-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Từ khi tu tập Đạo pháp đến lúc đột phá Chí Tôn Chi Cảnh thì Tả Đăng Phong chỉ dùng thời gian không đến 1 năm, tốc độ nhanh như vậy có thể gọi là chưa từng có ai, hậu vô lai giả. Tuy rằng thời gian tu tập rất ngắn nhưng Tả Đăng Phong cảm giác được một thân tu vi của hắn cũng không dễ, hắn rất rõ ràng, mình có thể đạt được tu vi ngày hôm nay cũng đã trải qua 4 chuyện.
Chuyện đầu tiên là khi hắn phát hiện được thẻ tre ghi lại Âm Dương Sinh Tử quyết, nhưng mà Âm Dương Sinh Tử quyết lại là phương pháp tu hành giành cho nữ nhân, hắn mạo hiểm tu hành nên đã tiêu hao hết Linh khí Âm chúc trong cơ thể, làm Dương khí trùng thể, tẩu hỏa nhập ma.
Lần thứ 2 là trong thời khắc mấu chốt 13 đa lấy được Huyền Âm thủ từ trong cổ mộ ra, nếu không có Huyền Âm thủ kia thì bây giờ hắn đã chết rồi.
Chuyện thứ ba chính là hành động lên Thiếu Lâm tự trộm kinh văn kia, bị tăng nhân truy đuổi đến núi kia, ở đó hắn đã gặp được đạo sĩ trong mật thất, được truyền thụ lại Tụ Khí Chỉ Quyết.
Bước ngoặt lớn nhất chính là một màn vừa nãy, nếu không có 13 giúp hắn né tránh 2 đạo thiên lôi thì giờ phút này hắn cũng đã bị thiên lôi đánh chết rồi.
Nếu 1 trong 4 chuyện này xảy ra sai lầm thì hắn cũng khó có được tu vi như ngày hôm nay. Thành công của hắn may mắn chỉ có 3 phần, 7 phần là do hung hiểm, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thán vân khí của bản thân quá tốt, cũng âm thầm bội phực nghị lực của mình, binh hành nước cờ hiểm, lại đến đại thành.
Thét xong một tiếng, Tả Đăng Phong đáp xuống mặt đất, giờ này hắn giống như một người mới trúng vé số, có tiền nhưng không biết lại nên tiêu như thế nào. Cổ nhân có nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước khi nắm giữ được năng lực của Chí Tôn Chi Cảnh, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện mù quáng gì.
Sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể thấy được mọi vật cách xa 10 dặm, nghiêng tai có thể nghe được tiếng nói chuyện trong vòng 2 dặm.
Linh khí trong cơ thể hắn đã biến thành thể lỏng, loại thể lỏng này làm cho hắn có cảm giác sung mãn, bởi vì Linh khí vô hình cũng không thấy được nên chỉ có thể cảm giác, loại Linh khí này có thể phóng xa được 5 trượng, chẳng những có thể dùng để đánh địch mà còn có thể cách không lấy đồ vật nữa. Nếu kết hợp với Huyền Âm thủ thì hắn có thể hóa Linh khí thành hàn vụ.
Lăng không cao nhất cũng được 30 trượng, khi Chí Tôn Chi Cảnh thì hắn có thể dùng sức vượt hơn 9 lần so với người thường, nên nhảy xa về phía trước có thể lên tới 40 trượng, dựa theo thời gian và khoảng cách thì Tả Đăng Phong cảm thấy nếu hắn dốc toàn lực thì trong 1h có thể chạy tới 200 dặm, đối với cái này Tả Đăng Phong cũng không hài lòng, vì khoảng cách cùng Thiết Hài và Ngọc Phất cũng không lớn.
Tất cả những năng lực này làm cho Tả Đăng Phong rung động, nhưng mà hắn vẫn coi trọng nhất chính là tốc độ phản ứng, đối địch với nhau thì ai phản ứng nhanh sẽ chiếm được tiên cơ, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền đưa tay trái lên rồi phóng Linh khí vào cây tùng cách hắn 3 trượng rồi giật lại về phía mình, Linh khí liền cắt ngang cây tùng, chỉ chừa một thân cây khoảng chừng 2 thước, sau đó hắn ngưng khí ném thân cây trong tay ra ngoài, thân cây rời tay liền bay nhanh đi. Tả Đăng Phong nhíu mày ngóng nhìn, cho đến khi thân cây bay ra ngoài 5 trượng thì Tả Đăng Phong mới nhấc chân phóng lên, một đạo hư ảnh bay lên, Tả Đăng Phong bay được khoảng 7 trượng thì đuổi kịp được thân cây kia.
- 13, đi theo tao.
Sau khi rơi xuống đất thì Tả Đăng Phong hô lớn, 13 nghe vậy thì liền đuổi theo. Nhưng mà tuy rằng nó toàn lực chạy như điên nhưng vẫn không thể đuổi kịp Tả Đăng Phong.
- Rốt cuộc mày có lai lịch gì?
Tả Đăng Phong ngừng lại rồi ôm lấy 13, 13 có thể khiến thiên lôi không đánh trúng, điều này chứng tỏ nó có lai lịch lớn nhưng mà bản thân cũng không lợi hại, thậm chí nó hết ăn rồi lại nằm, điều này làm cho Tả Đăng Phong càng thêm tò mò về lai lịch của nó.
Có Linh khí trong người, Tả Đăng Phong mang theo 13 một đường chạy nhanh về lại Thanh Thủy quan.
Trong đạo quán vẫn còn một bộ quần áo mà lúc trước Tả Đăng Phong không mang đi, sau khi mặc áo lót vào người, Tả Đăng Phong bắt đầu kiểm tra áo choáng, ngày đó Vu Tâm Ngữ may áo choàng cho hắn thì hắn cũng biết đây chỉ là một chiếc áo choàng bình thường, nhưng vì sao quần áo bên trong của hắn bị thiên lôi đánh làm cho cháy ra nhưng chiếc áo choàng này lại không bị tổn hại gì?
Một lúc lâu, Tả Đăng Phong cũng chưa phát hiện được manh mối gì, áo choàng có một cái túi áo, đồ đạc của hắn đều để ở đây nên có thể giữ lại toàn bộ.
Ở lại đạo quán khoảng 30’ thì Tả Đăng Phong đi tới trước mộ Vu Tâm Ngữ, lúc này hắn đã đạt đến Chí Tôn Chi Cảnh, trên thẻ tre có ghi lại sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh có thể thấy được Âm vật, Tả Đăng Phong muốn tới nhìn coi thử hồn phách của Vu Tâm Ngữ còn ở trong mộ không.
Nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn không có phát hiện ra khí tức dị thường gì, điều này làm cho hắn rất lo lắng, bất quá dọc đường đi hắn cũng không phát hiện ra Âm chúc vật gì khác, trầm ngâm một lát, Tả Đăng Phong rời khỏi mộ của Vu Tâm Ngữ. Hắn trở lại đạo quán rồi cùng với 13 đi về phía Đông Nam, hắn muốn đến ngôi mộ mà lúc trước hắn từng bị Da mị qua, lúc ấy 13 còn nhảy lên phần mộ kia rồi tè xuống giống như là để thị uy cho nên Tả Đăng Phong có cảm giác ngôi mộ ở đó có tồn tại thứ gì. Hắn muốn xác định rốt cuộc trên thế gia có Âm vật không, nếu có thì hắn có thể nhìn được không.
Sau một lúc Tả Đăng Phong đã đi đến ngoi mộ kia, sau khi nhìn thấy ngôi mộ kia thì cả người Tả Đăng Phong cảm thấy lạnh lẽo, hắn có loại cảm giác này cũng không phải là hắn cảm nhân được bên trong có khí tức của Âm chúc mà là bên trong mộ kia có sự tồn tại của Âm vật, điều này chứng tỏ trên thế gia có Âm vật, nếu như ở đây hắn cảm nhận được Âm vật thì tại sao ở trước mộ của Vu Tâm Ngữ hắn lại không có bất kỳ cảm giác nào?
Ngây ngốc đứng đó một lúc, Tả Đăng Phong nhíu mày đi lên lấy tay đào ngôi mộ lên, hắn muốn nhìn Âm vật là cái dạng gì, ngoài ra sở dĩ hắn dám đào lên là bởi vì tuy rằng hắn cảm nhận được trong ngôi mộ này có cái gì đó đáng sợ nhưng nó lạ không tổn thương đến mình, đây là một loại trực giác quái dị, cũng không có căn cứ gì cả.
Rất nhanh hắn đã đào được một lỗ hổng, nhưng mà vẫn thấy chậm cho nên hắn bất đầu phóng Linh khí xuống, có Linh khí hỗ trợ nên một lát hắn đã đào xong, thấy được bên dưới có một cái quan tài, quan tài được làm từ gỗ, hư hỏng cũng không nghiêm trọng lắm, Tả Đăng Phong nâng tay mở nắp quan tài lên, phát hiện trong quan tài có một nữ thi mặc trang phục đời Thanh, mắt của nữ thi lòi thịt ra ngoài, đầu lưỡi đỏ tươi lè ra, móng tay dài nhọn, răng nanh đưa ra, trên cỗ còn cò một dấu hồng, rõ ràng là khi còn sống đã treo cổ.
