[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 43 : Quang vinh của kỵ sĩ

Người đăng: 

.
Long Hạo Thần cưỡi Hạo Nguyệt xông hướng Liêu Vũ. Liêu Vũ cưỡi trên Tuyết Ảnh Báo cũng di động. Gã chỉ là một triệu hoán sư, nếu bị kỵ sĩ tiếp cận thì gã sẽ thua. Liêu Vũ giật mình không thua gì Dương Văn Chiêu ngồi ở khán đài. Là một triệu hoán sư, gã tự nghĩ trong các chức nghiệp đồng cấp, chắc là không ai so với mình càng hiểu rõ ma thú. Nhưng mà tọa kỵ của Long Hạo Thần thì gã lại không biết. Loại ma thú có ba đầu thoạt nhìn giống địa long này rốt cuộc là cái gì? Đặc biệt là khi gã thấy ba cái đầu Hạo Nguyệt phát ra ba luồng ánh sáng màu sắc khác nhau, có thể được ba chúc phúc? Ma pháp tương khắc chúc phúc, Hạo Nguyệt lại có được ba loại chúc phúc, hầu như là không thèm để ý khắc chế chúc phúc. Tốc độ của Tuyết Ảnh Báo đúng thật là kinh người, toàn lực khởi động thì tựa như sấm sét trắng, lướt qua bên cạnh. Liêu Vũ trong miệng không ngừng lầm bầm chú ngữ, mau chóng ngâm xướng. Cùng lúc đó, không biết gã lấy từ đâu ra một dây chuyền mang trên cổ. Dây chuyền màu bạc, treo một viên bảo thạch hồng lớn cỡ quả trứng. Loại vòng cổ có nhan sắc như thế chỉ thích hợp con gái, Liêu Vũ một thanh niên đeo nó thì hơi quái dị. Nhưng gã đã không thể lo lắng hình tượng. Mặc kệ là Long Hạo Thần đang Súc Thế hay Hạo Nguyệt lấp lánh ánh sáng ba màu, đều cho gã áp lực cực lớn. Tốc độ của Hạo Nguyệt so với Tuyết Ảnh Báo vẫn là có chênh lệch khá lớn. Nhưng nó cực kỳ thông minh, không có ý định rượt theo Tuyết Ảnh Báo. Nó chỉ là ở vị trí chính giữa di chuyển hướng Tuyết Ảnh Báo, không có dẫn đầu phóng thích ma pháp. Sân kỵ sĩ bán kính khoảng ba trăm mét. Cho dù Hạo Nguyệt không ngừng ở chính giữa sân đuổi theo Tuyết Ảnh Báo, cự ly hai bên vẫn cách nhau một trăm mét. Cự ly này lấy tu vi ma pháp hiện tại của Hạo Nguyệt là không có khả năng đánh trúng đối thủ. Liêu Vũ thanh âm ngâm xướng luôn không ngừng, bảo trì tần suất mau lan tràn trong sân. Viên bảo thạch hồng trên dây chuyển bắt đầu tỏa ra vầng sáng hồng, kết hợp với ánh sáng trắng phát ra từ pháp trượng của gã. Một cái lại một cái ký hiệu kỳ dị xuất hiện quanh Liêu Vũ, hợp thành loại đồ án quái lạ. Long Hạo Thần không hề ngừng Súc Thế, sau khi linh lô chuyển hóa thành Dịch Thái Linh Lực, tốc độ Súc Thế của hắn hạ thấp, nhưng hiệu quả thì tăng lên nhiều. Lúc này thân thể hắn đang biến hóa thành màu vàng. Thánh Linh giáp đã hoàn toàn bị nhiễm thành vàng kim. Khí thế thần thánh không gì sánh bằng không ngừng từ người hắn tràn ra, lực lượng của hắn càng lúc càng mạnh. Thể lực Tuyết Ảnh Báo rốt cuộc vẫn là có giới hạn. Khi nó quay quanh sân kỵ sĩ chạy nhanh ba vòng thì sức bật dần hạ thấp, tốc độ tùy theo chậm lại. Cùng lúc đó, Liêu Vũ đã hoàn thành chú ngữ. Có thể thấy rõ ràng, quay xung quanh gã tổng cộng có ba mươi sáu cái ký hiệu quái dị. Ký hiệu đều là màu hồng, tựa như tấm rèm hồng bao phủ gã ở bên trong. Trong khoảnh khắc ký hiệu quái dị hoàn thành, bỗng nhiên bùng phát khí thế hoang dã khủng bố. Áp lực kinh khủng khiến vòng phòng hộ quanh mép sân đều rung lên. Trên khán đài chủ tịch, các cường giả hai mặt nhìn nhau. Thánh Ma đạo sư Lâm Thần giật mình nói. “Hiện tại người trẻ tuổi đều lợi hại như vậy ư? Đây là cái gì? Triệu hoán hoang dã ma thú?” Đúng vậy, tất cả hoang dã ma thú đều là dị chủng lưu truyền từ thượng cổ, so với bình thường ma thú mạnh hơn rất nhiều. Hoang dã ma thú yếu nhất cũng là cấp bảy. Chúng nó thường chỉ hoạt động ở một số nơi đặc biệt hoặc rừng sâu đồi vắng. Ba mươi sáu ký hiệu màu hồng từ từ dâng lên, khuếch tán ra ngoài, hóa thành quang hoàn hồng to lớn chậm rãi biến mất trong không khí. Nhưng mà khi nó biến mất rồi, luồng khói hồng bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Liêu Vũ. Cùng lúc đó, Hạo Nguyệt đột nhiên động. Lúc trước giằng co, nó thể hiện tốc độ phổ thông ma thú cấp sáu. Nhưng trong chớp mắt này, ánh sáng xanh chói mắt hiện ra từ người nó, khiến thân thể khổng lồ bay lên. Đồng thời ánh sáng xanh chói mắt từ sau lưng nó bộc phát, đẩy thân thể khổng lồ lấy tốc độ kinh người hóa thành tia chớp xông hướng Liêu Vũ. Đương nhiên không chỉ Tiểu Thanh có động tác. Luồng sáng đỏ phóng lên cao, không trung hóa thành một vòng ánh sáng đỏ thẫm cùng ánh sáng hồng trái ngược, từ trên trời giáng xuống Long Hạo Thần toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng ngồi trên người Hạo Nguyệt. Đây là phụ trợ bản hỏa vũ diệu dương, ma pháp phụ trợ hỏa hệ đỉnh cấp năm. *Oành!* Lửa đỏ vàng chói mắt bỗng nhiên bộc phát, Long Hạo Thần ngồi trên người Hạo Nguyệt tựa như chiến thần rựa rỡ lóa mắt. Tiểu Quang dùng năng lực không hoa lệ như Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa. Nhưng từ trên đầu nó, liên tiếp phát ra ba quang hoàn màu vàng. Cường Kích quang hoàn, Huy Diệu quang hoàn, Tín Niệm quang hoàn. Trong đó Huy Diệu quang hoàn thì Long Hạo Thần không rành. Quang hoàn này trong nháy mắt có kỹ năng chúc phúc tăng cường tấn cả lực công kích lên hai mươi phần trăm, hơn nữa đối với quang nguyên tố sản sinh tác dụng áp súc. Ngâm xướng chú ngữ không chỉ có một mình Liêu Vũ, Hạo Nguyệt tam đầu sớm chuẩn bị tốt chú ngữ, chi chờ giờ phút này phát ra. Tiểu Quang, Tiểu Hỏa, Tiểu Thanh trong nháy mắt bộc phát ra sáu kỹ năng, bốn phụ trợ, hai tăng tốc. Hầu như trong chớp mắt giúp Long Hạo Thần sức chiến đấu tăng lên đỉnh điểm. Liêu Vũ sắc mặt biến đổi. Gã dựa vào môi giới vượt cấp triệu hoán cường đại vật chỉ có thể phát động một kích, gã tin tưởng sức mạnh đó đủ để đánh bại Long Hạo Thần. Nhưng mà khi triệu hoán ma pháp hoàn thành, chịu ảnh hưởng uy nhiếp của hoang dã ma thú, khiến Tuyết Ảnh Báo tốc độ giảm sút. Lại thêm thể lực của Tuyết Ảnh Báo tiêu hao không nhỏ, tốc độ không thể so với Hạo Nguyệt. Càng quan trọng là, triệu hoán ma pháp này cần có ba giây phóng thích. Mà trong lúc này, Hạo Nguyệt lấy phong hệ ma pháp Phiêu Phù Thuật và Phong Trụ Thuật liên hợp phát động, đẩy thân thể mau chóng xông tới. Lúc Hạo Nguyệt phát động ma pháp, cũng không phải Long Hạo Thần khiến nó làm vậy, mà là chính Hạo Nguyệt bắt đúng thời cơ. Ngay cả Long Hạo Thần cũng không ngờ nó có thể nhanh nhạy như vậy. Lấy trực giác của Long Hạo Thần đều là tại cuối cùng một khắc mới làm ra phán đoán. Chỉ là vài giây, Hạo Nguyệt đã cõng Long Hạo Thần vượt lên trăm mét. Lúc này, điều Liêu Vũ có thể làm, cũng chỉ là cố gắng thúc Tuyết Ảnh Báo chạy như điên, vì mình tranh thủ một chút thời gian. Ánh sáng trắng bỗng chốc từ ngực hắn bắn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy, trước ngực hắn có đỉnh linh lô ba chân màu trắng bay bềnh bồng. Ánh sáng trắng nhu hòa rơi xuống thân thể Tuyết Ảnh Báo, khiến Tuyết Ảnh Báo đang chạy như điên bản năng quay đầu nhìn hướng Long Hạo Thần. Ngay lúc đó, một lực kéo mạnh mẽ bỗng giật ngược nó, thân hình lảo đảo, Tuyết Ảnh Báo suýt nữa ngã sấp xuống. Ánh sáng vàng chói mắt, tựa như cầu vồng xuất hiện trên thân kiếm Thánh Linh, lóa mắt quang và hỏa chói lọi quang nhẫn. Kim kiếm khổng lồ dài tới ba thước xuất hiện, có vặn vẹo quang văn, hương vị dương quang cùng không khí sau khi bị lửa thiêu đốt và cả huyễn lệ, phá không mà đi. Quang Trảm Kiếm, thực chất hóa Quang Trảm Kiếm. Dựa vào Súc Thế, Hạo Nguyệt tăng phúc, Long Hạo Thần phát ra công kích mạnh nhất từ khi hắn sinh ra đời. Một kích kia coi như là cường giả cấp sáu đều khó thể ngăn cản. Một kích kia, hầu như ngưng tụ toàn bộ linh lô của Long Hạo Thần. Đây là áp súc sau đó bạo phát! Kiếm quang vàng kia hầu như trong khoảnh khắc phá vỡ khói hồng. Đoàn khói không ngừng vặn vẹo đột nhiên ngưng lại, ngay sau đó, ngàn vạn tia sáng vàng bắn ra. Mơ hồ Long Hạo Thần nghe một tiếng rống. Tuy thanh âm khá nhỏ, nhưng trong nháy mắt đó, mặc kệ là hắn vẫn là Hạo Nguyệt, đều có cảm giác như bị sét đánh. Mênh mông uy nhiếp kèm nồng đậm phẫn nộ vụt qua. Rốt cuộc gã triệu hoán cái gì? Trong lòng Long Hạo Thần bất chợt phát ra nghi vấn. Mặc dù hắn đã phá hủy triệu hoán của đối phương, nhưng hắn không thấy nhẹ nhõm chút nào. Long Hạo Thần lờ mờ cảm giác ra mình quá sơ ý. Tuy cách chiến đấu này đơn giản trực tiếp, nhưng mình quá xem thường đối thủ. Nếu để gã hoàn thành ma pháp triệu hoán, có lẽ mình đã thua rồi. Trong mắt Liêu Vũ tràn ngập không cam lòng, nhưng sắc mặt đã nói rõ tình trạng lúc này của gã. Long Hạo Thần toàn lực phóng ra Súc Thế, gã triệu hoán ma pháp làm sao không phải là dốc sức ra đòn cuối? Không có tiêu hao, không có vật môi giới, gã căn bản không có khả năng hoàn thành ma pháp này. Hơn nữa, gã tiêu hao rất nghiêm trọng, tương đương khi Long Hạo Thần sử dụng Hy Sinh. Lấy tố chất thân thể và năng lực tự hồi phục của gã, không hơn mười ngày thì không cách nào phục hồi như cũ. Chính là nói dù trận này gã thắng Long Hạo Thần, chỉ sợ rất khó đấu trận tiếp theo. Sở dĩ Liêu Vũ tuyển chọn cách này, bởi vì gã có trực giác nhạy bén. Long Hạo Thần không biết, đối thủ trước mặt có chỗ giống hắn, cùng là người có tiên thiên tinh thần lực khác thường. Nếu không, gã không thể nào làm chức nghiệp triệu hoán sư khó tu luyện nhất trong số Lục Đại Thánh Điện, lại ở tuổi hai mươi đột phá cấp năm. Ngay lúc Long Hạo Thần triệu hoán ra Hạo Nguyệt, Liêu Vũ đã nhạy bén cảm giác được chênh lệch giữa mình và đối thủ. Gã tự biết không thể phá được Súc Thế của Long Hạo Thần, có lẽ dù triệu hoán ra ma thú cũng không khả năng mạnh hơn Hạo Nguyệt. Cho nên gã chỉ có thể mạo hiểm một kích cuối cùng, hy vọng có thể chen được tứ cường. Đáng tiếc, cuối cùng gã vẫn thua, tuy thua không cam tâm tình nguyện. Nhưng thắng bại đã định, gã còn có cách nào? Quang Diệu Thiên Địa, linh lô phản hồi. Long Hạo Thần được Tiểu Quang trợ giúp, linh lô gần như tiêu hao hết dần dần hồi phục lại, nhưng Hạo Nguyệt đã xông tới gần đối thủ. Tuyết Ảnh Báo còn muốn chống cự, đã bị Tiểu Hỏa một ngụm hỏa diễm phun ra không thể động đậy, Tiểu Thanh trực tiếp cắn cổ nó. Nhìn Long Hạo Thần, Liêu Vũ lảo đảo thở dài một tiếng. “Ta thua.” Long Hạo Thần hỏi. “Tôi rất tò mò, mới nãy huynh triệu hoán ma thú là gì, khí thế mạnh như vậy.” Liêu Vũ không có ý giấu giếm, tuy gã thua không cam tâm nhưng rất bội phục thực lực của Long Hạo Thần. Một kiếm cuối cùng kia không chỉ là nắm bắt thời cơ, nếu không có đủ sức mạnh, không thể nào phá hủy Vân Triệu Hoán. “Là hoang dã Chu Tước, thần thú phượng hoàng biến chủng cấp mười. Tuy chỉ có thể triệu hoán nó phát động một kích, nhưng có thể so sánh ngang với ma thú cấp tám, tương đương đòn tấn công của chức nghiệp giả cấp bảy. Nếu triệu hoán thành công, sợ rằng thắng bại đã trái ngược hiện giờ.” Long Hạo Thần trong lòng rung động, thầm nghĩ, có thể đi tới tận đây quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Nếu để gã hoàn thành triệu hoán, chính mình không những thua, có lẽ sẽ bị thương nặng. Công kích của ma thú cấp tám đâu dễ dàng ngăn cản. “Long Hạo Thần thắng.” Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tuyết Ảnh Báo đã ngã quỵ xuống đất, đầu đều bị Tiểu Thanh cắn xuống dưới. Ma thú cấp bốn đối đầu ma thú cấp sáu, làm gì có cơ hội nào. Long Hạo Thần nhảy xuống đỡ lấy thân thể Liêu Vũ lung lay sắp ngã. “Xem ra tôi lựa chọn chiến thuật có vấn đề. Tôi không nên dùng Súc Thế đối phó huynh.” Liêu Vũ thản nhiên nói. “Không nghĩ đến ngươi có được Thánh Dẫn Linh Lô. Hơn nữa nếu ta không đoán sai, Thánh Dẫn Linh Lô của ngươi đã tiến hóa một lần. Nếu có thể, thật hy vọng sau này Săn Ma Đoàn phân tổ thì có thể cùng ngươi chung một chỗ.” Long Hạo Thần cười nói. “Tôi cũng hy vọng.” Không cần nói, Liêu Vũ chính là đệ nhất Linh Hồn Thánh Điện trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn, nếu có thể cùng gã chung một đội, tất nhiên là chuyện tốt. Nghĩ đến đây, Long Hạo Thần không khỏi nhớ tới buổi sáng Trần Anh Nhi chạy tới chất vấn mình. So sánh với cô gái triệu hoán tùy cơ, Liêu Vũ hiển nhiên ưu tú hơn nhiều. Nhân viên công tác vào sân nâng Liêu Vũ ra ngoài, đương nhiên sẽ có người Mục Sư Thánh Điện giúp gã chữa trị. Đưa Hạo Nguyệt trở về, Long Hạo Thần bước nhanh hướng khu nghỉ ngơi, hai tay siết chặt. Tiến nhập tứ cường, cách ba hạng đầu chỉ một bước. Cách đệ nhất, cũng chỉ còn hai trận. Trận thi đấu thứ hai chính là Thích Khách Thánh Điện và Chiến Sĩ Thánh Điện hai vị rút thăm may mắn này. Nhưng may mắn rút thăm không đại biểu hai người chiến đấu nhẹ nhàng. Ngược lại đây là trận đấu loại thảm thiết nhất. Tính tu vi thì vị thăng cấp giả Chiến Sĩ Thánh Điện thực lực cường một chút, đã đột phá cấp năm. Thích Khách Thánh Điện người kia thì đỉnh cấp bốn. Giữa hai người có chênh lệch rõ ràng. Nhưng thích khách có thể tiến nhập bát cường, thực lực cũng là khá mạnh, hơn nữa có ba cái bí kỹ trong người, dựa vào cột trụ trong sân tiến hành yểm trợ, triển khai một trận chiến đấu cực kỳ gian khổ. Trận đấu duy trì hơn một tiếng đồng hồ. Rốt cuộc vị thích khách dựa vào ý chí lực kinh người, lấy thân làm mồi dụ, khoảnh khắc bị trọng kiếm khảm vào xương vai nháy mắt phản kích, đâm xuyên giáp chỗ cổ họng đối thủ. Một kiếm phong hầu. Đương nhiên, gã không có chân chính giết chết đối thủ, nhưng lấy trọng thương làm cái giá lớn, đạt được thắng lợi trong trận chiến này. Nếu tổng kết bí quyết thắng lợi của gã, thì phải là hai chữ ‘ẩn nhẫn’. Từ đầu tới cuối bị áp chế, cuối cùng đánh trả một kích. Lấy yếu thắng mạnh, chiến thắng đối thủ cấp năm, bước thẳng tiến tứ cường. Trận thi đấu này khiến Ảnh Tùy Phong ngồi ở khán đài chủ tịch liên tục gật đầu. Ông quyết định sau khi kết thúc thi đấu tuyển chọn, sẽ bồi dưỡng tên thích khách này. Tiếp đến trận đấu thứ ba, là nội chiến giữa Kỵ Sĩ Thánh Điện. Dương Văn Chiêu đứng dậy đi hướng sân đấu, cố ý liếc Long Hạo Thần một cái. Lúc này sắc mặt gã vô cùng bình tĩnh, tâm bình khí hòa. Trước khi Long Hạo Thần xuất hiện, gã là thiên phú tuổi trẻ nhất trong Kỵ Sĩ Thánh Điện. Thiên phú không chỉ là phía thực lực, đồng thời còn là tâm tính. Long Hạo Thần và Thải Nhi cường đại hoàn toàn kích phát ý chí chiến đấu của Dương Văn Chiêu. Mặc kệ tiếp đến trận chiến tứ cường gặp đối thủ là ai, gã sẽ toàn lực ứng phó và đấu tranh. Đối thủ của Dương Văn Chiêu là một kỵ sĩ khá bình thường, tướng mạo trung bình, không có hành vi lạ thường gì, nhưng rất trầm ổn. Thoạt nhìn tuổi tác lớn hơn Dương Văn Chiêu một chút. “Kỵ Sĩ Thánh Điện Dương Văn Chiêu đối đầu Kỵ Sĩ Thánh Điện Đoạn Ức, hai bên chuẩn bị.” “Bắt đầu thi đấu!” Giai đoạn vòng loại Kỵ Sĩ Thánh Điện thì Long Hạo Thần bị Dương Văn Chiêu đánh bại, Dương Văn Chiêu bị Thải Nhi tổn thương nặng không thể tiếp tục thi đấu. Đoạn Ức chính là đệ nhất Kỵ Sĩ Thánh Điện vòng đấu loại, cho nên thực lực của y không hề tầm thường. Trọng tài vừa hô xong, hai bên chẳng chút do dự triệu hoán tọa kỵ của mình. Hai người đều là cấp năm, ngoại trừ so đấu lực lượng bản thân, kế tiếp là so đấu sức mạnh của tọa kỵ. Tựa như Long Hạo Thần đã dốc hết toàn lực, Dương Văn Chiêu cũng không giữ lại thực lực. Hôm nay Dương Văn Chiêu trên người cũng mặc áo giáp bạc, chỉ là hơi khác với Long Hạo Thần một chút. Trong tay gã như cũ là trọng kiếm màu vàng. Khác với gã, áo giáp của Đoạn Ức là màu đen, tấm thuẫn và trọng kiếm đồng dạng là màu đen. Điều này khá hiếm thấy trong đám kỵ sĩ. Hơn nữa tất cả trang bị vũ khí của Đoạn Ức đều dày nặng hơn trang bị bình thường rất nhiều. Lúc này Long Hạo Thần đã ngồi cạnh Thải Nhi, tập trung tinh thần nhìn trận chiến trước mắt. Hắn chưa từng thấy tọa kỵ của Dương Văn Chiêu, vừa lúc có thể thông qua trận đấu quan sát. Có lẽ bởi vì Dương Văn Chiêu từng đánh bại hắn, trong lòng hắn hơi hy vọng Dương Văn Chiêu có thể thắng đối thủ. Song trọng kiếm vàng huy trước người xuất từng đợt ánh sáng kỳ dị. Sao sáu cánh màu vàng trước mặt Dương Văn Chiêu nở rộ ra. “Hí í í!!!” Cùng với một tiếng kêu dài, trong khu nghỉ ngơi một mảnh ồ kêu, một con Độc Giác Thú xuất hiện trước mặt mọi người. Cả người nó trắng tinh, lông phần cổ màu vàng, một cái sừng hình ốc xoắn ngạo nghễ chĩa ra từ đỉnh đầu. Có một đôi cánh cực lớn, màu vàng bao phủ lấy lông chim trắng tinh khiết. Dưới thân tản ra một đoàn quang hoàn sắc vàng. Không ngờ, không ngờ là Tinh Diệu Độc Giác Thú. Long Hạo Thần từng tận mắt thấy qua xinh đẹp Độc Giác Thú, nhưng bị vua Tinh Diệu Độc Giác Thú cự tuyệt, ký ức khắc sâu loại Độc Giác Thú bị xưng là cao quý này. Hắn không ngờ rằng tọa kỵ của Dương Văn Chiêu lại là một con Tinh Diệu Độc Giác Thú. Con Tinh Diệu Độc Giác Thú dài một mét, cao khoảng tám thước, trên lưng đôi cánh trắng chậm rãi giương ra. Tuy nó còn là vị thành niên, nhưng như cũ tuấn tú. Nên biết Tinh Diệu Độc Giác Thú là tọa kỵ lý tưởng trong lòng kỵ sĩ. Vị thành niên Tinh Diệu Độc Giác Thú tuy chỉ là ma thú cấp tám, nhưng độ phù hợp giữa nó với kỵ sĩ cực cao, bởi vậy ma thú tọa kỵ cấp chín cũng chưa chắc sánh bằng nó. Điều này cũng có nghĩa là, Dương Văn Chiêu rõ ràng là một Thiên Không kỵ sĩ. *Ầm rầm!* Trong lúc Long Hạo Thần cảm thán Tinh Diệu Độc Giác Thú thì bên kia, Đoạn Ức đã hoàn thành triệu hoán tọa kỵ của mình. Tọa kỵ của Đoạn Ức không bằng Tinh Diệu Độc Giác Thú xinh đẹp chói mắt, nhưng thể tích thì khủng bố hơn nhiều. Thân hình cao lớn vượt qua hai mét, dài hơn ba mét, tứ chi to khỏe tựa như bốn cây cột. Lông màu đỏ sậm rũ xuống, chỗ miệng thò ra hai cái răng nanh to bự. Kỳ lạ là trên đầu nó có một cái sừng màu đỏ vàng. Đây là… Kim Giác Mãnh Mã, song hệ quang hỏa, ma thú đỉnh cấp tám. A, không, con Kim Giác Mãnh Mã này cũng là vị thành niên. Thân hình Kim Giác Mãnh Mã trưởng thành chỉ sợ lớn hơn gấp đôi. Nhưng dù là vậy, ma thú khủng bố này sợ rằng ở giữa đỉnh cấp sáu hoặc cấp bảy, khí thế thậm chí còn hơn cả đối diện Tinh Diệu Độc Giác Thú. Trận đấu loại ngày hôm qua, mặc kệ là Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu, hoặc là Đoạn Ức đều không phóng ra tọa kỵ của mình. Hôm nay, khi bọn họ tự phóng ra tọa kỵ tiến hành thi đấu, khán đài chủ tịch lặng ngắt như tờ. Mặc dù mấy đại thánh điện không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng họ hiểu rõ. Kỵ Sĩ Thánh Điện xứng đáng vị trí đệ nhất. Nhóm kỵ sĩ tuổi trẻ không chỉ có một người mạnh mà thôi! Mặc kệ là Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu vẫn là Đoạn Ức, đều có thể nói là thiên tài kỵ sĩ, thậm chí trong trận đấu loại Hàn Vũ bởi vì kiêu ngạo mà bị Long Hạo Thần đào thải, đều là kỵ sĩ cấp năm. Kể cả một kỵ sĩ cấp năm khác hôm qua trong thi đấu bị loại bỏ. Rồi cả Lý Hinh nữ kỵ sĩ có Mân Côi Độc Giác Thú, cũng tiến vào thi đấu sáu mươi thí sinh. Nếu không phải vận khí rút thăm quá xui, có lẽ ngày mai tứ cường trở thành vở kịch Kỵ Sĩ Thánh Điện tự biên tự diễn. Dương Văn Chiêu giẫm chân một cái liền leo lên Tinh Diệu Độc Giác Thú. Bên kia Kim Giác Mãnh Mã hơi cao, nhảy lên thì không được rồi. Nhưng Đoạn Ức có cách. Kim Giác Mãnh Mã nâng lên một chân trước, Đoạn Ức đạp lên, lần thứ nhất đạp móng nó mượn lực lần nữa nhảy, thuận lợi cưỡi trên cái cổ to khỏe của Kim Giác Mãnh Mã. Tinh Diệu Độc Giác Thú chạy lấy đà mấy bước, hai cánh giang rộng bay lên. Vầng sáng vàng nhạt không ngừng khuếch tán dưới chân nó, cao quý, tao nhã, chói mắt, xinh đẹp. Nhìn tư thế bay lên không trung của Tinh Diệu Độc Giác Thú, sau lưng Long Hạo Thần vang thanh âm khen ngợi. Dương Văn Chiêu ngồi trên lưng Tinh Diệu Độc Giác Thú thì toát ra khí chất bạch mã hoàng tử. Nhưng không phải ai đều trầm trồ khen, ít ra có một người ngoại lệ. Trần Anh Nhi ngồi bên cạnh Vương Nguyên Nguyên, nhìn Dương Văn Chiêu bay lên cao, bĩu môi nói. “Tao bao.” Vương Nguyên Nguyên nghi hoặc nhìn cô, nói. “Anh Nhi, cô quen hắn hả?” Khuôn mặt nhỏ xinh của Trần Anh Nhi lộ ra vài phần chán ghét, quay đầu đi. “Không quen.” Trên không trung, song trọng kiếm từ hai bên người Dương Văn Chiêu từ từ giơ lên, ánh sáng vàng nhu hòa tràn ra, cùng với sắc vàng của Độc Giác Thú trong thời gian ngắn hòa làm một, hóa thành màu đồng. Giây phút này, Dương Văn Chiêu tỏa ra khí thế không chỉ tràn ngập thuộc tính quang minh, càng là mãnh liệt hơi thở thần thánh. Vầng sáng vàng dưới chân Độc Giác Thú cũng biến thành hình dạng sao sáu cánh. Hai cánh duỗi ra, Tinh Diệu Độc Giác Thú con ngươi sáng trong suốt chẳng có một chút lệ khí, thân hình bay xéo xuống thẳng hướng đỉnh đầu Kim Giác Mãnh Mã. *Oành-bùm!* Bên kia Kim Giác Mãnh Mã thì bỗng dâng lên hỏa diễm đỏ vàng, thoạt nhìn tựa như hỏa cầu khổng lồ. Trong tay Đoạn Ức trọng kiếm to nặng cũng nâng lên, khoảnh khắc lửa cháy, từ mũi kiếm phóng ra hỏa quang dài khoảng mấy mét. Mắt thấy Tinh Diệu Độc Giác Thú sắp tới gần chỉ còn cách Kim Giác Mãnh Mã khoảng năm mét, Dương Văn Chiêu phát động đợt công kích đầu tiên. Quang Trảm Kiếm giao nhau thành Thập Tự Trảm. Một đôi thanh kiếm vàng đồng thời phát ra Quang Trảm Kiếm, Thập Tự Trảm giữa không trung thẳng hướng Đoạn Ức ngồi ở cổ Kim Giác Mãnh Mã. Khoảnh khắc Quang Trảm Kiếm chém ra, cái sừng trên đỉnh đầu Tinh Diệu Độc Giác Thú bay ra hai luồng sáng hòa cùng Quang Trảm Kiếm. Quang Trảm Kiếm phát sinh biến hóa, hai đạo đao quang lấp lánh chói mắt, nồng đậm hơi thở thần thánh và uy nhiếp khiến đòn tấn công vốn không quá mạnh trở nên biến dạng. Đoạn Ức sắc mặt biến trầm trọng, tay vung lên trọng kiếm, hỏa diễm sắc đỏ vàng hóa thành thanh đao to lớn, cùng Thập Tự Trảm mạnh va chạm. Bỗng chốc vô số hào quang huyễn lệ giữa không trung nổ tung phân tán bốn phía. Tinh Diệu Độc Giác Thú lần nữa nhảy lên bầu trời. Lúc này gã khó nén nghĩ đến nếu mình cũng biết kỹ năng Súc Thế của Long Hạo Thần thì tốt rồi. Vậy thì gã có thể hoàn toàn phát huy ưu thế của Thiên Không kỵ sĩ. Dương Văn Chiêu âm thầm quyết định. Đợi sau khi kết thúc đợt thi đấu, phải lấy phần thưởng học kỹ năng này mới được. Súc Thế lợi hại không? Long Hạo Thần đều đã dùng kỹ năng này thắng vài trận. Hơn nữa chỗ tốt của Súc Thế chính là trợ giúp kỵ sĩ bùng nổ sức mạnh vượt cấp. Trận trước, Long Hạo Thần một kiếm kia đâu chỉ đơn giản là ngũ cấp? Ít nhất đạt tới lực tấn công của Huy Diệu kỵ sĩ. Một trên cao một dưới đất, hai bên giao nhau lại tách ra. Người thông minh đều nhìn ra được vừa rồi là ai thắng ai bại. Ánh sáng vàng trên người Tinh Diệu Độc Giác Thú không hề biến hóa. Đoạn Ức tuy rằng kháng cự được Thập Tự Trảm, nhưng Kim Giác Mãnh Mã dâng lên hỏa diễm đỏ hồng thì rõ ràng bay ra sau, tựa như bị gió thổi bạt. Tinh Diệu Độc Giác Thú xoay một vòng, Dương Văn Chiêu giữa không trung song kiếm lóe sáng, thần thánh ánh sáng trắng dâng lên, tư thế ngưng tụ thánh kiếm, hơn nữa còn là song kiếm làm ra thánh kiếm. Lúc này sức mạnh của Tinh Diệu Độc Giác Thú càng hiện ra. Một vòng vầng sáng hình dạng sao sáu cánh từ trên người nó dâng lên cao. Tốc độ ngưng tụ thánh kiếm của Dương Văn Chiêu mau gấp đôi. Khi Tinh Diệu Độc Giác Thú lần nữa bay lượn xông lên thì song trọng kiếm cũng tản mát ra kiếm quang trắng lóa mắt. Mắt Đoạn Ức chợt lóe, lạ thường là, nhìn Dương Văn Chiêu tử trên cao bay xuống, y không hề sử dụng kỹ năng gì. “Ta chịu thua.” Thanh âm ồm ồm dưới sự thúc đẩy của linh lô vang khắp sân. “Gì?” Dương Văn Chiêu ngẩn người, vội vàng giơ cao thánh kiếm đang chuẩn bị chém ra. Tinh Diệu Độc Giác Thú bay xẹt qua Kim Giác Mãnh Mã, xoay quanh một vòng mới lại tiến tới trước mặt Đoạn Ức. “Đoạn huynh, huynh chịu thua?” Dương Văn Chiêu khó hiểu nhìn y. Hai bên chỉ mới thử tấn công, có thể nói còn chưa chân chính bắt đầu thi đấu. Đoạn Ức trong mắt hiện ra một tia giãy dụa nhưng vẫn hướng Dương Văn Chiêu gật đầu. “Nếu tổng hợp thực lực thì ta tự tin không kém ngươi. Nhưng ta cũng rõ ràng, có được Tinh Diệu Độc Giác Thú, có năng lực bay lượn trên không trung, ngươi đã ở vị trí bất bại. Có lẽ nếu ta cố gắng hết sức chống đỡ, ngươi muốn thắng ta sẽ phải trả cái giá lớn. Nhưng mà, nếu ta muốn thắng trận này thì rất khó khăn. Tu vi giữa ngươi và ta ngang bằng, nhưng Trừng Giới kỵ sĩ và Tinh Diệu Độc Giác Thú ưu thế trên không trung khiến ta nhìn không thấy hy vọng thắng lợi. Nếu ngươi là người của thánh điện khác, có lẽ ta sẽ dốc sức đánh đến cùng. Nhưng chúng ta, đều là kỵ sĩ.” Nói đến đây y tạm dừng một lát mới trầm giọng nói. “Vì quang vinh của kỵ sĩ.” Vừa nói, Đoạn Ức tay trái tấm thuẫn nâng lên bảo vệ bên trái thân thể, tay phải trọng kiếm để ngang trước tấm thuẫn, tiếp đó dán tại ngực trái làm tiêu chuẩn lễ Thủ Hộ kỵ sĩ. Câu vì quang vinh của kỵ sĩ đã nói cho Dương Văn Chiêu biết tất cả. Dương Văn Chiêu vẻ mặt lập tức biến nghiêm túc, trong mắt lộ ra kính trọng, song kiếm giao nhau để trước ngực, tiếp đó cổ tay lật lại, chuôi kiếm tay phải dán ở ngực trái, hành lễ Trừng Giới kỵ sĩ. Gã cao giọng nói. “Vì quang vinh của kỵ sĩ.” Dương Văn Chiêu tận đáy lòng kính nể Đoạn Ức. Không cần phải nghĩ, Đoạn Ức nhận thua tuyệt đối không đại biểu y không mạnh bằng. Chỉ bởi vì y cảm thấy khả năng chiến thắng không lớn, mới đem cơ hội vào vòng sau nhường cho Dương Văn Chiêu càng mạnh hơn y một chút, mà không chọn cách dốc sức đấu. Mặt sau còn có hai trận, nếu bọn họ lưỡng bại câu thường, vậy ý nghĩa Kỵ Sĩ Thánh Điện mất đi một danh ngạch cạnh tranh tứ cường. Sau khi thử công kích, Đoạn Ức lựa chọn trực tiếp nhận thua, để lưu giữ thực lực của Dương Văn Chiêu. Lại thêm Long Hạo Thần đã thăng cấp, cho dù trong tứ cường hai người họ rút trúng một tổ, chỉ cần không ra ngoài ý muốn, ba hạng đứng đầu thì Kỵ Sĩ Thánh Điện có thể chiếm hai ghế. Trận trước thích khách miễn cưỡng tiến nhập tứ cường thì sẽ rớt xuống chót. Dương Văn Chiêu tự hỏi, nếu đổi lại là chính gã ở trong tình huống này, chỉ sợ khó mà làm được như Đoạn Ức rộng lượng và mau chóng ra quyết định. Hai người nói ra câu: vì quang vinh của kỵ sĩ, đã giải thích vì sao trận đấu này mau kết thúc như vậy. Dương Văn Chiêu cố gắng cao giọng hô lên, là đang nói cho mọi người biết, Đoạn Ức tuyệt đối không thua kém gã. Hàn Khiếm ngồi ở đài chủ tịch hơi giơ tay lên, sắc mặt vui mừng. Mấy thủ lĩnh thánh điện khác thì trầm mặc. Trong mắt họ không hề che giấu sự hâm mộ. Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức, một thiên không một đại địa, quang huy hai kỵ sĩ tuổi trẻ này khiến mọi người hầu như nhìn thấy tương lai của họ. Lại thêm vào tuổi trẻ Long Hạo Thần. Ba người này, tương lai chắc chắn trở thành trụ cột của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Chí ít ở lứa tuổi bọn họ, vị trí của Kỵ Sĩ Thánh Điện trong Lục Đại Thánh Điện như cũ không thể dao động. Hai bên tự thu hồi tọa kỵ và vũ khí, Dương Văn Chiêu cùng Đoạn Ức liếc mắt nhìn nhau, âm thầm mến tài quay trở lại khu nghỉ ngơi. “Thải Nhi, mọi sự phải cẩn thận.” Long Hạo Thần nhỏ giọng dặn dò. Thải Nhi hơi phất tay, gậy trục gõ mặt đất, trong thanh âm *Cộp cộp cộp* chậm rãi đi vào trong sân. Trận đấu cuối cùng tám tiến bốn, Thải Nhi đấu Hoàng Nghị. Hoàng Nghị vẻ mặt đau khổ chậm rãi đi vào sân. Ma pháp sư và mục sư sợ nhất là thích khách, huống chi y sắp đối đầu là một vị mạnh vô cùng. Mặc kệ là ai, đều không nhìn thấy giới hạn của Thải Nhi, chính là nói, nàng chưa từng lộ ra toàn bộ sức mạnh. Đương nhiên Hoàng Nghị sẽ không giống như Đoạn Ức tự động nhận thua, nên dốc sức đấu tới cùng rồi mới nói sau. “Thích Khách Thánh Điện Thải Nhi đấu với Ma Pháp Thánh Điện Hoàng Nghị. Bởi vì nguyên nhân chức nghiệp của hai bên, cách xa nhau bốn mươi mét, chuẩn bị.” Thích khách đấu ma pháp sư, đương nhiên sẽ ưu đãi dâng lên bốn cột trụ. Hai bên chậm rãi kéo giãn cự ly. Hoàng Nghị hơi khẩn trương nắm chặt pháp trượng ngắn của mình, cố gắng khiến hô hấp đều đều, sẵn sàng chuẩn bị tùy thời ngâm xướng chú ngữ.” “Bắt đầu thi đấu!” Trọng tài hô bốn chữ tựa như mở khóa trên người Hoàng Nghị, dưới áp lực cường đại của Thải Nhi, y hết sức bộc phát toàn bộ tiềm năng của mình. Ngâm xướng chú ngữ, lưu loát triệu hoán Thổ nguyên tố tinh linh. Chú ngữ liên tục ngâm xướng, tốc độ nhanh chóng không ngừng phát ra từ miệng y và Thổ nguyên tố tinh linh, thanh âm dày đặc xấp xỉ với khống thú sư trước đó. Thải Nhi động. Gậy trúc gõ trên đất, thân thể nàng tựa như áng mây bay, xông hướng Hoàng Nghị. Mỗi vụt qua ba mét, gậy trúc lần nữa điểm mặt đất mượn lực, tốc độ lại tăng. Ánh sáng lóa mắt, ngay sau đó một khối đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Khiến người xem bất ngờ là, Lạc Thạch Thuật không đập trúng Thải Nhi mà là rớt xuống mảnh đất khác. *Rầm* Một tiếng vang thật lớn. Hoàng Nghị và Thổ nguyên tố tinh linh của y như cũ ngâm xướng nhưng không phát ra tiếng. Vô thanh ngâm xướng? Đây là kỹ xảo cao cấp, đối với ma pháp sư mà nói không đơn giản chỉ là bí kỹ. Hiển nhiên đây mới là lá bài tẩy cuối cùng của Hoàng Nghị. Khi đổi thành vô thanh ngâm xướng, đồng thời y lặng lẽ nhích người sang bên. Quá âm hiểm. Hàng này lợi dụng điểm yếu mắt Thải Nhi không thấy được. Long Hạo Thần ngồi ở khu nghỉ ngơi dâng lên phẫn nộ. Quả nhiên khi tảng đá rớt xuống đất *rầm* một tiếng, tốc độ xông lên của Thải Nhi chợt ngừng lại, dường như hoang mang, tiếp đó thân hình quẹo lại xông hướng tảng đá. Hoàng Nghị trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Y đã nhìn thấy tốc độ của Thải Nhi, hầu như chỉ cần ba giây là có thể xông tới trước mặt y. Dưới tình huống như vậy, y không còn cách nào khác. Nếu để Thải Nhi tới nơi, vậy y sẽ không có một chút cơ hội nào. Hoàng Nghị trong lòng thầm xin lỗi, sau đó mau chóng cùng Thổ nguyên tố tinh linh ngâm xướng chú ngữ. Tựa như lúc chiến thắng Vương Nguyên Nguyên, chỉ có thể dùng Thổ Lãng Thuật mới giúp y đứng vững bất bại. Ba hạng đứng đầu ai không muốn! Nếu thắng trận này là có hy vọng vào ba hạng đầu. Vị thích khách kia tuy thắng nhưng bị thương nặng, Hoàng Nghị nắm chắc có thể thắng được gã. Mắt thấy Thải Nhi lao hướng tảng đá, y cẩn thận không phát ra âm thanh nào, một vòng ánh sáng vàng bắt đầu ở đỉnh trượng ngưng tụ thành hình, tối đa khoảng mười giây thì Thổ Lãng Thuật sẽ hoàn thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang