[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4759 : Ăn trộm
Ngày đăng: 18:18 01-11-2018
.
Tới.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngược lại hắn đang chờ đám kẻ trộm, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, chơi với gia hỏa này cũng không sao.
- Chết!
Sát thủ tấn công chính diện.
Đối với sát thủ mà nói, đây là cách làm rất ngu xuẩn.
Thế nào là sát thủ? Chính là phát động tấn công trong bóng tối, chém giết vào thời điểm mục tiêu không phòng bị. Nếu không, bọn họ sẽ bị gọi là tử sĩ.
Nhưng bây giờ, hắn còn cao hơn Lăng Hàn một đại cảnh giới, hắn tấn công chính diện thì thế nào, chẳng lẽ còn bại hay sao?
Sở dĩ trước đó tiềm hành tới đây, thứ nhất, đây là bệnh nghề nghiệp, thói quen, thứ hai, cũng sợ kinh động đến Lăng Hàn, tiểu tử này vận dụng Tinh Bộ bỏ chạy.
Xèo, xèo, hai đạo thân hình bước ra khỏi thân thể của hắn nhưng ngũ quan rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng, khí tức của hắn lại là cấp bậc Hóa Linh.
Đây là hai đạo linh thân của đối phương.
Phần lớn người đều đắp nặn linh thân giống chính mình, xem đây là thân ngoại hóa thân, thời điểm bản thể tu luyện, linh thân đi xử lý một chút việc vặt. Nhưng mà, đối với sát thủ mà nói, linh thân có bộ dáng gì hoàn toàn không cần để ý, chỉ cần thực lực đủ mạnh là được rồi.
Sát thủ tấn công chính diện, hai linh thân lại công kích hai bên, bọn họ cũng không có pháp khí trong tay, linh thân vốn là do thiên địa đạo tắc cùng năng lượng tầng thứ cao hình thành, có thể nói đây là binh khí hình người.
Lần này, Lăng Hàn có nhiều thời gian, hắn tùy ý chống đỡ, hắn muốn Hóa Linh cảnh có cường đại ở điểm nào.
Sau khi đánh vài chiêu, hắn đã hiểu rõ chiến lực Hóa Linh cảnh.
Quả nhiên, Quan Hạ vận chuyển cây đao sáu màu màu chính là Chân Ngã, cũng có thể nói là chuẩn linh thân, nhưng còn kém hơn chuẩn linh thân rất nhiều.
Hai linh thân có lực công kích không tầm thường, hơn nữa cũng không phải thân thể huyết nhục, cho dù bị đánh nát, chỉ cần uẩn dưỡng trong thức hải, không bao lâu sẽ khôi phục lại.
Sát thủ kia ỷ vào điểm ấy, hai linh thân xông tới rất phách lối.
Đương nhiên, trong lòng của hắn cũng khiếp sợ không gì sánh nổi, bởi vì hắn “ngoài ý muốn” bị đánh trọng thương, hắn không thể phát huy tất cả chiến lực, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, muốn trấn áp một Chân Ngã cảnh dễ như trở bàn tay.
Nhưng đánh lâu như thế, hắn vẫn không chiếm được thượng phong, tự nhiên làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Đây là chuyện gì?
Sau khi đánh một lúc, Lăng Hàn cảm giác tẻ nhạt không thú vị.
Đối thủ này quá yếu, cho dù là Hóa Linh cảnh cũng không cho hắn đủ áp lực, hắn đã mò ra thực lực của đối phương.
Là thời điểm kết thúc trận chiến đấu này.
Lăng Hàn bộc phát khí tức đáng sợ, rốt cuộc hắn đã vận dụng tất cả lực lượng.
Bành! Bành! Bành!
Cho dù ngươi là linh thân hay chân thân, hắn dùng một quyền đánh bay.
Hắn đã sơ bộ đi ra con đường của mình, cho dù quyền hay chưởng đều có thể phát huy uy lực lớn nhất.
- Không có khả năng!
Tên sát thủ kia kinh hô, hắn như nhìn thấy quỷ.
Một Chân Ngã cảnh lại có thể ép Hóa Linh nhị biến như hắn chỉ có thể chống đỡ?
Nói ra có ai tin hay không?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Nếu ta nói cho ngươi biết, ta từng giết bốn tên Hóa Linh nhị biến, ngươi có thể nói ta điên hay không?
Nếu như trước khi khai chiến, người nào cũng cho rằng đầu óc Lăng Hàn bị hỏng, nhưng bây giờ, tên sát thủ kia tin tưởng không nghi ngờ.
Hắn không chút do dự, hắn lập tức rút lui.
Mục tiêu tất sát của Chiến Thần cung mạnh lên, Hóa Linh nhị biến không phải là đối thủ của hắn, chí ít cần xuất động sát thủ ngũ biến hoặc lục biến.
- Còn muốn đi?
Lăng Hàn bật cười, nói:
- Ngươi xem thường ta cỡ nào?
Sát thủ kia phát động Quỷ Ảnh bộ, thân thể tiến vào trong cái bóng.
Nhưng hắn chưa đi mấy bước đã bị đấm vào mặt.
Cái gì?
Hắn vội vàng trốn tránh, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
Hắn đang dùng Quỷ Ảnh bộ, hắn còn bị Lăng Hàn phát hiện?
Bành!
Hắn không thể tránh được một quyền này, cho nên hắn bị đánh phun máu tươi.
Hắn sinh ra cảm giác bất lực, cảnh sắc trước mặt sát thủ đều là màu đen, hắn không thể nhìn thấy cái gì.
Lăng Hàn lại xuất ra một quyền, sát thủ kia bị hắn đánh chết tại chỗ.
- Chiến Thần cung, đúng là bám dai như đỉa.
Hắn lẩm bẩm, trước đó hắn chờ bên trong Ám Vân Địa Ngục mười năm, hắn đã sắp quên đi không ít kẻ thù, kết quả hắn vừa xuất hiện, sát thủ của bọn chúng cũng tới.
- Tới một ta giết một.
Hắn thu thập chiến trường và tiếp tục giám thị.
Nhưng mà, đêm nay không có thu hoạch.
Ngày thứ hai, Lăng Hàn nghỉ ngơi trong tiểu viện Lưu gia, nhưng lúc chiều hắn nhận được Lưu gia thông tri, nhóm kẻ trộm lại ra tay, cũng trộm sạch Chân Vân kim do Lưu gia khai thác mấy ngày trước.
Thú vị.
Lăng Hàn suy nghĩ, hắn chờ suốt ngày hôm qua nhưng kẻ trộm không xuất hiện, mà ban ngày hắn nghỉ ngơi trong Lưu gia lại có sự kiện mất trộm xảy ra.
Hắn suy nghĩ một chút, mặc dù Lưu gia bố trí phòng vệ đủ kiểu, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy hình bóng của đối phương.
Là kẻ trộm xuất quỷ nhập thần hay Lưu gia có tặc?
Lúc đầu, Lăng Hàn không có hứng thú lớn với việc mất trộm, đây là chuyện của Đế tộc, hắn không cản trở là tốt rồi, còn bảo hắn dụng tâm làm việc?
Nhưng bây giờ, hắn cũng tò mò, nếu thật là Lưu gia xuất hiện nội tặc, vậy gia hỏa này thật to gan lớn mật, dám ăn đen trước mặt Đế tộc.
Ân, hắn muốn xem đó là người nào.
Sau đó mấy ngày, hắn đều ở lại bên trong Lưu gia, dáng vẻ ta chỉ đi ngang qua sân khấu, kỳ thật ta không thèm để ý.
Nhưng đến ngày thứ tư, Lăng Hàn sử dụng Quỷ Ảnh bộ lặng lẽ rời đi và tiến vào khu mỏ quặng.
Hắn mở thần thức câu thông địa mạch, cũng khống chế tình huống chung quanh.
Mấy giờ sau, hắn phát hiện một bóng người lén lén lút lút tiến vào khu quặng mỏ.
Hiển nhiên người này hiểu rõ bố phòng của Lưu gia như lòng bàn tay, hắn đi đường vòng tránh né tất cả thủ vệ và bắt đầu trộm khai thác trộm.
Thực lực của người này không yếu, bởi vậy, tốc độ khai thác cũng không chậm, chỉ mấy giờ hắn đã đào một khu vực núi rất lớn, bất chấp tất cả, hắn nhét tất cả tảng đá vào pháp khí không gian.
Bình thường thợ mỏ chỉ biết đào bới khoáng thạch Chân Vân kim, cũng vứt bỏ tảng đá vô dụng, bởi vậy, tốc độ cả hai sẽ khác nhau rất lớn.
Người này lặng lẽ rời đi, hắn không ngừng tránh né thủ vệ dò xét, hơn nữa, người này vô cùng cẩn thận, hắn lượn quanh một vòng lớn ở bên ngoài và về tới Lưu gia.
Quả nhiên!
Lăng Hàn thấy rõ ràng, sau khi người này tiến vào Lưu gia thì tháo khăn che mặt xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Lưu Minh.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, mặc dù hắn đã ngờ tới kẻ trộm cực kỳ có khả năng là người Lưu gia nhưng lại không ngờ chính là tiểu tử Lưu Minh này.
Bình luận truyện