[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Chương 33 : Chương 033
.
Thời gian theo sự chú ý của mọi người trôi qua.
Tỉ thí làm tan băng có mấy người đã tiến xa chính là Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc, Từ Tĩnh, Lâm Phàm, Tân Nguyệt… Khối băng trước mặt bọn chúng nhanh chóng thu nhỏ, chỉ tốn một khắc đã gần đến kết thúc.
Trong những người quan sát, Thiên Lân than nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Thật sự là có chút anh hùng.
Giang Thanh Tuyết thấy nó mở miệng, không hiểu hỏi:
- Câu này của đệ là ý gì?
Thiên Lân nhìn nàng cười hăng hắc, thần bí nói:
- Chuyện này tỷ hãy hỏi Thiện Từ, chắc chắn nó biết.
Giang Thanh Tuyết không tin, đưa mắt nhìn Thiện Từ, lại nghe Thiện Từ nói:
- Ý của Thiên Lân nói những người tham gia thi đều quá thành thật theo bổn phận, không biết đạo ứng biến.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Các đệ mới có mười tuổi lại biết những chuyện này ư?
Thiên Lân tinh nghịch nói:
- Tỷ tuổi còn lớn hơn bọn đệ cộng lại, lẽ nào còn không biết những chuyện này chăng?
Giang Thanh Tuyết không đáp được, vẻ mặt hơi có xấu hổ.
Tuyết Sơn thánh tăng mỉm cười nói:
- Bọn chúng thông minh hơn người, thích trêu chọc người khác, ngươi đừng để ý đến là được.
Ở bên Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung hăng hái nói:
- Xem ra kết quả đã có, cốc chủ nghĩ sao đây?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, giọng bình tĩnh đáp:
- Đúng thế, có kết quả rồi, trong trận tỉ thí này, Tiết Phong có ưu thế rất mạnh.
Mã Vũ Đào âm trầm không nói lời nào, rõ ràng ông ta biết vòng này Hạ Kiến Quốc không so lại với Tiết Phong.
Công Dương Thiên Tung có ý vô tình liếc qua Mã Vũ Đào, nói với Triệu Ngọc Thanh:
- Đứa bé Lâm Phàm trong cốc của ông cũng có biểu hiện không kém.
Triệu Ngọc Thanh cười nhẹ một tiếng như là đáp lời.
Cuối cùng, Tiết Phong là người đầu tiên hoàn thành mục tiêu chỉ định, rõ ràng có ưu thế chiếm được thắng lợi vòng này.
Ngay tiếp đó, Lâm Phàm là thứ hai, Hạ Kiến Quốc và Từ Tĩnh không phân trước sau, những người khác còn kém một chút.
Lý Phong tiến đến bên Tiết Phong, mỉm cười gật đầu, sau đó tuyên bố với toàn trường:
- Vòng tỉ thỉ làm tan băng này, Tiết Phong môn hạ Ly Hận thiên cung đoạt giải nhất. Như vậy, về so sánh tu vi, Tiết Phong và Hạ Kiến Quốc môn hạ Thiên Tà tông đều được liệt vào hạng nhất đồng hạng.
Bá tánh dưới đài vỗ tay hoan hô để tưởng thưởng.
Lý Phong phất tay ra hiệu im lặng, tiếp tục nói:
- Hai vòng tỉ thí khiến thí sinh tham gia tiêu hao sức lực rất nhiều. Để cho vòng tỉ thí tổng hợp cuối cùng có thể hết sức công bằng công chính, nửa canh giờ tiếp theo sẽ là thời gian nghỉ ngơi. Các vị có thể lợi dụng để khôi phục chân nguyên, dùng trạng thái tốt nhất để tham gia vòng thi tới, phát huy biểu hiện tốt nhất.
Nói rồi để mười sáu thí sinh ai nấy nghỉ ngơi, nhưng không hề được rời khỏi đài cao. Bản thân ông lại phi thân xuống dưới đài, biến mất vào trong đám đông bao quanh.
Thấy trận đấu đã dừng lại, Thiên Lân nói với Thiện Từ:
- Bây giờ ở đây không có gì đáng xem, ta dẫn ngươi đi chơi trong cốc, ở đó thú vị hơn đây nhiều.
Thiện Từ không lập tức trả lời, mà đưa mắt nhìn Tuyết Sơn thánh tăng.
Tuyết Sơn thánh tăng cười đáp:
- Đi đi, nhớ đừng gây sự là được rồi.
Thiện Từ cười cười, toát ra sự vui vẻ, sau đó đi theo Thiên Lân vui chơi.
Giang Thanh Tuyết nhìn theo bóng dáng hai đứa bé, cảm xúc nói:
- Hai đứa bọn chúng rất đặc biệt, tương lai lớn lên hẳn phi thường.
Tuyết Sơn thánh tăng cười ha hả, nhưng ẩn dưới nụ cười lại có một vẻ mơ hồ người ta nhìn không ra được.
Vì sao lại như vậy?
