[Dịch] Tàn Bào

Chương 5 : Đạo thuật kỳ lạ

Người đăng: 

.
- Ha ha, lại đây, xem tôi mang cái gì cho cô này? Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ rồi vẫy vẫy tay. Vu Tâm Ngữ nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong rồi nhìn về phía chân núi, nàng sợ Tả Đăng Phong sẽ dẫn người khác rở về. - Cô xem đây là cái gì? Tả Đăng Phong buông đồ trong người xuống rồi lấy ra một cái bao giấy, trong đó có 2 cái bánh quẩy. Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì từ từ đi tới, nhìn chằm chằm vào bánh quẩy đó, nhưng nàng vẫn chưa lấy, nàng đang do dự xem thử Tả Đăng Phong có cần gì đó không. - Đưa châu chấu cho tôi, 2 chúng ta đổi. Tả Đăng Phong bất đắc dĩ cười nói. Hắn biết Vu Tâm Ngữ không tùy tiện lấy đồ này nọ nên chỉ có thể giả vờ trao đổi. Vu Tâm Ngữ vừa nghe, lập tức đưa châu chấu cùng xâu cỏ đuôi chó cho Tả Đăng Phong rồi bốc lấy một cái bánh quẩy, sau đó chạy về phía đạo quán, lần thứ hai Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó, hắn bỏ cái bánh quẩy còn lại vào bao giấy, sau đó xách đồ đi vào đạo quán. Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong bắt đầu sửa sang lại mọi thứ ở trong phòng mình, nào là lò sưởi, bếp… Sau khi làm xong mọi chuyện thì sắc trời đã tối, Vu Tâm Ngữ ở trong sân nhóm lửa nấu khoai lang, Tả Đăng Phong liền cầm vài củ khoai lang bỏ vào gạo rồi đem nấu cùng. Vu Tâm Ngữ bị lấy đi khoai lang nên đứng ở cửa Đông sương nhìn Tả Đăng Phong nấu cơm, ánh mắt yên tĩnh, như có suy nghĩ gì. - Bình thường cô và sư phụ mình không dùng cơm sao? Tả Đăng Phong ngồi xổm bên bếp lò, hỏi. Vu Tâm Ngữ nghe vậy từ từ lắc đầu, ý bảo nàng và sư phụ của nàng không có làm cơm. - Vậy bình thường 2 người ăn gì? Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. Vu Tâm Ngữ vẫn lắc đầu, lúc này trời đã tối rồi, nàng không tiếp tục dùng cục đá để viết chữ nữa. Tả Đăng Phong thấy thế liền không hỏi thêm nữa, từ từ bới một chén cơm chín rồi đưa cho Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ nhìn Tả Đăng Phong một cái, cũng không có nhận chén cơm kia, đưa tay ý bảo Tả Đăng Phong đưa 2 củ khoai lang cho nàng. Mấy lần đưa nhưng mà Vu Tâm Ngữ vẫn không lấy, nàng chỉ muốn 2 củ khoai lang kia, đến cuối cùng nàng liền đi vào phòng, ngay cả khoai lang cũng không cần. Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong đành phải đuổi theo đem 2 củ khoai lang đưa cho nàng. Vu Tâm Ngữ cầm khoai lang trở lại Tây sương, cũng không đi ra. Một đêm nay Tả Đăng Phong ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong đẩy cửa đi ra ngoài thì bị cảnh tưởng bên ngoài phòng làm cho sợ ngây người. Trước mặt hắn, xung quanh Thanh Thủy quan toàn là những cây Tùng. - Vu Tâm Ngữ, đây là cô làm sao? Kinh ngạc một hồi lâu, Tả Đăng Phong rốt cục kịp phản ứng, hướng Tây sương hô. Hô một lúc mà Vũ Tâm Ngữ cũng không có đi ra, có thể nàng không ở trong phòng. Không nghe được Vu Tâm Ngữ đáp lại, Tả Đăng Phong liền đem lực chú ý chuyển dời đến những cây Tùng này, những cây Tùng này nhẹ nhất cũng mấy chục kg, cây to nhất thì nặng gần 100kg kg, sức nặng như vậy một nữ nhân như Vu Tâm Ngữ thì không thể nào bưng được, bất quá trên mặt đất vẫn còn dấu vết, điều này nói lên những cây Tùng này được mang về ở bên ngoài, nơi này trừ hắn ra thì chỉ có Vu Tâm Ngữ, không phải Vu Tâm Ngữ thì có thể là ai? Ôm nghi hoặc đi ra ngoài, Tả Đăng Phong đi ra đạo quán, vừa ra khỏi cửa thì hắn liền hoảng sợ, hắn chỉ thấy Vu Tâm Ngữ đang