[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 304 : Bí ẩn thân thế của Long Hạo Thần

Người đăng: 

.
Khuôn mặt bi thương của Bạch Nguyệt bình tĩnh chút. Bà bỗng xoay người ôm chặt Long Hạo Thần. “Xin lỗi, Hạo Thần, xin lỗi, là mẹ hại con. Mẹ không nên che giấu mọi thứ, tạo thành hiểu lầm gần như gây họa lớn. Là mẹ có lỗi với con, khiến mấy năm nay con chịu khổ nhiều như vậy.” Đúng thế! Từ năm đó Long Hạo Thần đi theo Long Tinh Vũ tu luyện hai năm, Long Tinh Vũ dẫn Bạch Nguyệt đi để hắn mất cha mẹ quan tâm chăm sóc. Mười mấy năm sau một đường đi đến, hắn dựa vào chỉ có chính mình. Không biết bao nhiêu lần trải qua đau khổ sinh tử, nếu không phải vận may luôn đứng về phía hắn, sợ rằng Long Hạo Thần sớm chết giữa đường. Trong mười mấy năm qua, dù là Long Tinh Vũ hay Bạch Nguyệt đều chưa từng thật sự giúp đỡ hắn cái gì. Long Hạo Thần thân thể lung lay, mười mấy năm rèn luyện, tâm chí hắn sớm vững vàng như sắt. Nhưng giờ phút này, lòng hắn quặn đau. Mãi đến bây giờ hắn mới biết, thì ra phụ thân chưa từng xem mình là con ruột của y. Vậy y bồi dưỡng hắn là vì cái gì? Vì để có ngày hắn đánh chết Ma Thần Hoàng, trình diễn tình cảnh mà y cho rằng là phụ tử tương tàn sao? Trong lòng Long Hạo Thần tràn ngập cay đắng. Trong hiểu lầm, Long Tinh Vũ bị tổn thương, Bạch Nguyệt cũng bị tổn thương, nhưng bị tổn thương sâu nhất cũng vô tội nhất chính là hắn! Một đứa trẻ rõ ràng có cha mẹ lại mười mấy năm qua chưa từng được cha mẹ thương yêu, thậm chí còn bị cha ruột nghi ngờ. Không phải mồ côi mà hơn cả thế, ít nhất trong lòng trẻ mồ côi còn hy vọng về tình thân cha mẹ, mà hắn rõ ràng có hy vọng lại bị giẫm lên. Hít sâu một hơi, Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn trời, miễn cưỡng nén nước mắt đừng rơi xuống. Hắn ôm lấy mẫu thân, khô cằn nói. “Mẹ, con không trách hai người. Hai người mang con đến thế giới này đã là ân tình lớn nhất. Con không có tư cách trách hai người. Bây giờ con chỉ muốn biết sự thật rốt cuộc là gì, tại sao mẹ là con gái của Ma Thần Hoàng? Trước khi con ra đời rốt cuộc xảy ra những chuyện gì?” Bạch Nguyệt nhẹ gật đầu. Long Hạo Thần không trách bà ngược lại càng khiến bà thêm khó chịu. “Được được, mẹ nói cho con, đều cho con biết.” “Mẫu thân mẹ cũng là bà ngoại của con, từng là một vị mục sư. Bà có một cái tên rất dễ nghe, tên là Bạch Linh Hiên, là một mục sư, còn là thành viên một đội Săn Ma Đoàn. Từ lúc còn rất nhỏ thì bà đã hiện ra thiên phú mục sư cường đại, ở trong Mục Sư Thánh Điện chính là tinh anh thiên tài. Sau khi trở thành Săn Ma Giả, bà đi theo Săn Ma Đoàn của mình tung hoành ngang dọc trong ma tộc, tu vi ngày càng cao. Cường giả ma tộc chết dưới tay đoàn đội của họ nhiều vô số kể.” “Có một lần trong lúc họ làm nhiệm vụ gặp phải kẻ địch cường đại, thành viên đoàn đội gần như chết hết. Là chiến sĩ trong đội liều mình bảo vệ, bà ngoại con mới sống sót trốn thoát. Nhưng vị chiến sĩ đó cứu ra bà ngoại con xong đã chết. Lúc đó họ còn ở tại lãnh địa ma tộc.” “Tuy thực lực của bà ngoại con mạnh, nhưng dù bà sao là một mục sư! Lúc đó chẳng những linh lực gần như cạn kiệt còn bị thương rất nặng. Bà chạy không bao xa thì hôn mê trong rừng cây.” Bạch Nguyệt nói tới đây thì vang lên giọng của Ma Thần Hoàng. “Là ta cứu nàng. Lúc đó ta đang tuần tra các tộc, vừa lúc đi ngang qua cảm nhận hơi thở nhân loại, gặp Linh Hiên. Khi đó nàng bị thương rất nặng, mặt trắng như tờ giấy. Nhưng khi lần đầu tiên ta gặp nàng đã bị hấp dẫn bởi khí chất yếu đuối, khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Đó là mỹ cảm hoàn toàn khác với tộc ta. Cho