nhưng sau đó, theo sự di động của Thiên Lân và Thiện Từ, những nơi bọn chúng đi qua để lại một số bóng hình nhạt nhòa. Điều này bọn chúng chưa từng để ý, không hề phát hiện được. Những bóng hình nhạt nhòa đó chỉ là một loại mô tả đơn giản, ý chỉ hai đứa nhìn không thấy được. Nhưng trên bóng hình, phân bố của màu sắc và điểm sáng lại khác biệt rất lớn. Trước hết, bóng hình của Thiên Lân lưu lại có ấn ký sinh mạng của nó, thể hiện ánh sáng bảy màu, hơn nữa màu đỏ rất mạnh, hơi có những điểm quỷ dị. Bóng hình của Thiện Từ cũng lưu lại dấu hiệu sinh mạng của nó, hơn nữa cũng thể hiện được ánh sáng bảy màu, chỉ có điều màu xanh lục và màu vàng kim cùng bằng nhau, áp chế năm màu sắc còn lại. Ngoài ra, ánh bảy màu của Thiên Lân lại không giống ánh bảy màu của Thiện Từ. Bóng sáng Thiên Lân lưu lại rõ ràng phân minh, còn bóng sáng Thiện Từ lưu lại sắc màu pha tạp mơ hồ không rõ. Cả hai nhìn sơ thì giống nhau, nhưng trên thực tế lại có khác biệt rất lớn. Vì sao lại như vậy? Không ai biết được. Ngoài ra, ánh sáng bảy màu trong bóng sáng có ý nghĩa thế nào không. Mỗi người đến nơi này thì hình bóng lưu lại đều có bảy màu, hay bởi đặc thù của Thiên Lân và Thiện Từ, chỉ có bọn chúng mới để lại hình bóng bảy màu? Đi qua đi lại từng khu vực không gian trắng bạch, Thiên Lân cảm thấy hơi bực bội, dù sao cứ mãi đi không mục đích như vậy, người dù bình tĩnh lạnh lùng cũng nổi giận. Thiện Từ nhìn thấy thay đổi của nó, nhẹ giọng nói: - Đừng nóng nảy, ta cảm thấy nơi này rất kỳ quái, dường như đang dẫn đường chúng ta đi theo một phương hướng nào đó. Thiên Lân kinh dị nói: - Ngươi xác định vậy chăng? Thiện Từ cười đáp: - Không khác biệt nhiều lắm. Thiên Lân nghi hoặc hỏi: - Ta vì sao không có cảm giác như vậy? Thiện Từ chợt sửng người, nhỏ giọng nói: - Chúng ta không giống nhau. Thiên Lân nhìn nó, hỏi tiếp: - Khác biệt? Tính cách hay là chuyện khác? Thiện Từ cười cười, sau đó khi thấy ánh mắt không hiểu của Thiên Lân nhìn nó, nhỏ giọng trả lời: - Rất nhiều thứ đều khác nhau, sau này ngươi sẽ biết thôi. Được rồi, không nói những chuyện đó, đi thôi. Dứt lời liền đi trước, để Thiên Lân một mình ở đó suy tư. Chuyện động chậm rãi không mục tiêu cũng không duy trì quá lâu. Thiện Từ dường như có một năng lực nào đó mà Thiên Lân không biết, nhanh chóng dẫn Thiên Lân đến một không gian tương đối nhỏ hẹp ở giữa trung tâm. Ở đó hơi có chút khác biệt với những nơi khác, tường khí bốn bề lưu động thể hiện những đoạn văn tự trong suốt rõ ràng, điều này đứng ở nơi xa không cách gì phát hiện được. Trên mặt đất, một vòng tròn nhỏ bé vẻn vẹn không tới sáu thước, đang nằm ngay chính giữa không gian, nếu không quan tâm căn bản không phát giác được. Chăm chú nhìn những văn tự trên tường khí, Thiên Lân cau mày, tự nói: - Những chữ trong suốt này từ trên xuống dưới, tự động hiển hiện, từ đâu mà ra vậy? Tốc độ biến hóa của bọn chúng rất nhanh, ai có thể nhìn rõ được chúng đang miêu tả chuyện gì thế này? Thiện Từ ước đoán: - Ta nghĩ, nơi này có khả năng là một loại thần kỳ, căn bản chúng ta không thể nào lý giải được. Hiện nay, chúng ta chỉ cần biết được, nơi đây chúng ta đã từng đi qua, hơn nữa cũng đã thấy được cảnh tượng thần kỳ này. Tiếp theo đó, chúng ta phải làm như thế nào để từ đây tìm ra bí mật chúng ta muốn biết mà hiện nay chúng ta còn chưa biết. Thiên Lân quay đầu nhìn nó, thấy nó vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng không khỏi ngầm nói: - Nó vì sao lại lạnh lùng và tỉnh táo như vậy, lẽ nào từ nhỏ đến lớn nó sống chung với sói trong thời gian dài đã tạo nên việc này? Nếu đúng là như vậy, sau này ta phải thêm chút ấm áp với nó, để nó dần dần sáng hơn lên. Nghĩ đến điều này, Thiên Lân vẻ mặt lộ ra nụ cười mỉm, một nỗi vui mừng vô hình khiến nó chớp mắt đã quên hết ưu phiền. Dời mắt đi, Thiên Lân bình tĩnh để xem xét tất cả mọi thứ trước mắt, phát hiện nơi này rất tà