[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
Chương 40 : Cuộc chiến mười sáu cường
.
Vừa nói y vừa lấy ra một vật giống như là vòng tay, chĩa hướng Long Hạo Thần đứng, lập tức ánh sáng chớp lóe, vài thứ trang bị thình lình xuất hiện.
Không cần đoán, vòng tay có tác dụng giống như nhẫn Mạc Vong Ngã. Loại vòng tay trữ vật này tuy hiếm thấy nhưng Hàn Khiếm là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng, có thứ này đều không kỳ quái.
Trang bị?
Mất đi mới biết quý trọng. Long Hạo Thần đã mất hết trang bị, hắn cảm giác bất đắc dĩ khắc sâu trong lòng. Vừa nghe có trang bị để dùng, hai mắt hắn lập tức sáng rỡ, không thể chờ đợi vội nhìn xem mấy trang bị.
Đó là một bộ giáp, một thanh kiếm, một tấm thuẫn.
Ba vật trang bị này đều là màu bạc, nhàn nhạt tỏa ra hơi thở quang minh, cảm giác như cùng cấp bậc với khôi giáp, kiếm quang của mình lúc trước. Cùng lắm thì thoạt nhìn cứng hơn chút ít.
Nhưng coi như là vậy cũng đủ khiến Long Hạo Thần rất vui mừng. Sau khi mất đi tấm thuẫn và kiếm quang, hắn hay đi dò giá ma pháp trang bị, mỗi một vật đều hơn một ngàn kim tệ, khiến người ta chùn bước. Có thể gom góp được một bộ, hắn đã rất thỏa mãn.
Dạ Hoa mỉm cười nói.
“Bộ trang bị này tên là Thánh Linh sáo trang, Thánh Linh thuẫn, Thánh Linh kiếm. Riêng lẻ thì là cấp bậc trang bị ma pháp, nhưng ưu điểm ở chỗ sáo trang tổ hợp cùng một chỗ có thể sinh ra Thánh Linh quang hoàn. Nó căn cứ ý niệm của ngươi khống chế quân đội bạn. Phạm vi bao phủ của quang hoàn đạt tới hai mươi mét, có thể ở bên ngoài hình thành một tầng Thánh Linh hộ thể. Lực phòng ngự so sánh với Thánh Quang Tráo, để duy trì quang hoàn này mười mấy phút tiêu hao năm điểm linh lực. Là một bộ trang bị Thủ Hộ kỵ sĩ không tồi, tác dụng không nhỏ đối với đoàn đội. Cho nên có đầy đủ bộ trang bị này tương đương với trang bị linh ma cấp. So với lão sư đưa cho ngươi Linh Quang bao tay còn tốt hơn một chút.”
“Thật tốt quá.” Long Hạo Thần hưng phấn ngồi xổm xuống, tước tiên cất Thánh Linh kiếm và Thánh Linh tấm thuẫn vào trong nhẫn Mạc Vong Ngã, sau đó không chút do dự mặc vào giáp Thánh Linh.
Dạ Hoa trên mặt hiện lên nét cười, đứa bé này thật sự là bản tính thuần chân, không hề ghét bỏ thánh kỵ sĩ trưởng đưa cho lễ vật chỉ là trang bị cấp ma pháp. Trong mắt hắn tràn ngập hưng phấn chắc là không phải giả bộ.
“Lão sư, nếu người nhìn thấy sư tổ xin hãy cảm ơn ông giùm đệ tử. Đệ sử sẽ dựa vào trang bị này vì Kỵ Sĩ Thánh Điện của chúng ta làm ra vinh quang.”
Long Hạo Thần vốn tuấn tú nay mặc áo giáp bạc càng thêm anh tuấn. Thánh Linh giáp không quá nặng, phẩm chất so với áo giáp cũ của hắn tốt hơn chút ít. Hơn nữa có cả mũ giáp, có thể che lại bộ mặt, phòng ngự càng thêm toàn diện.
Dạ Hoa vỗ vai hắn, nói.
“Tốt lắm, ngươi cùng tỷ tỷ Hinh Nhi của ngươi đến sân Thánh Minh đi. Từ hôm nay trở đi không chỉ là đấu loại. Mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội, lão sư cầu chúc ngươi chiến thắng, mã đáo thành công, tranh thủ ba thứ hạng đầu.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Long Hạo Thần tay phải đặt lên ngực, hướng Dạ Hoa làm tiêu chuẩn lễ kỵ sĩ.
Hắn nói xong, hai thầy trò đều bật cười. Bên kia Hạo Nguyệt chiếm đoạt giường Long Hạo Thần co rúc một chỗ, chậm rãi nâng lên ba cái đầu to, lắc lư thân thể, hình thể nặng nề lập tức khiến giường phát ra thanh âm răng rắc.
“Sẽ không thiếu phần mi.” Long Hạo Thần cười nói với nó.
Được áo giáp mới, Long Hạo Thần rất hưng phấn, ngay cả ăn bữa sáng cũng là mặc áo giáp. Ăn uống no đủ xong, Dạ Hoa dùng ánh mắt đưa tiễn hắn và Lý Hinh cùng một chỗ đi hướng sân Thánh Minh. Phụ Trợ của hắn không có tư cách xem cuộc chiến, Long Hạo Thần để Hàn Vũ ở lại khách sạn tu luyện.
“Tỷ, Thải Nhi mấy ngày nay ra sao rồi? Cô ấy không giận đệ chứ?” Long Hạo Thần hỏi Lý Hinh.
Lý Hinh buột miệng cười, nói.
“Xem đệ bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó, còn chưa xác định quan hệ đã quan tâm người ta như vậy, từ nay về sau nhất định là tên sợ vợ.”
Long Hạo Thần đỏ mặt vội vàng giải thích.
“Tỷ, bọn đệ chỉ là bạn bình thường!”
Lý Hinh cười nói.
“Rồi rồi, bạn bình thường, vậy đệ hãy tự mình đi nghe tình huống của cô ấy.”
Long Hạo Thần lập tức khẩn trương, kéo tay Lý Hinh nói.
“Tỷ, đệ sai rồi, mau cho đệ biết đi.”
Lý Hinh liếc hắn một cái, nói.
“Lòi đuôi rồi nhé. Được rồi được rồi, tỷ tỷ cam đoan hôm nay đệ có thể trông thấy cô ấy.”
Mặc kệ Long Hạo Thần hỏi thế nào, Lý Hinh đều không chịu nói khi nào mới có thể thấy Thải Nhi. Không lâu sau, hai chị em lần nữa đi vào sân Thánh Minh.
Trận chung kết mười sáu cường tiến hành ở sân kỵ sĩ. Tất cả sáu mươi thí sinh đều có thể tiến đến quan sát cuộc chiến. Hai người mới tới cửa liền đụng người quen.
Hai người nam vừa lúc từ xa đi tới, đang giao ra thẻ dự thi ở lối vào. Đó chính là Dương Văn Chiêu và Hoàng Nghị. Thoạt nhìn hai người kia đã sớm quen biết.
“Dương huynh, Hoàng huynh, hai người mạnh khỏe.” Mặc dù là đối thủ cạnh tranh nhưng mọi người đã chạm mặt, Long Hạo Thần chủ động hướng hai người chào hỏi.
Dương Văn Chiêu thấy hắn lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ đau khổ nói.
“Ta không khỏe! Hiện tại ta chỉ cầu mong lúc rút thăm đừng trúng ngươi!” Nói xong gã vội vàng tiến vào.
Nhìn gã làm bộ dáng như gặp quỷ, khiến Long Hạo Thần sững sờ. Hắn ta làm sao vậy? Đây là cường giả hôm đó không cần tọa kỵ liền chiến thắng mình ư? Chẳng lẽ hắn không ngờ sẽ gặp phải mình?
Dương Văn Chiêu đương nhiên không sợ Long Hạo Thần. Nếu như chính diện đối mặt, gã có tự tin sẽ quyết chiến với Thải Nhi. Nhưng chỗ vĩ đại của thích khách không phải ở chiến trường mặt đối mặt. Gã thật sự không muốn bị loại cấp bậc thích khách cao như Thải Nhi chú ý. Nhất là ngay cả ông nội đều không bắt bẻ chuyện ngày hôm đó, có thể nghĩ thế lực sau lưng cô gái thích khách kia khủng bố cỡ nào.
Hoàng Nghị chứng kiến Long Hạo Thần thì ngược lại rất vui mừng, mỉm cười chào hỏi hắn.
“Hoành huynh, trận đấu ngày hôm đó tôi có việc không tới xem, huynh và Vương Nguyên Nguyên rốt cuộc ai thắng?” Long Hạo Thần tò mò hỏi.
Hoàng Nghị hơi đắc ý nói.
“May mắn, may mắn. Vương Nguyên Nguyên đúng là khá mạnh, chính diện đụng độ ta chưa chắc là đối thủ của cô ấy, nên dùng chút kỹ xảo. Ta và đồng bạn tinh linh liên hợp làm phép. Thừa dịp cô ấy khảm bảo thạch phát động Cự Linh Thần tấm thuẫn, hoàn thành Thổ Lãng Thuật. Đây cũng không phải chuyện gì đáng nói, suốt trận đấu ta dựa vào Thỗ Lãng Thuật chạy trốn, cuối cùng tiêu hao hết linh lực của cô ấy mới miễn cưỡng chiến thắng. Ta cũng muốn cảm ơn ngươi, nếu không phải cô ta vừa bắt đầu liền dùng Cự Linh Thần tấm thuẫn cần hao nhiều linh lực, so đấu bình thường thì đúng là không biết lộc sẽ về tay ai.”
Nghe y nói vậy Long Hạo Thần đã hiểu. Hoàng Nghị là lợi dụng suy nghĩ của Vương Nguyên Nguyên. Cô gái kia đúng là mạnh thật sự, không thể tiến vào mười sáu cường, Long Hạo Thần thấy hơi đáng tiếc.
“Hừ! Không biết xấu hổ.”
Đang lúc bọn họ nói chuyện, sau lưng vang lên thanh âm tức giận. Hai người ngoái đầu nhìn, đó không phải là Vương Nguyên Nguyên sao? Bên cạnh cô là Trần Anh Nhi.
Trần Anh Nhi sắc mặt khó coi, tiểu lạ lỵ nhanh chóng tiến lên vài bước đối diện Long Hạo Thần, vung nắm tay nhỏ hùng hổ nói.
“Ngươi coi thường ta ư? Trận cuối cùng không thèm đến!”
Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói.
“Đương nhiên không phải. Hôm đó đúng dịp tôi có việc. Cho tôi xin lỗi.”
Trần Anh Nhi thè lưỡi, không kịp nói cái gì đã bị Vương Nguyên Nguyên nổi giận dùng ánh mắt giết chết Hoàng Nghị lôi đi hướng sân đấu. Hiển nhiên trải qua khoảng thời gian đấu vòng loại, hai cô gái này trở nên thân thiết.
Hoàng Nghị lòng còn run sợ nhìn sau lưng Vương Nguyên Nguyên cõng Cự Linh Thần tấm thuẫn, bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Ta thật mong khỉ rút thăm đừng bắt trúng một tổ với cô ấy. chiến sĩ không giỏi phòng ngự tấm thuẫn, mà còn xúc động như vậy, thật sự là sợ cô ta.”
Lý Hinh vỗ bả vai Long Hạo Thần, nói.
“Vào thôi, thời gian không còn sớm.”
“Chờ một chút --”
Một tiếng kêu dồn dập vang lên, hai chị em xoay người ra sau nhìn, lại gặp phải người quen. Người kia chẳng phải là tuyệt đỉnh vô song, ma pháp sư không biết công kích Lâm Hâm ư.
“Chúc mừng, chúc mừng. Chúc mừng hai chị em đồng thời tiến vào mười sáu cường.” Lâm Hâm vẻ mặt tươi cười chạy qua.
Lý Hinh sắc mặt không tốt nói với y.
“Chúc mừng cái gì, chúng ta không nhận nổi lời chúc của ngươi.”
Lâm Hâm á khẩu, cười nịnh nói.
“Có chuyện gì vậy, Lý Hinh tỷ, tôi đâu có làm gì sai!”
Lý Hinh tức giận nói.
“Ngươi không làm cái gì? Ngươi không biết một chút ma pháp công kích, còn lừa đệ đệ của ta đồng ý tiến vào ba thứ hạng đầu thì tuyển ngươi nhập đội. Chẳng lẽ ngươi không biết một ma pháp sư cường đại có tầm quan trọng cỡ nào trong đoàn đội?”
Khi cô thốt ra lời này, Hoàng Nghị đứng bên cạnh trước hết trợn tròn mắt.
“Cái gì? Ngươi không biết ma pháp công kích?” Y nắm chặt vai Lâm Hâm, sắc mặt so với Lý Hinh càng khó nhìn.
Lâm Hâm hất tay y ra.
“Không biết ma pháp công kích thì sao chứ? Ca có dược.”
Lúc trước, hắn chính là dựa vào chính mình có lực khống chế ma pháp cực đỉnh, hơn nữa đan dược đã đánh bại Hoàng Nghị, lúc đó mới ngồi trên ngai đệ nhất vòng loại Ma Pháp Thánh Điện.
Lúc này Hoàng Nghị nghe nói y không biết công kích, sắc mặt tốt mới là lạ.
Long Hạo Thần giữ chặt Lý Hinh đang muốn cùng Lâm Hâm lý luận, lạnh nhạt nói.
“Tỷ, đừng như vậy. Nếu không phải bởi vì có nguyên nhân, lúc trước Lâm Hâm sẽ không cho đệ đan dược. Đan dược của y quả thật trợ giúp cho đệ rất lớn, mình nên cảm ơn y. Lâm huynh yên tâm đi, nếu như tôi tiến vào ba hạng đứng đầu, nhất định sẽ giữ lời hứa.”
“Vậy Thải Nhi tính sao đây?” Lý Hinh bật thốt.
Long Hạo Thần ngây ngẩn cả người. Đúng rồi! Thải Nhi, Thải Nhi cũng vào sáu mươi. Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt. Nếu chính mình tiến vào ba hạng đầu, chỉ có thể lựa chọn Lâm Hâm, như vậy Thải Nhi nên làm sao bây giờ?
Hắn còn nhớ rõ hứa hẹn không lâu trước đây. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Lâm Hâm nhìn Long Hạo Thần hơi thất thần, trong lòng lập tức lạnh, trên mặt toát ra nụ cười khổ, khẽ lắc đầu nhưng không nói lời nào, vỗ bả vai Long Hạo Thần. Nhớ đến cô gái kia tuy mạnh nhưng mắt không thấy đường, y cũng không biết nên nói cái gì.
Lý Hinh thấy sắc mặt Long Hạo Thần không tốt, vội vàng an ủi nói.
“Hiện tại còn chưa tới lúc nghĩ những thứ này, chờ khi nào đệ đứng ba thứ hạng đầu đã.”
Long Hạo Thần hơi yên lòng, gật đầu nói.
“Chúng ta vào trước đi.”
Hôm nay sân kỵ sĩ hiển nhiên long trọng hơn nhiều. Tuy tình hình trong sân không thay đổi, nhưng trên đài toàn đầu người, rõ ràng có khá nhiều người đến xem. Không cần nói, chắc chắn là cao tầng các đại thánh điện.
Lúc này, thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn sáu mươi người đứng đầu thì có hơn bốn mươi thí sinh đã đến, đều ngồi ở khu nghỉ ngơi. Tham gia thi đấu mười sáu cường thì ngồi ở hàng ghế đằng trước nhất.
Tuy rằng những người khác không cần dự thi, nhưng họ như cũ đến xem trận đấu. Một là hy vọng có thể nhờ vào quan sát học tập cách chiến đấu và kinh nghiệm của các cường giả mười sáu cường. Đồng thời càng thêm quan trọng là, đợi kết thúc đấu loại, sẽ tiến hành luân bàn tổ đội. Ai không hy vọng nhiều hiểu biết năng lực người tương lai có khả năng là đội trưởng của mình?
Long Hạo Thần vừa vào khu nghỉ ngơi liền tìm người, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhất là kỵ sĩ và những thí sinh tổ thứ ba.
Tìm được rồi. Long Hạo Thần làm như không thấy ánh mắt người khác nhìn mình, hắn rất nhanh tìm ra mục tiêu.
Thải Nhi ngồi ở góc hàng đầu, gậy trúc để tựa vào vai. Cả người tĩnh lặng, trong mắt Long Hạo Thần thì lại cảm giác thuần khiết xinh đẹp.
Bởi vì khi lấy được Lam Vũ, Quang Phù Dung thì hắn hoàn toàn chìm đắm trong đó, không có cảm giác lâu rồi không gặp Thải Nhi. Thấy nàng ngồi ở kia, vội vàng nói với Lý Hinh vài tiếng liền bước nhanh tới gần nàng.
Thải Nhi nguyên bản yên lặng ngồi, rõ ràng nhận ra tiếng bước chân của hắn, hơi cúi đầu, hai tay bản năng nắm chặt gậy trúc.
“Thải Nhi.” Long Hạo Thần kêu một tiếng, ngồi xuống cạnh nàng.
“Ừm.” Thải Nhi khẽ đáp một tiếng, sau đó mím môi không chịu nói nữa.
“Thải Nhi, mấy ngày nay tôi đi Thánh Minh tàng bảo các, đêm qua mới vừa đi ra.”
“Ừm.” Thải Nhi lại đáp một tiếng.
“Thải Nhi, hôm nay cô làm sao vậy?” Long Hạo Thần hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Lần này Thải Nhi ngay cả ‘ừ’ một tiếng cũng không thèm, chỉ lặng yên ngồi đó, nhưng vành tai nàng đều ửng hồng.
Long Hạo Thần tuy mấy ngày nay không xuất hiện, nhưng Lý Hinh đã nói cho Thải Nhi biết hắn đi đâu làm gì, đương nhiên Thải Nhi sẽ không lo lắng. Nhưng hôm đó bị Long Hạo Thần ôm, khiến nàng hiểu lầm, mà mỗi lần nghĩ lại mặt đều đỏ, tim đập mau hơn. Lúc này lại nghe giọng của Long Hạo Thần, làm sao nàng không ngượng ngùng?
Long Hạo Thần nào biết tâm tư cô bé, vẻ mặt khổ sở nói.
“Thải Nhi, sao cô giận vậy? Tôi, tôi đâu có làm gì sai! Nếu cô giận thì hãy cho tôi biết lý do đi, được không? Để tôi sửa đổi.”
Lý Hinh ngồi bên cạnh nhịn không được che miệng cười trộm. Đôi tiểu tình nhân này thật thú vị. Thải Nhi rõ ràng bộ dáng xấu hổ, tức giận hồi nào? Không chừng hôm đó hai người này làm cái gì rồi. Nhưng mà cảm giác được giữa họ cảm tình thuần khiết, Lý Hinh trong lòng nhiều ít có chút hâm mộ. Cô thầm nghĩ, khi nào thì mới có một người quan tâm mình tựa như đệ đệ quan tâm Thải Nhi?
Long Hạo Thần không phải lo lắng quá lâu, đang lúc hắn không hiểu ra sao thì một bàn tay mềm mại nhỏ bé lặng lẽ vươn ra nắm tay hắn.
Bàn tay mềm mại nắm tay mình, Long Hạo Thần đầu tiên là ngẩn người sau đó yên lòng, lo âu biến mất, vui sướng ngồi thẳng. Cho dù ở phương diện cảm tình hắn có ngu ngốc cỡ nào, hiện tại cũng biết Thải Nhi không trách hắn.
Trong giai đoạn đấu loại quan trọng này, đương nhiên sẽ không có người đến trễ. Một lát sau, sáu mươi thí sinh đã đến đông đủ. Long Hạo Thần ngồi ở hàng ghế đầu, không quen biết nhiều người. Ngoại trừ hắn, Lý Hinh và Thải Nhi, cũng chỉ có Hoàng Nghị và Dương Văn Chiêu, còn có hai kỵ sĩ mà hắn chưa giao đấu qua. Hiển nhiên hai người này cũng là cường giả cấp năm trong giai đoạn vòng loại.
Long Hạo Thần quan sát một chút, hàng ghế đầu ngồi mười sáu người. Trong đó Kỵ Sĩ Thánh Điện không ngờ chiếm năm cái ghế, Ma Pháp Thánh Điện một cái đều không có. Có thể thấy được trong Lục Đại Thánh Điện thì Kỵ Sĩ Thánh Điện đứng đầu không phải không có lý do.
Đột nhiên hắn cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn hướng Thải Nhi, nghi hoặc nói.
“Thải Nhi, hàng ghế đầu này dường như chỉ để cho người tham gia trận đấu loại hôm nay, cô…”
Lý Hinh rốt cuộc chịu không nổi cười ra tiếng.
“Chàng ngốc, có khi đệ thật là khờ hết chỗ nói! Ai bảo Thải Nhi không thể tham gia đấu loại? Nàng đứng đầu tổ thứ hai chúng ta.”
“A?” Long Hạo Thần giật mình trợn to mắt, suýt nữa thả lỏng bàn tay nhỏ bé.
Thải Nhi hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.
“Anh chưa từng hỏi tôi! Tôi là một thích khách mà.”
Tin tức này đối với Long Hạo Thần mà nói tuyệt đối rung động. Hắn đương nhiên biết Thải Nhi là một thích khách, nhưng mà, nàng không thấy đường a! Nàng không thấy gì vậy mà đạt được thành tích đứng đầu tổ thứ hai. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Bỗng nhiên Long Hạo Thần cảm thấy không biết làm sao.
“Các vị, hoan nghênh đi tới sân kỵ sĩ.”
Chính trong lúc này, một thanh âm quen thuộc từ trong sân đấu truyền ra.
Khi Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm không biết khi nào thì đứng trong sân, đang hướng khu bên này nói chuyện. Tuy ông không hề sử dụng bất cứ đạo cụ ma pháp khuếch đại thanh âm nào, nhưng mỗi người đều có thể rõ ràng nghe thấy.
“Đầu tiên, ta xin chúc mừng các thí sinh tiến nhập mười sáu cường. Vào được mười sáu cường nghĩa là các người có thể nhận một phần thưởng từ liên minh. Có thể chờ sau khi kết thúc cuộc thi, tới Thánh Minh tàng bảo các chọn một bí kỹ thích hợp các người. Mỗi khi các người vượt qua một trận đấu loại, phần thưởng cũng sẽ tăng lên. Những thí sinh khác không tiến vào mười sáu cường, các người không cần chán nản, có thể thông qua vòng loại vào được sáu mươi, đã chứng minh sự ưu tú của các người. Tương lai các người sẽ trở thành một bộ phận không thể thiếu trong Săn Ma Đoàn.”
“Thánh điện liên minh chúng ta chưa bao giờ làm cái gì bệnh hình thức, cho nên ta cũng không dài dòng. Mặt sau, người đã vào mười sáu cường hãy đi vào sân, tiến hành rút thăm. Bắt đầu từ giờ khắc này, vận khí trở thành nhân tố trọng yếu, giúp các người có thể tiếp tục đi tới hay không. Mà ta luôn nghĩ rằng, vận khí là một phần của thực lực.”
Thải Nhi lặng lẽ rút tay ra, cầm gậy trúc đứng dậy. Long Hạo Thần biết trước mặt nhiều người thì nàng ngượng ngùng, xấu hổ không muốn hắn dìu nàng, nên hắn im lặng không nói gì. Các thí sinh ngồi ở hàng ghế thứ nhất nối đuôi nhau đi vào trong sân đấu.
Bốn mươi thí sinh khác tuy không cần tham gia thi đấu cá nhân nữa, nhưng tâm tình đồng dạng khẩn trương. Không cần nói, mỗi một trận đều là cuộc quyết đấu giữa cường cường, dĩ nhiên trận chiến sẽ cực kỳ đặc sắc. Còn có quan hệ đến không lâu sau luân bàn tổ đội, họ muốn nhìn cuối cùng ai có năng lực trấn áp quần hùng, trở thành một vị đứng trên đỉnh cao nhất.
Khi nhân viên công tác lần nữa kiểm tra số dự thi xác nhận thân phận, mười sáu người đứng quay quanh Hàn Khiếm thành một vòng tròn. Lúc này có thêm năm người lớn tuổi đi đến đứng bên cạnh Hàn Khiếm.
Năm người này bao gồm đường chủ Hiệp Khách đường của Thích Khách Thánh Điện, quản lý ba mươi sáu vị Hiệp Ẩn thích khách cường đại nhất Thích Khách Thánh Điện, phó điện chủ Ảnh Tùy Phong.
Ma Pháp Thánh Điện phó điện chủ, Thánh Ma đạo sư, đoàn trưởng Ma Đạo Đoàn, Lâm Thần. Đương nhiên Long Hạo Thần sẽ không biết, ông lão này là ông nội của Lâm Hâm.
Ma Pháp Thánh Điện phó điện chủ, Hồng Y giáo chủ, điện chủ Tế Tự điện, Nhược Thủy.
Chiến Sĩ Thánh Điện phó điện chủ, đường chủ Cuồng Chiến đường, cường giả cấp Chiến Đế, Nhâm Ngã Cuồng.
Người cuối cùng là bà lão mặc áo khoác dài màu đen thêu kim sắc phù văn, so sánh với Nhược Thủy dịu dàng, bà lại toát ra một ít bá khí, trong mắt quang mang trầm tĩnh. Dáng người bà không cao, nhưng khi vào sân thì bà mang đến cảm giác áp lực lớn nhất cho mọi người. Cảm thận lực áp bách khủng bố gần như hồng hoang mãnh thú.
Vị này chính là phó điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, đường chủ Linh Huyễn Đường, triệu hoán sư cấp Linh Đế, Tam Thủy.
Tựa như mọi người cảm nhận được, có lẽ bà lão Tam Thủy này không có tu vi mạnh nhất trong sáu vị phó điện chủ, nhưng bà tuyệt đối là người đáng sợ nhất trong sáu người.
Hàn Khiếm mỉm cười nói.
“Các vị, chúng ta bắt đầu đi?”
Năm người kia gật đầu biểu thị đồng ý.
Tuy có sáu người nhưng kỳ thật là năm người tiến hành giám sát, rút thăm do một mình Hàn Khiếm đảm nhận.
Quả cầu phát sáng mọi người từng nhiều lần trông thấy lại lần nữa xuất hiện. Từ từ bay lên cao, quả cầu ở trên không trung mở rộng, dần biến thành quang hoàn màu vàng. Khi nó lần nữa rơi trên mặt đất, vừa lúc cách ly mười sáu người dự thi và sáu phó điện chủ. Các phó điện chủ ở trong quang hoàn, mười sáu người dự thi thì đứng bên ngoài vòng.
Hàn Khiếm bàn tay chợt lóe hào quang, bỗng chốc quang hoàn chiếu sáng ngời.
“Các người hãy đặt một tay lên quang hoàn, sắp bắt đầu rút thăm. Các người hãy yên tâm, đệ nhất tiểu tổ sẽ chỉ cùng đệ nhị tiểu tổ ghép cặp thi đấu.”
Theo lời Hàn Khiếm, mọi người đặt tay lên trên quang hoàng.
Năm vị phó điện chủ bên trong từ từ nhắm mắt lại, dùng khổng lồ tinh thần lực cảm thụ quá trình rút thăm.
Người khẩn trương nhất lại là Hàn Khiếm. Thân là phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, đương nhiên ông hy vọng người dự thi của thánh điện mình có thể càng vào sâu vòng trong. Lần này Kỵ Sĩ Thánh Điện có tới năm người vào mười sáu cường, đây là xưa nay chưa từng có. Trước mặt các thánh điện khác, có thể nói Hàn Khiếm mặt mũi nở hoa. Nếu năm người này có thể đi vào bát cường, như vậy thật là tốt đẹp biết bao!
Bắt đầu rút thăm.
Ánh sàng vàng nhu hòa khi mười sáu bàn tay đụng vào thì lập tức lóe sáng, nhanh chóng xoay tròn, nháy mắt nhiễm thân thể mười sáu người dự thi thành màu vàng.
Dần dần, một đạo lại một đạo hào quang lóe lên, ánh sáng vàng trên mỗi thân thể bắt đầu phát sinh biến đổi. Biến đổi chủ yếu là độ dày mỏng của màu vàng.
*Ong--*
Ánh sáng dần nhạt, mười sáu người dự thi nhìn hào quang quanh thân mình.
Năm vị phó điện chủ bên trong quang hoàn đồng thời mở mắt ra. Ngoại trừ Nhược Thủy, bốn vị phó điện chủ trong mắt nhiều ít có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Sắc mặt Hàn Khiếm cực kỳ khó coi.
Sự thật chứng minh, cho dù không có năm vị phó điện chủ giám sát, không một ai dám đến chất vất tính công bình trong lần rút thăm này.
Năm thí sinh Kỵ Sĩ Thánh Điện thế nhưng ghép thành hai đôi. Chính là nói, mặc kệ kết quả thi đấu ra sao, Kỵ Sĩ Thánh Điện tối đa chỉ có thể ba người tiến vào bát cường.
Hai kỵ sĩ cấp năm xa lạ trúng thành một cặp, trên người họ ánh sáng vàng đậm nhạt hoàn toàn nhất trí. Mà đôi khác, chính là chị em Long Hạo Thần và Lý Hinh.
Long Hạo Thần vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Hinh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn làm sao đều không ngờ được, chính mình như cũ giữ vận khí khiến người nói không nên lời. Một phần tám cơ hội, nhưng vẫn rút trúng tỷ tỷ.
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần ho khan, vỗ vai Hàn Khiếm nói.
“Hàn huynh không uổng là quang minh sứ giả, lần này rút thăm cực kỳ công bình, Ma Pháp Thánh Điện chúng ta công nhận.”
Ảnh Tùy Phong thân với Hàn Khiếm nhất, bất nhã cười to.
“Lão Hàn, Kỵ Sĩ Thánh Điện các người đúng thật là mạnh, nhưng vận khí thì, chậc chậc….”
Hàn Khiếm tái mặt, hung tợn trừng ông ta.
Chiến Đế Nhâm Ngã Cuồng cười nói.
“Ảnh tử, ngươi đừng nói vậy. Kết quả rút thăm như vậy kỳ thật cũng có lợi với kỵ sĩ. Chí ít bát cường bọn họ chiếm hai cái, cơ hội thẳng tiến ba hạng đứng đầu chẳng phải là khả năng rất cao?”
Tam Thủy triệu hoán sư cấp Linh Đế thì hừ lạnh một tiếng.
“Mấy người các ngươi, ngoại trừ vui sướng khi người gặp họa thì còn biết làm gì? Có bản lĩnh các người cũng làm ra năm người tiến vào mười sáu cường thử xem. Lão Hàn, cảm ơn nha! Linh Hồn Thánh Điện chúng ta không có cơ hội gà nhà đấu nhau, đích thực vận khí không tồi.”
Trừ bỏ Kỵ Sĩ Thánh Điện, lần này thi đấu tuyển chọn nổi bật nhất chính là Linh Hồn Thánh Điện. Ngoại trừ Trần Anh Nhi không biết chính mình sẽ triệu hoán ra cái gì nhưng có thể sử dụng Sinh Linh Môn, còn có ba triệu hoán sư ưu tú nằm trong mười sáu cường, trong số đó có hai người đều là cấp bốn. Có thể thấy triệu hoán sư cường đại. Lúc nãy rút thăm, ba vị triệu hoán sư đều đối đầu thí sinh các thánh điện khác, khó trách khuôn mặt âm trầm Tam Thủy tâm tình đặc biệt tốt.
Hàn Khiếm tâm nhỏ máu! Còn chưa bắt đầu đấu loại, Kỵ Sĩ Thánh Điện đã tương đương thiếu đi hai người! Nhưng trước mặt nhiều tiểu bối như vậy, ông không cách nào phát giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Nhìn xem các người, toàn là bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Các người nhìn coi Nhược Thủy người ta trấn định tự nhiên.”
Nhược Thủy bất dĩ thở dài nói.
“Ta không trấn định cũng không được! Mục Sư Thánh Điện chúng ta một người cũng không có vào mười sáu cường. Cho nên kết quả rút thăm ra sao đều không liên quan đến ta.”
“A…”
Hàn Khiếm nghẹn lời, hung dữ quát.
“Đều trở lại khu nghỉ ngơi! Dựa theo nhan sắc ánh sáng trên người từ nhạt đến đậm bắt đầu thi đấu. Tổ thứ nhất ở lại trong sân.”
Nói xong câu đó, ông hầm hừ đi tuốt hướng đài chủ tịch. Quang hoàn khổng lồ màu vàng cũng từ từ dâng lên cao, nhập vào đỉnh khung.
“Tỷ, đệ…” Long Hạo Thần muốn nói với Lý Hinh điều gì.
Nhưng Lý Hinh khuôn mặt tươi cười lắc đầu nói.
“Đệ đệ ngốc, làm gì vậy chứ! Có cái gì phải khó xử. Chẳng lẽ nếu tỷ gặp người khác thì có khả năng tiếp tục tiến tới ư? Tỷ có thể vào mười sáu cường là nhờ Thải Nhi giúp đỡ. Tỷ đã rất thỏa mãn rồi. Nguyên bản tỷ không dám mơ có thể vào sáu mươi nữa là. Rút thăm gặp đệ, kỳ thật đối với tỷ mà nói là tốt nhất rồi. Cho dù thua, có thể đưa đệ tiến nhập bát cường, đây không phải là việc tốt ư?”
“Nhưng mà…” Long Hạo Thần còn muốn nói cái gì, lần nữa bị Lý Hinh cắt ngang.
“Ngu ngốc, ‘nhưng mà’ cái gì. Chẳng lẽ đệ nghĩ tỷ cấp bốn có thể thắng đệ cấp năm ư? Vẫn là nói Mân Côi của tỷ thắng được Hạo Nguyệt tiểu quái vật. Nó cũng tiến hóa rồi nha.”
Những thí sinh khác đa số đã đi hướng khu nghỉ ngơi, Thải Nhi còn đứng cạnh Long Hạo Thần nghe hai chị em trò chuyện.
“A, này, dường như tổ thi đấu thứ nhất không phải là các người?” Một thanh âm có chút bất đắc dĩ vang lên.
Long Hạo Thần và Lý Hinh cùng ngoái đầu nhìn. Chỉ thấy Dương Văn Chiêu và một cô gái triệu hoán sư đang kỳ quái nhìn hai người. Ánh sáng vàng trên người họ nhạt nhất. Nữ triệu hoán sư mặc áo choàng ma pháp, lúc này hơi cúi đầu nên không thấy rõ khuôn mặt.
“A, xin lỗi.” Long Hạo Thần hướng gã gật đầu, vội vàng cùng Lý Hinh, Thải Nhi quay trở lại khu nghỉ ngơi.
Hắn không biết Dương Văn Chiêu cũng thở ra một hơi. Ít ra y không có trúng thưởng Long Hạo Thần hoặc Thải Nhi. Cho dù không có lúc trước tâm lý bóng ma, hai đối thủ này đều là khó đối phó nhất.
“Thải Nhi, đối thủ của muội là ai?” Lý Hinh hỏi Thải Nhi đi bên cạnh Long Hạo Thần.
Thải Nhi lắc đầu nói.
“Muội không nhìn thấy nhan sắc, không biết.”
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Long Hạo Thần bỗng dâng lên mãnh liệt cảm giác tự trách. Hắn chỉ lo nghĩ đến mình và Lý Hinh rút thăm ghép thành cặp, đã quên mất Thải Nhi không thấy đường. Hắn tràn ngập áy náy nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
“Không cần lo, tôi đi tìm nhân viên công tác hỏi xem.”
Trong lúc Long Hạo Thần đi hỏi nhân viên công tác, trận thi đấu thứ nhất của mười sáu cường tiến bát cường đã bắt đầu.
Dương Văn Chiêu như cũ không triệu hoán tọa kỵ của mình, một đôi trọng kiếm chia hai bên, nhanh như tia chớp xông hướng triệu hoán sư. Thi đấu giữa kỵ sĩ và triệu hoán sư, hai bên phải cách xa năm mươi mét. Triệu hoán sư nắm một ma trượng xanh biếc, mau chóng ngâm xướng chú ngữ, cùng lúc đó dưới chân không ngừng nhanh chóng lùi ra sau.
Dương Văn Chiêu tốc độ xông tới rất mau, nhưng dù là vậy, khi hắn mới chạy khoảng hai mươi mét thì đối diện nữ triệu hoán sư đã hoàn thành lần triệu hoán đầu tiên.
Một ánh sáng xanh từ đỉnh pháp trượng bay ra. Khoảnh khắc nó rơi xuống đất, một vòng ánh sáng xanh tùy theo tản ra. Bỗng chốc dây mây thô to từ mặt đất chui ra, nháy mắt lan tràn. Đây là một Thực Vật triệu hoán sư.
Lúc này, nếu Dương Văn Chiêu không muốn cứng rắn chống đám dây mây thì phải đi đường vòng. Dương Văn Chiêu đương nhiên sẽ không chọn cách này, cứ xông thẳng phía trước. Ánh sáng vàng chói mắt bao bọc hai thanh trọng kiếm, dưới chân tốc độ mau hơn, biến xung phong thành đột kích. Song kiếm trong tay gã vung lên, hai Quang Trảm Kiếm đồng thời bắn ra xẹt nhanh dưới đất.
Dây mây tuy cứng cỏi nhưng trước mặt Quang Trảm Kiếm thì như cũ yếu ớt, vô số dây mây nhanh chóng bị chặt đứt.
Dương Văn Chiêu sức mạnh trong lúc này hoàn toàn phô bày ra. Gã ngang nhiên xâm nhập đám dây mây, không dùng thêm kỹ năng gì, một đôi trọng kiếm bay múa kín không kẽ hở. Bất cứ dây mây nào xâm nhập vùng kiếm quang đều sẽ bị chém nát ngay. Tốc độ gã hơi chậm chút, nhưng thế như chẻ trẻ xuyên qua trận địa dây mây.
Lúc này, nữ triệu hoán sư đã hoàn thành ma pháp triệu hoán đợt hai.
Đối diện Dương Văn Chiêu xung phong, vị triệu hoán sư này chẳng hề kinh hoàng. Lần này luồng ánh sáng xanh đậm tràn ra. Bỗng chốc tảng lớn bụi gai từ lòng đất vươn ra. Nó chẳng những cản đường Dương Văn Chiêu càng bao trùm thân hình gã.
Thanh âm leng keng phát ra, Dương Văn Chiêu thế xông lên cứ như vậy bị cản trở. Những bụi gai xanh thoạt nhìn mỏng hơn cả dây mây nhưng lại cứng rắn tựa thiết, khiến gã không thể đột kích mau chóng xông lên trước. Gã chỉ có thể từng bước một tiến tới.
Lúc này Long Hạo Thần đã hỏi xong nhân viên công tác, xác định đối thủ của Thải Nhi là một triệu hoán sư khác. Hắn bị tình hình chiến đấu trong sân hấp dẫn.
Long Hạo Thần không hề biết gì về triệu hoán sư. Cách triệu hoán sư chiến đấu thì hắn chỉ thấy qua Sinh Linh Môn của Trần Anh Nhi.
Người cùng Dương Văn Chiêu chiến đấu hiển nhiên giỏi hơn Trần Anh Nhi nhiều. Liên tiếp phóng thích hai ma pháp triệu hoán mà tốc độ không chậm chút nào.
*Đinh!*
Đúng lúc này, đột nhiên Dương Văn Chiêu chợt khựng người, một thanh âm mạnh va chạm vang lên, thân thể gã hơi lung lay.
Thị lực của Long Hạo Thần không tệ, hắn thấy rõ ràng, một dây gai màu đỏ dài khoảng một thước bắn khỏi lưỡi kiếm của Dương Văn Chiêu. Chắc là nó vừa mới đánh lén gã.
Bởi vì khu nghỉ ngơi ở phía trên, nên Long Hạo Thần có thể nhìn ra triệu hoán sư như cũ đứng ở trung tâm dây gai, không hề trông cậy có dây gai bảo hộ mà lùi ra sau. Bên cạnh cô có một thực vật kỳ dị cao cỡ thân người.
Gốc thực vật này tràn đầy gai, trên đỉnh có một đóa hoa đỏ rất lớn. Mới nãy dây gai màu đỏ chính là từ thân thể nó phóng ra.
Long Hạo Thần biết rõ thực lực của Dương Văn Chiêu, một dây gai có thể đẩy lui gã, lực công kích chắc chắn không nhỏ.
Long Hạo Thần tập trung tinh thần cẩn thận quan sát. Hắn có thể nhìn thấy thực vật quái dị này toàn thân kịch liệt run rẩy, sau đó màu đỏ sậm gai cấp tốc ngưng tụ, không ngờ tập trung thành một chỗ hóa thành cây thước bắn ra mũi chọn, mục tiêu trực chỉ Dương Văn Chiêu. Giỏi cực kỳ. Triệu hoán thực vật còn có cách dùng này? Long Hạo Thần lần này xem như được mở mắt.
*Đinh!*
Lại vang lên thanh âm va chạm mạnh. Nó lần nữa ngăn chặn thân thể Dương Văn Chiêu, đồng thời dây gai xung quanh lấy tốc độ kinh người từ bốn phương tám hướng tập trung phía Dương Văn Chiêu. Xem ra triệu hoán sư này chiếm ưu thế. Nữ triệu hoán sư không ngừng niệm chú ngữ, bên cạnh cô một thực vật hình trái đậu dần dần sinh trưởng. Trái đậu lớn vô cùng, so với bông hoa trên đỉnh thực vật còn lớn gấp mấy lần. Không biết chúng nó làm sao tập trung Dương Văn Chiêu, chậm rãi cong đến sắp nằm trên mặt đất, bỗng nhiên vung lên. Mỗi một trái đậu đều bắn ra ba trái đậu kích cỡ đầu người màu xanh, tựa như viên đá quăng hướng Dương Văn Chiêu.
Bình luận truyện