nên ma xui quỷ khiến ta không giết nàng, ngược lại vẫy lui tất cả một mình cứu nàng.” “Sau khi Linh Hiên tỉnh lại thấy là bộ dạng ta đã cố ý giả trang. Lấy tu vi như ta thì nhất nhiên nàng không nhìn ra được ta là ma tộc. Ta nói cho nàng ta cũng là thành viên Săn Ma Đoàn, giống như nàng, đồng đội của ta đều bỏ mình trên chiến trường, vừa lúc đi ngang qua đây phát hiện nàng, cứu sống nàng.” Đối với Ma Thần Hoàng, đây coi như là một bí mật. Khi y nói ra những lời này trước mặt đám cường giả ma tộc, trừ có ẩn ý riêng ra cũng là để Long Hạo Thần cảm nhận được tình cảm của y với bà ngoại hắn. “Tuy Linh Hiên là một Săn Ma Giả nhưng tâm tính cực kỳ ngây thơ, vốn không hề nghi ngờ lời ta nói. Có ta giúp đỡ, vết thương của nàng dần biến tốt đẹp hơn, chúng ta ngày càng thân thiết. Nàng xinh đẹp, dịu dàng như vậy. Vì khiến nàng tin tưởng, vì có thể cùng nàng một chỗ, ta không tiếc giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ của nàng, thậm chí giết chết những tộc nhân đã giết đồng đội của nàng. Khi đó nàng rất cảm kích ta, cũng càng tin tưởng ta hơn. Bất giác chúng ta đã rơi vào bể tình.” Nói tới đây, trong mắt Ma Thần Hoàng Phong Tú tràn đầy buồn bã. “Có lẽ đây là tình cảm không nên xuất hiện. Nhưng Nguyệt nhi, cho dù là bây giờ ta vẫn khẳng định nói cho ngươi, mẫu thân ngươi là người đàn bà ta yêu nhất trong đời, duy nhất.” Nghe những lời của Ma Thần Hoàng, Bạch Nguyệt kiềm không được lại bật khóc. Long Tinh Vũ nhìn người lung lay suýt ngã ra đất. Y rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng lời của Bạch Nguyệt. Cho đến nay, trong lòng y mâu thuẫn nhất, cũng khiến y thống khổ nhất là đứa con trai Long Hạo Thần! Giờ phút này biết được Long Hạo Thần là con ruột của y, nhưng thống khổ trong lòng y càng mãnh liệt hơn trước kia. So với Bạch Nguyệt, y càng thêm có lỗi với con trai, hơn nữa y đã từng… Giọng Ma Thần Hoàng cực kỳ dịu dàng, đây là điều tất cả ma thần chưa từng biết. Dù là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, tại lúc này cũng có thể cảm giác ra cảm tình chân thành chưa từng có chất chứa trong thanh âm Ma Thần Hoàng. Bây giờ y mới biết, thì ra yêu con gái nhân loại không chỉ mình y. Vị Ma Thần Hoàng thống trị ma tộc mấy trăm năm này cũng từng có tình cảm với con gái nhân loại, còn yêu thâm hơn y chứ không kém cạnh gì. “Ta cùng Linh Hiên ở trong lãnh địa tộc ta tròn một năm. Trong lúc đó ta giúp nàng hoàn thành tất cả nhiệm vụ. Nàng rốt cuộc yêu ta. Cô nam quả nữ cùng một chỗ, thêm vào tình cảm thăng hoa, rốt cuộc khiến nàng trở thành người đàn bà của ta.” “Linh Hiên nói với ta, nàng nhớ nhà, muốn trở về xem, xem người nhà bạn bè. Cũng muốn nói chuyện của chúng ta cho mọi người, rồi gả làm vợ ta.” “Khi ấy ta không biết bao nhiêu lần muốn nói cho nàng thân phận thực sự, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm thốt ra khỏi miệng. Bởi vì ta cảm nhận được nàng hận tộc ta, càng biết cha mẹ nàng chết trong chiến đấu cùng tộc ta. Ta không thể nói, ta quá sợ mất đi nàng. Lúc đó ta thậm chí muốn vì nàng từ bỏ địa vị Ma Hoàng, cứ như thế giả bộ thành nhân loại mãi mãi. Năm tháng ở cùng nàng là một năm ta hạnh phúc nhất trong đời này.” “Ta mấy lần dùng lời nói giải trừ ý định muốn quay về Liên Minh Thánh Điện của nàng, nhưng sau này không biết vì lý do gì, nàng nhất quyết phải trở lại. Bất đắc dĩ ta chỉ đành đưa nàng tới biên cảnh Liên Minh Thánh Điện. Khi ấy trong mắt nàng ta là một chiến sĩ nhân loại. Vì không bị vạch trần, ta nói cho nàng trước hãy quay về Mục Sư Thánh Điện chờ ta, ta đi Chiến Sĩ Thánh Điện bẩm báo với cha mẹ rồi sẽ tìm nàng.” “Linh Hiên lưu luyến không rời ra đi. Ta không bao giờ ngờ rằng lần này nàng đi nhưng lại là vĩnh biệt.” Nói đến đây, mắt Ma Thần Hoàng Phong Tú ướt nước, hai hàng nước mắt dọc theo gò má chảy xuống. Bạch Nguyệt khóc không thành tiếng nói. “Lý do mẹ nhất định phải quay về Liên Minh là vì lúc đó đã có mang tôi! Bà không chịu nói cho người là vì xấu hổ. Khi đó người đã đồng ý quay về Liên Minh sẽ cưới bà. Bà về Mục Sư Thánh Điện rồi luôn chờ đợi, đợi người đến đón bà. Nhưng mà người không đến, từ đầu đến cuối người không đến.” Ma Thần Hoàng Phong Tú thân thể nhẹ run, nói. “Đúng vậy! Ta không đến. Khi đó ta chỉ đang nghĩ rốt cuộc dùng cách gì để có thể vĩnh viễn cùng Linh Hiên một chỗ? Khi đó ở biên cảnh nhân loại không biết tại sao ta bị lộ thân phận. Không đợi ta bỏ đi ngụy trang cùng với phong ấn trong người che giấu hơi thở hắc ám thì gặp phải hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu bao vây. Lấy tu vi của ta vốn không sợ chúng. Nhưng vì hoàn mỹ che giấu hơi thở bản thân, ta bày ra phong ấn quá vững chắc, không có thời gian đầy đủ căn bản không thể phá vỡ. Cho nên ta rơi vào trận khổ chiến, dù cuối cùng dựa vào Nghịch Thiên Ma Long Trụ có thể trốn thoát nhưng ta đã trọng thương.” “Khi đó là lần trọng thương duy nhất trong đời ta, ta không thể kiềm chế nghi ngờ Linh Hiên. Bởi vì chỉ có nàng luôn cùng ta một chỗ. Nếu không phải nàng phát hiện ta là ai, hơn nữa cảm giác phong ấn trong người ta, vậy tại sao sẽ trùng hợp như vậy? Ngay khi nàng nhất quyết quay về Liên Minh Thánh Điện thì ta gặp hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu bao vây?” “Lúc đó ta rất thống khổ, đau đến xé nát tâm can cùng với thân thể trọng thương khiến ta hôn mê rất lâu. Nhờ vào năng lực tự chữa cường đại ta mới dần lành vết thương. Nhưng chờ ta tỉnh khỏi hôn mê thì đã qua một năm.” “Lúc đó trong lòng ta vẫn nhớ thương Linh Hiên. Ta không tin đó là cái bẫy nàng bày ra, ta phải đi tìm nàng, mặc kệ thế nào ta cũng phải tìm nàng hỏi cho rõ. Cho nên ta vừa lành vết thương lập tức hóa trang đi Liên Minh Thánh Điện, đi Mục Sư Thánh Điện tìm Linh Hiên.” “Nhưng chờ ta đến Mục Sư Thánh Điện, tìm thấy lại là mộ bia của Linh Hiên! Thì ra đúng thật là trùng hợp, trùng hợp ta mới đụng phải hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu.” Nói tới đây, Ma Thần Hoàng Phong Tú đã khóc không thành tiếng. Bạch Nguyệt ánh mắt ngây ngốc nói. “Mẹ trở về Mục Sư Thánh Điện luôn chờ người đến, nhưng tôi thì không thể chờ. Khi đó mẹ đã có tôi, bụng từng ngày biến lớn, đợi hơn năm tháng thì mẹ dáng người vốn gầy gò rốt cuộc không thể giấu giếm nữa, nói việc bà và người cùng một chỗ cho thân nhân. Khi đó tên của người là Phong Lăng, một chiến sĩ của Chiến Sĩ Thánh Điện. Mẹ chờ người mấy tháng mà không thấy đến, bà còn có đứa con của người. Tuy ông bà ngoại sớm mất, nhưng mẹ còn có người thân, trưởng bối khác. Rất nhanh họ đưa ra chất vấn với Chiến Sĩ Thánh Điện, tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn. Được đến đáp án lại là: không tra được người này.” “Khi đó cảm xúc của mẹ gần như tan vỡ, bà bất lực như vậy, không ai giúp được bà. Mãi đến ngày chết bà đều không biết, thì ra người mình từng yêu sâu đậm lại là người thống trị ma tộc, trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần ma tộc xếp hạng thứ nhất, Nghịch Thiên Ma Long Hoàng.” “Không tìm thấy người, có nhiều người đều hiểu chỉ sợ mẹ đã bị lừa. Họ khuyên mẹ đừng sinh tôi ra, sẽ hủy hoại cả đời bà. Nhưng mẹ không chịu, mẹ thật là quá lương thiện. Mặc kệ thế nào bà cũng không chịu bỏ tôi. Bà nói cho dù phải trả giá bằng mạng sống thì cũng phải sinh ra tôi.” “Hoài thai mười tháng một phút ra đời, tôi sinh ra. Nhưng chính bởi vì tôi sinh ra mang đến thống khổ và tai nạn chưa từng có cho mẹ. Thuộc tính của tôi là hắc ám. Tôi kế thừa một nửa huyết mạch nghịch Thiên Ma Long tộc của người, kế thừa hơi thở hắc ám của người. Lúc đó mẹ mới biết, người đàn ông mẹ yêu đậm sâu lại là một ma tộc. Người có tưởng tượng ra đả kích đó đối với bà lớn bao nhiêu không? Hơn nữa cũng bởi vì tôi có thuộc tính hắc ám mà bị Mục Sư Thánh Điện mãnh liệt chất vấn, họ không chịu để tôi sống sót, bởi vì tôi là hậu đại ma tộc, người chảy dòng máu ma tộc.” “Mẹ lại nhất quyết không để họ mang tôi đi, bảo vệ tôi chặt chẽ. Vì để tôi có thể sống, dùng máu của mình đổi máu cho tôi, dùng thuộc tính của mình chuyển hoán cho tôi, dùng tình yêu của bà bảo vệ sinh mạng nhỏ bé của tôi. Cuối cùng tôi sống, trong tình yêu của mẹ kiên cường sống tiếp. Nhưng cơ năng thân thể của tôi bị phá hư một phần, chẳng những từ nhỏ yếu ớt bệnh nhiều, còn mất đi khả năng tu luyện. Sau khi mẹ sinh ra tôi thì đã thiếu khí huyết, lại vì cứu tôi trả giá tinh hoa cuối cùng trong người. Khi thấy tôi vượt qua giây phút mấu chốt thì bà rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa. Bà dùng máu của mình viết xuống huyết thư ngắn gọn, nhét vào túi gấm, treo trên cổ tôi.” “Chờ khi tôi trưởng thành, nhiều lần nhìn huyết thư, lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu lời của mẹ là có nghĩa gì. Mãi đến sau này, mãi đến sau này người tìm đến tôi, dẫn tôi về ma tộc, nói chuyện của người và mẹ cho tôi hiểu, tôi mới biết mẹ có ý gì. Nhưng tôi không nói huyết thư cho người, tôi không muốn cho người biết, tôi muốn người bị lương tâm dằn vặt và áy náy. Là người, là người hại mẹ tuổi xanh chết sớm! Tôi hận người, tôi hận người…” Nói tới đây, Bạch Nguyệt bởi vì quá kích động mà suýt té xỉu trong ngực Long Hạo Thần. Long Hạo Thần không ngừng dùng hơi thở sự sống nhu hòa chống đỡ mới khiến bà miễn cưỡng đứng vững. Ma Thần Hoàng ngây ngốc nói. “Huyết thư? Huyết thư? Linh Hiên để lại di ngôn cho ta? Là cái gì? Nguyệt Nhi, ngươi cho ta biết, trước khi chết nàng nói cái gì?” Bạch Nguyệt tay run rẩy từ trong cổ áo lôi ra một túi gấm đã rất cũ kỹ, thì thào. “Tôi nói cho người, hôm nay tôi nói cho người.” Bà cẩn thận từ trong túi gấm lấy ra một mảnh vải trắng. Thực rõ ràng, mảnh vải này bất quy tắc như té xừ áo lót xuống. Vết máu trên vải trắng sớm biến thành màu nâu sậm, lộ rõ tồn tại xa xưa. Bạch Nguyệt nhẹ giọng đọc. “Nguyệt nhi là con của em với chàng. Tuy em sắp đi nhưng rốt cuộc giữ được con bé. Mặc kệ chàng là ai, chàng chỉ là Phong Lăng của em, là Phong Lăng trong phong lăng thiên hạ. Tuy chàng lừa em nhưng đã yêu, em không hối hận.” *Bùm!* Ma Thần Hoàng nghe câu này thì sắc mặt bỗng biến trắng bệch, người lung lay. Nghịch Thiên Ma Thần kiếm trong tay bỗng cắm xuống đất mới chống được thân thể không ngã xuống. Con mắt y ngơ ngác, tràn ngập bi thương vô tận. Khoảnh khắc này, dù là các cường giả nhân loại phe đối địch nghe xong câu chuyện thì trong lòng đều nảy ra đồng tình. Đọc xong nội dung huyết thư, Bạch Nguyệt có cảm giác như trút xuống gánh nặng, biểu tình nhẹ nhõm nhiều. Bà chuyển ánh mắt hướng con trai mình, cẩn thận cất huyết thư vào túi gấm đeo trên cổ, dịu giọng nói. “Từ nhỏ tôi ăn cơm thiên hạ lớn lên. Mẹ chết vì tôi đã cảm động rất nhiều trưởng bối Mục Sư Thánh Điện. Họ lặng lẽ gánh vác trách nhiệm nuôi nấng tôi. Dù tôi không thể tu luyện nhưng họ chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo. Nhìn tôi lớn lên từng ngày, họ chưa từng nói bi kịch xảy ra trên người mẫu thân cho tôi biết. Đó là bởi vì họ hy vọng tôi vui vẻ sống sót, nếu có thể thì vĩnh viễn không để tôi biết mới tốt. Dù sao tôi không phải là chức nghiệp giả, sẽ không tham gia chiến tranh đối kháng ma tộc.” “Năm mười tám tuổi tôi gặp Tinh Vũ. Dù tuổi anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng mỗi thiếu nữ đều có tâm tình sùng kính anh hùng. Anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy đậm sâu. Có trưởng bối Mục Sư Thánh Điện chúc phúc, chúng tôi tại Kỵ Sĩ Thánh Điện, trong Ngự Long quan này kết liền cành. Nếu tất cả thuận lợi thì chúng tôi nhất định sẽ là đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc. Tôi không có nhiều yêu cầu với sinh hoạt của mình, chỉ hy vọng người tôi yêu và người yêu tôi vui vẻ là tốt rồi. Nhưng khi tôi hạnh phúc nhất thì người xuất hiện.” Nói đến đây, Bạch Nguyệt nhìn Ma Thần Hoàng không xa, trong giọng nói tràn ngập hận thù. “Là người, phá hủy sinh hoạt của tôi. Người cảm nhận trong thân thể tôi có hơi thở của người, trong đại chiến giữa ma tộc và Liên Minh bắt đi tôi, bắt về Ma Hoàng cung của người.” “Lúc đó tôi cho rằng mình xong rồi, cho rằng vĩnh viễn không thể gặp lại Tinh Vũ nữa. Rơi vào ma chưởng của người, tôi đã không nghĩ rằng mình có thể sống sót trở về. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu ma tộc các ngươi dám cưỡng ép tôi, vậy dù chết tôi cũng phải thủ tiết cho Tinh Vũ. Tay tôi nắm trâm cài tóc, chuẩn bị tùy thời kết thúc sinh mệnh mình!” Nói đến đây, Bạch Nguyệt nâng tay nhẹ vuốt khuôn mặt Long Hạo Thần. “Nếu không phải vì con, có lẽ giây phút mẹ bị ma tộc bắt thì đã chấm dứt sinh mạng mình. Nhưng khi đó mẹ vừa mới biết có con, còn chưa kịp cho cha con biết, cho nên mẹ không nỡ chết. Con nít là vô tội, dù chỉ có một chút khả năng thì mẹ phải kiên cường sống sót, sinh con ra. Tựa như lúc trước bà ngoại con vì mẹ không tiếc hy sinh mạng sống. Mẹ nguyện dùng mạng của mình bảo vệ con.” “Mẹ!” Long Hạo Thần vịn mẫu thân, cũng khóc không thành tiếng. “Sau này y nói cho mẹ biết y là phụ thân của mẹ. Y cảm nhận được hơi thở huyết mạch thuộc về y trên người mẹ, còn thấy khuôn mặt mẹ giống hệt như mẫu thân năm đó. Chính là khi đó, y giữ mẹ ở lại ma tộc lâu đến hơn nửa năm. Y đối với mẹ rất tốt, thường kể chuyện xảy ra giữa y và mẫu thân cho mẹ nghe. Nhưng chính bởi vì y lừa gạt và dối trá mới khiến mẹ từ nhỏ đã không có mẫu thân, cũng không có cha! Mẹ làm sao tha thứ y được? Mẹ, là con dâu của Thần Ấn kỵ sĩ Kỵ Sĩ Thánh Điện, lại là con gái của Ma Thần Hoàng. Lúc đó tâm tình của mẹ cực kỳ phức tạp, căn bản không biết nên làm sao đối diện cha của con. Mãi đến khi bụng mẹ dần to, đột nhiên giật mình tỉnh dậy, dù thế nào cũng không thể sinh con tại ma tộc. Cho nên mẹ dùng sinh mạng uy hiếp, để y đưa mẹ về Liên Minh. Mẹ trở về, khi tiến vào biên cảnh Liên Minh thì sắp sinh rồi. Mẹ không biết nên làm sao đối mặt cha con. Một bên là phụ thân mẹ không muốn nhận rồi lại không cách nào phủ nhận. Bên kia là người chồng mẹ yêu. Thù hận giữa nhân loại và ma tộc đã không cách nào hóa giải. Mẹ làm sao đối mặt đây? Mẹ không có cách nào đối mặt. Mẹ không dám tưởng tượng, nếu có một ngày phụ thân giết chết chồng, hay hoặc là chồng giết chết phụ thân thì mẹ sẽ làm sao. Cho nên mẹ chỉ có thể trốn tránh. Chỉ có thể lựa chọn trốn tránh thôi.” “Mẹ ở Odin trấn sinh ra con xong quyết định ở lại đó. Dù sinh hoạt có gian khổ hơn cũng không muốn đối mặt ngoài đời. Mẹ nhớ Tinh Vũ, nhưng không có dũng khí đứng trước mặt y, nói cho y mẹ là con gái Ma Thần Hoàng. Chính vì yêu sâu nên mẹ càng không muốn y chịu đựng nỗi thống khổ. Cho nên mẹ chỉ có thể tránh né y, không gặp mặt y. Cứ thế trốn tránh gần mười năm!” “Mãi đến khi y tìm đến, y cũng đã trở thành một Thần Ấn kỵ sĩ. Khi mẹ lần nữa gặp y thì không thể kiềm nén tình cảm trong lòng, rốt cuộc đồng ý trở về với y, còn nói ra sự tồn tại của con.” Long Tinh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Bạch Nguyệt và Long Hạo Thần. “Nhưng sau khi gặp nàng, ta đã không tin nàng. Ta có thể cảm giác nàng trốn tránh, nhưng ta cho rằng đó là vì Hạo Thần, bởi vì nàng và Ma Thần Hoàng có nó cho nên mới trốn ta nhiều năm như vậy. Nàng có thể tưởng tượng lúc ấy lòng ta thống khổ biết bao, chịu đựng khốn khổ biết bao không? Nhưng mặc kệ nỗi đau trong lòng sâu cỡ nào thì vẫn không thể so sánh với tình yêu của ta với nàng. Ta thật quá yêu nàng, cho nên ta thà rằng chôn nỗi đau giằng xé này dưới đáy lòng cũng không muốn chia cách nàng.” “Lúc đó tim ta dần rơi vào hắc ám, mỗi khi ta trông thấy Hạo Thần thì nỗi đau đớn đó càng mãnh liệt hơn. Cho nên ta làm ra một quyết định khốn nạn. Ta cùng nàng trùng phùng, cũng nhận Hạo Thần. Nhưng ta muốn bồi dưỡng nó đối kháng với ma tộc. Ta vẫn cho rằng nó là con trai Ma Thần Hoàng, dù nó kiên cường lương thiện khiến ta rất thích, nhưng nỗi thống khổ trong lòng khiến ta không cách nào bình tĩnh suy nghĩ. Vậy nên ta cố gắng huấn luyện Hạo Thần, để nó lớn lên. Khi ta trông thấy nó có thể chất con trai quang minh thì từng một giây nghi ngờ phải chăng nó là con ruột của ta. Nhưng chúng ta thất lạc nhiều năm như vậy, ta nghĩ không ra nếu nó là con ta, tại sao nàng không mang nó về tìm ta? Vậy nên ta tìm tiếp sa đọa trong đớn đau.” “Ta huấn luyện Hạo Thần hai năm, rốt cuộc không thể chịu đựng nỗi đau thêm được nữa, ta thậm chí không dám đối diện đôi mắt trong suốt của nó. Cho nên ta mang nàng trở lại Ngự Long quan. Ta vốn tưởng không có Hạo Thần bên cạnh thì lòng ta sẽ dễ chịu chút, nhưng ta rất nhanh phát hiện, nỗi đau vẫn còn đó, xu thế ngày càng trầm trọng hơn. Vậy nên ta lựa chọn trốn tránh, có rất nhiều lúc ta không ở Ngự Long quan, một đi là mấy năm. Ta yêu nàng đậm sâu nhưng ta lại không thể không so đo tất cả điều ta suy đoán.” “Sau này Hạo Thần dần hiện ra thiên phú, tại thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn tỏa ánh sáng, trở thành một Săn Ma Giả, ta dần chú ý tình huống của nó, thậm chí là theo đuôi, nhìn nó thực hành nhiệm vụ. Có đôi lúc còn thầm giúp đỡ nó. Khi ấy thống khổ trong lòng ta chuyển hóa thành dữ tợn. Ta nghĩ rằng lấy thể chất con trai quang minh của Hạo Thần, một ngày nào đó tất nhiên sẽ biến đặc biệt cường đại, mạnh đến đủ uy hiếp Ma Thần Hoàng. Khi ấy bọn họ phụ tử tương tàn, dù ai giết ai thì ta xem như báo được thù.” Nói đến đây, Long Tinh Vũ thống khổ khép mắt lại. “Hạo Thần, con biết không? Lúc trước khi con dẫn Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tại Ma Đô Tâm thành chuẩn bị tiến vào Tinh Ma cung thì ta biết đấy. Khi đó ta cũng đang ở trong Ma Đô. Oán hận khiến ta không ngăn cản các ngươi mạo hiểm. Khi cảm nhận các ngươi rơi vào bẫy thì ta cũng không đi cứu. Lúc đó ta nghĩ kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc, Ma Thần Hoàng giết con ruột mình. Ha, ta lại không ngờ, chính mình nhưng lại trơ mắt nhìn con trai dê vào miệng cọp. Thật mỉa mai biết bao! Ta không xứng làm phụ thân của con, ta không xứng!” “Con chết. Khi ấy trong lòng ta đúng là có cảm giác như trút được gánh nặng, chỉ thấy thứ đè nặng trong lòng ta bấy lâu nay đều biến mất hết. Cho nên ta trước tiên trở về Ngự Long quan. Ta nghĩ, ta rốt cuộc có thể chân thành cùng Nguyệt nhi một chỗ. Nhưng khi ta thật sự đối diện nàng, ta phát hiện bóng hình con không ngừng hiện ra trong đầu ta. Ta không dám nói với nàng con đã chết trong tay Ma Thần Hoàng, ta không muốn nàng bị kích động một chút nào. Ta nghĩ, tất cả đều quá khứ, con là Săn Ma Giả, vĩnh viễn ở lại đất ma tộc cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng nỗi thống khổ trong lòng ta ngày càng sâu. Mỗi đêm khuya mộng mị, trong đầu ta luôn xuất hiện con vẻ mặt tươi cười gọi ta là cha. Bình thường ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bắt đầu sám hối mình, sám hối oán hận từng có. Nỗi hận biến mất, còn lại là vô tận hối hận. Mặc kệ Ma Thần Hoàng sai cỡ nào, nhưng con là vô tội! Ta lại đem một đứa trẻ luôn gọi ta là cha, tin tưởng ta nhất đi vào mồm kẻ địch, cuối cùng chết đi. Ta không thể tha thứ hành động này của mình, ta thậm chí từ bỏ cơ hội tham gia Thánh Điện đại tái. Mấy năm đó ta vô cùng sa sút, tu vi không chút tiến bộ, lẩn quẩn tại bình cảnh. Nhưng dù ta biết mình sai thì có thể làm sao? Sai đã làm rồi, con đã chết.” “Mãi đến ngày hôm đó, ta đột nhiên biết được con dẫn theo Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi xuất hiện tại Thánh thành, còn tham gia Thánh Điện đại tái. Lúc ấy tâm tình của ta rất phức tạp. Ta không biết mình nên vui sướng, hay là thống khổ. Nhưng ta phát hiện lần này mình thật sự trút xuống gánh nặng. Lúc ấy ta đã quyết định, mặc kệ con là con của ai, con luôn kêu ta là cha, vậy thì đó là con trai Long Tinh Vũ ta. Ta phải cố gắng quên đi tất cả chuyện trước kia, dùng tương lai để chuộc tội, đối xử tốt với con, bồi dưỡng con. Nhưng rất nhanh ta được tin tức, không ngờ con dẫn theo Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi được quán quân Thánh Điện đại tái. Lúc đó ta mới biết con vượt qua ta. Sau đó phụ tử chúng ta trùng phùng, ta thật rất vui, rất vui vẻ. Khi lại lần nữa thấy con thì thật sự cảm giác mình đã quên tất cả khó chịu rồi. Ta ngu ngốc quá! Mấy chục năm nay ta luôn cho rằng con mình là con của người khác, còn từng giết con. Con biết không? Khi ta thấy hình ảnh con và Thải Nhi thu lại từng khóc rất nhiều lần, nỗi hối hận trong lòng càng đến tột đỉnh. Ta hối hận, rất hối hận vì sao năm đó không hành động, để các ngươi chịu nhiều khổ như vậy. Nếu khi đó ta ngăn cản các ngươi mạo hiểm thì có thể tránh cho mọi thứ rồi. Nếu lúc con bị Ma Thần Hoàng công kích, rơi vào cạm bẫy mà ta xuất hiện bên cạnh con, ít nhất có thể cùng con sống chết bên nhau. Nhưng ta không có, ta không hề làm! Ta không xứng làm phụ thân của con. Khi con chết trong tay Ma Thần Hoàng thì ta đã mất đi tư cách đó.” Nói đến đây, Long Tinh Vũ ngửa đầu thở dài một tiếng, nước mắt rơi lã chã. Y nhìn Long Hạo Thần và Bạch Nguyệt thật sâu, bỗng nhiên, không chút báo trước, y đột ngột tăng tốc vọt hướng Ma Thần Hoàng. Ngọn lửa đỏ vàng đậm đặc dâng lên từ người y, đó là Phán Xét và Thẩm Phán Thần Ấn kỵ sĩ thiêu đốt lửa sự sống! Khi Long Tinh Vũ biết Long Hạo Thần là máu mủ ruột thịt của mình thì lòng y vỡ nát đau đớn. Y không biết nên làm sao đối mặt vợ mình, càng không biết làm sao đối mặt con trai mình. Giây phút đó, y chỉ muốn chết. Bây giờ y không tiếc dốc hết sức xông hướng Ma Thần Hoàng, không phải hy vọng có thể giết chết Ma Thần Hoàng mà là muốn để mạng mình tại đây. Y đã không biết nên làm sao chuộc tội, chỉ có lấy cái chết mà thôi. “Không, cha!” Long Hạo Thần rơi lệ đầy mặt hét to. Nhưng dù tu vi như hắn cũng không kịp ngăn cản Long Tinh Vũ. Giây phút Long Tinh Vũ phát động thì đã đặt quyết tâm, tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời y. Ma Thần Hoàng vẫn chìm đắm trong thống khổ, không ngẩng đầu liếc Long Tinh Vũ. Cho dù là vậy thì tu vi của y không phải người như Long Tinh Vũ có thể tổn thương. Một bóng tím chắn trước mặt Ma Thần Hoàng. Ánh tím chợt lóe, người Long Tinh Vũ lấy tốc độ càng nhanh hơn bắn ngược lại, tựa như đụng vào cái đệm. Long Hạo Thần vội phóng người đón lấy phụ thân. Kẻ chặn Long Tinh Vũ chính là Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư. Long Hạo Thần ôm chặt lấy Long Tinh Vũ, cứng rắn áp chế ngọn lửa sinh mệnh y thiêu đốt, bi thương nói. “Cha, cha không thể chết! Cha không thể như vậy! Cha chết rồi thì con và mẹ làm sao đây? Tất cả đều là hiểu lầm, nếu cha muốn chuộc tội thì nhất định phải sống mới được!” Long Tinh Vũ mạnh quẫy khỏi ngực Long Hạo Thần, Phán Xét và Thẩm Phán Thần Ấn kỵ sĩ cường đại là thế mà ngồi trên mặt đất khóc rống. Tình hình này khiến tất cả cường giả Liên Bang Thánh Điện lòng nặng trĩu. Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư ánh mắt bình tĩnh nhìn Long Hạo Thần. “Bây giờ không phải lúc khóc. Long Hạo Thần, bây giờ ngươi nhất định phải lựa chọn. Ngươi có biết tại sao ta đột nhiên đổi ý, cùng bệ hạ và Ngõa Sa Khắc đối phó ngươi không?” Lúc này tinh thần Long Hạo Thần đã rối bời, bản năng lắc đầu. Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư nói. “Bởi vì Austin Griffin không chết. Nó không chết chính là kẻ địch chung của chúng ta. Ta hợp tác với các ngươi là hy vọng tương lai tộc nhân ta có thể đồng hóa thành nhân loại mà không phải hủy diệt. Chỉ cần Austin Griffin không chết, vậy không chỉ tộc nhân của ta không thể sống tiếp, ngay cả mọi sinh vật trên đời này đều không khả năng tiếp tục sinh tồn! Long Hạo Thần, bây giờ ngươi là lãnh đạo nhân loại, ngươi nhất định phải có quyết định, nếu không thì tất cả không còn kịp, sẽ bị hủy diệt hết, ngươi có biết chăng?” Long Hạo Thần thân thể lung lay. Câu lãnh đạo nhân loại của Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư đánh thức hắn. Hắn cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến hắn tỉnh lại khỏi bi thương. Đúng thế! Bây giờ hắn là lãnh đạo nhân loại, dù đối mặt tình huống gì, dù hắn gặp phải cái gì đều nhất định phải nghĩ cho nhân loại. Bây giờ hắn đã đánh bại Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần, chính là cơ hội tốt để nhân loại phá tan hắc ám bao phủ. Cho dù Ma Thần Hoàng là ông ngoại của hắn, nhưng trước đại nghĩa nhân loại thì hắn nhất định phải lựa chọn. Có bao nhiêu cường giả nhân loại chết trong tay Ma Thần Hoàng! Gần nhất là hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu. Ma Thần Chi Vẫn toàn bộ hủy diệt trong tay Ma Thần Hoàng. Quan trọng hơn, không giết chết Ma Thần Hoàng thì thời đại hắc ám sẽ không bị phá vỡ. Có lẽ lần sau hắn không còn cơ hội nữa. Nghĩ đến đây, tinh thần Long Hạo Thần tỉnh táo lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, trầm giọng nói. “A Gia Lôi Tư tiền bối, ta tôn trọng người, bởi vì lúc trước người lựa chọn chính xác giúp chúng ta rất nhiều. Có thể nói nếu không có người giúp đỡ, chúng ta không khả năng thuận lợi đạt tiên cơ trong thánh chiến này, cũng không khả năng có chiến tích như hiện nay. Nhưng người vì Hạo Nguyệt mà đổi ý, ta không dám gật bừa. Hạo Nguyệt là đồng bạn của ta, huynh đệ của ta. Ta không tin nó sẽ làm ra việc gì bất lợi với ta. Người nói nó hủy diệt thế giới chẳng qua là khoác lác mà thôi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang