[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Chương 1 : Tân đích khai thủy (Một sự khởi đầu mới)
.
TỰ CHƯƠNG
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ngàn năm, vạn năm. Không ai hay biết, nhân loại bắt đầu, một thời đại chuyển biến, chớp mắt đã che phủ thời gian kéo dài của lịch sử.
Biển cả trước đây đã thành ruộng dâu, thung lũng ngày trước đã nhô cao thành núi. Những điều này đã chuyển biến trong lúc lơ đãng, từ cổ chí kim, có được bao nhiêu người từng chứng kiến sự thay đổi của năm tháng?
Núi cao khe sâu, thung lũng bình nguyên, sông lớn hồ rộng, vùng đất băng tuyết cực địa, tất cả đều biến đổi, nhưng từ trước đến nay, có vật gì tồn tại mãi không biến đổi?
Vận động chính là thay đổi, vạn vật thế gian đều vận động, có tồn tại sự vĩnh hằng bất biến hay không đây?
Có người nói tình yêu chính là vĩnh cửu không thay đổi, nó có thật sự vĩnh cửu chăng?
Có người nói niềm tin sẽ vĩnh hằng bất biến, điều này có thật là chân lý không?
Có người nói sinh lão bệnh tử là vĩnh hằng bất biến, ai có thể khẳng định trên thế gian không có người bất tử?
Truyền thuyết khiến người ta say đắm, nhưng đằng sau truyền thuyết lại ẩn chứa không ít đau thương người ta không biết phải không?
Đây chính là một không gian thần bí, rộng rãi không bờ bến, hệt như tồn tại từ xa xưa, nhưng đã lại đã trải qua không ít biến đổi.
Không biết đã bao nhiêu năm, không biết đã bao nhiêu thời gian, một thanh âm đột nhiên vang lên vọng mãi giữa không gian yên lặng như băng tuyết.
- Giấc mộng vạn năm, không ngờ được chỉ mới ngủ thời gian không gian đã thay đổi, không còn giống như trước nữa.
Thanh âm rất nhỏ nhẹ lại toát ra mấy phần cảm thán, cùng với mấy phần tiếc nuối mơ hồ.
- Giấc mộng vạn năm, dứt đoạn duyên trần, lòng không thổn thức, hà tất phải tiếc nuối?
Thanh âm hoàn toàn khác hẳn mang theo mấy phần chất vấn, lại có mấy phần thân thiện.
Bốn bề, không gian thoáng đãng, không hề thấy bất kỳ một vật thể nào, ở đó hoàn toàn như một vùng hư ảo. Cứ vậy, hai âm thanh từ đâu mà đến, điểm này khiến người ta thấy kỳ quái.
- Tĩnh vô cùng sẽ thành động, phá vỡ định mệnh, lòng ta dâng trào, lại đoạt thiên hạ.
- Ý nghĩ tục lụy phàm trần chỉ khiến ngươi suy nghĩ hỗn tạp, thêm phần duyên nghiệt, sao phải khổ vậy?
- Yên tĩnh vĩnh viễn, không một chút thay đổi, cả đời như vậy có ý nghĩa gì đây?
- Như vậy, ngươi định thay đổi chăng?
Sinh mệnh vĩnh hằng, sự trừng phạt cô đơn, lẽ nào ngươi không một chút oán giận?
- Sự tồn tại vĩnh hằng cần phải đổi lấy thứ tương ứng. Đây chính là định mệnh, không thể thay đổi. Nếu ngươi cố ý muốn thay đổi nó, ngươi sẽ phải trả một giá đắt tương xứng, ngươi tốt nhất hãy suy xét cẩn thận.
- Ha ha ha … Giá đắt? Nếu ngày đó ngươi nói với ta những điều này, ta sẽ còn suy xét. Bây giời thời gian không gian biến đổi rồi, ai có thể làm gì được ta đây?
- Nếu như lòng ngươi đã nghĩ vậy, ngày sau tất nhiên sẽ hối hận.
- Từ xưa đến nay, ngoại trừ ngươi ra, ai có thể giao chiến một trận với ta? Cho dù là ngươi, cũng chỉ có thể khiến ta mê ngủ đi, ta có gì phải sợ đây? Hơn nữa, bây giờ là thời cơ khó tìm, ta chỉ cần thúc đẩy trợ giúp, liền có thể hủy đi tâm huyết cả đời của ngươi. Đến lúc đó, ha ha ha …
- Ba lần nhiễm bụi trần, lòng tà không thay đổi, ngươi quả thật là không thể cứu chữa được nữa. Nếu là như vậy, ta cũng không muốn khuyên bảo nhiều, định mệnh nhân duyên phải trong vào vận mệnh của ngươi.
- Vận mệnh? Ha ha ha … Ông trời ban tài cho ta, cần gì phải cầu nhiều? Ngươi còn lo lắng tâm huyết cả đời của ngươi bị hủy sao?
Bật cười lạnh nhạt, âm thanh đó đáp lại:
- Phép tắc thế giới do ta định ra, nhưng tồn tại hay hủy diệt lại không phải do khả năng của ta làm được, ngươi cũng không có khả năng đó!
- Đừng quá tự tin, quá khứ ngươi chiếm được thiên thời địa lợi, nhưng lần này, ha ha ha … Thế giới do ta ra lệnh!
- Phải vậy chăng? Nếu như ngươi tự tin như vậy, chúng ta hãy đánh cuộc, xem thử lần này ai thắng ai thua?
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ta không sợ ngươi đâu. Hơn nữa lần này ta muốn khiến ngươi phải nếm mùi vị thất bại, khiến ngươi biết ta không phải như ngươi, chẳng qua trước đây ta thiếu chút may mắn mà thôi!
Giọng sắc bén có vài phần oán hận và bất cam, dường như từ cổ xưa vọng lại, ẩn chứa chỉ du nhất hận thù sâu sắc mà thôi…
- Trong lòng ngươi ngoại trừ hận thù, lẽ nào không còn điều nào khác? Đã bao nhiêu năm, ngươi thật sự không chút đổi thay sao?
- Đổi thay? Sinh mạng vĩnh hằng, vì sao phải thay đổi, điểm này ngươi phải hiểu rất rõ mà.
- Ba đời sau, mọi thứ sẽ quay về nguồn cội. Ta lòng tuy hướng thiện, nhưng không làm gì được duyên trời. Đáng thương, đáng tiếc, chỉ có …
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của đối phương, giọng oán hận kia hừ lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
- Vài đời sau, luân hồi xoay chuyển trăm lần, hết cuộc tươi sáng chính là đêm đen. Ngươi nhìn đi, thế giới lần này sẽ vì ta mà thay đổi!
- Hậu quả của dục vọng chính là hủy diệt, cho dù sinh mạng vĩnh hằng cũng phải đến hồi kết thúc …
Âm thanh nhỏ dần đi, đến rất nhanh, đi cũng rất bất ngờ, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy.
Không gian rộng lớn vẫn vô biên như cũ, một chút gió nhẹ làm nên chút rung động khẽ khàng, chỉ sau khoảnh khắc liền bình thường trở lại.
Không gian vĩnh hằng, chưa từng thay đổi?
Mấy câu đối thoại ngắn gọn chỉ là phút tiêu khiển hay còn dự báo trước tai nạn nào đây?
Một, Băng Nguyên Tam Kỳ.
Gió nhè nhẹ thổi cùng hơi lạnh thấu xương, cuốn theo những bông hoa tuyết phất phới trong thế giới Bắc Quốc.
Bầu trời, hoa tuyết dày đặc hệt như vô số lời chúc phúc liên tục không ngừng, tầng tầng tuôn đến rơi xuống mặt đất trong suốt hóa thành từng khối băng, ngưng đọng như tình ý của bầu trời đối với đất.
Tuyết, sạch sẽ, bận rộn, cao sang. Băng, trong suốt, trong sáng, cứng rắn.
Hai điều này tính chất khác nhau, lại sinh ra nhau, cùng nhau cấu tạo thành một thế giới băng tuyết trắng tinh.
Bắc Quốc, vùng vô cùng lạnh lẽo.
Nơi này nhiều năm băng tuyết không ngừng, hình thành khu vực tương đối lạnh lẽo, yên tĩnh.
Ở nơi này, cho dù là núi cao, khe sâu, thung lũng, đồng bằng đều bị băng tuyết che phủ, cả năm trời phần lớn khu đất đều không thấy được mấy lần tuyết tan khi xuân đến.
Như vậy, băng tuyết trở thành phong cảnh chủ yếu nơi này, lạnh lẽo chiếm phần lớn thời gian trong một năm.
Đằng Long cốc, một khu vực đặc biệt kỳ dị trong vùng Băng Nguyên Bắc Cực, hội tụ không ít sinh vật.
Trong thế giới băng tuyết, do khí hậu lạnh lẽo giá rét, sinh mạng tương đối ít, ngoại trừ một số ít động thực vật có khả năng chống lạnh và một số bộ tộc cổ xưa, nơi này cơ hồ rất khó thấy được nhóm người nào.
Hoàn cảnh như vậy, Đằng Long cốc tự nhiên trở thành một ngoại lệ, nổi tiếng rất nhiều trên thế giới Băng Nguyên.
Băng Nguyên, một định nghĩa hình tượng bao gồm một khu vực vô cùng rộng lớn.
Nó kéo dài từ Tây Bắc, qua liên tục mấy ngàn dặm, bao gồm vô số núi non, khe sâu, đồng bằng, thung lũng, có giới hạn rõ ràng, tạo thành một thế giới tương đối độc lập.
Thế giới này nhiệt độ khác biệt, nhưng có ba cấp độ khác nhau.
Thứ nhất chính là vùng biên giới, khí lạnh lẽo nhưng không kéo dài, thời gian băng tuyết bao trùm trong năm chỉ chiếm một phần tư. Khu vực này có diện tích chiếm đến một nửa của vùng Băng Nguyên.
Thứ hai chính là vùng Băng Hàn, ở ngay bên trong vùng biên giới, thời gian băng tuyết bao trùm khoảng hơn nửa năm, dưới ba phần tư năm. Khu vực này chiếm diện tích khoảng bốn mươi phần trăm của vùng Băng Nguyên.
Thứ ba chính là vùng Huyền Hàn, chính là khu vực trung tâm của Băng Nguyên, một năm thời gian băng tuyết bao trùm chiếm hơn ba phần tư năm, thậm chí cả năm băng tuyết có khi đóng đầy. Những khu vực như vậy không nhiều, mà Đằng Long cốc chính là một trong số đó.
Nói đến Đằng Long cốc thì không thể không nhắc đến Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông, bởi vì bọn họ được xưng tụng Băng Nguyên tam đại phái.
Ở trong thế giới Băng Nguyên Bắc Cực, Đằng Long cốc được xưng tụng là đệ nhất trong ba kỳ quan, có lịch sử vài ngàn năm, khởi đầu từ thời kỳ thượng cổ xa xưa.
Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông đều khởi đầu muộn hơn, cái trước được sáng lập khoảng một ngàn năm trăm năm trước, cái sau được sáng lập khoảng một ngàn một trăm năm trước, đều nhờ vào sức một người mà dương danh Băng Nguyên.
Ba phái này, Đằng Long cốc ở vùng trung gian, bên trái chính là Ly Hận Thiên cung ở trên ngọn núi Ly Hận, có khoảng cách chừng bốn trăm dặm. Bên phải chính là Thiên Tà tông, nằm ở vùng đồng bằng Thiên Hà, ngăn cách với Đằng Long cốc qua ba ngọn núi băng.
Giữa ba phái, Đằng Long cốc quan hệ với hai bên kia tương đối thân thiện, nhưng Ly Hận Thiên cung và Thiên Tà tông lại có chút hận thù, chủ yếu cách nay chừng năm trăm năm trước, môn hạ hai bên có một chuyện oan nghiệt.
Do nằm trong vùng Huyền Hàn, Đằng Long cốc một năm băng tuyết phủ kín đạt đến mười một tháng, chỉ duy nhất mùa hè tháng bảy, nơi này mới có hiện tượng tuyết tan ngắn ngủi.
Lúc đó, trong Đằng Long cốc náo nhiệt vô cùng, mọi người thường xuyên cư trú trong nhà sẽ ra ngoài cùng nhau chúc mừng thời tiết hiếm có này.
Nói đến nơi này, không thể không nhắc đến địa hình Đằng Long cốc, cùng với không khí quái dị của nó.
Những sơn cốc bình thường thì địa hình thường hơi thấp, nằm bên trong những dãy núi.
Nhưng Đằng Long cốc lại khác hẳn, nó vốn là một cái hố lớn, nằm bên trong bốn ngọn núi băng, hình thành một vực sâu đến vài trăm trượng.
Địa hình như vậy đúng ra phải nhiệt độ ít thay đổi, mặt trời lại ít rọi chiếu đến nên là vùng rất lạnh.
Nhưng Đằng Long cốc khí hậu hết sức quỷ dị, bề mặt tiếp xúc với những ngọn núi băng lạnh lẽo vô cùng, mặt dưới gần đáy cốc lại ôn hòa ấm áp như trong mùa xuân.
Hơn nữa, mỗi năm tháng bảy mùa hè, khi băng tuyết tan đi, đáy cốc liền lạnh lẽo dị thường, băng ngưng kết ở đó dày đến vài thước, khiến con người rất khó thích ứng, chỉ còn cách dời cao lên ngọn núi băng để ở tạm.
Đợi khi tháng bảy qua rồi, băng lạnh ở đáy cốc bắt đầu tan ra, nước tuyết hội tụ không tan hình thành một hồ nước, khiến Đằng Long cốc có được cảnh tượng hồ nước sinh thái đầy băng.
Đằng Long cốc là một địa danh, cũng là tên của một môn phái Tu Chân thần kỳ cổ xưa nhất.
Môn phái này không có cung điện hoa lệ, chỉ có một số huyệt động đóng băng quanh năm rải rác trên lưng chừng vách núi của Đằng Long cốc.
Ở nơi đó, có hơn ngàn người bộ tộc bình thường và vài chục môn nhân của Đằng Long cốc. Bọn họ chung sống hòa bình, thân thiện vô cùng, hình thành một quần thể sinh hoạt tương đối độc lập, hạnh phúc.
Trong Đằng Long cốc, do ảnh hưởng của khí hậu và hoàn cảnh, công cuộc tu chân luyện đạo rất hưng thịnh.
Những người ở đó chia thành hai tầng nấc, thứ nhất chính là người dân tộc bình thường, bọn họ tu luyện một số công pháp dương cương để chống lại giá lạnh, dùng tăng cường năng lực chống lạnh.
Thứ hai là đệ tử đích truyền của Đằng Long cốc, bọn họ tu luyện pháp quyết mức độ cao cấp, không phải để trảm yêu trừ ma, mà chỉ tìm kiếm một loại cảnh giới, kéo dài cuộc sống.
Muốn trở thành đệ tử chính thức của Đằng Long cốc hoàn toàn không dễ, phải có được ý chí kiên định và những tính chất thiên bẩm.
Ngoài ra, phạm vi Đằng Long cốc thu nạp đệ tử có hạn chế rất lớn, vì thế vài ngàn năm qua rồi, nhân tài Đằng Long cốc rất ít.
Nhưng cho dù là như vậy, Đằng Long cốc vẫn tiếp tục chiếm giữ vinh dự hàng đầu của Băng Nguyên, bởi vì ngàn năm nay, Đằng Long cốc đã xuất hiện không ít nhân tài kiệt xuất, phần lớn đều còn sống, chỉ có điều hiếm khi xuất hiện mà thôi.
Bình luận truyện