[Dịch] Thần Hoàng
Chương 71 : Hành trình Huyết Cốc
.
Nói đến chỗ này, nét mặt Tông Thủ, cũng mơ hồ lộ ra vài phần bất đắc dĩ:
- Địa phương kia, Duẫn thúc hiện tại căn bản là không thể đi vào được....
...
Đi ở trên nhai đạo, Tố Sơ Tuyết thần tình khẩn trương nhìn ra xa chung quanh.
- Thiếu chủ, nếu không chúng ta vẫn là trở lại đi thôi? Ngươi muốn Mạch Linh Thảo kia, mời người khác giúp ngươi đi ra hái lấy cũng được mà? Chúng ta cũng không phải không trả nổi tiền? Còn trứng của Lôi Loan kia đều là thiếu chủ suy đoán, vị tất đã nhất định ở đó...
Trước đó không lâu, mới mượn Long Linh Ngọc Bích và Huyết Vân Tủy Chi Lực, theo sát Doãn Dương bước vào đến Bí Võ Sư Chi Cảnh. Bất quá lúc này Sơ Tuyết lại không có nửa điểm phong phạm cường giả, nhìn ngó xung quanh, có chút lo lắng.
Tông Thủ lại là thần tình đạm nhiên, lần này sau khi ra ngoài, đây là lần thứ mười một Sơ Tuyết mở miệng oán giận. Tai trái nghe vào, tai phải chui ra, chỉ xem như là không có nghe thấy.
Thật vất vả mới đưa Doãn Dương thuyết phục, miễn cưỡng đồng ý hắn và Sơ Tuyết đến ngoài thành một chuyến. Lại hao hết tâm tư, không một tiếng động thoát ly khỏi tầm mắt của mọi người, hắn sao có thể dễ dàng trở lại như vậy?
Mạch Linh Thảo trong miệng Sơ Tuyết lại đúng là không có gì, duy chỉ đồ vật ấy, hắn tuyệt đối không thể buông tha được.
Lúc này hai người, đều đã cải trang, Tố Sơ Tuyết nét mặt ố vàng, lông mi dày thô, con mắt nhỏ đi một chút. Mặc dù vẫn là cực kỳ tú lệ, cũng đã nhìn không ra nửa phần vết tích ban đầu nữa.
Tông Thủ cũng là như vậy, trên người trang bị Phong Hành Linh Cốt. Thẳng thắn thuận thế mà làm, cả người thoạt nhìn hùng tráng không ít, diện mạo cũng hơi có chút biến hóa. Vì có Liễm Tức Thuật, hai người thoạt nhìn cũng chỉ như dáng dấp Võ Sĩ tầm thường.
Điều này hầu như tiếp cận Dịch Dung Thuật hoàn mỹ, chính là một trong những nguyên nhân để Doãn Dương rốt cục đáp ứng xuống. Mà lúc này ngoại trừ Sơ Tuyết biểu tình hơi có chút mất tự nhiên ra, hầu như không có chút sơ hở nào. Trừ phi là có cường giả cấp Võ Tông mới có thể nhận rõ tập trung hồn thức của một người, bằng không cơ bản không có khả năng nhận ra được.
Một đường tiện tay mua vài thứ, mà càng tiếp cận chỗ cửa thành, vùng xung quanh lông mày Sơ Tuyết càng trở nên quấn quýt, không ngừng quan sát đến phía sau.
Tông Thủ âm thầm buồn cười, thẳng thắn mặc kệ không để ý, thần tình tự nhiên đi ra khỏi cửa thành. Đang muốn hướng phía bắc bước đi tới, ở bên cạnh, Sơ Tuyết lại bỗng nhiên dừng lại, thân hình dừng tại chỗ.
Tông Thủ cũng là một trận kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự còn có người, có thể nhìn thấu qua Dịch Dung Thuật của hắn, đuổi theo kịp?
Quay đầu, theo ánh mắt của Sơ Tuyết nhìn qua đó. Lại là hai nữ tử, đang từ phía xa trên đại đạo, giục ngựa chạy tới. Một người phía trước, toàn thân đều là hỏa hồng sắc xiêm y. Một người phía sau, còn lại là hỏa hồng quần dài xanh nhạt, vật cưỡi đều là Thượng phẩm Đạp Vân Câu.
Cũng không chú ý tới Tông Thủ Sơ Tuyết ở bên cạnh, trực tiếp chạy nhanh về phía cửa thành.
Tông Thủ vùng xung quanh lông mày lập tức nhếch lên:
- Hai người này là ai?
Thần tình của Sơ Tuyết bỗng nhiên có biến hóa như vậy, cũng không phải không có lý do. Hai nữ tử này nhất định là người mà nàng biết. Hai vị Tiên Thiên càng khiến kẻ khác không thể không lưu ý. Đặc biệt người mặc hỏa hồng xiêm y, tuổi còn trẻ, mới chỉ gần mười sáu tuổi, càng dẫn phát mọi người chú mục.
- Là Y Nhân tiểu thư!
Sơ Tuyết qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không biết làm sao. Thấy Tông Thủ vẫn như cũ khó hiểu, lại vội vàng giải thích một câu:
- Thiếu chủ đã quên rồi? Y Nhân tiểu thư là vị hôn thê của ngài, thời gian tám năm trước, khi ngài còn ở Huyền Sơn Thành đã gặp qua nàng một lần...
Ký ức của Tông Thủ lập tức nhảy ra một đoạn hồi ức thuộc về mười ba năm trước đây, tâm trạng bừng tỉnh một trận.
Bất quá nữ nhân tới tuổi mười tám thay đổi rất lớn, những lời này thật đúng là không có nói sai. Năm xưa tiểu nha đầu còn thích đi theo phía sau cái mông của Tông Thủ, không có nửa điểm khí chất tiểu nha đầu đáng yêu. Lúc này lại là dáng người yểu điệu, dung mạo không gọi là đẹp sắc nhân gian, nhưng cũng đồng dạng không thua kém Sơ Tuyết. Trong mặt mày, càng hàm chứa một cổ anh khí.
Lại nhìn nữ nhân này một thân oánh bạch như ngọc, da thịt chưa từng chịu nửa điểm phong sương xâm nhiễm, cũng biết công phu của nàng đồng dạng đã tu luyện đến đúc da. Đến thân luân đỉnh phong, đã qua giai đoạn nội luyện, tiến nhập địa luân Tiên Thiên.
Bất quá giữa thần tình, ngược lại không có ngạo khí. Đối với giáp sĩ ở cửa thành đề ra nghi vấn, mặc dù là có chút lạnh lùng, nhưng cũng xem như là nho nhã lễ độ. Tuy là thân phận tôn quý, lại không có nửa phần tư thái vênh váo tự đắc.
Đây là vị hôn thê trước kia của hắn? Công chúa Huyền Sơn Thành kia?
Tông Thủ lại nghĩ tới lúc trước, những lời mà Doãn Dương nói với hắn kia, không khỏi âm thầm bật cười. Suy đoán một chút, tám phần mười là tới tìm hắn từ hôn. Hôm nay trong Vân Thánh Thành này thật đúng là ngưu quỷ xà thần, xen lẫn cùng một chỗ.
Lại chỉ cảm thấy một cổ áp lực trầm trọng không gì sánh được, phủ xuống trên đầu vai. Thời gian kéo dài càng lâu, Tông Vị Nhiên biến mất tại Trầm Luân Hải thời gian càng dài. Vô luận là Càn Thiên Sơn cũng tốt, minh hữu cũng được, đều chỉ biết càng lúc càng không kiêng nể gì cả.
Lần sau xuất thủ đã có thể không chỉ là giống hai lần trước kia, chỉ là thăm dò vậy thôi. Kiền Thiên Sơn, tuyệt không thiếu cao thủ trước Tiên Thiên võ sư. Mà cường giả cấp Võ Tông tại Đông Lâm Vân Giới này cũng là tính đến con số hàng nghìn.
Hắn đối với vị hôn thê này, vốn là không có gì hứng thú. Càng không có tâm tình quay lại đến trong thành, để cùng nữ tử này gặp mặt. Lập tức sẽ mặc kệ không chú ý. Lôi kéo Sơ Tuyết, một đường đi về phía Bắc. Dùng thời gian hai ngày, khoảng chừng đi ra hơn hai trăm dặm, đã để những đồ vật dịch dung khiến người ta khó chịu kia, toàn bộ đều gỡ xuống.
Sau đó trực tiếp thâm nhập bên trong một sơn cốc gần đó, ở trong quần sơn này xuyên toa rất nhanh.
Ở đây coi như là đã nằm trong phạm vi của Tô Điện Sơn Mạch, bất quá lại là một nhánh ở mặt Đông, thế lực Lăng Vân Tông đã cực tiểu. Mà địa phương Tông Thủ muốn đi đến, càng là một chỗ khiến toàn bộ võ giả Đông Lâm Vân Giới đều là nơi giữ kín như bưng.
Trong phương viên ba nghìn dặm này, địa phương duy nhất Lăng Vân Tông không ảnh hưởng được đến.
Ở trong núi đi khoảng chừng nửa ngày, trước mắt Tông Thủ và Sơ Tuyết bỗng nhiên rộng rãi và thoáng đãng hẳn ra.
Trước mắt là một sơn cốc thật lớn không gì sánh được, xung quanh mặc dù bị quần sơn bao vây, lại cực kỳ rộng lớn, liếc mắt nhìn không đến đầu cùng. Xa xa mơ hồ có thể thấy được một ít thú loại quần tam tụ ngũ, ở bên trong du đãng.
Chỉ là cùng hắn có chỗ khác biệt, cho dù là những loại thú nổi danh ôn hòa, cũng đều là mắt phiếm hồng mang lộ ra vẻ thị huyết và cuồng bạo cường liệt.
Bình luận truyện