[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
Chương 34 : Hạo Nguyệt tam đầu (1)
.
Hai mắt cốt long lấp lánh lửa ma trơi, khí thế
mạnh mẽ đến mức có thể so sánh với cửu giai cường giả đại lục Thánh Ma.
Trên người nó còn ngồi một người đàn ông toàn thân bao phủ áo giáp.
Người này thân cao hơn hai mét, ngồi vững vàng ở vị trí giao tiếp giữa
cổ và lưng cốt long. Tay phải cầm một thanh trọng kiếm chiều dài thậm
chí hơn cả thân mình gã. Quang mang tím lóa mắt bao vây trọng kiếm.
Mênh mông trời xám bỗng nhiên bị xé rách, một thân hình mảnh khảnh xuất
hiện giữa không trung. Thân thể y bao phủ trong áo choàng đen, chỉ có
thể nhìn thấy hai điểm lửa đỏ nhấp nháy ở phần mũ trùm đầu.
“Đúng vậy, chúng ta đều tới chậm. Vừa nhận được tin tức của tiểu Thi Vu
ta liền tới ngay, rốt cuộc vẫn là muộn.” Thì ra y chính là người phát ra
thanh âm sắc nhọn kia.
“Một năm trước, khi chúng ta phát hiện Áo Tư Đinh Cách Lý, nó chỉ mới trọng
sinh. Vì tránh né chúng ta truy sát, nó dùng thiên phú với cái giá là
sau đó sẽ vô cùng yếu ớt, tốc độ tiến hóa cũng giảm thấp. Nhưng mà vì
sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nó làm sao có thể sinh ra cái đầu
thứ ba. Dựa theo tốc độ này, chỉ sợ không tới một trăm năm, thuở ban
đầu trời phạt lại lần nữa giáng xuống. Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ, ngươi có
cách nào tìm ra nó không?”
Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ lạnh lùng nói.
“Ngay cả bản thân ngươi là Vu Yêu Vương đều không cách nào vào thế giới
khác đi tìm, thì ta sao làm được. Nhưng mỗi lần nó tiến hóa đều phải
quay lại không gian đã sinh ra nó, chúng ta có thể chờ tại đây.”
Vu Yêu Vương lạnh giọng nói.
“Mấy người khác đang làm cái gì? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ lần này Áo Tư Đinh
Griffin sẽ giống như sáu lần trọng sinh trước, dễ dàng bị chúng ta hủy
diệt ư? Nó đã mọc ra cái đầu thứ ba, càng lúc càng khó đối phó. Chúng ta
nhất định phải mở đại hội các quân chủ vong linh, liên hợp lại nghĩ
biện pháp.”
“Được rồi. Trong chuyện này thì ta đồng ý với ngươi. Áo Tư Đinh Cách Lý từ
khi cưỡng bức phá tan trụ phong ấn, tạo thành trời sụp đất nứt, bản thể
của nó chết đi. Dựa vào trời phạt đem lại sức mạnh, nó tối đa chỉ có thể
trọng sinh chín lần. Chỉ cần lần này chúng ta diệt được nó, lại kiên
trì thêm hai ngàn năm, nó vĩnh viễn không thể giáng sinh nữa. Khi đó,
nói không chừng chúng ta có thể mở con đường liên thông thế giới khác.
Mãi mãi rời khỏi nơi tràn ngập hủy diệt và tịch mịch này.”
Vu Yêu Vương hơi kinh ngạc nói.
“Không nghĩ tới ngươi lạnh lùng nhất mà cũng sợ tịch mịch.”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ?” Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ hừ lạnh một tiếng,
dưới thân cốt long khổng lồ đột nhiên quay người, màu đen đậm đặc từ
thân mình cốt long phát ra. Ngay sau đó gã biến mất. Vu Yêu Vương chăm
chú nhìn một lát, nơi đó bỗng xuất hiện một bong bóng tím khổng lồ. Nhất
thời nguyên một ngọn núi bị hòa tan. Vu Yêu Vương thân thể hòa với
không trung màu xám, biến mất không thấy.
…………………………..
Cảm giác chân chạp đất khiến Long Hạo Thần chấn động toàn thân, bản năng
nhìn lại mình. Hắn phát hiện màu tím dưới lớp da lúc này đã hoàn toàn
biến mất, dung nhập vào sâu trong thân thể. Bạo Linh Đan đem đến tác
dụng phụ dường như cũng không còn, không phải dùng hai mươi bốn tiếng
đồng hồ tiêu hao.
Màu tím quanh thân dần biến mất, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện bốn phía tối đen như mực, cảnh trí hơi quen mắt. Nơi này là?
“Hạo Thần.” Một thanh âm vui sướng kêu lên. Ngay sau đó, Long Hạo Thần nhìn đến hai bóng dáng quen thuộc.
*Cộp, cộp, cộp*
Dưới sự trợ giúp của Lý Hinh, nàng và Thải Nhi từ nơi không xa bước nhanh đi tới.
Long Hạo Thần lúc này mới kịp phản ứng, chính mình đã trở lại thánh
thành. Khi hắn cúi đầu, chợt nhìn thấy một vật to lớn nằm dưới chân
mình, no hơi cảnh giác trừng hướng Thải Nhi.
Đây, đây là Hạo Nguyệt?
Long Hạo Thần bỗng chốc ngơ ngác.