Nữ thi cảm nhận được Tả Đăng Phong tồn tại, hơi co quắp muốn bắn ra, Tả Đăng Phong thấy thế liền tức giận phóng Linh khí, chặt rơi đầu nó xuống, tức thì Âm khí liền biến mất.
Lúc này Tả Đăng Phong vô cùng cao hứng và khẩn trương, cao hứng vì chẳng những hắn có thể giết được người sống mà còn có thể đối phó với người chết. Mà khẩn trương là thế gian thật sự có Âm vật, mà tại sao hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ?
Tả Đăng Phong liền mang theo 13 trở lại trước mộ Vu Tâm Ngữ, ngưng thần cảm giác một hồi lâu cũng không có khác thường gì. Tả Đăng Phong đứng ngây ở đó nhíu mày mà suy tư, mãi cho đến hừng đông thì hắn mới có một kết luật, lúc Vu Tâm Ngữ thì nàng đã hoàn thành xong tâm nguyện cho nên hồn phách không có oán khí, bởi vậy mình mới không thể cảm giác được nàng ở chỗ này, chẳng qua là mình không cảm giác được thôi. Mặc dù kết luận này là chỉ an ủi nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn tin chắc là thế.
Sau khi mặt trời mọc, Tả Đăng Phong mang theo 13 trở về chỗ của đội du kích, hôm nay hắn muốn hoàn thành lời hứa tìm đạn dược của mình, hắn muốn rời khỏi nơi này để tìm 6 loại đông vật Âm chúc kia.
- Tiểu huynh đệ, cậu không có chuyện gì chứ?
Râu quai nón thấy Tả Đăng Phong đến thì vội vàng mở miệng, đêm qua hắn nghe tiếng sấm, sắc trời lại tối đen nhưng hắn không biết có chuyện gì.
- Mang người của anh đi theo tôi lấy đạn dược.
Tả Đăng Phong mở miệng.
- Lấy đạn dược?
Râu quai nón ngạc nhiên hỏi.
- Tôi sẽ giết chết toàn bộ lính NB ở kho súng ống thị trấn, còn lấy được hay không là chuyện của anh.
Tả Đăng Phong xoay người mang theo 13 xuống chân núi.
Râu quai nón nghe vậy cũng không có lập tức đuổi theo, thẳng cho đến khi Tả Đăng Phong đi đến chân núi hắn mới dẫn người đi theo.
Tả Đăng Phong đi ở trước, đội du kích đi theo ở sau, sau khi vào thị trấn thì Tả Đăng Phong cũng không có ẩn núp mà là hướng đến kho súng ống đi tới, râu quai nón thì ẩn núp ở một nơi khá xa.
Tả Đăng Phong lập tức đi vào phạm vi kho súng ống, lính NB lập tức đưa ra cảnh cáo, Tả Đăng Phong cười lạnh, sau đó lập tức thi triển Âm Dương Sinh Tử quyết mà bắn lên, giờ phút này tốc độ của hắn nhanh như quỷ dị, chỉ thấy được hư ảnh, những tên lính NB kia đều mờ mịt, không thấy đường thì đã táng mạng rồi. Lúc này Tả Đăng Phong đã lợi dụng những tên lính NB này để kiểm tra Huyền Âm Linh Khí của mình, đem Linh khí bức đến mức tận cùng, trực tiếp có thể làm cho người ta đóng băng. Tuy rằng tu vi Chí Tôn Chi Cảnh không thể tránh thoát được viên đạn nhưng mà trước khi đối phương nổ súng hắn vẫ có thể giết được. Ngoài ra giác quan của hắn cũng vô cùng nhạy bén, có thể quan sát được vị trí của lính NB, sau một hồi thì trong kho súng ống chỉ còn lại một mình hắn, toàn bộ lính NB đã bị hắn giết chết.
Sau khi xác định được lính NB đã chết hết thì Tả Đăng Phong liền mở cổng chính ra.
- Đi vào dọn sạch đi.
Tả Đăng Phong khoát tay áo, rồi đi về phía Tây, lúc này ở phụ cận xuất hiện thôn dân, bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong. Đối với việc này Tả Đăng Phong cũng không có cảm giác gì cả.
- Tiểu huynh đệ, cậu đi đâu?
Râu quai nón kịp phản ứng hướng Tả Đăng Phong hô lớn.
- Tìm thức ăn.
Tả Đăng Phong trả lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tả Đăng Phong đói bụng đã lâu cho nên hắn liền mua mấy cái bánh bao cùng với một chén canh thịt để ăn. Hắn mua cho 13 một bộ xương heo để nó ăn, trong những năm này cho dù là trong nhà tài chủ cũng không mua xương heo cho mèo ăn, bởi vậy hành động quái dị của Tả Đăng Phong cùng 13 đã làm cho dân chúng chú ý, mọi người đến vây xem.
Dân chúng tụ tập trước ngã tư làm cho tắc đường, rất nhanh đám ngụy quân dẫn người tới, Tả Đăng Phong cũng vô cùng thống hận ngụy quân, thừa lúc tên ngụy quân này đã chậu gỗ đựng cơm của 13 thì Tả Đăng Phong liền không chút do dự mà giết hắn.
Dân chúng vừa thấy người chết, lập tức gào thét chạy đi. Tả Đăng Phong cảm thấy chán ghét nhìn bọn họ.
Cho dù giết người, Tả Đăng Phong cũng không có rời đi, bởi vì 13 còn chưa ăn no.
Rất nhanh có người đi báo tin cho ngụy quân, không bao lâu một đội nguy quân từ đằng xa chạy tới, Tả Đăng Phong nhìn thấy đối phương có đến 9 người, hắn không có động, đợi bọn chúng đền gần rồi hắn mới ra tay, rất nhanh hắn đã giết chết 9 tên ngụy quân này.
- Kiếp sau đừng có làm hán gian.
Tả Đăng Phong mỉm cười quăng một tên sau cùng ra ngoài rồi xoay người trở về.
Lúc nãy đám lính trong kho vũ khí kia cũng không kịp nổ súng, bất quá cũng có người chạy đến huyện để báo tin, lúc này có một nhóm lính Nb đang chạy về phía kho vũ khí kia, Tả Đăng Phong nghe được tiếng vang lại nhưng hắn cũng không đi qua, lùi một bước mà nói cho dù đội du kích chưa kịp rút lui thì Tả Đăng Phong cũng sẽ không trở về cứu bọn họ, bởi vì thái độ của đội du kích tỏ ra không tốt đối với hắn, hơn nữa ngay từ đầu hắn cũng không ăn một miếng cơm, uống một giọt nước của bọn họ.
Sau khi 13 ăn xong, Tả Đăng Phong liền mang nó đi về phía thành Tây, dọc đường đi thỉnh thoảng có nghe tin ngụy quân cùng lính NB đến ngăn chặn, Tả Đăng Phong cũng không lưu tình mà giết chết bọn hắn, sau đó từ từ tiến lên.
Sở dĩ hắn làm vậy cũng không phải là liều lĩnh khi Đạo pháp đại thành, mà nghĩ tới nghĩ lui hắn mới làm, trước mắt hắn có 2 con đường, một con đường là ẩn thân mà âm thầm tìm kiếm Đằng Khi cùng với 6 loại động vật Âm chúc kia, nhưng mà cách này tốn thời gian rất nhiều, chẳng những tốn thời gian mà phạm vi tìm kiếm còn rất rộng lớn cho nên Tả Đăng Phong quyết định không đi con đường này. Hắn lựa chọn con đường nguy hiểm, trong thời gian sớm nhất hắn phải để mọi người biết được danh khí của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tiếp xúc được với những nhân vật Huyền Môn, tới đó sẽ có nhiều người giúp hắn tìm kiếm. Sở dĩ nói con đường này nguy hiểm là bởi vì chờ đợi hắn chính là vô số phiền toái, đối với những việc này Tả Đăng Phong cũng không để ý, hắn đã là người cô độc nên không còn sợ gì rồi.
Tả Đăng Phong tỏ ra hứng thú đối với những chiếc xe máy của lính NB, sau khi giết xong 2 tên lính NB, Tả Đăng Phong để lại một tên lính lái xe, bức bách hắn dạy cho mình cách lái xe.
- Lái xe.
Tả Đăng Phong ngồi ở phía sau hắn, 13 thì nhảy và thùng xe bên cạnh.
Tên lính NB kia lái xe từ từ chạy về phía trước, rõ ràng là đợi viện quân, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì, chỉ là kêu hắn dạy cho cách lái xe, tên lính NB kia vô cùng hoảng sợ cho nên hắn liền dạy cho Tả Đăng Phong.
Trên đường đi ở phía sau lại chạy tới 2 chiếc xe, Tả Đăng Phong không đợi bọn hắn tới gần liền phóng Linh khí ra đánh vào bọn hắn.
Sau khi xử lý xong mấy tên này, Tả Đăng Phong lại chạy lên bắt lấy tên lính NB kia rồi kêu hắn tiếp tục dạy mình cách lái xe, giằng co một lúc Tả Đăng Phong mới hiểu đại khái cáh lái xe máy. Vốn là Tả Đăng Phong cũng không định giết tên lính NB dạy mình lái xe nhưng mà hắn biết được Tả Đăng Phong biết nói tiếng NB cho nên cuối cùng Tả Đăng Phong đành phải giết hắn.
Giết xong tên lính NB kia, Tả Đăng Phong liền lái xe máy đi, trên thực tế là tốc độ của xe còn chậm hơn so với hắn lăng khong nhưng mà ở trong mắt hắn thì có xe mà không dùng chính là kẻ ngu.
Tả Đăng Phong cũng lái không vững, nên đi được một đoạn hắn liền làm cho xe lật nghiêng, Tả Đăng Phong liền nhảy xuống xe, 13 chưa kịp nhảy xuống thì xe đã lật xuống.
Tính khí Tả Đăng Phong quật cường cho nên Tả Đăng Phong liền nâng xe lên rồi bắt đầu lái tiếp, lần này đánh chết 13 nó cũng không ngồi ở trong thùng xe mà nhảy lên ngồi ở vai Tả Đăng Phong.
Từ từ Tả Đăng Phong cũng biết cách lái xe, hắn lái xe chạy về phía trước, cách đó không xa có một chiếc quân xa của lính NB, những tên lính NB trên chiếc quân xa này đều thấy Tả Đăng Phong xuất ra pháp thuật thần dị, bởi vậy bọn chúng chỉ dám đi ở phía sau, không dám đến gần.
Rất nhanh Tả Đăng Phong đã chạy xe ra khỏi thị trấn, lính NB cũng không dám đuổi theo mà trở về.
Khi xe chạy ngang qua huyện Văn Đăng và huyện Nhũ Sơn, ở đó có một trạm kiểm soát, đám ngụy quân liền ngây dại, bọn họ biết được người lái xe này toàn là lính NB, nhưng giờ phút này lái xe lại là một tên ăn mày trên vai hắn lại có một con mèo, bởi vậy bọn hắn đều ngây ngẩn cả người, không biết có nên ngăn lại hay không.
Cuối cùng bọn hắn cũng không có ngăn lại, bởi vì Tả Đăng Phong không hề có ý sợ hãi bọn chúng, cho nên bọn chúng liền để Tả Đăng Phong rời đi. Mà Tả Đăng Phong cũng không có giết bọn chúng, không phải là hắn mềm lòng không muốn giết mà là hắn không biết phanh xe lại.
Tả Đăng Phong chạy xe qua, phía sau lại truyền đến những tiếng:
- Đừng xem nữa, nhất định là Thái Quân hoá trang chấp hành nhiệm vụ đó.
- Thái Quân hoá trang chấp hành nhiệm vụ thì tại sao lại mang theo một con mèo nhỉ?
Tả Đăng Phong nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì nhịn không được mà lắc đầu, “Thái Quân” trong miệng bọn chúng chính là những quan viên phụ mẫu thời phong kiến của TQ, người NB cũng không biết cái này.
2h chiều, Tả Đăng Phong cùng 13 lại vào thành rồi đi bộ bởi vì xe đã hết xăng.
Tả Đăng Phong đi cũng không vội, mang theo 13 từ từ đi vào, trong đầu liền suy nghĩ kế hoạch, lính NB nhất định phải giết, giết càng nhiều càng tốt, đến lúc đó bọn hắn sẽ báo lên cao tầng, để bên trên phái người đến giết hắn. Đến lúc đó, người NB có thể phái người trong võ lâm hoặc là trong môn phái đến giết hắn, hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với bọn họ. Nếu như Ngũ Đại Thái Đẩu Huyền Môn đến tìm hắn thì hắn cũng sẽ biết rõ ràng hơn về 12 địa chi kia.
Thị trấn Nhũ Sơn cũng có lính NB, hơn nữa nơi này cũng đã nhận được điện thoại từ phía huyện Văn Đăng nên bọn hắn tụ tập thành 50-60 người ở trong căn cứ.
Tả Đăng Phong đứng ở đằng xa nhìn vào bọn hắn, dựa vào vẻ mệt mỏi và tư thế đứng của bọn hắn thì Tả Đăng Phong xem chừng bọn hắn đứng đây đã lâu, không hỏi cũng là bọn hắn dựa vào tốc độ chạy xe của Tả Đăng Phong để tính thời gian hắn đến đây, nhưng đáng tiếc là bọn hắn đã đoán sai, xe máy trên đường hết xăng. Lúc này đã là hơn 8h tối, trời đã tối, ở đây lại không có điện, chỉ có lửa trại, chỉ cần dập tắt đám lửa trại là có thể giết được bọn chúng.
Lặng yên đến gần, Tả Đăng Phong vẫn chưa động thủ, hắn đang tự hỏi nếu như là ban ngày, đám lính NB cùng đám Hán gian kia sẽ nổ súng, nhưng bọn hắn không thể bắn trúng vào Tả Đăng Phong được, bởi vì tốc độ của Tả Đăng Phong rất nhanh, cho dù bắn cũng không thể bắn trúng. Nhưng mà lúc này là ban đêm, vạn nhất bọn hắn nổ súng tầm bậy tùm bạ, vô tình trúng Tả Đăng Phong thì sao, ở đây cũng có hơn 50-60 người, ai dám nói bọn hắn không thể mèo mù vớ cá rán.
- Lão tử không phải chuột.
Tả Đăng Phong nhíu mày cười lạnh, rồi dùng Âm Dương Sinh Tử quyết nhanh chóng đi vào.
Xung quanh không có cây cối hay tường cao cho nên 13 chạy trước Tả Đăng Phong, lúc này trời rất tối, lông trên người 13 lại màu đen nên nó tương đối an toàn.
Những tên lính mặc dù là tuân mệnh chặn đường ở đây nhưng mà bọn hắn tỏ ra khinh địch, 50-60 người bọn hắn đối phó với 1 người cũng không là cây đinh gì, bọn hắn càng không ngờ là Tả Đăng Phong lại chủ động tiến công, thấy Tả Đăng Phong chạy vào bọn hắn cũng chưa kịp phản ứng.
Tả Đăng Phong xông vào cũng không có sử dụng Linh khí đánh vào đống lửa, mà là lập tức nắm 10 ngón tay lại, hắn cũng rất rõ ràng, bản thân mình đối mặt với hơn 50-60 người hơn nữa bọn hắn lại có súng. Sáng nay khi giết bọn lính ở kho sung ống cũng không phải là thoải mái, nơi này còn nhiều lính hơn so với ở kho súng ống, đồng thời đối phó nhiều người như vậy đã là cực hạn của hắn rồi, Tả Đăng Phong cũng không có bất kỳ do dự gì, Linh khí ngưng tụ trên tay rồi tung đấm, đấm vào đầu những tên lính đứng đầu.
Giờ phút này trong đầu của Tả Đăng Phong chỉ có 1 chữ “ Nhanh, nhanh và nhanh” càng giết nhanh càng tốt, càng giết nhiều thì nguy hiểm càng bớt đi. Bất quá những tên lính này cũng không phải là dân thường, bọn họ đều là lính đã từng đánh trận, sau khi phản ứng lại liền giơ súng lên, giờ phút này tốc độ phản ứng cũng cảm giác nhạy bén của Tả Đăng Phong quá nhanh, tên nào giơ súng lên thì Tả Đăng Phong liền giết hắn trước.
Mà 13 thì tấn công vào những tên lính lui ra sau, những tên này không nhất định là chạy trốn, có thể bọn hắn muốn kéo dài khoảng cách để kiếm cơ hội nổ súng, 13 công kích vào cổ bọn chúng, một kích tất sát, miễn trừ nỗi lo về sau cho Tả Đăng Phong.
Sau khi Tả Đăng Phong giết phân nửa lính thì tuy rằng đám lính còn lại vẫn nổ súng, nhưng không có trúng vào Tả Đăng Phong bất quá vẫn làm Tả Đăng Phong âm thầm kinh hãi, lần này tốc độ công kích của hắn đã nhanh lên, cố gắng giết chết những tên nổ súng này. Hiện giờ còn lại khoảng mười mấy tên lính đang đứng chung một chỗ, súng trên tay bọn hắn đang nhắm vào Tả Đăng Phong.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch Tả Đăng Phong cắn răng đem Linh khí ở Đan Điền Khí Hải tụ lại trên cánh tay phải rồi bức ra một dòng khí Âm hàm sau đó tay phải vung lên chém về phía đám lính, bọn chúng liền đóng băng.
