[Dịch] Thần Hoàng
Chương 1695 : Thần uy trảm tiên.
.
Ngay trong chớp mắt, ở bên ngoài thế giới Thiên Phương, sáu mươi chiến thuyền lớn bằng gỗ cổ xưa, năm trăm ngàn Dạ ma tinh nhuệ, hơn một phần ba đều phát ra tiếng kêu rên thê thảm đau đớn. Người người đều kích động lúng túng, bi thương cho cái chết của quốc chủ mình.
Long Ảnh cũng không nói nữa, chỉ yên lặng chờ đợi. Cho dù kết hợp quốc lực Đại Kiền với Kiếm tông, Thương Sinh Đạo cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn Ma đình Ám Thế.
Giết chết Không Dạ, tuy rằng làm được, nhưng nhất định sẽ chịu tổn thương thảm trọng. Vài vị Thanh Huyền Thái Hoàng kia thì có thể ngồi xem Ma đình Ám Thế và Đại Kiền tranh thắng bại, không cản trở, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn Tông Thủ giải quyết kẻ thù, sau đó không bị kiềm chế nữa.
Cho nên dù có tiếp tục chiến nữa cũng là vô ích. Nhưng tiếp theo muốn chiến hay là muốn hòa thì còn phải xem tính toán tiếp theo của Không Dạ này.
Vị thánh tôn này nếu còn một phần lý trí, hẳn là nên nhẫn nhục im hơi lặng tiếng, tiếp nhận phần thua. Nhưng hắn lại thẹn quá thành giận, nhất định phải đưa toàn bộ Ma đình Ám Thế đi vào vực sâu vạn trượng.
Sắc mặt Dạ Vô Cực trắng bệch nhìn về nơi cách ba trăm trượng xa kia, tâm tình khí độ không bao giờ gợn sóng không bao giờ sợ hãi nuôi dưỡng trong mười hai ngàn năm trong chớp mắt biến mất không còn gì.
Ngay trong hư không đó, Dạ Luân Hồi lấy tay bịt chặt mi tâm, trên mặt không còn vẻ tự tin nữa. Nhưng bàn tay vẫn không ngăn được máu tươi chảy xuôi theo ngón tay rơi xuống.
Đối với thân thể không bao giờ bị hủy hoại của họ, thương thế như vậy kỳ thật không phải trí mạng gì. Nhưng Dạ Vô Cực lại biết đường đao khí màu trắng kia đã chém đứt hơn một nửa nguyên thần của Dạ Luân Hồi. Bộ phần còn lại cũng đã ở trạng thái lung lay sắp sụp đổ. Chỉ một đòn này đã đủ chặt đứt sinh cơ của Dạ Luân Hồi rồi.
Không hề có bất kỳ dự triệu nào, ánh đao khởi động, xuyên thủng qua mi tâm của Dạ Luân Hồi. Dạ Luân Hồi dùng hết toàn lực nhưng vẫn không thể ngăn cản, so với Thứ thần huyền tâm châm còn huyền dị hơn mấy lần nữa!
Mà Dạ Vô Cực chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì, cũng không thể giúp đỡ. Chỉ tùy ý Dạ Luân Hồi như ngọn nến trước gió, liều mạng giãy dụa duy trì sinh cơ đã bị chém đứt kia.
Vô thượng tầng mười ba, đao vùa ra người đã chết! Cho dù là Thánh giai đỉnh cao cũng không thể tránh khỏi. Đây chính là thần thông vô thượng sao?
Sau mấy giây, Dạ Vô Cực mới hít mạnh một hơi thật sâu. Thân là người đứng đầu một quốc gia, nắm giữ gần hơn một trăm thế giới, hắn vốn nghĩ rằng trên đời này sẽ không có người nào có thể khiến mình sợ hãi nữa. Nhưng giờ phút này, hai chân hắn lại run rẩy mềm yếu, trong lòng cũng dâng lên hồi hộp sợ hãi.
Mà Dạ Luân vương Nhiên Long ở xa hơn, khuôn mặt đen lúc này lại giống như được sơn trắng, tái nhợt như giấy.
- Đã để hai vị thất vọng rồi, trận chiến đài Trảm giới, trận chiến thế giới Thiên Phương hôm nay đã kết thúc. Mà trẫm xem ra rất may mắn, thắng một ván này.
Tông Thủ lạnh nhạt tự nhiên nói, một đường Trảm tiên đao khí khác đã xuất hiện trong tay hắn, từng sợi đại đạo pháp tắc bổ sung vào.
Thời gian, tăng tốc!
Không gian, gấp khúc!
Nhân quả, đảo ngược!
Vận mệnh, khóa chặt!
Đầu cuối, luân hồi!
Đại đạo, vô ngân!
Khi pháp tắc cuối cùng cùng đao khí kết hợp. Bạch quang giữa ngón tay của Tông Thủ đã vang ra một tiếng leng keng. Đao khí linh hoạt, cơ hồ không thể khống chế, chỉ có thể miễn cưỡng ước thúc xoay quanh tán loạn giữa ngón tay thôi.
Tông Thủ đã xem Dạ Vô Cực ở xa như người chết rồi!
- Quốc chủ Luân Hồi đã qua đời, không biết quốc chủ Vô Cực có muốn theo hắn cùng đi một đoạn đường không? Hay là muốn buông dao mổ, quy y Phật môn?
Dạ Vô Cực nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó nổi giận. Hiệp Hiên đứng bên cạnh lại không cảm thấy có chút bất ngờ gì. Cũng biết bộ tộc Dạ Ma và Phật môn đã đối kháng nhiều năm. Phật môn luôn có ý định độ hóa ba trăm thế giới thuộc quyền Ma đình Ám Thế.
Nếu Dạ Vô Cực gật đầu đồng ý, với danh phận quốc chủ tôn sư, hoàng tộc Dạ Ma, chẳng khác nào là mở một con đường cho Phật môn vào Ma đình Ám Thế. Còn Tông Thủ sẽ có công giúp đỡ lớn lao với Phật môn, đưa đào để trả ân lê.
Trừ điều này ra, Tông Thủ hẳn là còn có tính toán khác. Đơn giản là muốn bảo tồn thực lực để ứng biến tình huống có thể xảy ra. Theo hắn được biết, trong Thái thượng trảm tiên đồ chỉ tích tụ tổng cộng ba đường Trảm tiên đao khí mà thôi. Trong mấy tháng này, hai quân giằng co, nhưng trận chiến có quy mô trăm ngàn người thật sự chỉ tổng cộng diễn ra hai lần thôi. Tộc Dạ Ma chỉ mới lướt qua, không tấn công mạnh mẽ, người chết rất ít. Lại thêm Trầm Nguyệt Hiên đang luyện chế hồ lô Trảm tiên nữa. Vì vậy lệ khí sát lực tích tụ trong tấm đồ này không còn nhiều nữa.
Còn về phần vì sao làm thế, sẽ có hậu quả gì sau trận chiến này, Hiệp Hiên không biết rõ ràng. Chỉ nghe Tông Thủ ám chỉ qua trước khi trận chiến diễn ra, bảo mình phải cảnh giác đề phòng.
Lục Vô Bệnh ở bên cạnh lắc lắc đầu. Muốn Dạ Vô Cực không chiến mà hàng, quả thật như nói nhảm mà thôi.
Quả nhiên ngay sau đó, thì thấy thân ảnh Dạ Vô Cực lùi lại, một đường đao rộng rãi mạnh mẽ va chạm vào vách tường vực giới phía sau.
Hoàn toàn nhuộm máu, dùng hết tiềm lực, lực lượng bùng nổ gần như gấp ba, khiến cho giới vực trong phút chốc cũng rung động.
Thái thượng ứng kiếp đồ của Tông Thủ tuy có khả năng tạo thành một giới vực khác. Nhưng trước kia sử dụng cũng chỉ tạo ra một không gian gần trăm trượng.
Lúc này giới vực lại rộng lớn, phạm vi gần hơn ba mươi ngàn trượng, mới có nhốt Dạ Vô Cực và Dạ Luân Hồi đuổi theo ở trong này. Nhưng thời gian duy trì cũng giảm lại rất nhiều, nhiều nhất chỉ ba mươi lần hít thở thôi.
Dạ Vô Cực đã nhìn thấy giới hạn của giới vực này, cho nên mới có ý đồ đục một lỗ trên tường giới vực.
Tông Thủ thấy thế thì khẽ lắc đầu, làm như bất đắc dĩ:
- Gian ngoan mất linh!
Một đường đao ảnh từ giữa ngón tay hắn chợt biến mất. Chỉ lóe lên một cái thì đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Vô Cực.
Hai mắt Dạ Vô Cực dại ra, đồng tử mở rộng. Thời gian quanh thân giống như chậm lại gấp trăm lần, động tác liều mạng chỉ mới làm được phân nửa thì đao khí cực kỳ sắc bén kia đã xuyên qua mi tâm của hắn.
Máu theo lỗ thủng chảy ra, đao khí vừa vào cơ thể đã chạy tới diệt nguyên thần. Cho dù là hắn dùng thần thông không gian, lại đặt hàng vạn hàng tỉ trở ngại, cũng cực lực tránh né, nhưng vẫn như cũ không thoát được. Bị Trảm tiên đao khí đó xuyên qua, trong nháy mắt thì nguyên thân đã bị tiêu diệt hai phần ba!
Bộ phận còn lại cũng không còn cách tự hỏi, cũng không thể tiếp tục duy trì. Chỉ mạnh hơn Dạ Luân Hồi lúc nãy một chút, tay bịt chặt vết thương, trong mắt đều là vẻ không thể tin.
Đây là thần thông vô thượng tầng mười ba ư? Chiến đấu vượt cấp, với thực lực Thần Cảnh giết chết Thánh Cảnh đỉnh cao cứ như diệt người bình thường, vô cùng thoải mái!
Bình luận truyện