[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn

Chương 12 : Phụ thân trở về

Người đăng: 

.
Oành oành oành oành, đúng lúc này, chỉ nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Lăng Hàn đi tới, mở cửa ra, chỉ thấy đó là một gã sai vặt, hắn đã từng hạ lệnh, bảo người lúc không có chuyện gì thì không nên tới quấy rối, bởi vậy hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? - Gia chủ đại nhân trở về! Gã sai vặt vội vàng nói. Trong thân thể Lăng Hàn nhất thời dâng lên một luồng kích động, bức thiết muốn đi gặp nam nhân kia, đây là phản ứng bản năng của thân thể này. - Phụ thân. . . Hắn lẩm bẩm nói, hắn kế thừa bộ thân thể này, cũng kế thừa huyết mạch cùng trách nhiệm tương ứng. Hắn quay đầu nhoẻn miệng cười với Lưu Vũ Đồng, nói: - Vũ Đồng, đi gặp phụ thân với ta. Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng nhất thời bay lên một ráng đỏ, có loại cảm giác nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng. Phi phi phi, nàng vội vã xùy xùy nói, làm sao lại có cảm giác như vậy, nàng và tên này không có quan hệ gì. - Phụ thân ở nơi nào? Lăng Hàn hỏi gã sai vặt. - Đang ở phòng khách. Lăng Hàn đi đến phòng khách, bước chân càng lúc càng nhanh, từ đi đã biến thành chạy, trong lòng có một luồng tình cảm quấn quýt mãnh liệt. Trong nháy mắt xông vào phòng khách, chỉ thấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi đứng ngang nhiên, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ. Thời khắc này, Lăng Hàn cũng không nhận rõ đến cùng là bản năng của thân thể, hay kiếp trước hắn làm cô nhi, quá mức khát vọng tình thân, hai mắt không khỏi ướt át, huyết mạch tương liên để hắn không chút khó khăn kêu lên: - Phụ thân! - Hàn Nhi! Lăng Đông Hành cười ha ha, bước nhanh tới, ôm Lăng Hàn một hồi, nhưng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nói. - Sao con còn ở trong nhà, không phải đi Hổ Dương Học Viện rồi sao? Đây chính là phụ thân, đây chính là phụ thân yêu mến! Lăng Hàn có chút tham lam hưởng thụ phụ thân ôm ấp, tuy ở kiếp trước, lấy tu vi của Lăng Đông Hành, ngay cả tư cách để hắn nhìn thẳng cũng không có, nhưng hiện tại hắn lại kích động đến rơi nước mắt, triệt để xuống thân phận kiếp trước, hưởng thụ lấy tân sinh. Hắn không còn là độc hành khách không có người thân, hắn có phụ thân, một từ phụ vì hắn không tiếc lấy sinh mệnh mạo hiểm! Hắn lau đi khóe mắt, lắc đầu một cái nói: - Con không muốn đi Hổ Dương Học Viện. - Tại sao? Lăng Đông Hành hỏi, hắn biết con trai mình linh căn quá kém, tuy rất nỗ lực, nhưng tu vi trước sau không lên nổi, cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Mà hắn hao tổn tâm cơ đưa Lăng Hàn tiến vào Hổ Dương Học Viện, chính là muốn lấy tài nguyên vô cùng vô tận của học viện mạnh mẽ tăng Lăng Hàn lên tới Tụ Nguyên Cảnh, như vậy, hắn sau trăm tuổi mới có thể yên tâm nhắm mắt. Nhưng Lăng Hàn lại còn nói không đi Hổ Dương Học Viện, để hắn nổi giận, thiên phú kém là hết cách rồi, nhưng bản thân ngay cả lòng tiến thủ cũng không có, vậy thì thật sẽ bó tay. Lăng Hàn tự nhiên không thể nói, kiếp trước hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, trong đầu không biết bảo tồn bao nhiêu công pháp, võ kỹ cực phẩm, càng được Thiên Kinh cần vạn năm mới tham ngộ ra tầng thứ nhất, đi Hổ Dương Học Viện có thể học được cái gì? Thật muốn nói như vậy, phỏng chừng Lăng Đông Hành sẽ cho rằng hắn trúng tà. - Vũ Đồng, đến đến, đây là phụ thân của ta. Ánh mắt của hắn liếc về phía Lưu Vũ Đồng, vội vã vẫy tay nói, chuyển hướng đề tài này. - Vũ Đồng bái kiến Lăng giai gia chủ! Lưu Vũ Đồng dịu dàng cúi chào, làm đủ lễ tiết của một vãn bối. Lăng Đông Hành ngẩn người, hắn cũng không nhận ra Lưu Vũ Đồng, nhưng mà có thể thấy đối phương giống hắn, đều là Tụ Nguyên Cảnh, hơn nữa ở trên cảnh giới nhỏ cũng tương đương, đều là Tụ Nguyên tầng chín. Võ Giả bình thường chỉ có thể nhìn ra người cảnh giới thấp hơn mình, Lăng Hàn là một ngoại lệ, dù sao hắn là mang theo thần thức của Thiên Nhân Cảnh kiếp trước. Đã như vậy, đối phương hoàn toàn có thể cùng hắn bình đẳng ở chung, căn bản không cần hành lễ vãn bối. Lẽ nào! Hắn đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, lẽ nào là bởi vì quan hệ với Lăng Hàn? Cô bé này thích con trai mình? Nghĩ như thế, hắn không khỏi vui vẻ, cô bé này nhìn qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, không ngờ đã là Tụ Nguyên tầng chín, thiên phú tuyệt đối là cao nhất! Có đạo lữ như vậy, tu vi của Lăng Hàn kém nữa thì lại làm sao? Chẳng trách tiểu tử này không muốn đi Hổ Dương Học Viện, là không muốn cùng nàng tách ra a. Khà khà, tiểu tử này ngược lại là tình chủng. - Tiểu tử thúi! Lăng Đông Hành trước tiên trừng Lăng Hàn một chút, sau đó nói với Lưu Vũ Đồng. - Cô nương, ngươi là người ở nơi nào? - Hoàng Đô Lưu gia. Lưu Vũ Đồng hồi đáp. Lăng Đông Hành sợ hết hồn, Hoàng Đô Lưu gia? Tuy trên đời có rất nhiều người họ Lưu, nhưng chỉ có một Hoàng Đô Lưu gia, toàn bộ Vũ Quốc, ngoại trừ Hoàng thất mạnh nhất, thì Lưu gia thứ hai. Lai lịch lớn như vậy? - Chờ đã, cô nương là người của Hổ Dương Học Viện, đến mang Hàn Nhi đi học viện phải không? Hắn đột nhiên thông suốt, bằng không người của Hoàng Đô Lưu gia làm sao có khả năng xuất hiện ở đây. - Đúng, Lăng gia chủ. Lưu Vũ Đồng ôn nhu nói. Lăng Đông Hành không khỏi nhìn lại Lăng Hàn, thầm nghĩ con trai thiên phú võ đạo không được, nhưng tài tán gái lại khiến người ta nhìn mà than thở a, người ta chỉ là tới đón hắn mà thôi, lại chụp tim của người ta lại, hơn nữa còn chỉ dùng vài ngày. Có phong thái của hắn năm đó nha. Nhưng nếu Lưu Vũ Đồng là người của Hổ Dương Học Viện, tại sao Lăng Hàn không đi cùng đối phương, sau này hai người đều ở Hổ Dương Học Viện, cũng không cần sợ xa nhau a. - Phụ thân, con muốn ở gần bên ngài một thời gian, học viện có thể sau này lại đi. Lăng Hàn nói, hắn không muốn làm phụ thân sợ, bởi vậy dự định từ từ đi, để Lăng Đông Hành dần dần tiếp thu biến hóa của hắn. Lăng Đông Hành cười ha ha nói: - Được, được! Người tiếp dẫn còn ở đây, bất cứ lúc nào Lăng Hàn cũng có thể đi Hổ Dương Học Viện. Hắn vỗ vỗ vai của Lăng Hàn, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: - Hàn Nhi, con đột phá! Rốt cục có người chia sẻ chấn kinh với mình rồi, Lưu Vũ Đồng nói thầm. - Hừm, đột phá. Lăng Hàn gật đầu. - Ta mới rời đi mười mấy ngày mà thôi, không chỉ đột phá, hơn nữa còn đột phá hai tầng? Lăng Đông Hành vẫn không giảm kinh ngạc, tốc độ tinh tiến như vậy, quả thực khó mà tin nổi! Nếu Lăng Hàn chỉ đột phá một cảnh giới, vậy còn có thể nói là Lăng Hàn tích lũy lâu dài sử dụng một lần, ở cảnh giới này quá lâu, nghênh đón một lần bạo phát. Nhưng hai cảnh giới nhỏ. . . Chuyện này quả thật muốn hù chết người! Nhi tử của hắn thực sự là phế vật sao? Nếu như cái này là phế vật, vậy trên đời còn có thiên tài sao? Nhìn thấy khóe miệng của Lăng Đông Hành co giật, Lưu Vũ Đồng cảm thấy trong lòng an ủi, khiếp sợ như vậy không thể luôn để một mình nàng đến chịu đựng nha. - Hừm, vẫn tạm được. Lăng Hàn gật gù. Lăng Đông Hành cùng Lưu Vũ Đồng đồng thời khinh thường, đây chỉ là “tạm được” sao? Có điều, Lăng Đông Hành lại cười to, nói: - Ha ha ha, sau này xem còn có ai dám nói con trai của ta là phế vật! Phụ thân nào không mong con hóa rồng? Nhưng Lăng Hàn bởi vì linh căn hạn chế, chỉ có thể trở thành phế vật, nhưng hiện tại Lăng Đông Hành đã nhìn thấy một tia hi vọng. - Phụ thân, con được một chút gặp gỡ. Lăng Hàn nói. Lăng Đông Hành gật đầu, nếu không có gặp gỡ, Lăng Hàn làm sao có khả năng thu được tiến cảnh như vậy? Có điều, cái gặp gỡ này không phải lớn một cách bình thường a! Đăng bởi: Sói Già
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang