[Dịch] Tạo Thần
Chương 62 : Phong quần
.
Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng bay về phía cuối cánh rừng như có ý định dồn về một phía để lấp đầy khoảng không.
Nhưng mà, trong một ngày tiết trời đẹp như vậy lại đang có một khung cảnh khủng bố xảy ra trong sơn mạch.
Sau khi leo lên cây cao, Doanh Thừa Phong nhìn thấy ở đằng xa, trên một khoảng đất trống có một con mãnh thú đang không ngừng la thảm ở trên mặt đất.
Đây là một đầu gấu ngựa to lớn, cơ thể cường tráng, hai cái tay của nó mang theo một loại lực lượng cường đại làm cho người ta phải kính sợ.
Nhưng, hiện giờ nó đối mặt với những kẻ thủ nhỏ bé lại không có lực phản kháng, chỉ biết kêu gào trong tuyệt vọng.
Ở xung quanh thân thể của nó là mười đầu Đoạt Mệnh Phong màu đen to nhỏ khác nhau.
Đoạt Mệnh Phong giống như gặp phải kẻ thù bất cộng đái thiên, sau khi vờn quanh con gấu ngựa, chúng dùng tốc độ không gì sánh nổi tránh né khỏi những cái quờ quạng lung tung của đôi tay con gấu ngựa. Hơn nữa, chúng còn dựng nọc độc của mình lên, vừa chuẩn xác vừa linh hoạt đâm thật sâu lên người con gấu ngựa, để lại trên đó từng cái lỗ sâu hoắm.
Thân thể gấu ngựa rất cường hãn, nếu sử dụng binh khí bình thường sợ rằng không thể xuyên thủng được da thịt của nó.
Nhưng, Đoạt Mệnh Phong không hổ với danh xưng là dị thú, những chiếc nọc sắc bén có một không hai dễ dàng đâm thủng từng tấc da dày của con gấu ngựa.
Mà trên nọc của mỗi một con Đoạt Mệnh Phong lại ẩn chứa độc tính mãnh liệt, chỉ sau vài cái đâm con gấu ngựa đã ngã nhào ra đấy, chỉ có thể vùng vẫy chờ chết.
Trên cây đại thụ, Doanh Thừa Phong mặc dù không thể quan sát quá trình này từ đầu, nhưng hắn đối với sự hung hãn và cường đại của Đoạt Mệnh Phong lại nhận thức sâu thêm một tầng.
Chỉ có hơn mười con Đoạt Mệnh Phong mà cũng có thể đâm chết một con gấu ngựa to lớn một cách dễ dàng. Nếu như số lượng của chúng nó nhiều hơn gấp mấy lần, thậm chí cả chục lần....
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao khi còn ở trong Long Nham trấn, một khi đề cập tới Đoạt Mệnh Phong tất cả mọi người lại có biểu tình sợ hãi như vậy.
Loại dị thú cường đại như thế sợ rằng không có bất kỳ ai đủ tư cách trêu chọc vào chúng nó.
- Hống.....
Có lẽ đã tới lúc hồi quang phản chiếu, cũng có lẽ là một kích toàn lực trước khi chết, con gấu ngựa vốn đang nằm vật ra trên mặt đất, hành động chậm chạp đột nhiên lại nhảy dựng lên.
Tuy rằng thân thể của nó lúc này đã có nhiều chỗ sưng tấy lên do nọc độc của Đoạt Mệnh Phong, nhưng một kích toàn lực cuối cùng này vẫn như trước mang theo lực lượng cường hãn nhất.
Động tác của nó không hề chậm, mà nhanh như tia chớp.
Cặp hùng chưởng đột nhiên vươn ra, hung hăng vỗ mạnh về phía trước.
Một con Đoạt Mệnh Phong không kịp tránh né, đã bị một cái chụp này vỗ trúng người.
Đoạt Mệnh Phong là dị thú, ngay cả ở trong Kỳ Liên sơn mạch thì tiếng tăm nó cũng thuộc hạng lừng lẫy. Nhưng mà, thể tích của nó nhỏ như vậy thì bất kể lực lượng có cường hãn tới đâu, một khi bị cặp hùng chưởng đó vỗ trúng cũng lập tức bị giết chết.
Giống như ruồi bọ đang bay bị con người vỗ trúng một cái, con Đoạt Mệnh Phong đó rơi xuống đất, sau khi khó khăn động đậy vài cái thì nằm im không còn cử động.
Những con Đoạt Mệnh Phong còn lại nhanh chóng bay tản ra, nhưng chúng lúc này đã vô cùng tức giận, lập tức vỗ canh lên một lần nữa lao vào kẻ thù.
Chỉ có điều, một đòn cuối cùng của con gấu ngựa đã đem toàn bộ tiềm năng của mình bộc phát ra, sau khi hoàn thành một đòn đó lập tức không còn chút sinh cơ nào.
Đám Đoạt Mệnh Phong sau khi đâm nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra đối thủ của mình đã tử vong.
Chúng nó vo ve bay ở quanh xác chết con gấu ngựa và đồng bạn vài vòng, sau đó mới rời đi.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng rực lên, hắn lúc này phát sầu nhất chính là không biết làm thế nào mới bắt gặp được một con Đoạt Mệnh Phong riêng lẻ.
Chống đỡ cả một đàn Đoạt Mệnh Phong không phải gọi là anh hùng, mà chính là kẻ ngu ngốc a.
Nhưng nếu như chỉ có một con Đoạt Mệnh Phong, như vậy Doanh Thừa Phong có thể nắm chắc vài phần chiến thắng.
Có điều, căn cứ vào tư liệu của hắn, Đoạt Mệnh Phong một khi không xuất hiện thì thôi, nếu xuất hiện khẳng định là đi theo đoàn, ít thì mười con, nhiều thì hơn mười con.
Mà điều đáng sợ chính là đừng thấy chỉ có mười con mà xông vào, nếu như chúng nó phát hiện ra địch nhân cường đại, như vậy sẽ dùng một loại phương thức thần bí tiến hành cầu viện. Chỉ cần đoạn thời gian ngắn ngủi thôi đã có thể kéo tới cả một đàn Đoạt Mệnh Phong đủ để che kín trời đất, ngay cả cao thủ cường đại nhất cũng phải chạy trối chết mà thôi.
Cho nên, giờ phút này chuyện Doanh Thừa Phong phát sầu nhất chính là làm sao mới gặp được một con Đoạt Mệnh Phong đi đơn lẻ.
Nhưng không nghĩ tới vận khí của hắn không ngờ lại tốt như thế, vừa mới vào vùng có đàn Đoạt Mệnh Phong đã gặp một nhóm nhỏ đánh nhau với gấu ngựa, hơn nữa con gấu ngựa trước khi chết còn phản kích giết chết một con Đoạt Mệnh Phong.
Có thể gặp được chuyện tốt như thế làm cho Doanh Thừa Phong không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ nhân phẩm của mình đột nhiên bạo phát....
Nhưng mà, ngay khi thân hình hắn định động đã lập tức dừng lại một cách cứng ngắc.
Bởi vì hắn thấy được, trong phiến rừng phía trước đột ngột xuất hiện mấy bóng đen. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ vài cái nhấp nhô đã tới trước xác chết của con gấu ngựa và Đoạt Mệnh Phong.
Tuy rằng ở trên cây, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn theo bản năng nằm sấp xuống.
Hắn tự nhiên không thể tưởng tượng được, trừ mình ra ở khu vực này còn có người khác đang đứng rình. Chẳng qua, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, những người này thật sự quá nóng lòng, dù có thể lấy được thi thể Đoạt Mệnh Phong thì cũng chỉ có một người được giữ.
Một nhóm người cùng lúc xuất hiện nhất định sẽ xuất hiện tranh đấu, vậy hãy để cho bọn chúng chém giết một hồi, để cho mình làm ngư ông đắc lợi a.
Chỉ có điều, làm cho Doanh Thừa Phong phải kinh ngạc và thất vọng chính là những người này sau khi tụ tập một chỗ cũng không chém giết lẫn nhau. Ngược lại còn liếc mắt nhìn nhau, sau đó xoay người về bốn phía tạo thành động tác cảnh giới.
Thấy một màn này, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, trang phục trên người bọn họ mặc dù không giống nhau, nhưng kỳ thật lại cùng một đám người.
Người đứng đầu nhanh chóng cầm xác chết của Đoạt Mệnh Phong lên, hơn nữa còn để vào trong một chiếc hộp đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Về phần xác chết của con gấu ngựa kia, bọn chúng không hề động tới một chút nào.
- Lý đại ca tính kế thật hay.
Nhìn thấy thủ lĩnh thành công đoạt được thi thể Đoạt Mệnh Phong, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó giơ ngón tay cái lên, thật lòng nói:
- Con gấu ngựa này sau khi phục dụng thuốc xong quả nhiên điên cuồng vô cùng, ngay cả ở trên địa bàn của Đoạt Mệnh Phong cũng dám hoành hành.
Một tên khác nói:
- Lý đại ca nói không sai. Đoạt Mệnh Phong mặc dù là dị thú, nhưng gấu ngựa dù gì cũng là một trong những loại mãnh thú nổi bật. Sau khi uống thuốc kích thích, hung tính tiểm ẩn bộc phát, trước khi chết đánh ra đòn cuối cùng quả nhiên giết chết một con Đoạt Mệnh Phong. Ha ha... Thứ này giá trị xa xỉ, chúng ta lần này vào núi cũng không bị tay không mà quay về a.
Mấy người khác vẻ mặt đều tươi cười gật đầu, tuy rằng chỉ có một con Đoạt Mệnh Phong, nhưng dù sao nó cũng là dị thú, khi dễ dàng có được thì đúng là một chuyện đáng vui mừng.
Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày lại, thế mới biết, trận chiến giữa Đoạt Mệnh phong và gấu ngựa cũng không phải là ngẫu nhiên, mà do có kẻ khác ở sau lưng khống chế.
Đoạt Mệnh Phong tuy rằng cường đại, có được thực lực phi thường, nhưng gặp phải nhân loại am hiểu quỷ kế, thì cũng chỉ có nước nuốt hận xuống hoàng tuyền mà thôi.
Trong đầu nhanh chóng chuyển qua vài ý niệm, biện pháp này hắn quả thật có thể mượn một chút, nhưng vấn đề phát sinh ra lúc này là trong tay hắn không có loại dược vật có thể khiến cho gấu ngựa phát cuồng. Mà thiếu loại dược vật đó, phỏng chừng gấu ngựa cũng không thể nào tự mình tiến vào địa bàn của Đoạt Mệnh Phong để tìm đường chết.
Tên Lý đại ca kia nở nụ cười đắc ý, nói:
- Cái này cũng chẳng có gì là giỏi, chỉ cần cẩn thận quan sát, lưu ý tập tính của Đoạt Mệnh Phong là có thể phát hiện ra một ít quy luật để vận dụng. - Hắn dừng lại một chút, ngạo nghễ nói:
- Súc sinh chính là súc sinh, cho dù là dị thú cũng thường thôi.
Vù... Vù.... Vù.....
Còn chưa dứt lời, từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng xé gió liên tục.
Sắc mặt đám người Lý đại ca nhanh chóng thay đổi, cả bọn cùng lúc kinh hô:
- Phong quần.....
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi, bọn họ lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng chỉ cần trì hoãn một lúc thôi đã có hơn mười đầu Đoạt Mệnh Phong màu đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa chúng còn giống như sao băng từ trên bầu trời chớp mắt cái đã đâm xuống.
Tốc độ của phong quần vượt xa đám người Lý đại ca, bỗng nhiên người ở phía sau cùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tràn ngập bi thương. Thanh âm này vang lên rất giống với tiếng gầm của con gấu ngựa trước khi chết.
Sau đó, thân thể người này đổ ập xuống đất, hai tay hắn ôm đầu không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Chỉ lát sau, thân thể bắt đầu run rẩy như trúng bệnh sốt rét, cơ mặt co rút lại, dần chuyển thành màu đen.
Doanh Thừa Phong ở trên cây đại thụ hít sâu một hơi khí lạnh, tuy rằng hắn biết độc tố trong cơ thể Đoạt Mệnh Phong rất mãnh liệt, nhưng mạnh như thế này vẫn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Không ngừng có tiếng kêu thảm vang lên từ phía xa, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh.
Doanh Thừa Phong ngừng hô hấp lại, chân khí trong cơ thể thong thả vận chuyển, đem toàn bộ tính khí thần thu liễm tới mức thấp nhất.
Một lúc lâu sau, hơn mười còn Đoạt Mệnh Phong bay trở về, khi chúng tới bên thi thể của con gấu ngựa kia, ánh mắt Doanh Thừa Phong lập ức hoa lên, một đạo thân ảnh thần không biết quỷ không hay cũng xuất hiện ở đó.
Đây là một người bị mặt, toàn thân mặc hắc bào, hắn lẳng lặng đứng cạnh đám Đoạt Mệnh Phong, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được chính là những con dị thú đó tuy vẫn bay vờn quanh nhưng không có con nào có ý định công kích thân ảnh đó.
Người nọ cười lạnh một tiếng, tự nói một mình:
- Dám đánh chủ ý tới phong nhi do bổn tọa nuôi dưỡng, thật là không biết sống chết.
Thân hình hắn lại nhoáng lên, giống như quỷ mị rời đi, trong nháy mắt không còn tung tích.
Mười con Đoạt Mệnh Phong cũng lập tức vỗ mạnh cánh, xoay người bay vào sâu trong rừng.
Lúc này, một trận gió thổi thoáng qua làm cho người ta không khỏi cảm thấy phát lạnh cả người.
Bình luận truyện