[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn
Chương 30 : Hàng Chiến nửa đường giết ra
.
Chiêu kiếm này đánh ra, thời cơ quá xảo diệu, chính là sau khi Chướng Vân Thú vừa hóa giải bốn người Lưu Đông vây công, phòng ngự bạc nhược nhất.
Xoạt, trường kiếm vung qua, như thiên ngoại phi tiên.
Phốc một tiếng, chiêu kiếm này từ mắt phải của Chướng Vân Thú đâm vào, cắm thẳng đến chuôi.
Oành, Chướng Vân Thú nặng nề ngã chổng vó ở trên mặt đất, miểu sát!
- Cái gì!
- Mẫu thân ơi!
- Hí!
Bốn người Lưu Đông, bao quát Chu Tuyết Nghi trốn ở một bên, đều hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc thốt lên.
Kia là Chướng Vân Thú a, tồn tại hàng đầu trong yêu thú Luyện Thể Cảnh, nhưng lại bị một chiêu kiếm mất mạng, điều này khiến người ta làm sao tiếp thu?
Nhưng lập tức, bọn họ đều nhanh chân bỏ chạy, vừa nói chuyện tự nhiên hấp khí, bọn họ đều nuốt vào một chút độc chướng, nhất định phải lập tức vận công hóa giải, bằng không lục phủ ngũ tạng có thể bị ăn mòn.
Một lát sau, Lưu Đông đi tới trước tiên, vỗ vỗ bả vai của Lăng Hàn, nói:
- Còn tưởng rằng tiểu tử ngươi sợ đến mức không dám động thủ, nguyên lai lợi hại như vậy, vừa ra tay liền bén nhọn như thế.
- Ha ha, Lăng huynh thật đúng là lợi hại, một chiêu miểu sát Chướng Vân Thú!
Lí Hạo cũng nói, làm một đao khách, có thể thưởng thức chiêu kiếm gọn gàng sạch sẽ như thế, hắn cũng rất hưng phấn.
Lăng Hàn chỉ cười cười, cảnh giới càng thấp, thì càng dễ vượt cấp khiêu chiến, hơn nữa vừa nãy con Chướng Vân Thú kia còn bị bốn người Lưu Đông phân hơn nửa sự chú ý, mới cho hắn cơ hội một chiêu kiếm mất mạng.
Bằng không nếu một đối một, Lăng Hàn tuyệt đối không thể ngang hàng, trừ khi trước ăn vào thuốc giải độc chướng.
Đợi sau khi độc chướng tiêu tan, bọn họ mới hái xuống từng cái Thanh Linh Quả, nhưng không có động rễ cây của nó.
Phương án lúc trước là thời gian cấp bách, chỉ có thể nhổ tận gốc, hiện tại Chướng Vân Thú đã chết, bọn họ tự nhiên không thể làm như thế. Này dù sao cũng là thiên địa linh dược, làm như vậy đất trời oán giận.
Bảy trái Thanh Linh Quả, vừa vặn một người một trái, có điều là mặc dù Lưu Vũ Đồng cất đi, nhưng xoay người khẳng định sẽ giao cho Lăng Hàn.
- Hừ, đều thả linh quả xuống cho ta!
Chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng vang lên, hai nam tử một trước một sau đi tới, vừa vặn là một già một trẻ, thiếu niên chừng hai mươi tuổi, nhưng lão giả khoảng bảy tám mươi, tóc trắng phơ.
Nói chuyện chính là thanh niên kia, hắn ngược lại đi ở phía trước, mà ông lão thì như người hầu theo ở phía sau.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, lấy thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, thanh niên này là Luyện Thể tầng chín, mà ông lão lại đạt đến Tụ Nguyên tầng chín!
- Ngươi là ai, lại ở đây phóng rắm thí?
Lưu Đông lập tức nhảy lên, hướng về đối phương thét to nói.
Ánh mắt của thanh niên kia đảo qua thân thể mềm mại của Chu Tuyết Nghi, lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi, sau đó mới khinh thường nói:
- Ngay cả Hàng Chiến ta cũng không nhận ra? Khà khà, như vậy Thạch Lang Môn dù sao vẫn nghe nói qua chứ? Thiếu gia ta chính là trưởng tôn của Thất trưởng lão Thạch Lang Môn!
Thạch Lang Môn!
Nghe được ba chữ này, năm người Lưu Đông đồng thời biến sắc, lộ ra kiêng kỵ.
Ở Vũ Quốc, môn phái không thể tùy tiện gọi. Phái, môn, hội, bang, đây là bốn đẳng cấp, chỉ có thế lực nắm giữ cường giả Linh Hải Cảnh, mới có thể xưng phái, thế lực có cao thủ Dũng Tuyền Cảnh mới có thể xưng môn, cứ thế suy ra, thế lực có Tụ Nguyên Cảnh tọa trấn chỉ có thể xưng hội, bang là cấp bậc hạ cửu lưu.
Thạch Lang Môn là thế lực lớn số một trong chu vi ngàn dặm, có người nói chín Đại Trưởng lão trong môn phái, mỗi người đều là cường giả Dũng Tuyền Cảnh, Môn chủ càng là Dũng Tuyền tầng chín đỉnh cao.
Nếu như Hàng Chiến này nói không sai, gia gia hắn thực sự là Thạch Lang Môn Thất trưởng lão, vậy bối cảnh này xác thực rất đáng sợ.
- Ha ha ha ha, hiện tại biết thiếu gia ta là ai a? Thả linh quả xuống, mỗi người tự đoạn một tay, có thể lăn! Có điều, hai nữ nhân này lưu lại!
Hàng Chiến lại liếc nhìn Lưu Vũ Đồng, tuy không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, nhưng phong thái yểu điệu kia, vẫn để cho hắn tim đập thình thịch.
Lấy kinh nghiệm duyệt nữ vô số của hắn đến xem, cô gái này tất nhiên là mỹ nhân.
Năm người Lưu Đông đều giận dữ, lưu lại linh quả coi như thôi, còn muốn tự đoạn một tay? Võ giả tự đoạn một tay, kia là phá huỷ tiền đồ! Chu Tuyết Nghi thì run rẩy, nàng biết dụng ý đối phương lưu lại mình, điều này làm cho nàng vừa buồn nôn, phẫn nộ lại hoảng sợ.
- Còn muốn phản kháng hay sao?
Hàng Chiến cười gằn.
- Dư lão, để bọn họ tuyệt vọng đi!
- Vâng, thiếu gia!
Ông lão tóc trắng phía sau hắn cung kính nói, sau đó từng bước từng bước chậm rãi đi ra.
Nguyên bản thân hình của hắn lọm khọm, một bộ tuổi già sức yếu, nhưng hiện tại mỗi đi một bước, eo liền thẳng tắp một chút, khí thế cũng không ngừng tăng lên, rất nhanh để sắc mặt bọn người Lưu Đông trắng bệch.
Tụ Nguyên tầng chín!
Kỳ thực bọn người Lưu Đông cũng không trang luận "Dư lão" đến cùng là tu vi gì, chỉ biết là rất mạnh, so với bọn họ vượt qua một đoạn dài. Nhưng mặc kệ là Tụ Nguyên mấy tầng, muốn trấn áp mấy Luyện Thể Cảnh, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Xong đời!
Năm người Lưu Đông mặt như màu đất, tuy bọn họ cực không tình nguyện, nhưng không thể không thừa nhận, so bối cảnh, bọn họ không bằng, mà so thực lực trước mắt, bọn họ đồng dạng không bằng.
- Ngươi, lấy khăn che mặt xuống!
Hàng Chiến chỉ vào Lưu Vũ Đồng nói, hắn càng nhìn dáng người Lưu Vũ Đồng thì càng hừng hực, càng muốn xem đến hình dáng của nàng.
Nếu như dung mạo của Lưu Vũ Đồng không đạt tới hắn dự đoán, hắn chắc chắn sẽ một kiếm giết đối phương, bởi vì để hắn không công chờ mong một hồi.
Hậu quả?
Hàng Chiến dĩ nhiên chưa hề nghĩ tới, Thạch Lang Môn chính là vương giả vùng này, chỉ cần không làm sự tình phản bội Vũ Quốc, như vậy giết mấy người lại đáng là gì?
Lưu Vũ Đồng tự nhiên lý cũng sẽ không lý tới.
- Hả? Ngươi không nghe thiếu gia ta nói sao?
Hàng Chiến có chút không vui, hắn vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, có người nào dám không tuân mệnh lệnh của hắn.
Lưu Vũ Đồng nhìn về phía Lăng Hàn, chỉ thấy Lăng Hàn mỉm cười, nàng liền đưa tay lên khăn che mặt, nhẹ nhàng kéo xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất thiên địa cũng vì đó sáng ngời.
Thế gian lại có cô gái xinh đẹp như vậy?
Thực sự là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, tuy lãnh diễm như băng sơn, nhưng càng khiến người ta phát lên dục vọng chinh phục mãnh liệt, nếu như có thể để cho Băng mỹ nhân như vậy hóa thành mị sủng dưới gối làm nũng, này là cảm giác thành công thế nào?
Năm người Lưu Đông đầu tiên là bị kinh diễm đến cứng lại, nhưng lập tức liền tiếc hận, mỹ nữ như vậy lại rơi vào trong tay Hàng Chiến.
Hàng Chiến tự nhiên kinh hỉ vô hạn, không nghĩ tới mình sẽ gặp mỹ nhân như vậy, con mắt muốn trừng ra. Hắn cười ha ha nói:
- Mỹ nhân, lại đây!
- Thiếu gia cẩn thận, nàng là Tụ Nguyên Cảnh!
Nhưng Dư lão đột nhiên nói, trên khuôn mặt già nua tràn ngập thận trọng.
Hắn không thấy rõ thực lực của nữ nhân này!
Người cảnh giới cao có thể thấy tu vi người cảnh giới thấp, nhưng cần khoảng cách của song phương đủ tiếp cận, bây giờ Dư lão và Lưu Vũ Đồng cách xa như vậy, chỉ có thể cảm ứng được tu vi của Lưu Vũ Đồng đạt đến Tụ Nguyên Cảnh, nhưng cụ thể là Tụ Nguyên mấy tầng thì không biết.
Năm người Lưu Đông, kể cả Hàng Chiến đều sợ hết hồn, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Bình luận truyện