khiêng một cái lu nước chứa đầy nước đi lên. Chiếc lu kia ngày hôm qua Tả Đăng Phong đã nhìn thấy, nếu có chứa nước trong đó thì nặng ít nhất cũng 150 kg, lúc này Tả Đăng Phong đang đứng ở trên cao nên hắn nhìn thấy trong lu có đầy nước. Thân thể Vu Tâm Ngữ cao không đến 1m6, nặng cũng chỉ 30-40 kg, làm sao nàng có thể khiêng được một thứ nặng gấp 3 lần cơ thể mình, hơn nữa bước đi cũng tỏ ra nhẹ nhàng. May mắn đây là ban ngày, nếu là ban đêm thì Tả Đăng Phong sớm đã bị hù chạy trối chết rồi. Lúc này trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, may mắn là khuya hôm đó hắn không có xông vào đánh Vu Tâm Ngữ. Tả Đăng Phong ngơ ngác đứng ở trước cửa nhìn Vu Tâm Ngữ đến gần, khi Vu Tâm Ngữ đến bên cạnh Tả Đăng Phong thì nàng nhìn hắn một cái, thấy vậy thì Tả Đăng Phong lui lại mấy bước, Vu Tâm Ngữ thấy vậy thì lộ ra vẻ nghi ngờ, xoay người đi vào đạo quán. Tả Đăng Phong cũng đi vào theo. Vu Tâm Ngữ đi đến Đông sương thì thả lu nước xuống, xoay người đi tới Tây sương rồi ngồi xuống. - Tại sao cô có sức lực lớn như vậy? Tả Đăng Phong đi đến bên cạnh Vu Tâm Ngữ hỏi. Vu Tâm Ngữ nghe vậy từ từ lắc đầu, cũng không có nói gì. - Trời sinh sao? Tả Đăng Phong vội vàng truy vấn. Việc làm của Vu Tâm Ngữ đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường, khiến cho Tả Đăng Phong sợ hãi cùng tò mò. Vu Tâm Ngữ vẫn là lắc đầu. - Sư phụ của cô dạy cho sao ? Tả Đăng Phong lại hỏi. Khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là lần này Vu Tâm Ngữ gật đầu. - Đây là võ thuật sao? Vừa thấy nàng gật đầu thì Tả Đăng Phong muốn biết rõ chân tướng sự tình. Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lại lắc đầu. - Vậy là cái gì? Tả Đăng Phong hỏi lại. - Đạo thuật. Vu Tâm Ngữ cầm lấy hòn đá nhỏ rồi viết vài chữ lên mặt đất. Tả Đăng Phong thấy 2 chữ này thì cảm thấy kinh ngạc, lúc hắn học tập ở chỗ Vương lão gia tử thì hắn hắn đã văn hóa, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý, thi từ lịch sử, toán học… mỗi lúc rảnh rỗi thì thậm chí Vương lão gia tử đưa hắn đi đây đi đó để học những thứ của người NB, nhưng mà những thứ này toàn bộ đều là tri thức văn hóa chính thống. Bởi vậy Tả Đăng Phong cũng không không tin đạo thuật gì cùng pháp thuật, ở trong mắt hắn thì cái gọi là Đạo thuật gì đó cũng chỉ là trò bịp, để những tên thần côn dùng để lừa tiền mà thôi. Nhưng mà sự việc trước mắt này lại không thể nào làm cho hắn không tin. - Cô có sức mạnh lớn như thế thì tại sao còn muốn dọa người? Rốt cuộc thì Tả Đăng Phong cũng biết được Vu Tâm Ngữ đã di chuyển những xác chết đó như thế nào. Vu Tâm Ngữ nghe được câu hỏi này của Tả Đăng Phong thì nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng cho đến khi lông mao Tả Đăng Phong dựng cả lên thì nàng mới viết một hàng chữ: - Sư phụ đột nhiên rời đi, đạo thuật không có học hết, mỗi tháng chỉ dùng được trong 3 ngày. - Ồ. Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, vừa rồi Vu Tâm Ngữ nhìn chằm chằm hắn là đang do dự có muốn nói cho hắn biết hay không. Vu Tâm Ngữ dám nói lời này cho hắn thì chứng tỏ nàng đã tin tưởng hắn rồi. - Tôi không thoải mái. Vu Tâm Ngữ lại viết vài chữ rồi đi về Tây sương. Tả Đăng Phong nghi ngờ nhìn theo Vu Tâm Ngữ vào nhà. Ở nhà Tả Đăng Phong có 2 người chị nên khi Vu Tâm Ngữ đứng dậy thì hắn biết vì sao Vu Tâm Ngữ lại không thoải mái rồi. Tả Đăng Phong cũng không có rời đi mà đứng ở đó suy nghĩ, một cây Tùng lớn, một lu nước to thế kia đều là thật, điều này nói lên nàng biết Đạo thuật. Nhưng mà 10 năm trước sư phụ của nàng rời đi nên nàng chỉ học được một ít, hàng tháng thì nàng chỉ có thể sử dụng vài lần. Ngoài ra, đồ vật ở trong 2 gian phòng cùng 2 tấm bồ đoàn ở chính điện kia cũng nói lên chỗ đó trong đạo quán này chỉ có nàng và sư phụ của nàng, nhưng mà năm đó vì cái gì mà sư phụ của nàng ra đi vội vàng, hơn nữa còn cái gì trong đạo quán lại không có phòng bếp, những điều này làm cho Tả Đăng Phong nghi hoặc, không thể nào đoán nổi. Sau một hồi thì Tả Đăng Phong ới lấy lại tinh thần, việc hắn muốn làm còn rất nhiều, quan trọng trước mắt là phải đem chon những bộ hài cốt ở trong chính điện kia, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền cầm lấy một cái xẻng đi vào rừng rồi đào một cái hố sâu, sau đó đi vào đạo quán, lần lượt chuyển dời những bộ hài cốt kia ra. - Tả Đăng Phong, có phải cậu lấy thái đao của tôi không? Ngay tại lúc Tả Đăng Phong vác một bao xương đi ra ngoài thì dưới chân núi truyền tới tiếng quát, Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Bàn Đại Hải đang ở dưới chân núi đi lên. - Sao cậu lại tới đây ? Tả Đăng Phong hỏi, Bàn Đại Hải này lớn hơn Tả Đăng Phong vài tuổi, bởi vì quá mập nên mọi người mới gọi hắn là Đười ươi, hắn là do Tả Đăng Phong giới thiệu vào làm ở phòng bếp trong Sở văn hoa cho nên ngày thường quan hệ của 2 người cũng không tệ. - Hồ Thiến kêu tôi đến xem cậu mọt chút. Bàn Đại Hải bước nhanh tới. - Móa, kêu cậu đến đây xem tôi chết hay chưa chứ gì? Tả Đăng Phong nhịn không được mà hừ lạnh. - Ai nha, mệt quá. Bàn Đại Hải đi đến trước mặt Tả Đăng Phong rồi đặt mông ngồi xuống. - Làm sao cậu tới đây được? Tả Đăng Phong hỏi. - Đi xe đạp của Sở trưởng đến, bánh mỳ này cho cậu. Bàn Đại Hải lấy ổ bánh mỳ trong túi ra đưa cho Tả Đăng Phong. - Cảm ơn Bàn tử, cậu đi nhanh đi, nơi này có ma quái. Tả Đăng Phong cầm lấy ổ bánh mỳ rồi nói. - Ai nha, tôi tới đây cũng chính là vì muốn nói chuyện này cho cậu biết, nghe Sở trưởng nói nơi này không sạch sẽ a. Bàn Đại Hải trờ mình một cái, nhìn vào đạo quán kia, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi. - Trời vừa tối âm phong trận trận, gào khóc thảm thiết, xác chết đầy đường, cậu xem. Tả Đăng Phong nói xong thì đưa bao hài cốt kia cho Bàn Đại Hải. Bàn Đại Hải cầm lấy, đột nhiên một đầu khô lâu hiện ra khiến hắn đem bao hài cốt vứt xuống đất. - Nè, đừng có vì mấy đồng tiền mà để mất mạng. Bàn Đại Hải nhìn chằm chằm vào bao hài cốt kia, mặt không còn chút máu. - Không có tiền thì mẹ tôi ăn gì, còn có 2 người chị nữa, ăn không khí à? Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, chuyện ma quái nơi này là giả, nhưng hắn cần tiền là thật. - Đây cũng không phải là vấn đề a, cái chỗ chết tiệt này tôi nhìn da đầu đều run lên, đến buổi tối cậu không sợ bị hù chết sao? Vẻ mặt Bàn Đại Hải tỏ ra lo lắng. - Cậu trở về nói với Hồ Thiến và Sở trưởng, mau nói đã thấy được tôi, nói tôi còn ở chỗ này thì sẽ phát điên mất. Tả Đăng Phong lấy lui làm tiến. - Được, tôi đi trước đây. Bàn Đại Hải nghe vậy thì liền vội vàng rời đi. - Còn có thái đao này. Tả Đăng Phong cao giọng nói. - Cậu giữ đó mà phòng thân, lần sau tôi sẽ mang cho cậu một khẩu thổ thương (Súng đất). Bàn Đại Hải cũng không quay đầu lại. - Tốt quá, đừng quên nghe. Ngọn núi nhiều thỏ, Tả Đăng Phong lập tức nghĩ tới dùng súng để săn thỏ. - Không được, súng quá quý, tôi nghĩ muốn tìm cho cậu một thanh kiếm gỗ đào a…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang