[Dịch] Thánh Vương
Chương 43 : Một bạt tai
.
Dương Thạch là ai?
Là một trong những tuyệt đỉnh cao thủ của Dương gia, tiến vào khí công tầng 8 từ rất sớm, có bản lĩnh xuất thần nhập hóa, là một trong những tồn tại kính ngưỡng của đám tiểu bối. Ba tháng trước Dương Kỳ cũng chỉ mới có tu vi khí công tầng 5, cảnh giới Bạo Khí, ba tháng sau có khả năng giao thủ với Dương Thạch không? Căn bản không có khả năng.
Cả những nhân vật trong Nguyên Lão đoàn cũng nghĩ Dương Kỳ quá mức cuồng vọng tự đại.
"Dương Kỳ, lui ra!"
Dương Trụ Công quát lớn:
"Trưởng bối nói chuyện ngươi phải tôn trọng, đây là gia quy của Dương gia."
"Gia quy?"
Dương Kỳ cũng không khách khí với Dương Trụ Công nói:
"Dương Thạch thúc thúc năm lần bảy lượt muốn mưu đoạt vị trí gia chủ của phụ thân đệ tử, thậm chí nói đệ tử là yêu nghiệt phụ thể, nếu đệ tử không phải mình chứng minh mình trong sạch, sợ rằng sẽ bị phế bỏ khí công. Lẽ nào, gia quy quy định việc bị người ta vu khống cũng không được phản kháng sao?"
"To gan."
Dương Tỉnh Sư hai mắt bắn ra hàn ý:
"Có phải yêu nghiệt phụ thể hay không, chúng ta sẽ kiểm tra, Dương Trụ Công so lớn hơn cả gia gia (ông nội) của ngươi, tại sao ngươi không biết lớn nhỏ vậy?"
"Thế giới này luôn nói đạo lý."
Dương Kỳ thẳng thắn đối mặt với Dương Tỉnh Sư, hắn có thực lực mạnh mẽ, lại nắm chắc trong lòng, cho nên giọng nói vô cùng bình thản:
"Đệ tử chỉ nói chuyện phải trái, đâu có ý bất kính với trưởng lão?"
Hắn còn chưa nói xong, đám người Dương Thạch đã giận dữ rống lên:
"Tiểu súc sinh, ngươi dám vô lễ với đại thúc công, đây là lễ nghi mà Dương Chiến dạy ngươi hay sao?"
"Lão tổ tông."
Đúng lúc này, Dương Hồng Liệt vốn im lặng không nói đi lên, quay sang nhìn Dương Tỉnh Sư nói:
"Đệ tử và Dương Kỳ có ước hẹn ba tháng sẽ tỉ tí trong kỳ săn bắn lần này, nếu như hắn vô lễ với trưởng bối, các trưởng bối không tiện xuất thủ giáo huấn thì đệ tử sẽ làm thay."
Dương Hồng Liệt mặt mang ráng hồng đứng ở trước mặt Dương Kỳ, vận chuyển khí công toàn thân ánh lên màu tử kim (vàng tím).
"Dương Hồng Liệt không hổ là đệ nhất thiên tài của Dương gia chúng ta, trong một thời gian ngắn tu luyện đạt tới khí công tầng 8, sau này có thể tiến vào cảnh giới Khí Tông giống như Dương Chiến."
"Không sai, để Dương Hồng Liệt giáo huấn tiểu tử này một chút."
"Tiểu tử Dương Kỳ này quá cuồng vọng, gây đại họa cho gia tộc lại còn coi thường trưởng bối, chẳng phải hắn dựa vào Dương Chiến mới tấn cấp Khí Tông hay sao? Hiện giờ tiểu bối tỉ thí, Dương Chiến chắc sẽ không kiếm cớ giúp sức."
"Dương Hồng Liệt có được Tử Hà linh đan, lại gặp kỳ ngộ tuyệt vời, ở trong một cái sơn động chiếm được một quyển bí tịch Tử Hà thần công, là vương cấp khí công! Viên Tử Hà linh đan kia để mãi không dám dùng, hiện giờ tu luyện đại thành mới sử dụng, sau này còn phát triển hơn nữa."
"Tiểu tử Dương Kỳ kia chẳng phải là càng không có hi vọng sao?"
Rất nhiều cao thủ Dương gia đều nghị luận, trong lòng của bọn họ luôn nhận định Dương Hồng Liệt chính là thiên tài trong gia tộc, bây giờ có được kỳ ngộ, tu luyện vương cấp khí công.
Vương cấp khí công, trong Dương gia làm gì có.
Chỉ có tu luyện vương cấp khí công, mới có hi vọng đột phá tới cảnh giới Khí Tông, tu luyện đến cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Dương Kỳ, lần này ta sẽ dạy ngươi không nên bất kính với trưởng bối, còn ép yêu nghiệt trong cơ thể của ngươi ra ngoài, lực lượng phải do tự mình khổ tu, dựa vào yêu nghiệt thì cuối cùng ngươi sẽ trở thành là ma đầu."
Dương Hồng Liệt quay sang nhìn Dương Kỳ nói.
"Có thật thế không?"
Dương Kỳ nói một cách thoải mái:
"Vậy ngươi xuất thủ đi, ta nhường ngươi ba chiêu."
"Nhường ta ba chiêu?"
Dương Hồng Liệt cười ha ha, hình như hắn nghe thấy chuyện đáng cười nhất trên thế giới:
"Ngươi cho mình là ai? Ta nhường ngươi ba chiêu mới đúng."
Hắn tức giận bật cười, trong lòng bị Dương Kỳ khiêu khích tức giận vô cùng.
Tất cả các cao thủ ở đây đều âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm Dương Kỳ đúng là bị yêu nghiệt phụ thể, nếu không sao lại to gan cuồng vọng như vậy.
"Tới đây!"
Dương Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay.
Dương Hồng Liệt hai mắt lóe ra sát khí lao tới, ráng hồng ở mi tâm vận chuyển, đột nhiên điểm ra một ngón tay, nhất thời tử quang hóa thành kiếm khí, bắn tới trái tim Dương Kỳ, đây chính là sát chiêu.
Một chiêu ngưng khí thành binh, kiếm khí bốn phía, Tử Hà kiếm khí bắn ra hiện lên trùng trùng kiếm ảnh, một chiêu bao phủ khắp nơi.
"Tử Khí Đông Lai!"
Thế nhưng sau một khắc tử sắc kiếm khí này chỉ bao phủ một khoảng không, chém nát không khí, còn Dương Kỳ đã ở cách đó ba bước, không ai nhìn thấy hắn né tránh như thế nào.
A?
Dương Tỉnh Sư đều lông mi rung động.
"Chiêu thứ nhất, Dương Hồng Liệt, còn hai chiêu nữa, cố mà nắm chắc."
Dương Kỳ khí định thần nhàn, chậm rãi nói.
"Buồn cười, chết đi."
Dương Hồng Liệt sắc mặt dữ tợn, hai chân chạy nước rút, hai tay dựng lên giao nhau, khí công tuôn ra, viết trên không trung một chữ “giết”.
Chữ "giết" là do khí công ngưng tụ, mang theo những tiếng nổ đì đùng, giống như một khối bộc phá nổ tung, tạo thành một cái hổ rất sâu trên mặt đất.
Vậy mà Dương Kỳ vẫn biến mất.
"Đây là chiêu thứ hai."
Dương Kỳ chẳng biết đến phía sau Dương Hồng Liệt từ lúc nào.
"Xuyên Tâm Sát."
Dương Hồng Liệt không chút nghĩ ngợi, xoay người một cái, bàn tay cong lại, năm ngón tay chụm vào nhau, móng tay sắc bén ngưng tụ thành những cái móc chân khí dài mấy trượng, muốn móc trái tim của Dương Kỳ ra ngoài.
Đáng tiếc là Dương Kỳ đã tránh thoát.
Chiêu Xuyên Tâm Sát rơi vào khoảng không.
"Ba chiêu đã qua, ta phải ra tay rồi. Dương Hồng Liệt, ngươi cẩn thận một chút."
Thanh âm Dương Kỳ tiếp tục truyền tới.
"Tiểu tử, ta cho ngươi biết thế nào là vương cấp khí công chân chính, Tử Hà thần công."
Dương Hồng Liệt điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình lui về phía sau, từng đạo tử quang chi chít từ trong người tuôn ra, tạo thành một cái cầu vồng màu tím sau lưng hắn, giống như Giao Long chạy ầm ầm.
"Tử Long Thăng Thiên!"
"Tử Long Thăng Thiên? Chiêu này có lực lượng cực mạnh."
"Mặt đất cũng nứt toác ra rồi."
Những người ở xung quanh thấy mặt đất nước toác ra, giống như có động đất, khí thế của con Tử Long ở sau lưng Dương Hồng Liệt đạt tới đỉnh.
"Tử Long Thăng Thiên?."
Dương Kỳ vừa nói vừa giơ tay tát một cái.
Cái bạt tai này mọi người chỉ cảm thấy giống như là đánh vào không khí, múa may cho có, nhưng sau đó mới thấy một pho tượng lớn ở trong không khí chấn động.
A!
Tiếng kêu thảm thiết.
Toàn bộ ráng hồng đã mất, Tử Long gào thét, ầm ầm đổ vỡ.
Oa!
Dương Hồng Liệt bay thẳng ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn, một bên mặt sưng phồng.
Khí thế của hắn rất mạnh, một kích xé rách mặt đất, nhưng lại bị một cái bạt tai vô cùng đơn giản của Dương Kỳ đánh bại.
"Phế vật."
Dương Kỳ lắc đầu, khoanh hai tay nhìn Dương Hồng Liệt nằm trên mặt đất:
"Ngay cả một bạt tai của ta cũng không chịu được, vậy mà dám xưng là đệ nhất tuyệt thế thiên tài của Dương gia, nuốt Tử Hà đan, người vô dụng thì đừng nên dùng, lãng phí!"
"Ngươi..."
Dương Hồng Liệt đến bây giờ vẫn không tin mình thất bại, hắn giằng co muốn bò dậy, thế nhưng thân hình đau đớn, kinh mạch giống như sắp đứt tới nơi.
Dương Kỳ đã hạ thủ tương đối nhẹ, hắn không hạ sát thủ, chỉ khiến cho Dương Hồng Liệt bị thương, nếu không hắn có thể một chưởng đánh chết đối phương.
"Sau khi nghỉ ngơi ba tháng sẽ khỏi, dù sao ngươi cũng là người của Dương Chiến, ta không phế võ công của ngươi."
Dương Kỳ tiếp tục nói.
"Ta hận ngươi..."
Dương Hồng Liệt nghe thấy câu nói này, lòng tự trọng bị vũ nhục cực lớn, yết hầu rung động, lập tức ngất đi.
"Yêu nghiệt! Ngươi dám ra tay đả thương đệ tử Dương gia chúng ta."
Trong nháy mắt Dương Thạch đã xuất thủ.
"Băng Phong Thiên Lý!"
Hàn Băng khí công của hắn lập tức bạo phát, nhất thời sương lạnh phủ xuống, chân khí lạnh lẽo biến thành một cái lao tù bảo phủ lấy Dương Kỳ.
Công kích lần này chính là xuất kỳ bất ý, có dự định từ trước, giống như thích khách tuyệt thế nấp cách năm mươi bước, âm hiểm độc ác, ngay cả Dương Chiến cũng không kịp phản ứng.
Hắn thi triển ra một chiêu mạnh nhất trong Hàn Băng khí công của mình, Băng Phong Thiên Lý, hơn nữa trong lúc xuất thủ còn gào lên Dương Kỳ là yêu nghiệt, như vậy hắn có thể mượn cớ trảm yêu trừ ma, không coi Dương Kỳ là đệ tử Dương gia, không thể nói hắn dụng tâm ác độc.
"Kỳ nhi!"
Dương Chiến hét lớn một tiếng nhưng mà không còn kịp rồi.
Những người chủ sử của các chi nhánh khác, thậm chí ngay cả nguyên lão cũng không kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Khí công Băng Phong Thiên Lý trực tiếp đánh vào thân hình Dương Kỳ.
Mọi người nhận ra Hàn Băng chân khí không tạo thành tổn thương gì với Dương Kỳ cả, nó đang tan rã giống như gió xuân thổi tới.
Dương Kỳ đột nhiên xuất thủ.
Lại một bạt tai.
Lần này, bàn tay hắn ầm ầm đưa lên cao, chân khí dâng trào, giống như thiểm điện đánh vào mặt Dương Kỳ.
Thân hình Dương Thạch bị đánh trúng, áo giáp bằng băng cũng nát bấy, cái đầu bị vả một cái tẹo nữa lệch sang hẳn một bên, một vài cái răng phun ra, thân hình bay lên không trung, sau đó đập vào vách nú ngã xuống.
Vù!
Một tiếng xé gió vang lên, Dương Kỳ đã xuất hiện ở trước mặt Dương Thạch, đưa chân đạp lên đan điền của hắn.
"Dương Thạch, ngươi là tự làm tự chịu, thân là trưởng bối sao có thể đánh lén tiểu bối, ngươi còn là con người hay không?"
Dương Kỳ đạp lên người Dương Thạch, thấy hàm răng của hắn đã rụng vài chiếc mới nói:
"Ngươi cũng là phế vật giống như Dương Hồng Liệt, ngay cả một bạt tai của ta cũng không chịu nổi."
"Dương Kỳ. . . sao ngươi. . ."
Dương Thạch bị một cước đạp, không thể động đậy, quả thực là vô cùng sỉ nhục, thế nhưng trong tim của hắn càng khiếp sợ hơn, vì sao Dương Kỳ mạnh như vậy? Chỉ một bạt tai đánh tới, vậy mà bản thân hắn không biết đó là loại khí công gì, quả thực là thần kỳ vô cùng.
"Có phải là nghĩ không ra hay không? Ngươi cho rằng mình đạt tới khí công tầng 8 là có thể áp chế ta? Không cần phụ thân xuất thủ ta cũng có thể thu thập ngươi, còn muốn cướp đoạt vị trí gia chủ của phụ thân ta không, cũng được, ta phế đi khí công của ngươi, miễn cho ngươi sau này phá hoại hòa bình gia tộc."
Dương Kỳ đưa chân khí vào trong, muốn phá hỏng Khí Hải của Dương Thạch..
"Dừng tay!"
Một tiếng gầm lớn vang lên, thanh âm uy nghiêm như sư tử, khí công ẩn chứa trong đó khiến cho nhiều người đờ đẫn.
Đây chính là khí công "Sư Hống Khí Công" của lão tổ tông Dương Tỉnh Sư, một tiếng động này có thể làm chấn động linh hồn người khác, thậm chí có thể làm bị thương địch nhân.
Bình luận truyện