Lẽ nào ông còn chưa vừa ý với Thiện Từ, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngoài cửa Đằng Long cốc, những người đến xem lợi dụng lúc thí sinh nghỉ ngơi để bàn luận những cuộc tỉ thí trước.
Đối với những đoạn ngắn đặc sắc trong đó, mọi người tự nhiên là thích thú vô cùng, nhưng đối với thắng thua trong so tài, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông lại ngầm tranh đấu.
Đứng trên phương diện Đằng Long cốc đang chủ trì, Triệu Ngọc Thanh vốn muốn mượn chuyện không đáng này để loại trừ những ân oán giữa hai bên.
Nhưng vài trăm năm qua rồi, thủ lãnh hai phái đều là hạng cao ngạo tự phụ, làm sao có thể chấp nhận chuyện nể nang cầu hòa được đây?
Vì thế, Triệu Ngọc Thanh cảm xúc rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể duy trì sự trầm ngâm.
Lúc này, Công Dương Thiên Tung đang nói chuyện với Hàn Hạc, Điền Lỗi, ông ta cơ hồ ngay cả đầu cũng không quay về phía phải, để tỏ ra mình rất lạnh nhạt với Mã Vũ Đào.
Mã Vũ Đào trong lòng cũng hiểu rõ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêng đầu nói chuyện với Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết.
Để lại một mình Triệu Ngọc Thanh nhàn rỗi, điềm nhiên nhìn những thí sinh tham dự.
- Được rồi, tông chủ, vãn bối muốn hỏi ông một chuyện này.
Trong lúc nói chuyện, Giang Thanh Tuyết đột nhiên nói. Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào nhìn nàng, nghi hoặc nói:
- Giang cô nương muốn hỏi chuyện gì?
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thiên Mục Phong thiếu hiệp của quý phái và chưởng giáo chúng tôi cùng với Trừ Ma liên minh quan hệ rất tốt, lần trước vãn bối được gặp huynh ấy cũng cách vài năm rồi. Vừa hay tiền bối ở nơi này, vãn bối muốn hỏi xem gần đây huynh ấy có làm việc gì vậy?
Nghe vậy, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào cau mày, trầm ngâm đáp:
- Mục Phong chính là đệ tử kiệt xuất nhất trong môn hạ của ta, thành tựu của nó cũng đã vượt hơn ta rồi. Lần trước nó quay về đây cũng khoảng chừng ba năm rồi, khi đó nó có bảo phải đi làm một chuyện, trước khi có kết quả sẽ không quay về. Lúc đó ta có hỏi đến, nhưng nó nói chuyện còn chưa khẳng định được, không tiện nói nhiều, vì thế ta cũng không hỏi thêm.
Giang Thanh Tuyết thất vọng nói:
- Nếu nói như vậy, tiền bối cũng không có tin tức của huynh ấy?
Mã Vũ Đào đáp:
- Tạm thời chưa có. Bất quá chờ khi nó quay về, ta sẽ bảo nó đến Dịch viên tìm các vị.
Giang Thanh Tuyết cười miễn cưỡng, gật đầu nói:
- Thế thì phải làm phiền tiền bối rồi.
Sau đó, hai người chuyển sang chuyện khác, không nhắc đến chuyện này nữa.
Ngồi nguyên tại chỗ, Triệu Ngọc Thanh nhìn những thí sinh tham gia tuổi còn trẻ đó, trong lòng không khỏi dâng lên chút cay đắng.
Đã bao nhiêu năm rồi, sinh hoạt yên lặng ở trong Đằng Long cốc nói không cô đơn là gạt người.
Nhưng cô đơn thì như thế nào đây?
Không phải giống nhau sao?
Nghĩ đến mất mát, Triệu Ngọc Thanh trong lòng hơi dao động, một chút ký ức phủ bụi lúc này dâng lên trong lòng.
Cố nhân năm đó còn lại mấy người, các vị có khỏe không?
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên run lên, vẻ mặt bình tĩnh mờ hiện một chút kích động.
Lúc này đây, chuyện gì đã khiến ông ấy như vậy?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuồn khỏi đài cao, Thiên Lân dẫn Thiện Từ âm thầm vào trong cốc.
Hai đứa hệt như những con chim non, bay lượn tự do trong bầu trời không lớn lắm.
- Thiện Từ, hỏi ngươi một chuyện, ngươi có cảm giác đặc biệt thế nào với Thần Long thạch tượng ở cửa vào Đằng Long động thiên vậy?
Thiên Lân có chút hiếu kỳ vừa dẫn đường vừa hỏi han.
Thiện Từ lẩm bẩm nho nhỏ:
- Có, hơn nữa rất quái dị, ngươi hẳn cũng có cảm giác được.
Thiên Lân hơi mừng, kích động nói:
- Đúng thế, ta cũng có cảm giác, thật kỳ quái. Đi, chúng ta không đi chơi, đi thẳng đến xem thần long đó.
Dứt lời đổi hướng đi thẳng về phía Đằng Long động phủ.
Giây lát, hai đứa đến lối vào, phát hiện ở đó có môn hạ Đằng Long cốc trông coi, nhân số không nhiều, chủ yếu phân bố ở lối vào Đằng Long phủ.
Còn vùng lân cận Thần Long thạch tượng, căn bản không có người nào để ý, cho nên Thiên Lân và Thiện Từ đến đó, những người canh phòng tuy có thấy nhưng không hỏi đến, dù sao cũng chỉ là hai đứa bé, hơn nữa trong đó còn có một quý khách của cốc.
Phát hiện được điểm này, Thiên Lân lộ nụ cười hồn nhiên, kéo tay Thiện Từ đi đi lại lại, hiếu kỳ nhìn vào con thần long đó.
Trong mắt của đứa bé, thần long này khá là uy vũ.
Không chỉ có bộ dạng sống động, khiến người ta cảm giác như thật, mà ngay cả trên thân tượng cũng toát ra khí tức tràn đầy bá khí, hoàn toàn có cảm giác của long khí đó.
Một lúc sau, Thiên Lân và Thiện Từ nhìn một lượt từng góc của bức tượng Thần Long, rồi quay lại mặt chính của con rồng, nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Thiên Lân hỏi:
- Bức tượng đá này và con rồng thực sự có giống nhau chăng?
Thiện Từ lắc đầu đáp:
- Ta cũng chưa từng được thấy qua rồng thực sự, không biết có hình dạng như thế nào. Bất quá theo cảm giác thì hẳn không khác biệt nhiều lắm.
Thiên Lân nói:
- Nghe người lớn nói, rồng là thần thú mạnh mẽ và thần kỳ nhất, trong bụng bọn chúng có Long châu, có thể biến hóa khôn lường, nuốt mây nhả mù, quả thật có cơ hội phải nhìn một lượt mới được.
Thiện Từ nhìn tượng đá, nhỏ nhẹ hỏi:
- Hạt ngọc màu trắng sữa trong miệng nó có phải là Long châu trong truyền thuyết chăng?
Thiên Lân đáp:
- Ta đoán hẳn là giả, nếu không đã sớm bị người ta lấy mất rồi.
Thiện Từ buồn bã nói:
- Đúng thế, Long châu nếu là thật thì con Thần long này sao không bay đi.
Thấy nó có chút thất vọng, Thiên Lân an ủi lên tiếng:
- Đừng nản chí, đợi chúng ta lớn lên, ta sẽ đi bắt rồng đến cho ngươi chơi để bổ túc lại thất vọng của ngươi lúc này.
Thiện Từ sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lóe lên vẻ kỳ dị nhìn Thiên Lân, nhỏ nhẹ nói:
- Ngươi thật tốt với ta…
Thiên Lân vỗ vỗ vai nó, cười trả lời:
- Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu cả đời mà!
Thiện Từ không hề nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt kiên định cố chấp.
Ngắm nhìn một lát, Thiên Lân dời mắt nhìn bức tượng, nói:
- Cho ngươi biết, cả Đằng Long cốc này ngoại trừ chỗ này ta cơ bản đều quen thuộc. Nhưng đúng là kỳ quái, hôm nay ta lần đầu thấy được bức tượng đá này, liền có một loại cảm giác không nói ra được. Bây giờ cảm giác đó càng lúc càng mạnh mẽ, ngươi có cảm nhận tương tự như vậy không?
Thiện Từ gật đầu đáp:
- Có, ta cảm thấy phảng phất có một âm thanh đang kêu gọi ta. Nhưng ấn tượng của nó lại rất mơ hồ.
Thiên Lân cau mày, ánh mắt nhìn lên đầu rồng trầm ngâm nói:
- Con Thần long này rất đặc biệt, phảng phất nắm giữ một loại thần lực đặc thù, có thể điều khiển được rất nhiều chuyện chưa từng biết. Nhưng ta cứ mãi nghĩ không hiểu, thật ra nó muốn biểu đạt chuyện gì với chúng ta.
Thiện Từ hai mắt hơi khép hờ lại, chăm chú nhìn đầu tượng rồng, nhỏ giọng nói:
- Theo truyền thuyết, trong não của Thần long có một hạt ngọc châu có tên là Long phách. Nếu ai có thể đoạt lấy nó liền có thể nắm giữ được sức mạnh của Thần long, dễ dàng hô mưa gọi gió, nghịch chuyển không gian thời gian. Ngoài ra, Long châu và Long nhãn cũng là vật vô cùng trân quý.
Thiên Lân nhẹ nhàng thì thầm:
- Long châu, Long nhãn, Long phách, ba thứ này chúng ta chỉ có thể thấy được hai loại trước, làm sao biết được có Long phách hay không? Trừ phi chúng ta bay lên đầu của nó, xem thử một lượt thế nào. Đúng, chúng ta bay lên xem thử xem, dù sao cũng xem cho biết mà.
Nói rồi xoay chuyển giữa không trung, nhẹ như lông hồng rơi xuống sừng rồng bên trái, tinh nghịch ngồi ở trên đó.
Thiện Từ thấy vậy, hơi động lòng, chần chừ một chút rồi cũng phi thân lên hạ xuống ngồi trên sừng rồng còn lại.
Bình luận truyện