môn, những chữ viết lúc trước vốn chăm chú quan sát vẫn còn mơ hồ, lúc này không ngờ đã dần dần rõ nét, hơn nữa còn tự động in sâu vào trong lòng của nó. Có phát hiện như vậy, Thiên Lân liếc Thiện Từ, thấy mặt nó không chút bộc lộ, trong lòng lập tức hiểu rõ, nó đã tiến trước một bước nắm vững được điều kỳ ảo bên trong. Cười cười, Thiên Lân thôi nhìn, tận sức duy trì bình tĩnh của bản thân, thản nhiên đưa mặt đối diện cảnh tượng hiện nay. Thời gian, từ lúc này như kéo dài ra. Thiên Lân ban đầu còn có chút dao động trong tâm thần, chữ viết nhìn thấy cũng có độ dao động rất lớn. Sau đó, Thiên Lân dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng không nghĩ đến điều gì, cuối cùng tiến vào cảnh giới vong ngã, một cảnh tượng kỳ diệu liền hiện lên trong lòng của nó. Đó là một hiện tượng rất khó miêu tả bằng lời. Nói cách đơn giản, ngay sát na Thiên Lân tiến vào cảnh giới vong ngã, những chữ viết trông thấy rõ ràng trước đó đột nhiên như khói tan biến, ngay cả ký ức cũng không còn tồn tại. Đồng thời, một số điểm sáng loang loáng sau đó xuất hiện, tự động tổ chức thành một số văn tự, dùng tần suất vô cùng đặc thù thay đổi nội dung, khắc vào rất sâu trong não của Thiên Lân. Cảnh tượng đó kéo dài giây lát, mãi đến khi nội dung hiện rõ hoàn toàn mới biến mất không thấy. Lúc đó, Thiên Lân tỉnh lại, nỗ lực nhớ lại những chuyện phát sinh vừa rồi, liền kinh ngạc phát hiện những văn tự đó khắc vào trong não, nhưng nó lúc này không nhớ lại được chút nào. Cảm giác hệt như bị một tầng sương mù che phủ, biết nhưng lại không cách nào quét đi. Vì sao như vậy, Thiên Lân không thể nói được. Nó chủ đang suy đoán, những văn tự được giữ lại trong ký ức thâm sâu đó cần phải có một hoàn cảnh đặc thù, hoặc là một tình huống đặc thù mới có khả năng mở ra được. Bên này, biến cố Thiện Từ gặp phải cũng hệt như Thiên Lân. Nó cũng có kinh nghiệm tương tự, nhưng nội dung văn tự trong ký ức lại có nội dung trái ngược hẳn với Thiên Lân. Đương nhiên, điểm này cả hai hiện nay hoàn toàn không biết được, cần phải chờ đến khi lớn lên mới dần dần hiểu rõ được. Thiện Từ nghiêng đầu nhìn Thiên Lân hỏi: - Có thu hoạch được gì không? Thiên Lân cười tươi đáp: - Cũng không kém ngươi nhiều lắm. Thiện Từ cũng không hỏi nhiều, phất tay chỉ vào vòng tròn trên mặt đất nói: - Chỗ này chúng ta còn có thứ chưa thử qua, bây giờ thử xem thế nào. Thiên Lân vui vẻ đáp: - Được, đến đây thôi. Nói rồi hình bóng loáng lên, chớp mắt đã xuất hiện trong vòng tròn. Thiện Từ trầm ổn hơn một chút, hoàn toàn không làm theo Thiên Lân, ngược lại chầm chậm bước đến. Không bao lâu, hai đứa đứng trong vòng tròn đều cau mày, đều có một loại cảm giác mơ hồ và mong chờ nói không ra lời. Dường như trong vòng tròn này có một chút cổ quái, sau khi bọn chúng tiến vào rồi, động chạm đến huyền cơ, khiến bọn chúng trong lòng có cảm nhận. Nhưng sự thật hệt như ta phỏng đoán, khi hai đứa đứng vững rồi, vòng tròn nhỏ bé vốn khó thấy trên mặt đất mờ hiện ánh trắng, chớp mắt đã che phủ hình bóng cả hai, sau một lúc đã khôi phục như thường nhưng hai đứa lại đều không thấy được. Lại thêm một lần thời không biến chuyển. Lần này, Thiên Lân và Thiện Từ không hề cảm thấy choáng váng hoa mắt, trực tiếp bị đưa đến một không gian cổ quái. Nói không gian cổ quái, bởi vì không gian này hệt như một tấm gương, không lớn mà lại lơ lửng hư không giữa trời đất. Bốn bề không hề có bất cứ cảnh vật nào khác tồn tại, hoàn toàn như một khán đài vậy. Nhưng khán đài này rất kỳ quái, nhìn ra có vẻ vừa hư vô lại hư ảo, mọi thứ chỉ có thể dùng chữ “Không” để hình dung nó. Đến không gian này, Thiên Lân và Thiện Từ ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng giây lát liền bình tĩnh trở lại. Dù sao hai đứa cũng không phải bình thường, hơn nữa trước đó đã trải qua không ít chuyện, sớm thấy chuyện quái dị rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang