[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn
Chương 75 : Một trận chiến đỉnh cao
.
Kim Vô Cực nắm giữ lực lượng Tụ Nguyên tầng chín đỉnh cao, võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm cũng có khả năng đạt tới mạnh nhất ở cảnh giới này. Mà hắn càng tu ra hai đạo khí, ở trong Tụ Nguyên Cảnh, tuyệt đối là tiếp cận cấp bậc vương giả.
Đáng tiếc, đối thủ của hắn là Lăng Hàn!
Bốn đạo kiếm khí, vương giả cùng cấp.
Kim Vô Cực có loại cảm giác như đối mặt với Thích Vĩnh Dạ, chỉ là khác biệt ở chỗ sức mạnh của Thích Vĩnh Dạ càng mạnh hơn, nhưng những phương diện khác, Lăng Hàn thật không thua Thích Vĩnh Dạ chút nào, thậm chí ứng biến ở trường thi còn muốn vượt qua.
Đây thực là một thiếu niên mười bảy tuổi sao?
Thiên phú thật đáng sợ!
Cho đến lúc này, Kim Vô Cực mới hoàn toàn bỏ đi tâm trả thù, thậm chí quyết định sau Đại Nguyên luận võ, mang đệ đệ đi bồi tội Lăng Hàn, triệt để hóa giải ân oán này.
Bởi vì ngày sau, thành tựu của Lăng Hàn sẽ cực kỳ kinh người, vượt qua hắn khẳng định là chuyện chắc như đinh đóng cột. Nếu không cách nào diệt trừ đối thủ như vậy, liền phải cố gắng kết giao, tuyệt không thể trở thành kẻ địch.
Chiến chiến chiến chiến!
Lúc này, Lăng Hàn ngoại trừ Cô Lang Huyết cùng Bất Diệt Thiên Kinh, gần như hoàn toàn phát huy ra thực lực, khiến hắn đánh rất tận hứng, chỉ là Ngũ hành nguyên hạch cấp tốc tiêu hao nguyên lực, để hắn không cách nào kiên trì thời gian quá lâu.
Được Ám Nguyệt Thảo là tốt rồi, có thể làm không gian đan điền của hắn tăng lên rất nhiều lần.
Chiến đến hơn trăm chiêu, hai người vẫn cân sức ngang tài.
Kim Vô Cực không khỏi thầm nghĩ:
- Phía sau tên này đứng ba Đan Sư Huyền Cấp, ngược lại ta...
Giống những người trước kia, hắn cũng lựa chọn nhường, bán nhân tình cho Lăng Hàn, sau đó lại mang đệ đệ đến nhà xin lỗi, liền có thể hóa giải đoạn ân oán này.
- Lăng huynh tài nghệ cao minh, tại hạ chịu thua!
Hắn lui về phía sau, chắp tay chịu thua.
Lăng Hàn đã không đủ sức, đang định vận chuyển Cô Lang Huyết, trong nháy mắt đánh bại đối phương, không nghĩ tới Kim Vô Cực lại chịu thua. Nhìn thấy đối phương thả ra tín hiệu hữu hảo, hắn liền gật đầu nói:
- Đa tạ.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống hồ hắn và Kim Vô Cực không có thù hận gì.
- Quả nhiên lại chịu thua.
- Lẽ nào trong võ kỹ của Lăng Hàn, có một loại chuyên môn khiến người ta chịu thua?
- Ha ha ha ha, nếu như ngươi cũng có thiên phú như Lăng Hàn, tu ra bốn đạo kiếm khí, vậy ta cũng có thể chịu thua ngươi.
- Phi, bốn đạo kiếm khí nào có dễ dàng tu ra như thế!
Mọi người đã kinh ngạc, nhưng Lăng Hàn tiến lên một bước, lại cảm thấy chuyện đương nhiên. Bởi vì tình cảnh này đã phát sinh quá nhiều, để bọn họ đều mất cảm giác.
Cũng may, Lăng Hàn chỉ còn một đối thủ cuối cùng, coi như Thích Vĩnh Dạ lại chịu thua, cũng chỉ cần kinh ngạc một lần nữa mà thôi.
- Tốt!
Lăng Đông Hành nặng nề nắm nắm đấm.
Kích động đến tê cả da đầu, nhi tử có thể đạt được thành tích như vậy, hắn còn cầu mong gì? Nghĩ đến hai tháng trước, nhi tử nói muốn đoạt thứ nhất, hắn một trăm cái không tin, nhưng bây giờ thì sao?
Quán quân chỉ cách gang tấc!
Dù hắn biết thực lực của Thích Vĩnh Dạ mạnh mẽ, Thiên Tử quyền đủ để sánh ngang bốn đạo kiếm khí, hơn nữa cảnh giới cách xa Lăng Hàn, nhưng hắn vẫn không nhịn được chờ mong.
Vạn nhất con trai của hắn thắng thì sao?
Quán quân!
Đã đến một bước này, nhất định phải kiếm chỉ thứ nhất, không đi khiêu chiến một hồi, sẽ hối hận cả đời.
Võ đài khác còn đang tiến hành khiêu chiến, nhưng đã không có bao nhiêu người quan tâm, mọi người đều đang đợi Lăng Hàn khôi phục sức mạnh, tiến vào trận chiến cuối cùng.
Là Lăng Hàn tiếp tục sáng tạo kỳ tích, trở thành hắc mã lớn nhất của Đại Nguyên luận võ khóa này? Hay Tứ Vương Tử cười đến cuối cùng, thoát khỏi danh hiệu lão nhị?
Lăng Hàn có thời gian nghỉ ngơi sung túc, bởi vì không có quy định nghỉ ngơi sau nửa giờ phải khiêu chiến.
Hắn đương nhiên phải khôi phục trạng thái tốt nhất, lại đi khiêu chiến Thích Vĩnh Dạ.
Tuy Lăng Hàn chậm chạp không khởi xướng khiêu chiến, nhưng không ai giục, bởi vì bọn họ biết, chỉ có để Lăng Hàn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, hắn và Tứ Vương Tử mới có thể kính dâng ra trận chiến đặc sắc nhất.
Sau một tiếng, Lăng Hàn đứng lên.
Đến rồi! Đến rồi!
Tất cả mọi người thầm nói, thần kinh lập tức hưng phấn lên.
- Tứ Vương Tử, chiến một trận a!
Lăng Hàn nhảy lên võ đài thứ nhất, khiêu chiến Thích Vĩnh Dạ.
- Lăng huynh, xin mời!
Thích Vĩnh Dạ cười cười, nhưng trong lòng có loại kích động muốn chửi má nó.
Bởi vì những người phía trước, đều bởi vì sau lưng Lăng Hàn đứng ba vị Đan Sư Huyền Cấp mà nhường, như vậy hắn nhường hay không nhường đây?
Nhường, vì quán quân Đại Nguyên luận võ, hắn đã chờ ba năm. Hơn nữa, Ám Nguyệt Thảo còn có thể làm cho hắn lập tức bước vào Dũng Tuyền Cảnh, cái này chí ít có thể tiết kiệm hai ba năm khổ tu.
Nhưng không nhường, người ta đều thả, ngươi không thả, cái này không phải không cho Lăng Hàn mặt mũi sao?
Đổi thành người khác coi như thôi, nhưng Thích Vĩnh Dạ có chí lớn, hắn muốn trở thành một quân chủ. Quân chủ đương nhiên phải chiêu hiền đãi sĩ, mời chào nhân tài khắp nơi. Đặc biệt là thiên tài như Lăng Hàn, nếu kết thù, tự nhiên là một sự tình rất tệ.
Ngươi nói Thích Vĩnh Dạ có khó xử hay không?
Cuối cùng, Thích Vĩnh Dạ vẫn quyết định toàn lực ứng phó, cùng lắm luyện chế Ám Nguyệt Thảo thành đan, phân một viên cho Lăng Hàn là được.
- Xin mời!
Lăng Hàn rung trường kiếm lên, bốn đạo kiếm khí vung ra.
Thích Vĩnh Dạ hét lớn một tiếng, triển khai Thiên Tử Quyền Pháp, thẳng thắn thoải mái, thật giống như đấm ra một quyền, cho dù trước mặt có một ngọn núi cũng đổ nát. Mà càng đáng sợ hơn là, trên quả đấm của hắn lại còn quấn quanh ba đạo khí!
Mặc dù nói đại thế của một nước không thể đơn giản chồng chất với Khí để tính, nhưng làm sao cũng mạnh hơn bốn đạo kiếm khí a.
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, hóa ra trước kia Thích Vĩnh Dạ còn không có dùng toàn lực, đây mới là thực lực chân chính của Tứ Vương Tử.
Thật mạnh, này làm sao thắng được? Dù nửa bước Dũng Tuyền Cảnh, không có tu ra Khí, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ.
Oành! Oành! Oành!
Trọng quyền oanh kích, Lăng Hàn liên tiếp lui về phía sau, nhưng cho dù chịu đựng trùng kích như thế, thân thể của hắn vẫn không mất một sợi tóc.
Khô Mộc Chi Thể!
Lăng Hàn có chút ngốc, không chảy máu, hắn làm sao vận chuyển Cô Lang Huyết? Hôn mê, hóa ra năng lực phòng ngự mạnh mẽ, cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt, lại xung đột với Cô Lang Huyết.
Hắn hét lớn một tiếng, cắn đầu lưỡi, một luồng máu tươi chảy ra, hắn rốt cục chảy máu.
Oanh, bốn viên Ngũ hành nguyên hạch trong cơ thể vận chuyển càng nhanh hơn, để lực lượng của hắn tăng lên một cấp bậc.
Tụ Nguyên tầng chín!
Cảnh giới càng cao, cấp độ Cô Lang Huyết tăng lên liền càng nhỏ, nhưng đã đủ.
Lăng Hàn múa kiếm, phát huy Kinh Điện Kiếm Pháp vô cùng nhuần nhuyễn.
Leng keng leng keng, oành oành oành oành, hai người kịch đấu, thoả thích bày ra thực lực của mình.
- Trời ạ, Tụ Nguyên Cảnh lại có thể mạnh như vậy!
- Ta cũng là Tụ Nguyên tầng chín, nhưng nếu ta lên sân khấu, phỏng chừng ba chiêu liền thất bại.
- Thực sự là người so với người tức chết người, một thế hệ người mới thay người cũ a.
- Chúng ta đã già, thời đại này thuộc về người trẻ tuổi rồi.
Không ít gia chủ thôn trấn đều than thở, bọn họ có hơn ba mươi tuổi, có hơn bốn mươi tuổi, thậm chí hơn năm mươi tuổi, đều kẹt chết ở Tụ Nguyên tầng chín. Bởi vì chậm chạp không cách nào đột phá, bọn họ mài giũa nguyên lực bản thân đến cực hạn. Nhưng đối mặt hai nhân tài mới xuất hiện này, bọn họ chỉ có cảm thấy không bằng.
Bình luận truyện