[Dịch] Thần Hoàng

Chương 27 : Mười hai thần phù

Người đăng: 

.
- Ba trăm bốn mươi ba tức, đây là Tiểu La Thiên kiếm trận của Lăng Vân Tông ? Cũng không gì hơn cái này mà thôi. Ngắn ngủn vài câu, liền khiến cho đệ tử Lăng Vân Tông bên dưới đều tức giận, nhưng ngay lập tức sau lại là một hồi im lặng. Trong một trăm tức phá trận, ba trăm bốn mươi ba tức liền chém vỡ toàn bộ kiếm khôi lỗi thực lực không hề tầm thường. Nhân vật như vậy, quả thật có tư cách, nói một câu ‘không gì hơn cái này mà thôi’. Ngoại trừ vị thiếu niên tuấn dật đến thần kỳ trên Minh Kiếm Đài, còn lại bất luận kẻ nào cũng không có tư cách này. Trong suy nghĩ rất nhiều người, thậm chí đều cho rằng bộ Tiểu La Thiên kiếm trận mà Lăng Vân tổ sư lưu lại căn bản chính là vì làm khó thiên hạ anh hào. Thế gian tuyệt đối không người nào có thể dưới tình huống không cần nội tức phá vỡ trận này. Nhưng mà hôm nay lại nhìn tận mắt kỳ tích sinh ra đời. Một ít người biết được tiền căn hậu quả đều là da mặt đỏ bừng một mảnh. Chỉ có thể là tức cười, nói không nên lời nửa câu phản bác. Hoàng Dịch đứng cạnh Lương Diệu Tử càng âm thầm thở dài. Sư thúc nhà mình thật là làm quá mức, làm nhục như vậy, cũng không trách được người ta, sẽ nói ra lời ấy. Tùng Vân Phong Kiếm trong tay Tông Thủ đã thu lại, chỗ lưỡi kiếm đã xuất hiện vết rách, hắn dứt khoát ném đi, cắm ở chính giữa Minh Kiếm Đài, rồi sau đó ánh mắt lại nhìn về phía bên trái, nhìn về phía bệ đá còn lại. Cũng không chần chờ chút nào liền từ trên Minh Kiếm Đài đi xuống, trực tiếp đi về hướng đối diện. Khi dạo bước cũng không có khí độ khinh người gì. Nhưng những đệ tử Lăng Vân Tông lại vô ý thức tách sang hai bên, nhượng xuất một con đường để Tông Thủ đi tới tòa Thiên Phù Đài kia. - Thiên Phù Đài, hắn muốn lên Thiên Phù Đài để làm gì? - Hắn là sau khi phá Tiểu La Thiên kiếm trận còn muốn si tâm vọng tưởng, vẽ mười hai thiên phù sao? - Tiểu La Thiên kiếm trận, khảo nghiệm chính là thiên phú võ đạo. Mười hai tòa bia đá trên Thiên Phù Đài lại đều là thủ đoạn của Linh Sư, nguyên thần cùng vẽ phù đều cần thiên tư tuyệt đỉnh mới có thể vẽ, thiếu một thứ cũng không được. Vạn năm qua, dưới Viết Du Cảnh, không có người nào có thể vẽ dù là một phù trong đó. - Ta từng nghe sư phụ nói, muốn vẽ thiên phù do tổ sư lưu lại cần có thần hồn vô cùng tinh thuần, thư pháp cũng phải có thần thế mới có vài phần khả năng. Đâu phải là chuyện Linh Sư trước Viết Du Cảnh, có thể làm được? - Ba trăm bốn mươi ba tức phá trận, kiếm đạo của người này thật sự mạnh đến nỗi đáng sợ. Ta không tin phù pháp của hắn cũng tuyệt diễm như thế! Mắt nhìn Tông Thủ từng bước một bước lên bệ đá bên trái, trong đám người lại là một hồi nghị luận nhao nhao. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên nhất thời phức tạp đến cực điểm. Lại không một người nào dám trước khi có kết quả chính xác nói ra một câu không biết lượng sức. Doãn Dương, Sơ Tuyết cũng hai mặt nhìn nhau. Tông Thủ có thể phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận cũng đã khiến bọn hắn kinh dị cuồng hỉ. Còn chưa đợi hai người phục hồi lại từ vui mừng thì thế tử nhà mình lại leo lên Thiên Phù Đài. Kiếm thuật của Tông Thủ ba tháng trước, bọn hắn dĩ nhiên đã được chứng kiến một lần, trong nội tâm chung quy cũng có chút tin tưởng. Nhưng phù đạo, đến cùng cần tiêu chuẩn dạng gì bọn hắn thật không biết. Tuy là ở trong Lâm Hải thư viện, học tập trọn vẹn ba năm, nhưng đến cuối cùng, Tông Thủ lại ngang với việc bị đuổi khỏi thư viện. Tố Sơ Tuyết đột trong lòng khẽ nhúc nhích, nhớ tới trong ba tháng này, Tông Thủ thỉnh thoảng mua những tài liệu kia, đều là thứ cần thiết của Linh Sư cả. Còn có trận chiến cùng Tông Du lúc trước, trận pháp trên Vân Xa đột nhiên phá vỡ. Lúc trước nàng vẫn cho là lục pháp của mình tu hành không tới nơi tới chốn, mới đưa dẫn đến lục trận mất đi hiệu lực. Hiện nay cẩn thận nhớ lại, chưa hẳn không phải là thủ bút của Thiếu chủ . Chỉ là mười hai khối bia đá trên Thiên Phù Đài dù sao cũng là do Lăng Vân tổ sư trước khi vũ hóa lưu lại, là Thiên Phù. Cho dù Thiếu chủ nhà mình có thể phá vỡ ‘Tiểu La Thiên kiếm trận’ thì nàng cũng không hề có nửa phần tin tưởng Tông Thủ. Ngay khi người dưới đài ý niệm hỗn loạn thì Tông Thủ đã đứng trước tấm bia đá thứ nhất. Bia cáo ba trượng, ngoài phía trước được khắc ra không có bất cứ tân trang nào nữa. Toàn thân nhìn như bằng đá, kỳ thật nhưng đều là quặng thô Túy Kim từ Hoàng Linh Giới Truyền thuyết thế gian này, nới có túy kim đều có ác linh quấy phá. Cũng là một trong những tài liệu tốt nhất để Linh Sư viết phù lục. - toàn thân Túy Kiếm, không phải như thế, không đủ để chịu tải phù này truyền thừa hàng tỉ năm thời gian. Mà phù văn thứ nhất trong mười hai tấm bia đá kia là chứ ‘càn’! Kỳ thật mỗi một chứ, mỗi khi vẽ một chữ đều như ngân câu sái vĩ, du vân kinh long. Lại giống như Loan hồi Phượng vũ, nộ sư tử quyết thạch. Hùng hồn trầm trọng, khí thế bàng bạc, lại mang theo nhẹ nhàng. Vô luận kết cấu nét bút, đều nhìn không ra là chữ ‘càn’, nhưng ý thức của Tông Thủ lại hết lần này tới lần khác biết được, đây là một chữ ‘càn’ chân chân chính chính Hoặc là nói, chữ trước mắt trong mắt thường nhân như là gà mới mới là bộ dáng vốn có của nó. Chẳng biết lúc nào, vị Lâm Phi kia đã đến sau hắn. Ánh mắt lóe ra, nhìn về phía Tông Thủ: - Quy củ của nơi này, cũng như trên Minh Kiếm Đài kia, không được sử dụng bất luận hồn lực niệm gì, cũng không thể mượn Linh Bảo trợ giúp, tự gánh lấy hậu quả. Một vạn năm qua, người vẽ mười hai thiên phù tổng cộng bốn vạn sáu ngàn linh bốn mươi bốn người, người bị thiên phù cắn trả mà chết gần nửa! Không thể không cẩn thận. Thần sắc lão nhân kia cũng phức tạp đến cực điểm, chỉ từ lời nói mà thiếu niên nhỏ bé và yếu ớt này nói vừa rồi liền đã biết, đứa nhỏ này đã triệt để tuyệt đi ý niệm bái vào môn hạ rồi. Phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận, chỉ là đánh trả đối với Lăng Vân Tông. Liếc mắt nhìn Lương Diệu Tử bên kia, Lâm Phi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ những năm này, đối với sự phóng túng của Tập Anh Điện Chủ này phải chăng có chút quá mức? Chỉ là hôm nay, dù tự trách thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Kinh thế chi tài, lại cự tuyệt ngoài cửa. Lăng Vân Tông sau này đã đã chú định phải bị người chê cười rồi. Nếu đứa nhỏ này sau khi phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận lại vẽ được mười hai thần phù. Chỉ sợ trong Đan Linh Sơn không thiếu được một trường phong ba. Đám người cao thấp nơi này, kể cả thủ tọa ở tất cả mọi người khó tránh khỏi bị chỉ trích. Trong nội tâm lại không tự kìm hãm được sinh ra một ít ý niệm không nên có, chỉ mong Thiên Phù tổ sư chỗ vẽ ra đúng như lời đồn đãi, Linh Sư dưới Hoàn Dương Cảnh không người nào có thể vẽ. Kẻ trước mắt này nếu chết đi thì càng tốt. Chỉ là ý niệm vừa nổi lên, liền khiến cho Lâm Phi một hồi vô cùng xấu hổ. Lời của Lâm Phi, Tông Thủ cũng không để ý tới, khi hắn đến trước bia đá vài thước thì tâm tình đã tươi sáng, loại bỏ đi toàn bộ ý niệm phân loạn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang