[Dịch]Tấn Công Ngược Thành Phi - Sưu tầm
Chương 1 : 1.1: Thịt béo người người cắn
.
Editor: Tử Sắc Y
Mưa to tí tách rơi xuống rả rích, nước mưa đục ngầu lẫn vào nhau khiến cho sắc trời càng thêm ảm đạm. Đột nhiên một tia chớp xẹt qua phía chân trời, ngay cả con méo đen nằm ở trong góc tường tránh mưa cũng không khỏi kêu lên một tiếng rồi sau đó nghiêng đầu chạy mất.
Kỳ quái là vào cái thời tiết này ở dưới chợ bán thức ăn lại tụ tập rất nhiều người, chỉ thấy một người phụ nhân trẻ tuổi búi tóc tán loạn nhưng không hề quan tâm đến mà gắng chạy về phía giữa đám người đang tụ tập. Mọi người thấy vị phụ nhân ở trước mắt này mặc dù tơ lua trên người xa xỉ, nhưng trên quần lụa lại dính đầy vết máu, nước bùn luộm thuộm trên trán còn có một vết sẹo dữ tợn ngay tức khắc liền hứng thú.
Ánh mắt mọi người dò xét vị phụ nhân rốt cuộc cũng đã chen vào được, vừa giương mắt lên cũng chỉ nhìn thấy có người vung đại đao, ngay sau đó trên không trung văng đầy màu đỏ ngầu.
"Không! ! !" Phụ nhân kêu lên một tiếng thê lương rồi sau đó cả người té xuống. Trước khi hôn mê, nàng nghe loáng thoáng tiếng bàn tán của người chung quanh. . . . . .
“Nghe nói gì chưa? Lần này, người tố cáo Trang phủ với Hoàng thượng chính là Vương phủ ---- thân thích của Trang phủ đấy!”
"Chuyện này ta sớm đã biết, không phải Vương lão gia vì vậy mà trực tiếp thăng quan lên hai phẩm là quan lớn sao."
"Nhắc tới Vương lão gia kia cũng thật là độc ác, thân thích của mình cũng xuống tay được."
"Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là vô độc bất trượng phu*. Ta có thân thích làm người hầu cho cô gia ở trong Trang phủ vương lão gia, cô gia này mới là người ngoan độc, vì sợ mình bị liên lụy nên đã hưu Trang tiểu thư rồi. . . . . ."
(*Vô độc bất trượng phụ: không có lòng dạ hung ác không phải là trượng phu).
"Xuỵt ~ nếu ta kể, Trang phủ này phú quý như thế đã sớm làm mắt Đương Kim Thánh Thượng e ngại rồi."
"Đúng vậy, cục thịt béo này thật sự là ai ai cũng muốn cắn một cái. . . . . ."
"Làm cái gì, làm cái gì, người nào ngông cuồng ở đây bàn tán chuyện chính sự, có phải không muốn sống nữa hay không . . . . . ."
Dần dần cái gì Trang Như Mộng cũng không còn nghe thấy được, trước khi mất đi ý thức nàng chỉ biết nàng rất hận thật sự rất hận! ! !
"Nước, nước. . . . . ." Trong miệng người nằm trên giường chỉ nói một chữ này, tỳ nữ ở một bên coi chừng vội vàng đi đến bàn rót một chén nước tới.
Sắc mặt người kia tái nhợt cả người được đỡ lên, chén nước được đưa tới miệng ừng ực vài hớp uống vào, dù chén nước đã tới đáy nhưng nàng lại không muốn bỏ ra. Tỳ nữ ở một bên thấy vậy không khỏi len lén lau nước mắt một cái. Sau khi hầu hạ người trên giường nằm xuống, tỳ nữ này lại mắng thầm trong lòng một câu, ánh mắt ân cần nhìn về phía người đang suy yếu ở trên giường.
Lúc Trang Như Mộng có cảm giác, nàng chỉ cảm thấy cổ họng mình vừa khô vừa chát rất là khó chịu. Nhận thấy có người đỡ nàng lên, nàng cũng không nghĩ nhiều gì chỉ trực tiếp nuốt xuống nước ấm ở bên môi.
Đợi đến khi thân thể nằm lại lần nữa ở trên giường, Trang Như Mộng chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng trĩu, sau phí hết một trận sức lực lớn cuối cùng nàng cũng đã mở mắt ra được. Bởi vì quá lâu không thấy ánh nắng, khi mở mắt Trang Như Mộng chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói lên không ngừng. Đợi đến sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng, nàng mới nhìn rõ tất cả chung quanh.
Cành sắc đập vào mắt, đối với Trang Như Mộng mà nói đó là cảnh sắc không thể quen thuộc hơn được nữa. Sau từng lớp từng lớp màn che màu tím, là một bình phong thêu đoá diên vĩ màu tím đang nở rộ, đóa hoa nở rộ kia ở phía trên nhìn giống y như thật. Bình phong này chính là tay nghề của tú nương tốt nhất kinh thành, thêu suốt cả một năm mới có thể chế tạo thành. Mà đối diện xéo với giường là một bàn trang điểm được khảm bằng vỏ sò hình Đại Mạo, trên bàn trang điểm được đặt một mặt gương đồng Lăng Hoa, bốn phía trên gương đồng đều được gắn trân châu hồng khó tìm. Trên bàn trang điểm, chỉ có một hộp trang sức khắc hoa sen màu đỏ thẫm được bày rất nhiều đồ.
Nhìn thấy mọi thứ đồ vật này trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy kinh ngạc. Phòng này —— chắc chắn là khuê phòng của nàng mấy năm trước, bài trí trong phòng này lại giống như đúc với lúc nàng chưa xuất giá. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Trang Như Mộng mở to ra. Lúc nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, thì ở một bên truyền đến một âm thanh vui mừng, "Đại cô nương ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh." Nói tới đây nước mắt của tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia bỗng rơi xuống. Dường như nàng ta lại cảm thấy không ổn, lập tức dùng tay áo lau sạch nước mắt.
Trang Như Mộng bị một tiếng gọi đại cô nương này, làm cho lòng run lên. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nàng ngọ nguậy muốn đứng lên, nhưng thân thể này thật sự vô cùng suy yếu nàng mới vừa đứng lên một chút thì lại ngã xuống.
Tỳ nữ ở một bên thấy vậy vội vàng đi lên dìu Trang Như Mộng ngồi xuống, ngay sau đó còn lấy một cái gối để nàng tựa vào. Đôi mắt của Trang Như Mộng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tỳ nữ đang bận rộn ở trước mắt. Sau khi tỉnh lại, đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng ở trước mắt này làm nàng thật sự rất mê muội. Vì sao mình lại xuất hiện ở trong phòng lúc chưa lấy chồng? Vì sao Linh Tê lại ở chỗ này? Nàng nhớ rõ, mấy ngày trước rõ ràng là nàng còn ôm thi thể lạnh băng của Linh Tê ở trong phòng một ngày một đêm mà.
Cảm nhận được ánh mắt của Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê giận dữ mở miệng nói: " Đại cô nương, ngươi cần gì phải tức giận với Vương di nương. Cho dù nàng ta được nâng lên làm di nương cũng không phải là chủ tử đứng đắn, nàng ta ở trong Trang phủ thế nào cũng không thể vượt qua ngươi được."
Lời Linh Tê nói khiến Trang Như Mộng như nắm bắt được cái gì đó, nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào Linh Tê miệng mấp máy vô cùng lo lắng hỏi, "Linh Tê, ngươi mới vừa nói đến Vương di nương?"
Thấy người mới vừa tỉnh dậy mà mình lại nhắc tới chuyện này, Linh Tê lo lắng nhìn nàng mấy lần, mới châm chước nhỏ nhẹ nói: " Đại cô nương, bây giờ lão thái thái đã lên tiếng nâng nàng lên làm di nương, ngươi cũng không cần phải tuyệt thực kháng nghị nữa. Nếu ngươi có mệnh hệ gì, phu nhân phải làm thế nào giờ?"
Ai ngờ lời Linh Tê nói chưa hết, người ở trên giường đã lật thân xuống giường từ lúc nào thoáng một cái vụt qua. Linh Tê thấy mặt giường còn ấm nhưng lại không có người liền biến sắc, thuận tay cầm lấy một áo choàng rồi chạy theo.
Bên ngoài bão tuyết đang tung bay rơi xuống tới tấp, Trang Như Mộng không quan tâm tới đôi chân trần của mình mà chạy đi về một phương hướng, trên gương mặt nước mắt tung bay trên không trung phiêu tán như bông tuyết. Trang Như Mộng nhìn hành lang quen thuộc trong lòng lẩm nhẩm nói: mẫu thân, Mộng nhi sai lầm rồi, Mộng nhi tới cứu người.
Theo ở phía sau Linh Tê nhìn thấy cô nương nhà mình cố sức chạy nhanh như vậy, không để ý tới cũng không suy nghĩ nhiều chỉ có thể bước nhanh hơn vừa chạy vừa thở hổn hển gọi, "Đại cô nương, ngươi chờ nô tỳ một chút, đại cô nương, đại cô nương. . . . . ." Lo lắng cho Trang Như Mộng, trong lòng Linh Tê không chú ý bịch một tiếng té ngã ở trên đất.
Trang Như Mộng nghiêng đầu nhìn ở Linh Tê đang giãy dụa ở trong đống tuyết, đưa tay lau nước mắt một cái bước chân càng nhanh hơn.
Linh Tê nhìn bóng lưng dần dần biến mất, hẳn là đi về phía trong viện của lão thái thái trong lòng luống cuống. Nàng cố gắng chống đứng lên, tiếp tục khập khễnh đi theo.
Đợi đến lúc Trang Như Mộng chạy tới Tĩnh Tâm cư, trong sân chỉ nhìn thấy đại môn đóng chặt, mà bóng dáng quen thuộc kia của mẫu thân cứ như vậy mà quỳ gối thẳng tắp trên mặt tuyết. Trong hốc mắt Trang Như Mộng không khỏi ươn ướt. Rõ ràng trước đây không lâu, nàng tận mắt thấy đỉnh đầu của mẫu thân lăn xuống trước mặt mình. Nhưng bây giờ bóng dáng vô cùng quen thuộc này, lại giống như miêu tả trong trí nhớ của mọi người cứ như vậy mà quỳ gối trên đống tuyết.
Trang Như Mộng bấm mạnh mình một cái, nàng không thể tin được đây là sự thực, chẳng lẽ là mình đang ở trong mộng? Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ mu bàn tay bấm lại, cuối cùng Trang Như Mộng không nhịn được mà khóc nức nở gọi, "Mẫu thân. . . . . ."
Trang phu nhân vốn đang suy yếu, đột nhiên nghe thấy được tiếng gọi như vậy của tâm can mình, trong lòng nhất thời căng thẳng. Nàng quay đầu nhìn thấy gò má của khuê nữ mình dính đầy nước mắt, lại quan sát tỉ mỉ nữ nhi này thêm một lần nữa đôi chân trần lạnh đến tím thẫm cứ như vậy mà đập vào trong mắt. Trang phu nhân lấy tay chống dưới đất đứng dậy, Triệu ma ma ở một bên chờ tất nhiên là chú ý tới điểm này vội vàng đưa tay đỡ chủ tử nhà mình đứng dậy.
Nhưng bất đắc dĩ là Trang Phu Nhân quỳ quá lâu, vùng vẫy đến mấy lần cũng không thể ổn định thân người được. Cảm nhận được ánh mắt yêu thương của mẫu thân, lại nhìn thấy động tác mẫu thân cố gắng muốn lại gần mình, cuối cùng Trang Như Mộng di chuyển chân từ từ chạy nhào vào trong ngực Trang phu nhân.
Là mộng sao? Nếu là mộng, vậy thì để cho ta trầm luân trong đó đi.
Trang Như Mộng nghĩ như vậy, cả người càng dùng thêm hết sức ôm chặt lấy mẫu thân mình. Mặc dù Trang phu nhân bởi vì quỳ gối trong đống tuyết quá lâu, toàn thân không chỉ không có nửa điểm nhiệt độ trái lại còn vô cùng lạnh lẽo, nhưng Trang Như Mộng lại cảm giác được cả trái tim mình trong chớp nhoáng này cũng bị ấm áp lắp đầy.
Thấy khuê nữ của mình khác thường, Trang Phu Nhân càng thêm đau lòng. Lúc này Linh Tê chạy tới, Trang Phu Nhân trợn mắt nhìn Linh Tê một cái, rồi nhận lấy áo choàng trên tay nàng bao bọc người trong ngực vô cùng chặt chẽ.
Bình luận truyện