[Dịch] Tàn Bào
Chương 66 : Âm Dương huyền học
.
- Hai từ Địa Chi xuất hiện sớm nhất vào thời kì Thương Chu, hiểu theo mặt chữ thì có nghĩa là phân chia mặt đất hoặc chống đỡ mặt đất, rất nhiều người tin rằng nghĩa thứ nhất mới là cách nói đúng, cũng có một số người tin rằng nghĩa thứ hai mới chính xác. Nhưng theo bản thân ta thì phải đem ý nghĩa đó kết hợp với nhau mới là chính xác.
- Ngoài ra, ứng với mười hai địa chi phân biệt là mười hai loài vật, trong đó : chuột ứng với canh một, trâu là canh hai, tiếp tục là trâu, thỏ ( ở việt nam là mèo ), rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, lợn đủ mười hai địa chi. Con khỉ của Ngọc Phật ở trong địa chi đứng thứ chín cho nên mới gọi nó là Cửu Nhi, cửu là dương vậy thì chúng ta cũng gọi nó là Cửu Dương Hầu.
Kim Châm kiên nhẫn giải thích với Tả Đăng Phong, tri thức Huyền Môn trong đầu hắn tất nhiên không phải thứ đám thầy tướng có thể so sánh.
- Ý của anh là mười hai loài vật này vừa là phân chia mặt đất cũng là chống đỡ mặt đất sao ?
Tả Đăng Phong nghi hoặc hỏi.
- Cậu hiểu có chỗ sai, mười hai địa chi này cũng không phải nói là mười hai loài vậy này thực sự nâng đỡ mặt đất, mà là mười hai loài vật này do khí hậu ở từng khu vực khác nhau sinh ra, cho nên có thể ảnh hưởng khí hậu của từng khu vực khác nhau.
Kim Châm lắc đầu, cười nói.
- Lý luận mười hai địa chi là do ai tạo ra ?
Sau khi hiểu rõ ý của Kim Châm, Tạ Đăng Phong liền tiếp tục hỏi.
- Có thể là Khương Tử Nha, bởi vì mười hai loài vật này là do Khương Tử Nha sắc phong.
Kim Châm thuận miệng đáp.
- Vì sao hắn lại làm vậy ?
Tả Đăng Phong liền tiếp tục hỏi, bởi vì hắn không biết chút gì cho nên việc duy nhất có thể làm là hỏi. Chẳng qua, đáp án của Kim Châm cùng với những lời ghi lại trên bia mộ trong Vương Lăng giống hệt nhau.
- Cậu đã từng đọc “Thương Chu liệt truyện” chưa ?
Kim Châm không trực tiếp trả lời mà quay lại hỏi Tả Đăng Phong.
- Đọc qua vài chương, toàn là rắm chó..
Tả Đăng Phong gật đầu đáp, “Thương Chu liệt truyện” còn có tên gọi khác là “Phong Thần bảng”, chính là đệ nhất thần thoại tiểu thuyết của triều Minh.
- Cậu đánh giá Đế Tân như thế nào ?
Kim Châm khen ngợi nhìn Tả Đăng Phong hỏi. Đế Tân trong lời nói của hắn chính là Thương Trụ Vương, chẳng qua Thương Trụ Vương là do triều Chu miệt xưng, bản thân niên hiệu của hắn không phải là Thương Trụ Vương mà gọi là Đế Tân.
- Theo tư liệu lịch sử chính thống ghi lại, Đế Tân chính là một vị hoàng cực kỳ anh minh, cũng không hề háo sắc. Đế Tân trị vì ba mươi năm, chinh chiến liên miên, nhưng mục đích chiến tranh của hắn chính là vì giải cứu nô lệ đang chịu khổ, cho nên mỗi lần hắn thắng trận đều không giết tù binh, một người đến ngay cả tù binh cũng không giết thì sao có thể là cái dạng xé tan bụng phụ nữ đang mang thai như tiểu thuyết miêu tả chứ. Ngoài ra, thời đại của hắn chính là thời đại nô lệ, nhưng hắn vẫn dùng rất nhiều nô lệ làm quan, điều này chạm đến lợi ích rất lớn của Chu quốc và một số ít các đại chủ nô khác, chính vì vậy mà dẫn đến chiến tranh. Cũng có người nói hắn tham dâm háo sắc, điều này càng là vu khống, một vị vua trị vì ba mươi năm nếu háo sắc thì làm sao cả đời chỉ có hai đứa con trai chứ ?
Tả Đăng Phong thuật lại chi tiết ghi chép của lịch sử. Hắn vốn làm công tác văn hóa cho nên đối với lịch sử khá am hiểu.
- Kiến thức tốt !
Tả Đăng Phong nói xong, Kim Châm lần thứ hai đưa nắm tay ra.
- Xấu hổ, xấu hổ !
Tả Đăng Phong cũng đưa nắm tay lên chạm nhau.
- Một bộ Tây Du Kí làm cho Đạo môn ở trong mắt người đời trở thành đá đặt chân cho Phật giáo, một bộ “Thương Chu liệt truyện” khiến cho vị quân vương anh minh phải ngậm oan thiên cổ, người đời không rõ lịch sử thật sự cho nên mới tin theo dã sử, thật sự là cực kỳ ngu dốt, không cách nào cứu chữa… Hai chúng ta chính làrượu gặp tri kỷ, tri âm khó tìm, hôm nay không say không dừng.
Kim Châm cầm vò rượu lên, kiến thứ của Tả Đăng Phong khiến hắn có cảm giác như tìm được tri âm cho nên rất vui sướng.
Tả Đăng Phong cũng cực kỳ khâm phục học thức cùng tính tình của Kim Châm, cầm lên vò rượu cụng tới, lập tức ngửa mồm uống, đám người kia Hỏa Kê cùng với chưởng quỷ đều nhìn đến trợn mắt, há mồm.
- Lão đệ, thực không dám giấu, việc làm hôm nay của cậu thìta hoàn toàn thấy rõ, lúc ban ngày khi cậu đánh chết lính NB thì bọn chúng đều giãy giụa một chốc mới chết nhưng đến khi đánh chết ngụy quân thì đều là một kích tất sát, điều này thấy rõ rằng cậu hận Ngụy quân còn hơn cả quân Nhật, vì sao vậy?
- Người NB là người ngoài, đến để bắt nạt chúng ta thì không nói rồi nhưng Ngụy quân thì đều là người TQ, bọn chúng đều là dân Hán gian làm mất hết mặt mũi của chúng ta.
Tả Đăng Phong giận dữ nói, đánh chết lính NB hắn chỉ dùng ba phần linh khí, cho nên trước khi chết còn giãy giãy được. Còn bọn với Ngụy quân thì hắn dùng đến năm phần linh khí, một kích là chắc chắn phải chết.
- Cậu vẫn còn trẻ quá, người trong nước ngu dốt chẳng lẽ một mình cậu có thể thay đổi sao. Nhớ khi xưa danh tướng Viên Sùng Hoán kháng địch bên ngoài, gìn giữ biên ải, chinh chiến nhiều năm cuối cùng chẳng phải cũng bị đám dân chúng ngu muội hại chết sao, ngươi nói có oan không ? Có nên giận không ? Vi huynh vốn là người xuất gia cho nên đã nhìn rõ việc này, người xưa có câu nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, nước ở đây chính là dân chúng, bây giờ nước không không có đầu óc, nó chỉ chảy theo kênh, mà kênh đào thì nằm trong tay một số người cho nên không thể trách cứ dòng nước được, nếu có trách thì chỉ trách lão Tưởng dẫn kênh đào sai lệch mà thôi.
Kim Châm bắt đầu diễn thuyết, đem ý nghĩ trong đầu mình nói ra. Tả Đăng Phong im lặng lắng nghe không cắt lời của hắn, một là cảm giác lời hắn nói cũng có chút đạo lý, thứ hai là Tả Đăng Phong cũng không muốn biến cuộc tâm sự trở thành buổi hỏi đáp.
- Một khi đã như vậy thì Đỗ chân nhân vì sao còn muốn đi sớm đến Nam Kinh cứu người ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Quốc nạn đã đến, dân chúng lầm than, chúng ta thân là người có Đạo thuật làm sao đành lòng ngồi yên không quản chứ, chẳng qua pháp thuật của chúng ta có lợi hại đến mấy cũng không thể nào chống lại được súng và đại pháo của NB, trách nhiệm to lớn kháng Nhật còn cần phải dựa vào Quốc Cộng ( hình như là Quốc Dân Đảng và Đảng Cộng Sản chăng ) dẫn dắt dân chúng, đồng lòng kháng NB. Năng lực của chúng ta rất có hạn. Tôi với Vương chân nhân còn là chưởng giáo một phái cho nên làm việc luôn phải cẩn thận, chúng ta có thể ngày đi ngàn dặm, võ nghệ cao cường nhưng môn nhân của chúng ta thì không phải ai cũng làm được, đó là lý do vì sao ta luôn phải sống ở Mao Sơn mà không thể lộ diện.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Ngày sau nếu Đỗ chân nhân có việc nào không tiện đi làm thì có thể nói với tôi, dù sao tôi là người cô độc nên không cần phải lo lắng tương lai.
Tả Đăng Phong cực kỳ kính nể Kim Châm, nói ra lời nói tự đáy lòng.
- Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nếu không có người ngoài thì chúng ta có thể xưng huynh đệ. ( Xưng anh-em hơi chuối, nên từ đây về sau mình dùng huynh – đệ)
Kim Châm nghe xong cực kỳ vui mừng. Hắn là người xuất giá cho nên không thể cùng ngoại nhân xưng anh gọi em được, cho nên mới đưa điều kiện kiên quyết là khi không có người ngoài.
- Đa tạ đại ca đã tôn trọng tên ăn mày như đệ.
Tả Đăng Phong vui mừng đồng ý, xoay người nhìn chưởng quầy kêu lớn đưa rượu lên, nhưng đúng lúc này thì Thập Tam ở bên dưới bàn phát ra tiếng kêu, Tả Đăng Phong vừa nghe nó kêu trong lòng có chút giận dữ, nhưng chợt nhớ ra là nó còn chưa ăn cơm, vội vàng hướng chưởng quầy nhờ bưng lên mấy con cá sống.
- Người anh em, nói ra thật xấu hổ, lúc này vi huynh có một việc cần nhờ đệ giúp đỡ.
Kim Châm cầm lên vò rượu lên rót vào chén Tả Đăng Phong, lần này hai người đã đổi thành chén để uống rượu, đều là người tu đạo cho nên không cần sợ bị say.
- Đại ca, huynh cứ nói.
Tả Đăng Phong gật gật đầu, nói.
- Ngọc Phật kia lúc này có thể còn ở tại Tung Sơn, thủ đoạn của nàng cực kỳ độc ác, nàng lại rất coi trọng con khỉ con kia, Thiếu Lâm Tự nếu không đưa Minh Tịnh ra, rất có khả năng nàng sẽ trở mặt đánh người. Mặc dù pháp thuật nàng tinh diệu, nhưng Thiếu Lâm Tự cũng không phải quả hồng mềm, đến lúc đánh nhau thật sự, chỉ sợ là tình trạng cá chết lưới rách mà thôi.
Kim Châm liền nói.
Kim Châm nói xong, Tả Đăng Phong không lên tiếng, bởi vì trong lời nói của Kim Châm rõ ràng còn thiếu một đoạn. Mà Kim Châm nói đến chỗ này cũng dừng lại, thật lâu không lên tiếng.
- Đại ca muốn đệ đi tìm Thiết Hài Minh Tịnh ?
Tả Đăng Phong suy đoán.
- Tên hòa thượng điên kia bốn biển là nhà, thân pháp lại nhanh, đi đâu để tìm được hắn chứ.
Kim Châm lắc đầu nói.
- Đại ca muốn đệ đi Thiếu Lâm Tự khuyên can ? Phân lượng của đệ có đủ không ?
Tả Đăng Phong lại đoán.
- Phật Đạo vốn là đồng tông, chuyện này không đơn giản khuyên can được, nếu như ta mời Toàn Chân phái Vương chân nhân cùng lên Thiếu Lâm Tự, sợ rằng lúc ấy họ tưởng chúng ta là liên thủ Đạo nhân lên gây chuyện, đến lúc đó chỉ sợ xảy ra tranh chấp giữa hai nhà Phật, Đạo.
Kim Châm tiếp tục lắc đầu, nói.
- Vậy cuối cùng là đại ca muốn đệ làm gì, cứ nói thẳng là được, đệ nhất định sẽ cố hết sức.
Tả Đăng Phong thấy vẻ mặt chần chừ của Kim Châm, trong lòng thật sự khó hiểu, chẳng biết cuối cùng là hắn định nhờ mình giúp chuyện gì.
- Ngọc Phật tuy rằng tùy hứng một chút, nhưng cuối cùng vẫn là người trong Đạo môn chúng ta, đều là môn hạ Tam Thanh, đồng khí tương liên, ta với Vương chân nhân do hạn chế thân phận, không thể đến giúp đỡ nàng, cho nên ta nghĩ nhờ huynh đệ đi trước đến Thiếu Lâm tự âm thầm giúp đỡ Ngọc Phật, đệ có tu vị Cao Huyền, lại ít người biết đến, chính là thích hợp nhất.
Lời nói của Kim Châm càng lúc càng thấp, đến cuối cùng thậm chí còn đỏ mặt. Uống rượu cũng không hề đỏ mặt vậy mà lúc này lại có thể đỏ mặt, Tả Đăng Phong lập tức hiểu rõ, Kim Châm Đỗ Thu Đình có khả năng là thích Ngọc Phật, nhưng do trở ngại thân phận chưởng giáo Mai Sơn cho nên không thể trực tiếp ra mặt giúp đỡ được.
- Đệ sẽ cố hết sức, cũng vừa lúc đệ định trở về nhìn một lần.
Tả Đăng Phong im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý. Hắn đồng ý chủ yếu có ba nguyên nhân, một làn hắn đối với đám hòa thượng Thiếu Lâm đuổi theo mình một đêm rất tức giận. Hai là Kim Châm là một người bạn tốt đáng quen biết. Cuối cùng nữa là hắn muốn hỏi rõ Ngọc Phật con khỉ kia từ đâu mà có.
- Cám ơn đệ, tuổi của Ngọc Phật so với đệ thì lớn hơn một chút.
Kim Châm thấy Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý liền rất vui mừng. Chẳng qua những lời này chỉ là vẽ rắn thêm chân, Tả Đăng Phong lúc đầu nghĩ là hắn sợ mình dụ dỗ Ngọc Phật nên mới nói như vậy nhưng suy nghĩ kĩ lại thì chút nữa không nhịn được cười, bởi vì bên ngoài tung tin đồn là Ngọc Phật chừng hai mươi tuổi, cho nên Kim Châm mới sợ trong lòng Tả Đăng Phong nghĩ hắn là trâu già gặm cỏ non, cho nên mới nói đại khái tuổi của Ngọc Phất.
Trên mặt Tả Đăng Phong lộ ra ý cười, làm Kim Châm càng thêm lung túng, vội vàng bưng chén rượu lên che đậy.
- Đại ca, vừa nãy huynh mới nói một nữa, lý do vì sao Khương Tử Nha lại chọn ra mười hai loài vật?
Tả Đăng Phong liền chuyển chủ đề.
- Sự thật là gì thì không ai biết được, chẳng qua mười hai loài vật này có thể dựa theo khí hậu từng khu vực mà sinh ra, tất nhiên có thể khả năng thay đổi khí hậu của nơi ấy, khí hậu thay đổi có thể làm thay đổi vận thế và số mệnh của quốc gia ở nơi ấy, cho nên ta suy đoán là Khương Tử Nha có thể dựa vào chúng để tăng cường vận số của nhà Chu hoặc làm giảm đi vận số của nhà Thương, chính vì vậy mà nhà Chu mới tiêu diệt được nhà Thương.
Kim Châm nhíu mày nói.
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, Kim Châm nói rất đúng, ở trên bia đá của Vương lăng có khắc một câu “ Có thần vật khắc chế được mười hai quỷ quái, có thể khiến Tề chủ Khương Tử Nha di dời sáu trăm dặm” Nói như vậy thì 13 có thể khắc chế vận số của mười hai loài vật.
- Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh, những lời này đại ca hiểu như thế nào ?
Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
- Theo mặt chữ thì có thể hiểu là nếu tìm được sáu loài động vật thuần âm thì có thể khiến nữ nhân bất tử, tìm được sáu loài vật thuần dương thì có thể khiến nam nhân trường sinh. Chẳng qua ta nghĩ khả năng này là không lớn.
Kim Châm nhíu mày, lắc lắc đầu.
- Tại sao đại ca lại nói vậy ?
Tả Đăng Phong chấn động.
- Bởi vì mười hai địa chi chính là mười hai địa chi, chính là thuộc thẻ Khôn , nếu muốn đạt được trường sinh bất tử trong truyền thuyết, thì theo lý luận nhất định phải có đủ Càn Khôn, đối ứng với trời đất. Nhưng mười hai địa chi thì chỉ có Khôn mà không chứa Càn.
Kim Châm liền nghiêm mặt nói. ( Dịch: đoạn trên không rõ nữa nhưng nhớ là đã từng đọc được tài liệu ở đâu đó là bên Trung Của gọi trời đất là Càn Khôn cho nên Thiên (trời) chính là ứng với Càn và ngược lại. Nếu sai thì vào luận bàn góp ý để mình sửa lại nha. ) ( Biên: Đúng r đó chú )
- Ý của huynh là dù cho có tìm được sáu loài thuần âm thì cũng không thể khiến cho nữ nhân sống lại ?
Tả Đăng Phong vẫn cố níu hy vọng.
- Cũng không chắc chắn, bởi vì nữ nhân chính là thuần âm, đối ứng với với địa chi, có lẽ là còn một tia hi vọng.
Kim Châm nhấc chén trà lên.
- Đại ca, huynh cảm thấy ở nơi nào có thể tìm được bọn chúng ?
Tả Đăng Phong đã không còn ý che giấu với Kim Châm, Kim Châm tất nhiên không phải kẻ ngốc, tất nhiên đã đoán được mục đích của hắn.
- Thời gian trôi qua đã quá lâu, chúng nó cũng không phải vật chết, dân gian, rừng rậm, Trường Giang và Hoàng Hà, núi non, sa mạc này đều là địa phương hợp với Ngũ Hành nên chúng có thể sẽ đến đấy, ngoài ta cũng có khả năng chúng bị người đời sau bắt giữ chôn vào lăng mộ.
Kim Châm lắc đầu nói.
- Vì sao phải bắt bọn chúng chôn xuống lăng mộ ?
Tả Đăng Phong vừa nghe thấy liền nhíu mày, ở trên mặt đất đã chưa chắc tìm được, lỡ đâu chúng bị chôn vào lăng một thì biết đâu để tìm nữa chứ.
- Chính vì chúng đều có khả năng thay đổi khí hậu của từng địa phương, thời kỳ Tần Hán người ta cũng đã rất coi trọng phong thủy của lăng mộ.
Kim Châm liền giải thích.
Kim Châm nói xong, Tả Đăng Phong liền im lặng rất lâu, tình huống Kim Châm vừa nói khả năng xảy ra là rất lớn, 13 chính là một ví dụ sống sờ sờ. Xem ra nếu như muốn tìm đủ sáu loài vật thuần âm, khó như lên trời. Nhưng mặc kệ khó khăn như thế nào đi nữa thì nhất định mình sẽ làm được, mấy loài vật này đều không phải động vật tầm thường, chắc không xui xẻo đến mức tất cả đều người bắt được chôn vào lăng mộ.
- Huynh đệ, chỉ cần còn một tia hy vọng thì vẫn phải cố gắng, chỉ cần đệ tìm được manh mối thì đại ca sẽ theo giúp đệ.
Kim Châm khẽ vỗ vai Tả Đăng Phong.
- Cám ơn đại ca, việc này không thể chậm trễ, đệ sẽ lập tức chạy đến Tung Sơn.
Tả Đăng Phong nghe được liền vui mừng, có Kim Châm giúp đỡ, ngày sau tìm kiếm sáu loài vật thuần âm dễ dàng hơn rồi. Có qua có lại, trước mắt làm tốt việc của Kim Châm nhờ vả đã, nếu không ngày sau cũng khó mà lên tiếng được.
- Tốt, tất cả nhờ huynh đệ.
Kim Châm bưng trà tiễn biệt.
Bình luận truyện