Ch một đòn này đã làm hắn hao tổn rất nhiều Linh khí, sinh tử trước mắt nên hắn mới có thể làm như vậy.
Sau hành động này, Tả Đăng Phong cảm thấy Linh khí trong cơ thể khô kiệt, cảm giác đầu tiên chính là hắn cảm thấy choáng váng đầu, hắn ăn ít, thân thể lại gầy gò, lúc này Linh khí đã cạn kiệt cho nên huyết khí không thông. May mắn là địch nhân đã được đối phó, bằng không hắn sẽ gặp nguy hiểm.
- 13, về thôi.
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh rồi hô lên, 13 nghe vậy lập tức không đuổi theo một tên lính nữa mà trở về bên người Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy 13 trở lại, lúc này mới ngồi trên mặt đất, dùng Tụ Khí Chỉ quyết để khôi phục Linh khí.
Tụ Khí Chỉ quyết vô cùng phi thường, sau một lát Tả Đăng Phong đã khôi phục được một chút Linh khí, đứng dậy nhặt một cây súng máy rồi đi về phía trước, hắn cầm súng máy cũng không phải là muốn nổ súng, hắn muốn nghiên cứu một chút, bất quá đi được vài bước thì Tả Đăng Phong dừng lại, có một đám lính chạy xe đến.
- Đừng ngồi trên vai tao, ngồi trên đầu xe đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tả Đăng Phong lái xe của bọn lính NB, 13 thì ngồi ở thùng xe kế bên, vẻ mặt khẩn trương, ở trong tình trạng lúc nào cũng có thể nhày khỏi xe.
Xuyên qua thị trấn Nhũ Sơn, Tả Đăng Phong tìm thấy được một nơi vắng vẻ để nghiên cứu súng máy, ngộ tính của hắn rất tốt, trong chốc lát đã nắm được cách sủ dụng, lập tức bắn thử một viên để nghiên cứu cấu tạo đầu đạn, điều hắn không nghờ, là bên trong viên đạn phần hỏa dược rất út, rất nhang hắn đã hiểu ra vẫn đề, hỏa dược chỉ có tác dụng thôi động đầu đạn, nếu vỏ đạn được trang bị đầy đủ hỏa dược, vậy thì chỉ còn chờ lên tạc nòng.
Nghiên cữu xong Tả Đăng Phong liền đem súng máy ném đi, thứ này rất cồng kềnh, nếu mà để nhắm họng súng để bắn chính xác thì thà hắn vọt tới đem địch nhân đánh ngã còn hơn.
Sau đó Tả Đăng Phong hướng phía tây mà đi, gặp tên lính NB nào thì giết tên đó. Xe máy của bọn chúng để chạy chơi thì còn được, nhưng mà không thể làm phương tiện di chuyển, chủ yếu là bọn lính NB không lấy xe máy đuổi theo chặn đường hắn mà lại phái rất nhiều tay bắn tỉa mai phục ở bụi cỏ hai bên đường. Nói thiệt thì Tả Đăng Phong cũng chả ngại gì tới mấy tên lính NB đang núp đó, bởi vì thị lực siêu cường, giác quan mẫn tuệ hắn hầu như có thể xác định chính xác là những tay súng bắn tỉa đó ở đâu.
Hắn rất xem thường bọn bắn tỉa này, cho nên gặp tên nào hắn liền ra tay giết luôn
Bọn lính NB thấy dùng súng bắn tỉa không tác dụng, liền không phái người đuổi theo hắn nữa. Tả Đăng Phong nhàm chán đứng nhìn phía dưới pháo đài, trong pháo đài thì còn vài tên lính NB, mà Tả Đăng Phong chả dại gì mà giao phong chính diện với chúng, cứ dùng đạo thuật mà giết
Trong lúc giết bọn lính NB, Tả Đăng Phong cũng lưu lại nhân chứng sống, hắn làm thế vì muốn tìm thấy đại tá Đằng Khi của chúng. Hắn muốn dùng phương thức này để tạo áp lực với Đằng Khi, bắt hắn lộ mặt.
Tả Đăng Phong cũng không sợ tên Đằng Khi nhận được tin tức sẽ chạy về NB bởi vì hắn còn có nhiệm vụ bên người, hắn chưa hoàn thành thì không thể nào rời đi được, mà số sĩ quan lính NB bị giết vì Đằng Khi càng ngày càng nhiều, có thể nói càng ngày Đằng Khi càng bị chỉ trích và áp lực rất lớn.
Chỉ có thể dùng câu xuất quỷ nhập thần để hình dung Tả Đăng Phong. Hắn không có cố định một lộ tuyến mà đi, mà liên túc thay đổi, làm đám lính NB không thể xác định được, hắn di chuyển không theo bài vở làm đám lính NB không dám ra khỏi cửa, đành phải đóng cửa không xuất quân. Nhưng Tả Đăng Phong lại sử dụng Hồi Mã thương ở những thị trấn khác, làm cho chúng lính NB sống nơm nớp tring lo sợ, cứ tưởng một ngày như ngàn năm.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đi tới Thanh Đảo. Thanh Đảo và Tế nam đều là những nơi mà lính NB gác nhiều nhất, dù thế Tả Đăng Phong vẫn nghênh ngang xuất hiện trên đường cái, nửa tháng vừa qua hắn đã giết không biết bao nhiêu lính NB, chiến đấu thực tế làm cho hắn sử dụng Âm Dương quyết càng thành thục, Sỉnh Tử Quyết càng ngày càng bá đạo, còn Huyền Âm chân khí thì có thể tùy ý thu phát.
Đi tớt Thanh Đảo, Tả Đăng Phng phát hiện một hiện tượng quái dị, trên đường thì đầy rẫy những tên ăn xin, thỉnh thoảng bọn chúng còn mang theo mèo, mà những tên ăn xin này có thái độ rất hung hãn, người bị chúng đòi tiền đều kính sợ, mà bố thí cho nhiều nhiều.
- Nơi này sao nhiều tên ăn mày thế?
Tả Đăng Phong đi tới một chỗ bán điểm tâm hỏi.
- Không phải cậu cũng mang theo một con mèo sao?
Lão đầu bán điểm tâm nhìn 13 một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường.
- Khi nào thì mang theo ăn xin mang theo mèo thế? Cho bát cháo với hai lồng bánh bao đi.
Tả Đăng Phong lấy tiền từ trong ngực đưa ra.
- Cậu thật không biết hay giả điên đấy?
Lão đầu đưa cho hắn bánh bao và cháo cho hắn rồi hỏi.
- Tôi không biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Mấy tên ăn mày đấy đang mạo danh Tàn Bào.
Lão Đầu thấp giọng.
- Tàn Bào là ai?
Tả Đăng Phong trong lòng nghi hoặc.
- Gần đây có một tên mang theo một con mèo quái nhân, hành hiệp trượng nghĩa, nghe nói do mặc một bộ y phục rách rưới nên người ta hộ là Tàn Bào.
Lão đầu là người thành phố, cho nên tin tức đầu đường xó chợ hắn nắm rất nhanh..
- Ai đặt cái tên này cho hắn thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày, căn cứ theo lời nói Lão Đầu, thì cái tên Tàn Bào đó chính là hắn, nhưng mà hắn căn bản không giết tới mấy vạn người, chỉ tới hai ba trăm thôi.
- Tôi biết đâu
Lão đầu xoay người tiếp tục buôn bán.
- Hắn rất lợi hại phải không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Đúng thế, vừa ra tay đã đem ngừoi đóng băng, nghe nói tới Ngân Quan còn thua dưới tay hắn..
Lão đầu nghiêm túc nói, có câu nghe lời đồn bậy, lời nói không thật càng truyền càng thái quá, trên thực tế là từ sau khi Đạo thuật đại thành thì Tả Đăng Phong cũng chưa gặp qua 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia.
- Tàn Bào ấy tuổi lớn không?
Tả Đăng Phong hỏi, nhìn qua đám ăn mày kia, có lão khất cái đã hơn 60 tuổi, mang theo một con mèo hoa, mà con mèo kia rõ ràng là bị bắt, nó cứ ô oa như thể chẳng muốn đi cùng.
- Ai mà biết
Lão đầu thuận miệng trả lời.
- Tàn Bào giết lính NB, những người giả mạo này không sợ bị lính NB bắt đi sao?
Tả Đăng Phong gượng cười.
- Lính NB thấy mấy tên này còn trốn không kịp nữa kìa.
Lão đầu nói xong chẳng hề nhìn xem phản ứng của Tả Đăng Phong, hắn cứ nghĩ Tả Đăng Phong là thành viên ngụy trang của quân đội.
Tả Đăng Phong cũng lười nói với Lão đầu kia, chỉ biết cắm cúi ăn cơm, cơm xong thì bắt đầu đi dạo quanh thành, Lão đầu này tuy nói chuuyện có chút cường điệu, nhưng quả thật mấy tên lính NB đi tuần tra thấy mấy ăn mày mang theo mèo đều nghiêng ngừoi cho qua, làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày.
Cảm giác bị giả mạo làm Tả Đăng Phong muốn nổi sát cơ, nhưng mà hắn chẳng muốn ra tay với mấy tên ăn mày, hắn chỉ muốn ra tay với mấy tên phôi đản, dám làm xấu thanh danh của hắn, tuy hắn mặt cái áo đạo bào cũ nát, nhưng hắn không bao giờ làm ăn mày cũng như uy hiếp người dân để bắt bố thí.
Đối với những người này Tả Đăng Phong vừa thống hận vừa thương hại, thôi kệ bà chúng nó, thích giả mạo cứ giả mạo.
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh rồi tìm đến một đội tuần tra NB, rồi đem toàn bộ giết hết. Huyền Âm chân khí đã trở thành chiêu bài của hắn, vì mỗi lần giết hết hắn dùng nó để đóng băng thi thể.
Chế độ đồ sát đã bật, Tả Đăng Phong mang theo 13 đi tới phố nào có quân NB thì giết hết, chỉ trong chốc mắt quân NB ở Thanh Đảo đã biết Tàn Bào đã đến đây.
Trên thực tế, thì lính cũng không sợ Tả Đăng Phong, bởi vì biết mục tiêu của hắn chính là đại tá Đăng Khi, mà nay Tả Đăng Phong dã tìm đến của để khi dễ người, tất nhiên sẽ không đóng cửa không ra, quân NB ở Thanh Đảo đóng quân rất nhiều, tiếng báo động vang lên, toàn thành giới nghiêm, tất cả đều giết hết đám ăn mày mang theo mèo.
Đám giả mạo giờ bị dính hậu quả, nhưng mà có hối hận thì cũng muộn, bị đám lính NB giết chết ở các ngã tư, lần này đám giả mạo bị gặp quả đắng rồi, đến những người bình thường ăn mặt không chỉnh tề, cũng khó khăn khi trốn vận rủi. rả Đăng Phong ở trên cao nhìn thấy cảnh này, hắn sở dĩ giết đám quỷ đó không phải là để trả thù đám giả mạo , mà là hành động cá nhân, nhưng mà những người này chết không phải là do lỗi của hắn.
Toàn thành giới nghiêm, đối với Tả Đăng Phong mà nói không tạo thành uy hiếp, hắn muốn đi thì đi, không ai cản được hắn. Bởi vì giết người phấn khích, Tả Đăng Phong liền dùng võ nghệ cao cường, đi qua mộ tòa thành, gặp được một tiểu đổi địch thì ra tay giết, giống như mèo vờn chuột.
Quân NB xâm lược, người TQ lại trở thành ngụy quân, những người này có nô tính rất lớn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp mạnh là giết không lưu tình.
Đắm mình trong trụy lạc không chỉ có dân chúng, mà còn đệ tử Phật môn, đạo nhân Đạo gia, người tập võ, và những tên tình nguyện bán mạng cho lính NB. Tả Đăng Phong đi qua một cái ngã tư thì thấy xa xa có bóng người đang đang xẹt qua những căn nhà, tự hỏi không biết cao thủ bị bọn lính NB mua chuộc hay không. Thanh Đảo và Tế Nam là hai thành phố có quân Nhật đóng nhiều nhất, cho nên đương nhiên có những nhân vật trong võ lâm hay người của Phật, Đạo xuất hiện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- 13, đi!
Tả Đăng Phong huýt sáo, 13 nghe vậy liền nhảy lên vai của Tả Đăng Phong, rồi theo hắn lướt qua các mái nhà.
Tả Đăng Phong rất nhanh đã ra khỏi thành khi, đòng thời Tả Đăng Phong luôn chú ý Kim Châm ở trong rừng cây, kim châm cũng không hề rời đi, mà chấp hai tay sau lưng, chờ Tả Đăng Phong đến.
Khoảng cách càng gần, Tả Đăng Phong có thể chứng kiến vẻ mặt của Kim Châm, đó là một lại ngạo khí xen lẫn tức giận, Tả Đăng Phong phá được trận pháp của hắn, điều này khiến cho Kim Châm rất bất mãn.
Lúc này Tả Đăng Phong cũng rất tức giận, Kim Châm rõ ràng có ý làm khó hắn, nếu hắn không thể thoát ra thì sao, chắc chắn sẽ bị chết trong súng của lính NB.
Khoảng cách hai mươi dặm không xa, Tả Đăng Phong rất nhanh đã tới. Kim Châm chờ Tả Đăng Phong đáp xuống, chậm rãi xoay người, nhíu may đánh giá hắn.
Cả hai người nhìn nhau, không nói gì, vẻ mặt cũng không có gì là thiện ý, 13 cảm thấy không khí dị thường, từ trên vai Tả Đăng Phong nhảy xuống.
Kim Châm tuy chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng hắn thành danh đã lâu, tâm tính trầm ổn, kinh nghiệm có đủ, tạo cho Tả Đăng Phong một áp lực tinh thần khá lớn.
Khác với sự trầm ổn của Kim Châm, Tả Đăng Phong hiện ra vẻ cương quyết cùng sát khí, hắn tuy là mạt học hậu tiến, nhưng mà đối với linh khí cùng tu vì thì bản thân lại tỏ ra vô cùng tự tin.
Một năm hắn trải qua bằng người khác tĩnh tu hơn ba mươi năm, thời gian đã không là vấn đề. Căn bản là phải trải qua nhiều mới là mấu chốt! Tu vi hiện tại của hắn có ba thành từ vận khí, còn bảy thành đều là từ trong hung hiểm mà có, không có sự chỉ dạy, không có hoàn cảnh tu đạo yên ổn, thậm chỉ pháp môn tu hành đều sai cả, chơ tới bây giờ chỉ có thể ỷ lại Huyền Âm thủ để trung hòa Âm Dương, tát cả điều này làm cho tính tình Tả Đăng Phong thêm cực đoan, hành động của Kim Châm làm cho hắn căm tức, Tả Đăng Phong chỉ muốn giết hắn.
Tả Đăng Phong tóc dài che mặt, Kim Châm không thể thấy được bộ dạng của hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát khí của Tả Đăng Phong, đó là trực giác của cao thủ, dựa vào trực giác có thể xác định được thực lực và ý đồ của đối phương. Trong khoảng đó thời gian đó, Kim Châm chỉ đem chân phải lùi về nửa bước, ngoài ra không làm gì cả.
Tả Đăng Phong nở nụ cười âm trầm, hành động của Kim Châm đều bị hắn nhìn thấy cả, cái rút chân này của Kim Châm chính là một thế thủ, nói cách khác Kim Châm cảm nhận được nguy hiểm nên không thể khinh thường. Điều này làm Tả Đăng Phong rất vui vẻ.
- Là ngươi?!
Kim Châm nghe được tiếng cười của Tả Đăng Phong thì nhíu mày,
- Ngươi còn nhớ ta?
Tả Đăng Phong trong lúc nói chuyện cũng không thả lỏng cảnh giác. Linh khí vẫn vận hành trong mười hai kinh mạch, tùy thời tiến công, tùy thời phòng thủ.
- Ta đã gặp qua ngươi ở Thánh Kinh Sơn Toàn Chân phái.
Kim Châm khẳng định. Hắn chỉ dựa vào tiếng cười mà có thể xác định người, chứng tỏ trí nhớ rất siêu cường.
- Tại sao ngươi lại hại ta?
Tả Đăng Phong nói.
- Lúc nãy ta bày ra Bát Quái Địn Dương trận của Mao Sơn phái, nếu như muốn hại ngươi thì cũng khong đem mặt trận cách chỗ mái nhà 3 trượng rồi,
Kim Châm nhíu mày cười.
Mặc dù Tả Đăng Phong không biết gì về pháp thuật của Mao Sơn nhưng mà lời Kim Châm nói cũng có thể hiểu được. Đại khái có thể lý giải, lúc nãy nữ thi kia để đồng tiền vào bị trí Bát Quái trong trận, mà theo vị trí của Kim Châm thì mặt trận có khả năng là một đồng tiền cuối cùng đó.
- Cho dù lực uy hiếp tăng lên ba thành, ta cũng có thể phá trận đi ra.
Tả Đăng Phong hừ lạnh
Kim Châm nghe vậy nhíu mày nhìn Tả Đăng Phong một cái, lắc đầu cười khẽ, không nói gì. Hắn sở dĩ thế có hai nguyên nhân, một là hắn lớn hơn Tả Đăng Phong, tính tình trâm ổn hơn. Hai là hắn thừa nhận lời Tả Đăng Phong nói.
- Sao ngươi lại vây khốn ta?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Nếu ta nói là nhất thời ngứa nghề, ngươi có tin không?
Kim Châm cười nói.
- Thật à?
Tả Đăng Phong nhíu mày, Kim Châm chỉ có ý tứ muốn cùng mình tỷ thí thôi sao.
- Ngươi nghĩ ta mà đi bán mạng làm cho đám lính NB sao?
Kim Châm thu lại nụ cười
Tả Đăng Phong nghe vậy, ngẩng đàu nhìn Kim Châm một cái, lắc đầu, ngày ấy tại Thánh Kinh sơn Kim Châm cùng với Ngân Quan thương nghị kháng N, cuộc khi cuộc thảm sát ở Nam Kinh xảy ra thì hắn cùng với Ngân Quan cũng tiến đến cứu vớt chúng sinh, cho nên Kim Châm tuyệt sẽ không bán mạng cho người N, vậy thì lời hắn nói ngứa nghề là thật.
- Ba ngày không gặp, người đã khác xưa.
Kim Châm thấy vẻ mặt của Tả Đăng Phong đã không còn địch ý, liền tán đi Linh khí.
- Chê cười.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, lời của Kim Châm Tả Đăng Phong hiẻu nhưng mà sẽ không trực tiếp thừa nhận.
- Không đến 1 năm mà đã tụ khí trùng quan, Luyện khí của võ học hay phật môn đều không thể làm được, pháp thuật đạo môn tuy khá, nhưng mà không thể nhanh chóng làm được điều đó.
Vẻ mặt Kim Châm tỏ ra nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
- Ta tu luyện một loại Đạo thuật của Xiển giáo đã thất truyền.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một hồi rồi mở miệng. Kim Châm nếu đã kháng N thì không cần phải che dấu làm gì, mà hắn thì là người có những tin tức rất chính xác, đó là điều Tả Đăng Phong rất cần bây giờ.
Kim Châm nghe vậy gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lộ vẻ nghi hoặc.
- Điều ta nói đều là thật
Tả Đăng Phong bổ sung một câu.
- Đạo thuật của Xiển Giáo tuy đã thất truyền, nhưng mà vẫn còn nhiều đặc điểm được ghi trên điển tịch của Đạo gia, tổ sư của Xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn tu chân, vốn chỉ làm bộ Tố Vốn Cầu Nguyên, những đặc điểm của bộ này chỉ là phương pháp tu luyện linh khí, nhưng không hề có chiêu thức nào, người vừa rồi dùng lăng không bay vút, điểm này là đặc điểm của Xiển Giáo.
Kim Châm ngừng lại một chút rồi nói:
- Với lại Đạo thuật của Xiển Giáo nổi tiéng với việc tu luyện trầm ổn, không có việc tiến bộ thần tốc như vậy.
- Pháp nhãn Đỗ chân nhân thực sự là như đuốc, không dám giấu diếm, phương Luyện khí của ta là Xiển giáo, phương pháp Tụ khí của là Tiệt giáo.
Tả Đăng Phong thực sự bội phục học thức uyên bác của Kim Châm.
- Ha ha ha, thì ra là tiểu huynh đệ thân kiêm hai đạo pháp của hai giáo lớn, có thể đươc một thân tu vi như vậy thật không tưởng, nếu mà cậu tu hành đạo gia chính thống, thì chắc người hổ thẹn phải là tôi đây.
Ki, Châm cực kỳ cao hứng khi biết Tả Đăng Phong tu cùng một lúc hai lại đạo pháp ở phương pháp tu hành cao thâm, chứ không phải vì Tả Đăng Phong có tư chất cao hơn.
- Đỗ chân nhân tính tình không thể nào chê được ,ta với ngài kết làm bằng hữu đi.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói. Tuy là hồi nãy Kim Châm chó bày trận vây hắn, nhưng đó là lòng tranh cường háo thắng, căn bệnh chung của những người tu đạo, chứ thật ra không có ác ý.
- Ta cũng có suy nghĩ này.
Kim Châm mỉm cười gật đầu.
- Đi, tôi mờ Đỗ chân nhân uống rượu.
Kim Châm con người này này tràn ngập ngạo khí và sự thẳng thắn, hắn rất hợp với Tả Đăng Phong cho nên Tả Đăng Phong liền vẫy tay để 13 nhảy xuống.
- Tiểu huynh đệ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Đạo hiệu là gì?
Kim Châm liếc mắt nhìn 13 , cau mày, rõ ràng là nhìn ra 13 có điểm bất phàm.
- Hai mươi sáu, tôi không phải đạo sĩ gì, Tôi gọi là Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thành thật trả lời.
- Tôi lớn hơn cậu 10 tuổi, tu tại gia nên giữ tính danh, song tự Thu Đình.
Kim Châm đưa tay phải ra tạo hành quyền.
Tả Đăng Phong thấy thế trong lòng mừng rõ, vội vàng nâng cánh tay đối quyền, Hòa thượng chào đắp tay ở ngực, đạo sĩ chào một tay chấp tay, quân nhân chào nhau bằng một hỗ kích hữu quyền. Đạo sĩ của Mao Sơn không phải kiêng ăn mặn, đây là Kim Châm dùng lễ nghĩa giang hồ để chiều theo hắn.
- Đỗ chân nhân, tôi vẫn còn một điều muốn thỉnh giáo.
Tả Đăng Phong thu quyền mở miệng.
- Chưa mời rượu, đã muốn hỏi rồi sao?
Kim Châm đùa.
- Mời!
Tả Đăng Phong mời khách.
- Lưu Hương lâu ở thành Bắc.
Kim Châm đi trước, Tả Đăng Phong theo sau.
Khinh công của Kim Châm vô cùng tiêu sái, mỗi một lần hạ xuống mượn lực đều rất tùy ý, thân hình phiêu dật, nếu như Kim Châm du vân dã hạc, thì Tả Đăng Phonh chính là một con sói cô độc đang săn mồi, tuy rằng không đẹp, nhưng tốc độ cực nhanh.
Trong thành đang là giờ giới nghiêm, trên đường lúc này đầy lính NB cùng ngụy quân, nhưng mà Kim Châm và Tả Đăng Phong chẳng xem ra gì, Lưu Hương lâu là một tửu lâu sa hoa, làm bằng gỗ, chia làm ba tầng. Lúc này tiệm đã đóng cửa, khi chưởng quán mở cửa ra thấy một đạo sĩ và một tên mèo ăn mày thì sợ hãi, như đang thấy một quả bom.
Nếu bom đến đây, thì chỉ có thể hầu hạ để nó đừng nổ mạnh, cho nên rượu ngon cũng mang đến hai vò, Tả Đăng Phong tùy tay mén hai nén vàng cho chưởng quỷ, Hán làm vậy không phải là khoe của, mà trên bàn bày rất nhiều sơn hào hải vị, có nhiều thứ Tả Đăng Phong chưa từng thấy qua, Ngoài ra cho tiền để chưởng quầy đừng đi tố cáo bọn lính khi 2 người đang uống rượu.
Tả Đăng Phong rất hân hạnh khi biết Kim Châm, Kim Châm chẳng những pháp thuật cao thâm, còn hiểu rõ võ thuật của các phái, tin tức linh thông, lại cao ngạo, quang minh lỗi lạc.
Kim Châm cũng rất hân hạnh được biết Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong tuy là người mới, nhưng tu vi lại cực kì khủng bố, điều này cũng có lợi cho đệ tử Mao Sơn phái của hắn khi hành tẩu giang hồ
Tửu lượng của 2 người rất tốt, anh mời tôi, tôi mời anh. Trong lòng Tả Đăng Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng mà cuối cùng hắn hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Đỗ chân nhân, ngày đó ngài ở Thánh Kinh sơn Toàn Chân phái sao lại tặng đồng tiền kia cho tôi….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Đồng tiền chính là pháp khí mà phái Mao Sơn chúng tôi hay dùng nhất, ngày đó có một nữ quỷ đi theo bên người cậu, ý định của tôi là dùng đồng tiền đánh tan nó nhưng thật không ngờ người luôn có thủ đoạn độc ác vô tình như Ngọc Phật lại nổi lòng từ bi, vào lúc quan trọng đã dùng kim đậu thay thế cho đồng tiền kia.
Kim Châm thuận miệng đáp.
Tả Đăng Phong nghe xong cực kỳ bất ngờ, nữ quỷ trong lời nói của Kim Châm rất có thể chính là hồn phách của Vu Tâm Ngữ.
- Đỗ chân nhân, nữ quỷ kia có hình dáng như thế nào?
Tả Đăng Phong liền vội vàng hỏi.
- Nữ quỷ kia mới chết không lâu, cũng không hề có oán khí gì, tôi chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại chứ không thể nhìn rõ được hình dáng của nó. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nữ quỷ kia không hề có ác ý với cậu.
Kim Châm nhấc vò rượu lên uống một ngụm,
- Ngọc chân nhân chắc đã thấy rõ hình dạng của nó, chứ nếu không nàng đã không ngăn cản tôi đánh tan nó.
- Nàng đương nhiên sẽ không có ác ý với tôi !
Tả Đăng Phong kìm nén đau thương, chậm rãi lắc đầu nói. Lúc này đây trong tìm hắn tràn ngập cảm giác cảm động, thật không thể ngờ sau khi Vu Tâm Ngữ chết đi còn nhớ đến hắn, luôn luôn theo sát không hề rời đi. Ngoại trừ cảm động ra thì Tả Đăng Phong còn cảm giác được một ít an ủi, linh hồn của Vu Tâm Ngữ chắc chắn đều nhìn thấy hết mọi chuyện từ lúc chính tay hắn chôn cất nàng, cho đến những chuyện xảy ra sau này, nàng đã thấy được cảm giác bi thương và cũng nhìn thấy được sự dũng cảm của hắn.
- Mặc dù nó đối với cậu không có ác ý, nhưng con người là thuần dương mà quỷ hồn thì thuần âm, quỷ hồnn nếu cứ đi theo bên cạnh người sống thì sẽ làm cho người đó hao tổn Dương khí. Vậy nên ta mới tặng đồng tiền kia cho cậu.
Kim Châm thả bầu rượu xuống, bắt đầu dùng đũa. Kim Châm rất cao ngạo nhưng sự cao ngạo này chỉ thể hiện với người thường, còn trước mặt bạn bè thực lực tương đương, thì hắn nói chuyện cũng khá nhiều.
- Từ sau khi tôi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh thì cũng có thể cảm nhận được tồn tại của linh hồn, nhưng tại sao tôi lại không cảm giác được nó ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Cái mà cậu gọi là Chí Tôn Chi Cảnh có phải giống với Nan của Phật Môn nói, hay giống với Độ Kiếp của Đạo Môn ?
Kim Châm nhíu mày hỏi lại.
- Không rõ nữa !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Hễ là người tu đạo hoặc dị loại muốn tiền vào cảnh giới như chúng ta bây giờ đều phải chịu lôi kiếp, sau ba lần lôi kiếp, thì mười không còn được một.
Kim Châm biết nhiều hơn so với Tả Đăng Phong .
- Đúng rồi, tôi cũng đã trải qua ải này !
Tả Đăng Phong liền hiểu.
- Độ Kiếp Thiên Lôi được chia làm ba đạo, cậu đã nhận mấy đạo ?
Kim Châm tò mò hỏi.
- Một đạo !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Tôi cũng là một đạo, còn lại hai đạo sau đều do tổ sư bá đón nhận giúp tôi.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Tôi nhận chính là đạo thứ b !
Tả Đăng Phong liền lên tiếng bổ sung, dựa theo lời của Kim Châm thì hắn nhận chính là đạo Thiên Lôi thứ nhất.
- Như vậy thì tu vi linh khí của cậu vững chắc hơn vài phần so với tôi, ba đạo thiên lôi, một đạo so với đạo trước càng mạnh hơn, mỗi lần nhận lấy một đạo thì linh khí trong cơ thể càng vững chắc thêm. Hầu như chưa từng có ai nhận cả ba đạo mà còn sống cả.
Kim Châm liền giải thích cho Tả Đăng Phong.
- Nhưng vì sao lúc này tôi lại không cảm giác được khí tức của đạo linh hồn đi theo bên cạnh chứ ?
Tả Đăng Phong liền nhắc lại đề tài cũ.
- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự là không hiểu chút gì rồi, người sau khi chết lúc đó hồn phách âm khí nặng nhất, càng về sau thì càng suy yếu, nếu như không có oán khí thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hồn phách sẽ tự động tiêu tán.
Kim Châm đành nhắc nhở những kiến thức cơ bản cho Tả Đăng Phong.
- Hả !
Tả Đăng Phong nghe xong giật mình đứng dậy, theo như Kim Châm vừa nói thì chẳng phải hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã tiêu tán rồi ?
- Nữ quỷ đó là cái gì của cậu ?
Kim Châm thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong cực kỳ lo sợ, liền nhíu mày hỏi.
- Vong thê ! ( vợ đã chết- thấy để vong thê nghe hay hơn )
Tả Đăng Phong biết mình thất lễ, liền vội vàng ngồi xuống.
- Huynh đệ xin nén bi thương !
Kim Châm liền vỗ vỗ bả vai Tả Đăng Phong.
- Đỗ chân nhân, ý của anh có phải là hồn phách của vợ tôi đã tiêu tán mất rồi không?
Tả Đăng Phong liền mở to mắt chăm chú nhìn Kim Châm, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là bắt quỷ, mà Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, lời của hắn chắc chắn là đáng tin.
Kim Châm nghe xong cũng không lập tức trả lời, mà ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu.
- Hồn phách bình thường sau bốn mươi chín ngày nhất định sẽ tiêu tán, có một ít hồn phách còn vương vấn thì sẽ dựa theo sự vương vấn ấy mà nán lại dương gian một thời gian rất lâu. Bây giờ cậu đã Độ Kiếp thành công cho nên âm vật không còn dám đến gần, có lẽ linh hồn của vợ cậu chưa tiêu tán mà chỉ là không dám đi theo cậu nữa thôi.
Kim Châm liền nâng vòng rượu lên uống một ngụm.
- Nếu không dám đi theo tôi thì sẽ đi đâu chứ ?
Tả Đăng Phong đã không còn chút tâm tư nào để uống rượu.
- Tôi cũng không rõ lắm.
Kim Châm nhìn tiểu nhị khẽ vẫy tay, ý bảo đối phương dâng trà lên.
Kim Châm bảo tiểu nhị dâng trà có thể có hai ý, thứ nhất chính là khát nước muốn uống, hai là tiệc đã tan thì cần dùng trà súc miệng. Việc này khiến Tả Đăng Phong rất lo lắng, trước đó một mực truy hỏi Kim Châm, điều này thật giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, đã quá thất lễ rồi.
Lúc này Tả Đăng Phong chợt nhớ lại lời mà Ngọc Phật nói khi gặp hắn ở Đông Bắc “ Lúc trước ta đã nhìn nhầm ngươi rồi, vậy mà tưởng ngươi là người một lòng chung thủy” Lúc này nghĩ lại thì có lẽ nàng đã phát hiện được nữ quỷ đã không còn đi theo hắn, mà lúc đó đã qua bốn mươi chín ngày rồi, Ngọc Phật cũng thuộc dạng cao nhân, lời nói của nàng cũng có thể dùng để làm bằng chứng, kết hợp với lời của Kim Châm vậy thì linh hồn còn vương vấn thật sự có thể ở lại dương thế thời gian rất lâu. Đến đây thì trong lòng Tả Đăng Phong lại có hi vọng, mặc dù không thể nhìn thấy hồn phách của Vu Tâm Ngữ, nhưng cũng không thể khẳng định linh hồn của nàng nhất định đã tiêu tán.
- Tiểu nhị, mang lên vài món đồ ăn đi !
Tả Đăng Phong liền nhìn tiểu nhị nói, thực ra thì đồ ăn trên bàn còn rất nhiều, Tả Đăng Phong làm như thế này chỉ là muốn bày tỏ với Kim Châm rằng hắn không muốn tan tiệc.
Kim Châm thấy vậy cũng không ngăn cản, điều này khiến Tả Đăng Phong hơi an lòng, sau khi nước trà đưa lên thì Kim Châm đứng lên châm trà cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phòng vội vàng cám ơn. Kim Châm chính là chưởng giáo phái Mao Sơn, tu vị lại sàn sàn với Tả Đăng Phong, nếu không phải là nhìn hắn thuận mắt thì chắc chắn không cùng hắn uống rượu tán gẫu rồi.
Sức ăn của Kim Châm rất ít, các loại thức ăn chỉ dùng mỗi thứ một chút nhưng rượu thì lại không ít. Một vò Bạch Cửu chính là hai cân, vậy mà rất nhanh đã xong một vò. Còn Tả Đăng Phong thì ăn khá nhiều, hắn sống khổ đã quen cho nên rất ít được ăn những món ngon như thế này, ngoài ta thì vì thời gian sống lưu lạc đã tạo thành thói quen cho hắn, mỗi khi gặp thức ăn sẽ ăn rất nhiều, bởi vì hắn còn không biết bữa tiếp theo của mình sẽ vào lúc nào.
Sau đó cả hai người đều thoải mái nói truyện trên trời dưới đất, mặc dù tính cách Tả Đăng Phong hơi cực đoan nhưng hắn không hề cuồng vọng, tự cao tự đại, hắn biết mặc dù tu vi linh khí của mình ngang bằng với ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì kém hơn rất nhiều, cho nên hắn rất khiêm tốn học hỏi Kim Châm. Kim Châm thấy mặc dù tu vị của Tả Đăng Phong rất cao nhưng lại rất khiêm tốn, cho nên ấn tượng với hắn rất tốt.
- Đỗ chân nhân, anh chính là người đứng đầu trong ngũ đại Huyền Môn Thái Đầu, không biết bốn vị kia lai lịch như thế nào, là bạn hay là địch với anh?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Cái gọi là Huyền Môn Thái Đầu chỉ là do người nhàn rỗi trong giang hồ bàn tán thôi, không thể coi là thật được. Thực tế trên đời có rất nhiều cao nhân đều ở ẩn không xuất thế, mà năm người chúng ta thì thường xuyên xuất hiện cho nên mới được thế nhân nhận biết thôi.
- Ngoài ra thì đem tôi xếp thứ nhất cũng không phải vì pháp lực của tôi mạnh nhất, mà là do tôi chính là chưởng giáo Mao Sơn, luôn lấy Kim Châm thi pháp, thật thẹn khi được xếp đầu. Còn bốn vị kia chắc cậu cũng đã nghe nói, Ngân Quan Vương chân nhân chính là chưởng giáo phái Toàn Chân, tên khai sinh là Vương Quốc Tĩnh, tu đạo từ trẻ, tu luyện chính là Thiên Cương Chính Khí bình thường nhất của phái Toàn Chân, nhưng dù là công phu thông thường nhưng luyện đến cực hạn thì uy lực cũng cực kỳ khủng bố, mọi người đều cho rằng võ học không bằng đạo pháp cùng với thần thông phép thuật, người học võ cũng rất khó vượt qua Thiên Kiếp, nhưng Vương chân nhân lại làm được, hơn nữa sử dụng chính là võ học bình thường.
Mặc kệ là ai đi nữa thì khi uống nhiều rượu cũng nói nhiều hơn, Kim Châm cũng vậy.
- Võ học của Vương chân nhân có chỗ nào tinh diệu ?
Tả Đăng Phong nhân lúc Kim Châm đang uống trà liền hỏi.
- Cậu có thể phóng xuất linh khí ra ngoài xa bao nhiêu ?
Kim Châm không trực tiếp trả lời Tả Đăng Phong, mà hỏi ngược lại hắn.
- Năm trượng !
Tả Đăng Phong thành thật đáp.
- Năm trượng cũng đã khá xa rồi, ta chỉ có thể phóng ra ngoài ba trượng, mà Vương chân nhân thì lại có thể đạt đến chín trượng !
Kim Châm cấp cho Tả Đăng Phong ánh mắt khen ngợi, cũng nhân lúc đó trả lời vấn đề của hắn. Phạm vi tấn công bằng linh khí của Ngân Quan xa hơn bọn hắn nhiều, lúc đó thì khi lâm trận đối địch đã chiếm được lợi thế, người khác chưa thể chạm đến hắn thì hắn đã có thể tấn công được họ.
- Hạc Phi Long Du, thật sự chuyên công.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Lời này cũng không sai.
Kim Châm cũng tỏ vẻ đồng ý với Tả Đăng Phong, phái Mao Sơn am hiểu nhất chính là trận pháp và hàng yêu bắt quỷ, ở phương diện tu luyện linh khí tất nhiên có chỗ thiếu sót.
- Người bên ngoài đồn rằng Đồng Giáp chính là phần tử cặn bã của Phật Môn, không biết có phải không ?
Tả Đăng Phong liền hỏi tiếp.
- Lời đồn là thật, người này chính là tăng nhân Mật Tông, tên gọi rất dài chính tôi cũng không nhớ rõ, hắn chính là tay sai của Mông Giang Đức Vương, người cao hơn hai thước, nặng hơn ba trăm cân, giống như một con gấu đen vậy. Dị thuật Mật Tông cùng tu nội ngoại, tu luyện công phu không sợ đạo thương, đại thủ ấn lại cực kỳ mạnh mẽ. Ngoại trừ Ngân Quan ra thì không có ai dám trực tiếp đỡ đòn của hắn. Lúc trước ta từng gặp hắn ở thành Nam Kinh, cuối cùng phải nhờ vào trận pháp vây khốn mới có thể thoát khỏi hắn.
Vẻ mặt Kim Châm nghiêm trọng nói.
- Người này nặng như vậy thì chắc chắn khó mà sử dụng phép khinh thân được.( bay)
Tả Đăng Phong thuận miệng đoán.
- Cũng không phải rất kém, lần sau nếu như cậu có gặp phải hắn thì nên cẩn thận một chút. Chẳng qua hắn có một cái đặc điểm, đó chính là buổi tối sẽ không ra ngoài.
Kim Châm liền nhắc nhở.
- Vì sao vậy ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Dị thuật Mật Tông có pháp môn âm dương song tu, Đồng Giáp lại háo sắc !
Kim Châm khinh thường nói.
- Tu vị và nhân phẩm của Thiết Hài và Ngọc Phật thì như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Thiết Hài pháp danh là Minh Tịnh, nửa đời mới xuất gia, tục danh cũng họ Vương, tên chữ có một chữ là Tự, quê gốc ở An Huy, theo lời kể lại thì vì đào hôn ( bỏ trốn khỏi đám cưới ) mới gia nhập Thiếu Lâm tự, ngộ tính cực cao, vừa vào Thiếu Lâm tự đã được Phương Trượng coi trọng, sau ba năm khảo sát đã đem Tẩy Tủy Kinh truyền cho hắn. Hắn cũng không khiến Phương Trượng phải thất vọng, đã đem Tẩy Tủy Kinh luyện đến tầng cao nhất, tầng thứ chín. Thời Dân Quốc mười bảy, Thạch Hữu Tam muốn dùng lửa đốt Thiếu Lâm tự, hắn xả thân bảo vệ đại tự, đại khai sát giới, khiến cho hơn hai trăm người tiên phong của Thạch Hữu Tam ngã xuống, bản thân cũng bị thương hơn mười chỗ . Nhưng đáng tiếc là cuối cùng hắn cũng không ngăn cản được đại kiếp nạn, Thiếu Lâm tự vẫn bị đốt, đáng giận nhất chính là sau khi hắn được cứu sống cũng không hề được khen thưởng và tôn trọng, ngược lại là bị phương trượng mới của Thiếu Lâm Tự, lấy lý do hắn sát nghiệp quá nặng, phạt hắn diện bích mười năm. Trong long Minh Tịnh cực kỳ oan khuất nhưng vẫn đi ra sau núi diện bích mười năm, sau khi diện bích năm năm thì do kìm nén quá nặng đã hóa Cuồng, thần kinh bất ổn mà rời khỏi Thiếu Lâm tự lưu lạc khắp nơi. Nhưng mặc dù thần kinh không ổn nhưng bản tính lại rất nhân hậu, không hề ăn trộm hay làm điều gì ác.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Hắn dường như cũng có ăn trộm, lúc trước ở Đông Bắc tôi có gặp được hắn, khi đó hình như hắn đã trộm đi Hầu Tử của Ngọc Phật.
Tả Đăng Phong cười nói. Lúc này hắn mới hiểu vì sao lần trước đi Thiếu Lâm tự ăn trộm lại phát hiện kinh thư có dấu hiệu từng bị đốt, thì ra là mười năm trước Thiếu Lâm tự đã gặp đại nạn.
- Chuyện này tôi biết, thật ra thứ hắn trộm của Ngọc Phật chính là Cửu Dương Hầu, Ngọc Phật đã đuổi theo hắn hơn một tháng nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát, quá tức giận mà Ngọc Phật đã lên Thiếu Lâm tự bắt Phương Trượng phải giao người ra, nhưng Minh Tịnh nhiều năm chưa từng trở về chùa thì làm sao Phương Trượng có thể giao ra được đây, tôi đoán chắc lúc này Thôi Kim Ngọc vẫn còn đang chặn cửa Thiếu Lâm tự rồi.
Kim Châm cười nói.
- Vì sao hắn lại trộm Hầu Tử của Ngọc chân nhân ?
Tả Đăng Phong bây giờ mới biết tên thật của Ngọc Phật là Thôi Kim Ngọc.
- Thần kinh không ổn định thì làm gì có lý do chứ, chắc là hắn cảm giác Cưu Dương Hầu thú vị cho nên mới trộm đi chơi vài ngày, chẳng qua lần này hắn đã gây nên đại họa rồi. Con Cửu Dương Hầu đó chính là thứ mà Ngọc Phật cực kỳ yêu quý, năm xưa từng cứu tính mạng của nàng, Ngọc Phật nổi tiếng là thủ đoạn vô tình độc ác, nếu thật sự Minh Tịnh không chịu trả Cửu Dương Hầu lại cho nàng, rất có thể Ngọc Phật sẽ ra tay với đám tăng nhân Thiếu Lâm tự.
Kim Châm lắc đầu cười khổ.
- Vì sao con khỉ kia của Ngọc Phật lại gọi là Cửu Dương Hầu ?
Tả Đăng Phong cân nhắc một lát, mặc dù biết vẫn cố hỏi.
- Chuyện này nói ra rất dài, muốn biết rõ thì phải nhắc đến ba ngàn năm trước, vào thời Thương Chu....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện