[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn
Chương 23 : Không hiểu chuyện
.
- Hàn… Hàn Nhi, ngươi… ngươi,… ngươi đã là Luyện Thể tầng bảy!
Lăng Đông Hành run giọng nói, nếu như trước đây có người nói cho hắn, sẽ bị một Luyện Thể tầng bảy doạ sợ, hắn nhất định sẽ cho đối phương một bạt tai, nhưng hiện tại hắn muốn cho mình một bạt tai, để xác nhận chuyện này có phải thật hay không.
- Đúng, vì lẽ đó phụ thân không cần lại lo lắng.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
Da mặt của Lăng Đông Hành co giật, nhưng một lát sau, hắn không khỏi cười ha hả, buồn phiền quét đi sạch sành sanh, con trai có tiến bộ như vậy, hắn còn có cái gì phải phiền?
- Hảo nhi tử! Hảo nhi tử!
Hắn vô cùng kích động, lúc này hắn rốt cục tin tưởng, con trai quả thật có năng lực giúp hắn cứu thê tử ra!
- Buổi tối ngươi theo ta đi dự tiệc.
Lăng Đông Hành gật đầu nói, hiện tại con trai càng ngày càng có tiền đồ, sau này vị trí Gia chủ tất sẽ truyền cho con trai, để hắn mở mang kiến thức một chút cũng được.
Lăng Hàn mỉm cười, nghĩ đến thời điểm vị Chu Đại Sư kia nhìn thấy mình, cũng giật nảy cả mình đi.
...
Buổi tối, phụ tử Lăng Đông Hành mang theo bốn tên tùy tùng, trước tiên đi tới Tuyên Vũ Lâu, đây là địa phương Lăng Đông Hành mời tiệc Chu Đại Sư.
Hai cha con ở trong một gian bao sương trung đẳng, vừa cười vừa nói chuyện.
Oành, cửa phòng đột nhiên đẩy ra, đi vào hai người.
Lăng Trọng Khoan, Lăng Mộ Vân.
- Các ngươi tới làm cái gì?
Lăng Đông Hành lạnh lùng hỏi.
- Gia tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có thể không đến sao?
Lăng Trọng Khoan không mời tự ngồi, nói với Lăng Đông Hành.
- Ta kiến nghị ngươi vẫn là tránh một chút, giao việc này cho ta xử lý.
- Ngươi?
Lăng Đông Hành cười lạnh một tiếng nói.
- Tại sao?
- Ngươi khẳng định ở nơi nào đó đắc tội Chu Đan sư, bằng không hắn sao có khả năng vô duyên vô cớ làm khó dễ gia tộc?
Lăng Trọng Khoan chậm rãi nói, sau đó ngoắc ngoắc tay nói với Lăng Mộ Vân.
- Đứa nhỏ này ngày hôm qua mới vừa đi kiểm tra một hồi, ở phương diện khống hỏa có năng lực rất mạnh, vì lẽ đó, khà khà, hắn đã được Chu Đan sư thu làm đan đồng, mấy năm sau liền có thể bị Chu Đan sư thu làm đệ tử chính thức, ngày sau chính là Đan Sư.
Lăng Mộ Vân đi tới bên người Lăng Trọng Khoan, ngạo nhiên mà đứng, trên mặt có vẻ đắc ý không ngừng.
Bị Lăng Hàn "quấy rối", hắn mất đi cơ hội tiến vào Hổ Dương Học Viện, nhưng ai có thể nghĩ tới, một cánh cửa đóng lại, đồng thời lại mở ra một cánh cửa khác, hắn ở phương diện khống hỏa có năng lực cực mạnh, có cơ hội trở thành Đan Sư.
Đan Sư, nghề nghiệp cao quý nhất toàn bộ Thương Vân Trấn, không, toàn bộ Vũ Quốc!
Lăng Trọng Khoan đắc ý, hai đứa con trai của hắn còn kém Lăng Đông Hành rất xa, nhưng cái này không sao, cháu trai của hắn lại xuất sắc hơn Lăng Hàn nhiều.
Phốc!
Hắn nhìn Lăng Hàn một hồi, đột nhiên phun ra ngoài.
Cái này… cái này… cái này… cái này, chuyện gì thế này? Luyện Thể tầng bảy? Không… không… không… cái này nhất định là nhìn lầm, làm sao có khả năng là Luyện Thể tầng bảy!
Lăng Trọng Khoan không khỏi dụi mắt, lại nhìn về phía Lăng Hàn, nhưng khí tức mà đối phương tản mát ra không thay đổi chút nào.
Luyện Thể tầng bảy, hàng thật đúng giá.
Tiểu tử này ăn tiên đan sao?
Khuôn mặt của Lăng Trọng Khoan không ngừng co giật, hắn thực sự là sợ rồi.
- Gia gia, ngài làm sao vậy?
Lăng Mộ Vân có chút kỳ quái, lúc này không phải là lúc bọn họ diễu võ dương oai, tàn nhẫn giẫm mặt phụ tử Lăng Đông Hành sao, sao gia gia lại đột nhiên ngẩn người?
- Luyện… Luyện Thể tầng bảy!
Lăng Trọng Khoan run giọng nói.
Đúng, mình là Luyện Thể tầng bảy, cái này có gì đáng kinh ngạc, không phải ngươi đã sớm biết sao? Lăng Mộ Vân kỳ quái nhìn Lăng Trọng Khoan, làm sao gia gia đột nhiên trở nên không bình thường.
- Không phải ngươi, là hắn!
Lăng Trọng Khoan chỉ vào Lăng Hàn nói.
Phốc!
Lăng Mộ Vân cũng phun ra ngoài, Luyện Thể tầng bảy? Đùa gì thế! Người nào không biết Lăng Hàn là phế vật, tu luyện nhiều năm mới chỉ là Luyện Thể tầng hai, bằng không sao sẽ bị gọi là phế vật?
Nếu như đây cũng là phế vật, vậy hắn mười tám tuổi Luyện Thể tầng bảy tính là gì? Siêu cấp phế vật sao?
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Hắn lẩm bẩm nói, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng.
Nhưng hắn biết, gia gia hắn là Tụ Nguyên tầng chín, tuyệt đối không thể nhìn lầm.
- Ha ha, con trai của ta như thế nào, không tệ chứ?
Lăng Đông Hành cười ha ha.
- Tư chất như vậy, đủ tiến vào Hổ Dương Học Viện a?
Nghe nói như thế, sắc mặt của ông cháu Lăng Trọng Khoan đều khó coi.
Bọn hắn thừa dịp Lăng Đông Hành không có mặt, bức bách Lăng Hàn giao tiêu chuẩn tiến vào Hổ Dương Học Viện ra, kết quả đụng vào thiết bản. Hiện tại Lăng Đông Hành cố ý nói Hổ Dương Học Viện, hiển nhiên là châm biếm bọn họ.
Lăng Mộ Vân dù sao trẻ tuổi, dễ kích động nói:
- Hổ Dương Học Viện lại có gì đặc biệt, hiện tại ta tiến vào Đan Giới, ngày sau sắp trở thành người được tôn sùng của cả Vũ Quốc.
- Thật sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói.
- Ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi làm không được đan đồng, càng không thể trở thành Đan Sư.
- Ha ha ha ha, ngươi coi mình là ai, còn có thể ảnh hưởng Chu Đan sư hay sao?
Lăng Mộ Vân cười gằn, chỉ cảm thấy đây thực sự là một chuyện cười, nếu như đối phương thật sự có năng lượng như vậy, Chu Đan sư còn có thể cố ý ngán chân, không phát đan dược cho Lăng gia sao?
Lăng Hàn không nói gì thêm, chỉ nở nụ cười.
Có điều, ngay cả Lăng Đông Hành cũng không có để uy hiếp của Lăng Hàn ở trong lòng, dưới cái nhìn của hắn, tuy con trai thể hiện ra thiên phú võ đạo, nhưng làm sao cũng không thể có quan hệ với Chu Đan sư a.
Tuy bốn người cùng thuộc về Lăng gia, nhưng mà thế như nước với lửa, làm sao có khả năng có tiếng nói chung. Vừa bắt đầu đối chọi gay gắt vài câu, sau đó liền từng người trầm mặc, chờ Chu Đan sư đến.
Có điều, vị Chu Đan sư kia đúng là biết sĩ diện, chậm chạp không có hiện thân, cho đến khi bốn người đều thiếu kiên nhẫn, mới nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Chi, cửa phòng mở ra, đi vào một nam tử vóc người trung đẳng, không phải Chu Đại Quân thì là ai?
Toàn bộ Thương Vân Trấn, cũng chỉ có hắn là Đan Sư, huống chi còn họ Chu.
Lăng Đông Hành, Lăng Trọng Khoan, Lăng Mộ Vân đồng thời đứng lên, dồn dập cướp quyền hành lễ, mà Lăng Mộ Vân càng quỳ gối ở trước mặt đối phương, cung kính nói:
- Đệ tử Mộ Vân, bái kiến sư phụ!
Đan đồng cũng có thể miễn cưỡng xem như nửa cái đồ đệ rồi.
- Đứng lên đi.
Chu Đại Quân tiện tay vung vung, sau đó quay về phía Lăng Đông Hành gật gù, nói:
- Đều không cần đa lễ, mau mau nói chính sự đi, ta rất bận.
- Lăng Hàn, ngươi thật to gan, lại dám không hành lễ với Chu Đan sư?
Lăng Mộ Vân mắt sắc, phát hiện Lăng Hàn không chỉ không hành lễ, thậm chí còn ngồi, nhất thời chỉ tay nói.
Trong lòng Lăng Đông Hành trầm xuống, lần này mời Chu Đại Quân, mục đích là tâng bốc nịnh nọt đối phương, giải quyết vấn đề cung dược, nhưng hiện tại bị Lăng Mộ Vân nắm lấy sơ hở, chẳng phải là muốn nát?
Hắn không khỏi thầm tức giận, hiện tại là đang giải quyết vấn đề Lăng gia, sao Lăng Mộ Vân không để ý đại cục như vậy? Nhất thời có loại ý nghĩ muốn một chưởng vỗ chết tiểu tử này.
- Ha, thực sự là không hiểu quy củ!
Lăng Trọng Khoan cũng hừ một tiếng.
Bình luận truyện