Vật dưới chân hắn có thể nói là rất lớn. Tứ chi tráng kiện, thân dài
vượt qua bốn mét, so với nguyên lai Hạo Nguyệt càng thêm to khỏe. Nếu
nói Hạo Nguyệt lúc trước là con thằn lằn lớn, như vậy hiện tại nó như
con cá sấu, hơn nữa còn có ba cái đầu.
Đúng vậy, chính là ba cái đầu. Trừ bỏ Tiểu Quang và Tiểu Hỏa, Long Hạo
Thần nhìn thấy cái đầu thứ ba con mắt là màu xanh. Nhưng tựa như Tiểu
Quang và Tiểu Hỏa, ánh mắt nó tràn đầy thân mật đối với Long Hạo Thần.
Thấy Long Hạo Thần nhìn chúng nó, ba cái đầu to lập tức nhích lại cọ đến
cọ đi trên người hắn.
“Hạo Nguyệt, không có việc gì. Thải Nhi là bạn của ta.” Long Hạo Thần
không rảnh quan sát biến hóa của Hạo Nguyệt, vội vàng tiến lên hai bước,
mặt tràn đầy áy náy đón Thải Nhi.
“Thải Nhi, thành thật xin lỗi, ta, ta lại trễ hẹn.” Hắn không có tìm
cái cớ khách quan nào. Trời đã tối thế này, rõ ràng là Thải Nhi và Lý
Hinh đều đứng tại đây chờ hắn trở về!
Long Hạo Thần cảm giác trong lòng ấm áp vô cùng, hốc mắt nóng lên. Loại
cảm giác được người quan tâm chính là điều hắn khát vọng nhất.
Thải Nhi không trách hắn, bản năng nhấc tay nắm lấy tay Long Hạo Thần, một luồng linh lực nhu hòa tiến vào trong thân thể hắn.
Long Hạo Thần không bao giờ phòng bị Thải Nhi, đồng thời một tay khác đè cái đầu to của Hạo Nguyệt.
Thải Nhi nhẹ giọng nói.
“May mắn ngươi không bị thương. Nhưng vì sao linh lực tiêu hao lớn như
vậy, ngươi không sao chứ?” Nàng không thể nhìn thấy sắc mặt hiện tại của
Long Hạo Thần, nhưng từ kết quả tìm kiếm trong người hắn và nghe hơi
thở, có thể đoán được hắn không gặp chuyện gì lớn, chỉ là bị thương nhẹ
mà thôi.
Long Hạo Thần nói.
“Ta không có việc gì. Hạo Nguyệt gặp chuyện hơi nguy hiểm, ta đi giúp nó, Thải Nhi, ta…”
Thải Nhi khẽ lắc đầu.
“Không sao, ta không trách ngươi, bình an trở về là tốt rồi.” Theo nàng
biết thì đồng bạn ma thú chắc là sinh hoạt trong núi sông, đụng phải kẻ
địch nên triệu hoán Long Hạo Thần. Nàng không có suy nghĩ nhiều.
Ngược lại Lý Hinh ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Long Hạo Thần, đây là Hạo Nguyệt hả? Sao nó biến thành lớn như vậy, ủa, còn thêm một cái đầu. Thật kỳ quái!”
Long Hạo Thần ra hiệu im lặng, nhẹ giọng nói.
“Chắc là tại Hạo Nguyệt tiến hóa. Đi thôi, trời đã tối như vậy, chúng ta về trước rồi nói sau.”
Long Hạo Thần bình an trở về, Thải Nhi cũng yên tâm. Lý Hinh và Long Hạo
Thần trước tiên đưa nàng về chỗ ở, sau đó mới mang theo Hạo Nguyệt cùng
nhau về chỗ của mình.
Phòng ngủ không lớn, giờ Hạo Nguyệt biến to gấp đôi, ba người vào trong
thì cảm giác phòng hơi chật chội. Nhưng nói sao nó cũng không chịu ra
ngoài ngủ. Ba cái đầu quanh quẩn cạnh Long Hạo Thần, trong mắt tràn ngập
cảm kích và thân thiết. Tựa như đứa con quấn quýt lấy cha mình.
“Được rồi, được rồi. Ngươi có nguy hiểm thì ta đương nhiên phải đi giúp
chứ? Không cần áy náy.” Long Hạo Thần vuốt ba cái đầu của Hạo Nguyệt,
mỉm cười nói.
Lại nói trận đánh với Thi Vu và đại quân khô lâu, cho đến hiện giờ còn
khiến tim hắn đập hơi nhanh, nhưng hắn một chút đều không hối hận. Hắn
là Thủ Hộ kỵ sĩ, Hạo Nguyệt là người nhà của hắn, đương nhiên hắn phải
bảo vệ nó.
Long Hạo Thần lúc này mới có thời gian cẩn thận quan sát Hạo Nguyệt sau khi tiến hóa thì có thay đổi.
Có thể nói Hạo Nguyệt tiến hóa hoàn toàn biến đổi. Thân thể to gấp đôi,
cũng khỏe mạnh rất nhiều. Khi đứng thì đã cao khoảng một mét năm, tứ chi
to khỏe, sắc bén móng vuốt. Ba cái đầu ngẩng lên, có mấy phần uy phong.
Vảy trên thân nó cũng biến đổi, mỗi một khối vảy đều là hình trứng,
nhưng bên trên nhô ra hình thoi, biểu hiện độ dày cứng của vảy. Thân thể
vẫn là màu đen, nhưng quang mang chiếu rọi mơ hồ phản chiếu màu tím đậm.
Phần lưng nhô ra cũng biến lớn, dường như là tăng theo hình thể nó.
Ba cái đầu của Hạo Nguyệt là biến hóa rõ ràng nhất. Đầu góc cạnh rõ
ràng, hai bên đều nhô ra một cục, dường như là sừng, chỉ là không quá rõ
ràng. Con mắt to hơn, miệng hình tròn cũng biến hơi dài. Trọng yếu nhất
là đều lớn một vòng.
Bởi vì có khế ước liên tiếp, Long Hạo Thần có thể rõ ràng cảm giác được
Hạo Nguyệt biến mạnh, so với lúc trước càng cường đại. Nếu như trực diện
đối đầu, chỉ sợ chính mình khó thắng được nó. Rõ ràng là tượng trưng ma
thú tiến vào cảnh giới lục giai!
Tiến hóa như vậy cũng quá đáng sợ đi? Từ khi Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt
ký kết khế ước đến bây giờ, tổng cộng chưa tới một năm. Lần đầu tiên nó
tiến hóa là bởi vì máu của Long Hạo Thần. Lần thứ hai tiến hóa là tự
bản thân nó. Chắc là có liên quan đến viên đá kia.
Đây không phải điểm chính, quan trọng là mỗi lần Hạo Nguyệt tiến hóa,
thực lực đều tăng lên. Khi biến thành hai cái đầu thì từ nhị giai ma thú
thăng lên tứ giai. Lúc này biến thành ba cái đầu, từ tứ giai lên cấp
sáu. Mặc kệ là từ cha hoặc lão sư, Long Hạo Thần đều chưa từng nghe nói
có ma thú nào tiến hóa tốc độ nhanh như vậy.
Hơn nữa Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện, phía cổ của cái đầu mắt xanh
mới, lại nhô ra một cục. Phía bên kia Tiểu Hỏa cũng nhô ra một cục. Như
vậy là lần này tiến hóa, hai bên cổ nó đều có nhô ra một cục. Chẳng lẽ
nói nó còn có thể mọc ra hai cái đầu? Nếu nói như vậy, nó sẽ tiến hóa
thành thứ gì đây?
Đối với Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần càng lúc càng hiếu kỳ.
Hạo Nguyệt cảm nhận được suy nghĩ của Long Hạo Thần, ba cái đầu nhìn
hắn. Tiểu Quang trước tiên tiến tới, vươn lưỡi to liếm mặt hắn, cho Long
Hạo Thần rửa mặt.
“Ha ha, đừng liếm ta, nhột quá!”
Tiểu Hỏa và cái đầu mới lập tức gia nhập, ba cái đầu cùng Long Hạo Thần đùa giỡn.
Long Hạo Thần cũng nhận được tin tức Hạo Nguyệt truyền lại. Đúng là nó sẽ còn biến hóa, nhưng trình độ sẽ không khác biệt lớn như vậy. Dù sao ma thú từ lục giai tiến hóa đến thất giai so với từ tứ giai đến lục giai càng khó khăn nhiều. Hạo Nguyệt không nói gì thêm liên quan đến vấn đề tiến hóa. Long Hạo Thần chỉ có thể cảm giác được Hạo Nguyệt nói với hắn, bất luận sau này nó biến thành cái dạng gì, hắn vĩnh viễn là người nhà của nó, đồng bạn, ngươi trai, thậm chí là cha.
Sắc trời đã tối đen, khi Long Hạo Thần tắm rửa xong tiến nhập trạng thái tu luyện, Hạo Nguyệt đã đi vào giấc ngủ. Tuy nó đã hoàn thành tiến hóa, nhưng thân thể vô cùng yếu ớt. Hiển nhiên dùng hết năng lượng để tiến hóa, muốn hồi phục đến trạng thái tốt nhất còn cần thời gian.
Hạo Nguyệt cũng cho Long Hạo Thần biết cái đầu mới của nó thuộc tính là phong, Long Hạo Thần đặt tên cho nó là Tiểu Thanh, giống với màu mắt của nó.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu tiến vào trong phòng, đánh thức Long Hạo Thần từ từ thanh tỉnh khỏi trạng thái tu luyện. Trong quang mang ấm áp, đáy mắt hắn xuất hiện một tia mềm mại. Trong đầu không tự giác nhớ tới thế giới hắc ám và hỏa.
So sánh với nó, đại lục Thánh Ma tựa như thiên đường!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ánh nắng, Long Hạo Thần trong lòng chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc.
Hạo Nguyệt chiếm giường của Long Hạo Thần, tướng ngủ bất nhã. Bởi vì giường không đủ dài, thân thể nó cuộn lại, cái đuôi còn bị Tiểu Quang ngậm trong miệng. Trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy nó bộ dạng hung dữ. Nhưng trong mắt Long Hạo Thần, chúng nó đều là ngây thơ.
Đi lên giường khẽ hôn ba cái đầu, Long Hạo Thần không đánh thức bọn nó, lặng lẽ ra phòng ngủ rửa mặt súc miệng, ăn bữa sáng. Hôm nay hắn còn phải tham gia thi đấu.
Khi Long Hạo Thần đi ra phòng ngủ, ba cái đầu của Hạo Nguyệt đồng loạt mở mắt nhìn nhau. Ba đôi mắt màu khác nhau đều tràn ngập cảm giác ấm áp, khóe miệng cong lên, lại nhắm mắt, hô hấp cũng đều đều.
Long Hạo Thần dùng sức duỗi người, nội linh lực như cũ có chút cảm giác yếu nhược. Tối hôm qua khi trở về đã là đêm khuya, ngắn ngủi tu luyện không thể giúp Long Hạo Thần linh lực khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng chính mình biến kiên cường nhiều, lực lượng cũng tăng rõ rệt.
Xem ra, hắn phải tìm cơ hội thí nghiệm thử ngoại linh lực mới được. Bữa sáng hắn cùng Lý Hinh, Dạ Hoa ăn chung. Dạ Hoa tuy không thể nhìn trận đấu, nhưng y như cũ có mặt. Ít ra y muốn đợi Long Hạo Thần tham gia hết các trận đấu, chính thức gia nhập Liệp ma Đoàn mới trở lại Hạo Nguyệt thành.
“Hinh nhi nói Hạo Nguyệt đã trở lại, còn tiến hóa?” Dạ Hoa nhỏ giọng hỏi Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần gật đầu.
Dạ Hoa hơi tò mò hỏi.
“Nó tiến hóa đến trình độ nào? Chẳng lẽ là bởi vì lần trước ngươi nói thứ kia?”
Long Hạo Thần nói,
“Chắc là vậy. Bằng không đệ tử cũng nghĩ không ra nó làm cách nào trong thời gian ngắn ngủi lần nữa tiến hóa. Lão sư, đệ tử cảm thấy Hạo Nguyệt rất khác biệt. Lần tiến hóa này, nó đã đạt tiêu chuẩn ngang bằng ma thú sơ lục giai. Hơn nữa còn thêm một thuộc tính.”
Dạ Hoa mỉm cười nói.
“Đối với ngươi mà nói coi như là chuyện tốt. Hạo Nguyệt càng mạnh thì trợ giúp cho ngươi càng lớn. Nó có thể trở về khi trận chung kết mới bắt đầu, sẽ giúp ngươi rất nhiều. Thi đấu sau này ngươi sẽ càng thoải mái.”
Long Hạo Thần ha ha cười nói.
“Hiện tại Hạo Nguyệt còn hơi yếu, trước khi nó hoàn toàn hồi phục, đệ tử sẽ không để nó cùng tham gia thi đấu. Lão sư, thời gian không còn sớm, đệ tử cùng tỷ tỷ xuất phát.”
Dạ Hoa gật đầu.
Long Hạo Thần và Lý Hinh từ biệt Dạ Hoa, đi hướng đại sân Thánh Minh. Nhìn bóng lưng bọn họ, Dạ Hoa khẽ thở dài.
“Thằng bé hạo Thần này cái gì cũng tốt, chỉ là đối với người bên cạnh quá mềm lòng, quá trọng thân tình.”
Sân đấu chiến sĩ.
Khi Long Hạo Thần đi vào sân, hắn mới nhớ tới tình hình rút thăm đấu vòng tròn ngày hôm qua. Hôm nay hắn phải đối mặt địch thủ, dường như là thí sinh số 2 đến từ Ma Pháp Thánh Điện. Một vị Ma Đạo Sư ngũ giai. Không cần phải nói, đây sẽ lại là một trận đánh khốc liệt.
Ngày hôm qua hắn rời đi sớm, dĩ nhiên không biết kết quả các trận sau, vào cửa hỏi thăm một chút, đối thủ hôm nay của hắn cũng chiến thắng trong trận đấu hôm qua. Giống như hắn, đã đánh bại một thích khách.
Ở khu nghỉ ngơi tìm vị trí ngồi xuống, Long Hạo Thần ánh mắt đảo một vòng, hấp dẫn hắn chú ý nhất vẫn là hai nàng gái trong tổ.
Triệu hoán sư la lỵ bộ dáng rầu rĩ không vui, dường như vẫn để bụng ngày hôm qua triệu hoán một con cừu nhỏ khiến xấu hổ.
Vương Nguyên Nguyên thì ngồi bên cạnh lau Thuẫn Bài to lớn, trong mắt tràn đầy yêu thương, tựa như đang sờ thân thể của người yêu.
Long Hạo Thần đương nhiên sẽ không nghĩ triệu hoán sư la lỵ chỉ có thể triệu hoán ra con cừu đơn giản như vậy. Đầu tiên, nàng nhất định là vị triệu hoán sư số 1 kia, như vậy chứng minh tu vi của nàng đã tới ngũ giai. Thứ hai, nàng có thể vào chung kết, chứng tỏ ít ra nàng đứng trong vòng mười thứ hạng vòng loại Linh Hồn Thánh Điện.
Hôm qua khi Sinh Linh Môn xuất hiện, Long Hạo Thần không thể nào quên cảm giác rung động đó. Tuy rằng chỉ có con cừu khôi hài xuất hiện, nhưng Sinh Linh Môn chỉ có thể triệu hoán cừu ư? Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.
Không suy nghĩ nhiều thêm, Long Hạo Thần ngồi xuống lập tức nhắm mắt, khiến chính mình tiến nhập trạng thái minh tưởng. Đêm qua tiêu hao linh lực quá lớn, tuy cảm giác yếu nhược nhờ Hạo Nguyệt tiến hóa mà biến mất. Nhưng nội linh lực vì Bạo Linh Đan mà cạn kiệt thì không thể thay đổi. Hắn phải dùng hết mọi cách khôi phục chút ít nội linh lực. Lát nữa đối thủ của hắn, là số 2 Ma Pháp Thánh Điện, nhất định cũng là một vị cường giả ngũ giai.
Dạ Hoa từng dạy cho Long Hạo Thần, ma pháp sư tu vi càng cao, chỉnh thể thực lực vài bội số càng tăng cường. Đơn giản nói, ma pháp sư nhị giai khẳng định không phải đối thủ của chiến sĩ nhị giai. Nhưng khi ma pháp sư đạt tới ngũ giai rồi, xem như mười chiến sĩ đồng cấp bậc cũng chưa chắc có thể đối phó.
Ma pháp sư có lực công kích cường đại và năng lực khống chế chiến trường. Một ma pháp sư ưu tú là sức chiến đấu chủ yếu nhất, cũng là điểm bộc phát trong đoàn đội.
Trận đấu thứ nhất là hai tên thích khách so đấu. Thích khách với thích khách đối đầu, quan trọng là tốc độ và khống chế, hầu như là ai trước đâm trúng đối thủ thì sẽ đạt được phần thắng cuối cùng. Bởi vậy trận đấu này kết thúc rất nhanh. Thậm chí người khác còn không nhìn rõ bọn họ thắng như thế nào, thi đấu đã xong.
“Trận thứ hai, Hoàng Nghị đối đầu Long Hạo Thần, ra sân.”
Trọng tài thanh âm thức tỉnh Long Hạo Thần khỏi trạng thái tu luyện. Bên kia một ma pháp sư luôn trầm lặng cũng chậm rãi đứng lên. Bộ dáng của y đồng dạng thật ngươi tuấn, đường nét trên mặt thậm chí cũng nhu hòa trương tự Long Hạo Thần. Dáng người cao hơn Long Hạo Thần một chút, không có như Lâm Hâm khoa trương gây chú ý, nhưng từng động tác lại phảng phất theo quỹ tích nhất định.
Long Hạo Thần con ngươi co rút, sợ rằng đối thủ này khó đối phó! Từ trên người Hoàng Nghị, hắn có cảm giác tựa như khi Dương Văn Chiêu phát ra uy hiếp, chỉ là không cường liệt bằng Dương Văn Chiêu.
“Chiến đấu giữa kỵ sĩ và ma pháp sư, để công bình, hai bên hãy cách xa khoảng năm mươi mét.” Trọng tài chỉ huy Long Hạo Thần và Hoàng Nghị bảo trì khoảng cách xong, mới tuyên bố. “Trận đấu bắt đầu!”
Lần này Long Hạo Thần không chọn Súc Thế nữa. Chiến đấu với ma pháp sư, cần phải không ngừng tiếp cận, so sánh với lực công kích mạnh mẽ và khả năng khống chế chiến trường, thân thể ma pháp sư khá là yếu ớt. Một khi bị kỵ sĩ tiếp cận, thắng bại coi như quyết định.
Xông lên. Long Hạo Thần chạy nhanh, tay trái nắm Quang Diệu Thuẫn Bài, tay phải cầm hỏa kiếm. Kiếm quang của hắn trong trận đấu hôm qua với Thi Vu đã đánh mất, bởi vậy nói chính xác thì hiện giờ hắn chỉ có một thanh kiếm.
Tự thân Quang Diệu Thuẫn Bài có năng lực tự chữa trị, nhưng hôm qua bị thương nặng chưa hoàn toàn khôi phục, mặt trên còn có vết nứt kinh người. Long Hạo Thần trên người không có áo giáp. Một đao của Khô Lâu Vương triệt để tổn hại thuộc tính quang minh của áo giáp.
Nhìn Long Hạo Thần lấy ra trang bị, Hoàng Nghị đứng đối diện hơi nhíu mày, nhưng động tác của y một chút cũng không chậm. Một ma pháp trượng nhỏ bé xuất hiện trong tay y.
Toàn thân pháp trượng màu vàng, không biết làm bằng chất liệu gì, mặt trên có hoa văn cổ xưa, một bảo thạch tròn màu nâu khảm trên đỉnh trượng. Khi Hoàng Nghị lấy ra pháp trượng này, bỗng phát ra một vầng sáng màu nâu vàng.
Trầm thấp chú ngữ cùng kỵ dĩ tiết tấu từ miệng Hoàng Nghị phát ra. Pháp trượng chĩa hướng Long Hạo Thần, khoảnh khắc hào quang vàng bắn từ trong sân, khuếch tán vầng sáng.
Long Hạo Thần có trực giác cao, hắn lập tức cảm giác được nguy hiểm. Thân hình vốn đang xông lên đột nhiên khựng lại, mũi chân nhún một cái, làm động tác né sang bên.
*Rầm!*
Một bờ tường đất không hề dấu hiệu đột nhiên chui lên từ lòng đất. Nếu như Long Hạo Thần tiếp tục xông lên trước, như vậy hiện tại hắn đã đụng phải tường đất này.
Một cái lại một cái, tường đất không ngừng mọc lên. Mặc kệ Long Hạo Thần thay đổi phương hướng như thế nào, luôn sẽ có một vách tường chắn trước mặt, bắt hắn không cách nào tiến tới. Chốc lát sau, tầm mắt của hắn bị những bức tường ngăn cách.
Mỗi một vách tường đều rộng hai mét cao ba mét, dày hơn hai thước, muốn đánh xuyên qua tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Ngay thời điểm tầm mắt Long Hạo Thần bị che khuất. Động tác của Hoàng Nghị hơi ngừng lại, một vầng sáng màu vàng từ ngực y bắn ra. Vầng sáng này không có phát động công kích hay phòng ngự, mà là bềnh bồng trôi rơi xuống vai trái Hoàng Nghị. Mơ hồ có thể thấy đó là một bé con sau lưng có đôi cánh trong suốt. Nó chỉ to cỡ bàn tay, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nhưng thanh âm trong miệng nó, đối với Long Hạo Thần mà nói tuyệt đối không đáng yêu.
Thanh âm thánh thót ngâm xuớng khác với giọng trầm thấp của Hoàng Nghị lại đồng dạng tiết tấu, nhưng nội dung khác biệt. Nghe đến hai thanh âm, Long Hạo Thần ngẩn người. Lúc này hắn vừa mới vòng qua hai vách tường, vừa lúc có thể thấy cảnh tượng trước mặt.
Thổ nguyên tố linh lô? Nhìn bé con trên đầu vai Hoàng Nghị, Long Hạo Thần kinh ngạc.
Đối với ma pháp sư mà nói, thực dụng nhất chính là nguyên tố linh lô. Mỗi một loại nguyên tố ma pháp đều có khả năng sản sinh ra linh lô. Một khi có được nguyên tố linh lô, như vậy loại linh lô này sẽ có thể hóa thành nguyên tố tinh linh, trợ giúp trong chiến đấu. Nguyên tố tinh linh có thể tiến hóa ba lượt, nguyên tố tinh linh cao cấp nhất thậm chí có thể tiến hóa bốn lần.
Trong số nguyên tố linh lô, có thể bị kỵ sĩ thu lấy sử dụng chỉ có quang nguyên tố linh lô.
Nguyên tố linh lô thực lực liên quan đến năng lực của bản thân, có được nó cũng như nhiều thêm một người, sử dụng linh lực trên thực tế đều đến từ chính mình. Nói đơn giản là nguyên tố linh lô có thể nhờ vào linh lực chủ nhân tiến hành thi pháp, cùng chủ nhân đồng thời tấn công địch nhân hoặc phòng ngự, hỗ trợ. Tùy theo nguyên tố linh lô tiến hóa, chúng nó có đặc điểm lớn nhất là tăng phúc uy lực ma pháp, hạ thấp tiêu hao linh lực.
Ma pháp sư có được nguyên tố linh lô thì tựa như Thủ Hộ kỵ sĩ có Thánh Dẫn Linh Lô, đoàn đội nào cũng muốn có. Mặc dù Thổ nguyên tố tinh linh của Hoàng Nghị còn là cấp thấp nhất, nhưng hỗ trợ trong chiến đấu tác dụng đã rất lớn. Y biết loại ma pháp nào, chắc chắn Thổ nguyên tố tinh linh cũng biết.
Không thể để y có thêm thời gian. Một khi sức mạnh ma pháp của hai người đều phát ra, chính mình tuyệt đối không có cơ hội thắng.
Long Hạo Thần mau chóng làm ra quyết định, không vòng qua tường đất nữa mà ngang nhiên xông thẳng phía trước. Hỏa kiếm trong tay phải lấp lánh quang mang.
Diệu Nhật Trảm.
*Oành!*
Một bức tường đất dưới nhát chém mạnh mẽ của Diệu Nhật Trảm đã vỡ nát. Không hề tạm dừng tốc độ xông tới, tốc độ bùng nổ, biến thành mũi tên trực chỉ đối thủ.
Dịch Thái Linh Lô khiến Diệu Nhật Trảm uy thế hơn xa ngày xưa. Thổ Tường Thuật là ma pháp tứ giai, Diệu Nhật Trảm là kỹ năng mạnh nhất tứ giai của kỵ sĩ, vừa lúc là công phòng đối nhau triệt tiêu.
Long Hạo Thần đột nhiên bạo phát nhưng Hoàng Nghị sắc mặt không thay đổi. Một cái lại một cái, tường đất không ngừng xuất hiện trước mặt Long Hạo Thần, ngăn cản tốc độ tiến lên của hắn.
Diệu Nhật Trảm liên tiếp chớp lóe, Long Hạo Thần một giây cũng không ngừng. Lấy tình trạng thân thể hiện tại, nếu để Hoàng Nghị và Thổ nguyên tố tinh linh của y hoàn toàn phát huy sức mạnh, hắn nhất định thua. Kịch liệt tiếng gầm rú, lại một tường đất bị Diệu Nhật Trảm phá nát. Long Hạo Thần bước chân kiên định không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Cảm thụ uy lực của Diệu Nhật Trảm, bao gồm cả Hoàng Nghị ở bên trong, những thí sinh trong tổ thứ ba đều kinh ngạc. Diệu Nhật Trảm dường như là kỹ năng của Thủ Hộ kỵ sĩ? Nơi đây không có kỵ sĩ, đương nhiên không biết Long Hạo Thần song tu Thủ Hộ và Trừng Giới.
Mắt thấy cự ly giữa hai người tiếp cận chỉ còn hai mươi mét, lại tiến tới một chút, kỹ năng công kích từ xa của Long Hạo Thần sẽ có thể đánh trúng địch thủ.
Nhưng đúng lúc này, giọng thanh thúy của Thổ nguyên tố tinh linh đột nhiên ngừng lại. Một quang hoàn màu đất thật lớn xuất hiện trước mặt Hoàng Nghị.
Loại ma pháp nguyên tố triệu hoán?
Long Hạo Thần thầm giật mình, thân thể vốn xông tới chợt tạm dừng.
Đất lấy tốc độ kinh người tập trung tới chỗ quang hoàn. Một người khổng lồ cao tới bốn mét thành hình. Thân thể tráng kiện thẳng hướng Long Hạo Thần.
Thổ Cự Nhân, nguyên tố triệu hoán ma pháp ngũ giai. Trong số ma pháp thổ hệ ngũ giai, ma pháp này là cao cấp nhất, khó trách cần thời gian dài như vậy để ngâm xướng.
Khi ma pháp này phóng ra, Hoàng Nghị sắc mặt trở nên hơi trắng, hiển nhiên linh lực tiêu hao không nhỏ. Thổ nguyên tố tinh linh trên đầu vai y cũng không ngâm xướng nữa, thân thể phát ra một tầng quang mang màu đất bao lấy Hoàng Nghị, giúp y phục hồi linh lực đã tiêu hao.
Tụ Linh, năng lực thiên phú của nguyên tố tinh linh. Có thể dựa vào nguyên tố trong thân thể và tự nhiên trợ giúp chủ nhân mau chóng hấp thu nguyên tố ma pháp tiến hành bổ sung. Có thể hiểu được một nguyên tố tinh linh đối với ma pháp sư là trọng yếu như thế nào.
Trước mặt Long Hạo Thần, tuy rằng Thổ Cự Nhân không giống như hôm qua đối phó Khô Lâu Vương khủng bố như vậy. Nhưng mà, lực phòng ngự của nó thậm chí còn hơn cả Khô Lâu Vương. Ít ra nó không sợ quang thuộc tính, mà hiện tại Long Hạo Thần trạng thái không phải hoàn toàn khỏe mạnh.
*Cheng!*
Giương Thuẫn Bài, Thần Ngự Khiên. Oành một tiếng, Thổ Cự Nhân bị bắn ra. Quanh thân Long Hạo Thần cũng xuất hiện hào quang của Quang Báo Thù. Chân trái tiến một bước, hỏa kiếm nháy mắt bạo phát.
Diệu Nhật Trảm, mang theo nồng đậm hào quang đỏ vàng đao phong khủng bố từ cao chém xuống thân thể Thổ Cự Nhân.
Long Hạo Thần động tác cực nhanh, dưới chân dường như lóe tia sáng, thân thể đột nhiên phóng cao. Một kiếm Quang Trảm này chẳng những uy thế mạnh mẽ, quan trọng là lưỡi dao dày rộng.
*Phốc--*
Thân thể Thổ Cự Nhân nhất thời xuất hiện một vệt dài. Nhưng sắc mặt Long Hạo Thần chợt biến đổi.
Quang Trảm kiếm để lại vết thương từ bả vai đến eo Thổ Cự Nhân. Tuy nhát chém thoạt nhìn lực phá hoại lớn, nhưng thực tế chỉ sâu một tấc mà thôi. Đối với Thổ Cự Nhân cao hơn bốn mét, thân mình dày vô cùng, cái này chẳng đáng để vào mắt. Hơn nữa, Thổ Cự Nhân sở dĩ được gọi là ma pháp mạnh nhất trong ngũ giai, làm sao có thể đơn giản? Trên hai chân nó tản ra nồng đậm hào quang màu đất, hấp thu xung quanh thổ nguyên tố bổ sung cho mình. Vết thương trên thân thể đang lấy tốc độ kinh người khép lại. Hầu như chỉ chốc lát đã biến mất không còn dấu vết.
Trong số nguyên tố triệu hoán cự nhân, Thổ Cự Nhân sở trường nhất là phòng ngự.
Con ngươi bỗng co rút, Long Hạo Thần làm ra quyết định. Hắn có thể cảm giác được nội linh lực trong thân thể mình thiếu thốn. Nếu hiện tại hắn có sung túc linh lực duy trì, như vậy, hắn tin tưởng có thể lợi dụng kỹ xảo dần dần tan rã Thổ Cự Nhân. Nhưng mà hiện tại hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Hoàng Nghị ở một bên như hổ rình mồi, chỉ cần Thổ Cự Nhân dây dưa chính mình càng lâu, để Hoàng Nghị hồi phục linh lực đến trạng thái tốt nhất. Như vậy, trận chiến này không cần tiếp tục nữa. Hiện tại Long Hạo Thần tổng linh lực một nửa cũng không có, tuy còn Dịch Thái Linh Lực nhưng không cách nào kéo dài.
“Đáng tiếc.” Long Hạo Thần liếc Quang Diệu Thuẫn Bài trên tay trái vết nứt càng mở rộng, thân thể trên không trung biến đổi, hỏa kiếm mạnh chém vào nắm tay Thổ Cự Nhân đánh tới.
Thanh âm va chạm sắt thép vang lên từ thân thể Thổ Cự Nhân. Thân thể nó cứng như sắt đá, Long Hạo Thần nhờ vào lực phản này bắn ra, hỏa kiếm lại mạnh chém phía đầu Thổ Cự Nhân.
Lực phòng ngự của Thổ Cự Nhân đúng là mạnh, nhưng động tác của nó khá chậm chạp. Hỏa kiếm có thể để lại dấu vết sâu trên đầu nó.
Ngay sau đó xuất hiện tình cảnh khiến những người xem rung động. Long Hạo Thần trên không trung tay trái Thuẫn Bài tay phải cầm kiếm, thân thể xoay tròn không ngừng chém Thổ Cự Nhân. Chói mắt quang mang đỏ vàng tựa như búa tạ không ngừng đập vào Thổ Cự Nhân.
Đấu Sát Toàn Viên Kiếm, kỹ năng công kích cường đại do Long Tinh Vũ sáng chế.
Tinh túy của Đấu Sát Toàn Viên Kiếm chính là mượn lực, dựa thế. Nói từ góc độ nào đó thì nó hơi giống kỹ năng Súc Thế, nhưng lại là bản Súc Thế càng công kích càng tăng mạnh. Thích hợp nhất tấn công kiên cố, nhưng không hợp đối phó địch thủ nhanh nhẹn. Bởi vì không thể liên tục đánh địch thủ thì không cách nào tích góp lực công kích.
Thực hiển nhiên, Thổ Cự Nhân không có chuẩn bị năng lực tránh né Đấu Sát Toàn Viên Kiếm. Cho dù thực lực mạnh cỡ Dương Văn Chiêu, một khi bị Đấu Sát Toàn Viên Kiếm dây dưa, gã không có biện pháp né tránh công kích liên tục, chỉ còn cách tuyển chọn đánh bừa.
Hình ảnh khiến tất cả rung động xuất hiện. Long Hạo Thần ở giữa không trung xoay quanh, tựa như lưỡi hái tử thần không ngừng cuốn lấy thân thể Thổ Cự Nhân. Mà Thổ Cự Nhân chỉ có thể vụng về muốn tấn công hắn, lại không ngừng bị dựa thế, mượn lực.
Đất bụi bay lên, trên thân mình Thổ Cự Nhân không ngừng xuất hiện vết chém. Dưới lốc xoáy của Đấu Sát Toàn Viên Kiếm, thân thể nó lấy tốc độ kinh người không ngừng giảm xuống, cứ như vậy bị Long Hạo Thần chém thành bột phấn.
*Phốc!*
Một kích cuối cùng triệt để chém nát thân hình Thổ Cự Nhân. Khi Đấu Sát Toàn Viên Kiếm thu thế, một luồng sáng màu vàng nháy mắt phóng ra thẳng hướng Hoàng Nghị còn đang ngơ ngẩn đứng.
Hoàng Nghị là một Ma Đạo Sĩ bậc hai, nếu không tính tới người nào đó không giỏi công kích phá hư có thừa, y mới là chân chính số 1 vòng loại Ma Pháp Thánh Điện. Y học ma pháp Thổ Cự Nhân này thời gian không dài, chưa từng nghĩ tới bị một đối thủ ngũ giai có thể mau chóng tiêu diệt nhanh như vậy. Đây chính là Thổ Cự Nhân chứ không phải tường đất! Lực phòng ngự của Thổ Cự Nhân, coi như là kẻ địch lục giai cũng không thể trong thời gian ngắn chống đỡ đi?
Hai luồng quang mang hầu như không phân biệt trước sau xuất hiện gần người Hoàng Nghị. Đó đều là tường đất, phân biệt là y và Thổ nguyên tố tinh linh phóng ra.
*Oành oành--*
Liên tiếp hai tiếng va chạm, vầng sáng vàng từ xa bay tới thế nhưng liên tục phá hủy hai tường đất, còn chưa ngừng lại tiếp tục hướng ngực Hoàng Nghị.
*Ong--*
Một cái màng màu đất từ tay Hoàng Nghị bộc phát ra, cùng quang mang vàng kia va chạm, rốt cuộc phá nát, hóa thành vô số hào quang sáng ngời bay tán loạn.
Lúc này Hoàng Nghị mới xem rõ ràng, thứ đánh bất ngờ chính mình chính là Quang Diệu Thuẫn Bài trên tay Long Hạo Thần. Đáng tiếc Thuẫn Bài này coi như hoàn toàn phá hủy.
Đối với tình huống này, Long Hạo Thần cũng là không còn cách nào khác. Đấu Sát Toàn Viên Kiếm tuy cường đại nhưng trong tay hắn chỉ có một hỏa kiếm, mà kỹ năng dựa thế này phải cần hai vũ khí. Bởi vậy Quang Diệu Thuẫn Bài không có tác dụng công kích nhưng vẫn cần nó đến hoàn tất kỹ năng. Nguyên bản vết rạn không ngừng biến to, rốt cuộc sắp đến bờ vực tan vỡ, không cách nào sửa chữa tổn thương. Bất đắc dĩ Long Hạo Thần chỉ có thể dùng nó làm một kích cuối cùng.
So sánh với trang bị của Long Hạo Thần, trang bị của Hoàng Nghị xa hoa hơn nhiều. Quang màng màu đất chính là kỹ năng phụ của pháp trượng trong tay y, Thổ Nguyên Tố Hộ Thuẫn.
Bình luận truyện