[Dịch] Tàn Bào
Chương 47 : Âm Dương Ngũ Hành
.
Tả Đăng Phong đứng ở đàng xa nhìn Liễu Điền cùng thôn dân đi xa, hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần, hắn không nghĩ tới lại có kết quả này. Lúc nãy Liễu Điền vì mạng sống mà trả lời mấy vấn đề của hắn, khiến cho Tả Đăng Phong có chút không hạ thủ được, nhưng mà hắn không cam lòng cho nên hắn mới muốn mượn tay của thôn dân giết Liễu Điền, ai ngờ thôn dân lại thả hắn, không, nói chính xác là đưa hắn đi.
- Mày nói bọn họ nghĩ gì?
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười nhìn 13.
“Meo Meo”
13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.
- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đi thôi.
Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu rồi đi về phía Tây.
Trên đường đi, Tả Đăng Phong lại nhớ lại mấy lời nói của Liễu Điền. Ở hắn xem ra rất có thể là Đằng Khi đã đến Đông Bắc nhưng cái này chỉ là có thể, bởi vì Đằng Khi cũng không phải là người của Lục quân bộ, nói cách khác Đằng Khi muốn đi đâu cũng được.
Tả Đăng Phong cảm giác tình huống trước mặt giống như là thợ săn đang đi săn thỏ, không biết thỏ chạy ở đâu, ôm cây đợi thỏ cũng không được mà chạy lung tung để tìm càng không được, đúng là tình cảnh lưỡng nan mà. Ngoài ra, Đằng Khi cũng không phải là quân lính bình thường, nhớ lại cảnh Đằng Khi đá vào 13 thì Tả Đăng Phong suy đoán Đằng Khi là biết võ thuật hoặc là đạo thuật.
Hiện tại Tả Đăng Phong không thể xác định ngày đó ở Thanh Thủy quan Đằng Khi có thi triển toàn bộ năng lực hay không? Nếu như hắn thi triển toàn bộ năng lực thì dễ nói chuyện rồi, tính thực lực của bản thân bây giờ cũng có thể hoàn toàn đánh bại Đằng Khi. Nếu mà ngày đó Đằng Khi che dấu thực lực, vậy Tả Đăng Phong cũng không có nắm chắc rồi, vạn nhất trải qua bao khó khăn mới tìm được hắn, đến cuối cùng lại phát hiện hắn không phải là thỏ mà là lão hổ thì thật là bi ai rồi.
- Phải vậy không, nếu như thế thì hắn cũng đã bắt 13 đi rồi.
Tả Đăng Phong lăc đầu nói nhỏ, ngày đó Đằng Khi cũng không có bắt được 13, điều này nói lên cho dù Đằng Khi có biết pháp thuật hoặc là võ thuật thì cũng rất bình thường.
"Meo meo ~"
13 nghe được Tả Đăng Phong kêu tên mình, quay đầu kêu một tiếng.
- Nghe đám người NB nói chưa, mày không phải là một con mèo vô dụng Bất Âm Bất Dương.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười với 13. Như lời của Liễu Điền thì Đằng Khi đến đây là vì muốn tìm 12 chi động vật ứng với 12 địa chi thời cổ đại. mà 12 địa chi này xuất hiện ở thời nhà Thương cách đây 2800 năm. Mà cái vòng trên cổ của 13 cũng là văn tự thời Thương Chu, nói cách khác là 13 sinh ra vào thời của 12 địa chi kia. 12 địa chi kia rốt cuộc là ai nói ra, hiện tại cũng không ai có thể kiểm chứng được, một điều duy nhất có thể khẳng định là 12 địa chi kia đều dựa vào 12 loại động vật lúc đầu để làm nguyên mẫu ( Mô hình vốn có). Đằng Khi muốn tìm 12 địa chi này, nói chính xác là hắn muốn tìm 12 chi động vật.
Nếu như không có sự tồn tại của 13 thì Tả Đăng Phong sẽ cho rằng hành động của Đằng Khi là vớ vẩn. Nhưng mà 13 đã sống gần 3000 năm, điều này nói lên 12 chi động vật kia cũng có khả năng vẫn còn tồn tại. Trên vai của Ngọc Phất còn có một con khỉ vàng, nó cũng trong số đó, bởi vì nó cũng có một cái vòng cổ như 13, quan trọng hơn là nó còn quen với 13.
Đằng Khi có nói với Liễu Điền “ Lục Âm bất tử, Lục Dương trường sinh”, những lời này cũng không phải là lời nói mê, bởi vì 13 cùng với con khỉ màu vàng kia đều sống hơn 2800 năm, có thể dùng từ bất tử đê hình dung. Giờ phút này tuy rằng Tả Đăng Phong không thể biết được nguyên nhân vì sao chúng nó trường sinh bất tử nhưng mà lại đoán được Đằng Khi muốn tìm những thứ này về là để giúp cho Thiên Hoàng kia trở nên trường sinh bất tử.
Tả Đăng Phong đã đọc qua nhiều sách vở lịch sử khi còn ở Sở Văn Hóa nhưng mà trong 12 chi động vật kia, chi nào thuần âm, chi nào thuần dương thì bản thân hắn cũng không biết bởi vì những thứ này đều thuộc phương diện Huyền học, Sở Văn Hóa cũng không có những quyển sách này.
Trong lòng Tả Đăng Phong vẫn còn nghi hoặc, nếu dựa theo ý của mặt chữ thì câu nói của Đằng Khi là “ Tìm được 6 loại động vật Âm tính có thể bất tử, tìm được 6 loại động vật Dương tính có thể trường sinh” Trường sinh cùng Bất tử đều có cùng một ý nghĩa, tại sao Đằng Khi phải tách nó ra?
- Được rồi, tìm thấy coi tướng hỏi một chút.
Tả Đăng Phong nhíu mày vắt óc suy nghĩ, hắn cũng không biết học thuyết Âm-Dương nên cũng không biết được huyền cơ trong chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lập tức đi về phía thành Tế Nam, hắn muốn tìm một ít thầy coi tướng để coi thử.
13 đi ở phía sau, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tả Đăng Phong. Mỗi lần 13 quay đầu nhìn Tả Đăng Phong thì hắn đều tỏ ra nghi ngờ, nếu 13 xuất hiện cùng thời với 12 loại động vật kia thì khẳng định nó có tác dụng của nó, Nhưng mà Lục Âm bất tử, Lục Dương trường sinh, Trường sinh cùng Bất tử đều bị người ta chiếm toàn bộ rồi, vậy thì Mèo Bất Âm Bất Dương là có ý gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Tả Đăng Phong có một ý tưởng hoang đường, hắn hoài nghi 13 rất có thể là được người thời đó chọn vào trong 12 loại động vật trong 12 địa chi nhưng mà cuối cùng nó không đủ tư cách nên bị loại bỏ để rồi bị bồi táng với đế vương. Nghĩ tới cái này thì Tả Đăng Phong lại lắc đầu hủy bỏ, 12 địa chi ứng với 12 loại động vật đều có tác dụng riêng, không có khả năng tuyển mỹ giống nhau. Lựa lấy rất nhiều nhưng chỉ lấy có mấy con, cho nên khẳng định 13 vẫn còn có tác dụng, còn tới cùng có tác dụng gì thì Tả Đăng Phong cũng không nghĩ ra.
Tả Đăng Phong không tin thầy coi tướng số, sở dĩ hắn muốn tìm thấy tướng là muốn học tập một ít lý luận cơ bản của Huyền học, tuy rằng hắn học Đạo pháp, nhưng mà hắn cũng không biết một chút gì về cái đó.
Trên thực tế là hắn cũng không phải là không có chút tin tưởng nào vào Huyền học, 13 xuất hiện đã khiến hắn hiểu được nhiều cái mà trước đây hắn không hiểu cũng như là nhiều chuyện không có cách giải thích nào. Mà ngày đó Ngân Quan thấy được diện mạo của hắn thì liền đoán rằng hắn sẽ nhập Đạo môn, cái này nói lên xem tướng có đạo lý riêng của nó, bất quá lúc ấy Ngân Quan chỉ nói “ Chỉ có thể nhập đạo vào hôm nay”. Mà trên thực tế thì Tả Đăng Phong có lấy Âm Dương Sinh Tử quyết cũng tu luyện cho đến ngày hôm nay, cái này nói lên xem tướng cũng không phải là chính xác hết. Ngân Quan vốn là một Ngũ Đại Thái Đẩu, ngay cả hắn cũng không coi chính xác 100% thì hắn cũng không trông chờ gì vào mấy ông thầy coi tướng ngồi dạo ở đây rồi.
Sau khi đi vào thôn trấn, Tả Đăng Phong liền ngồi trước một gã thầy coi tướng khoảng chừng 30 tuổi.
- Tiểu huynh đệ, cậu muốn coi gì?
Thầy coi tướng hỏi.
- Xem tiền đồ đi.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
- Đoán chữ, xem tướng hay là xin săm?
Tên thầy coi tướng này liền lấy mấy đạo cụ ra.
- Đoán chữ đi?
Tả Đăng Phong nói xong rồi cầm bút lông ghi 2 chữ “ Sinh Tử”
- Đoán chữ chỉ có thể lấy chữ thứ nhất,
Thầy coi tướng trẻ tuổi lắc đầu mở miệng.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu cũng không viết chữ gì. Vu Tâm Ngữ vừa đi là hắn đã sớm không muốn sống nữa, chữ Sinh ( Sống) không còn trong tâm trí của hắn. Nhưng mà nếu chưa báo được thù thì hắn cũng không thể Tử ( chết) được.
- Xem tướng đi.
Cuối cùng Tả Đăng Phong cũng bỏ bút xuống.
- Cậu có thể đi rửa mặt không?
Thầy coi tướng lắc đầu cười khổ.
Tả Đăng Phong nghe vậy tỉnh ngộ, hắn cũng chưa có rửa mặt nên đối phương cũng không thấy rõ bộ dạng của hắn.
- Được rồi, hay là xin săm đi.
Tả Đăng Phong nói xong liền đưa tay cầm lấy một cái ống rồi bắt đầu lắc lắc, một lát sau một cây xâm bằng trúc rớt ra, Tả Đăng Phong nhặt lên thì ngẩn cả người, trên cây xâm này không có ghi chữ nào.
- Là sao?
Tả Đăng Phong đưa quẻ săm kia cho thầy coi tướng trẻ tuổi.
- Lại một lần nữa.
Thầy coi tướng bỏ quẻ săm vào ống rồi đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lắc rung rung, nhưng vẫn là một quẻ săm không có chữ, liên tiếp 3 lần đều là cái này. Tả Đăng Phong còn muốn rung thì thầy coi tướng ngăn hắn lại.
- Sao thế?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Trong ống săm này có 65 quẻ săm, trong đó có 64 quẻ là được diễn sinh ra từ Bát Quái, còn một quẻ không có gì cả, lắc ra quẻ này thì chính là Vô quẻ, tướng mệnh của cậu quá quái dị, không tính cũng thế.
Thầy coi tướng nhíu mày lắc đầu.
- Được rồi, không tính cái này, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi tiên sinh.
Tả Đăng Phong lấy ra 1 đồng đại dương rồi đưa cho thầy coi tướng.
Thấy tướng thấy thế thì vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc, bất quá cũng là cầm lấy tiền.
- 12 địa chi có phân Âm Dương hay không?
Tả Đăng Phong đi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng tên thấy tướng đã nhận tiền nhưng mà hắn rất hồi hộp, hắn lo lắng Tả Đăng Phong sẽ hỏi vấn đề mà hắn không trả lời được. Sau khi nghe được Tả Đăng Phong hỏi vấn đề đơn giản này thì vẻ khẩn trương trong lòng hắn đã biến mất.
- Đúng, chẳng những phân Âm Dương, còn phân Ngũ Hành.
Thầy coi tướng gật đầu mở miệng.
- Nói kỹ một chút.
Tả Đăng Phong vội lấy quyển vở ở trong lồng ngực ra.
- 12 địa chi, Dương là ở trước, Âm là ở sau.
Thầy coi tướng mở miệng.
- Đầu tiên là 6 cái Thuần Dương sao?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Không phải, Tử Thử, Dần Hổ, Thần Long, Ngọ Mã, Thân Hầu, Thú Cẩu, 6 cái này là Dương. Sửu Ngưu, Mão Thỏ, Tị Xà, Vị Dương, Dậu Kê, Hợi Trư, 6 cái này là Âm.
Thầy coi tướng nói rất chậm để Tả Đăng Phong ghi lại.
- Dựa theo Ngũ Hành thì chia làm sao?
Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên, hỏi.
- Trong Lục Dương, Thân Hầu là Kim, Dần Hổ là Mộc, Tử Thử là Thủy, Ngọ Mã là Hỏa, Thần Long là Chủ Thổ, Thú Cẩu là Phó Thổ.
- Lục Âm có Dậu Kê là Kim, Mão Thỏ là Mộc, Hợi Trư là Thủy, Tị Xà là Hỏa, Sửu Ngưu là Chủ Thổ, Vị Dương là Phó Thổ.
- Tại sao lại có đến 2 Thổ?
Tả Đăng Phong nhíu mày đặt câu hỏi.
- Tất cả Ngũ Hành đều diễn sinh từ Thổ, vì vậy mới có Chủ Thổ và Phó Thổ.
Thầy coi tướng thuận miệng trả lời, rõ ràng đây là những thứ căn bản.
- Cảm ơn đã chỉ giáo, ngoài ra tôi còn muốn hỏi một câu, ông có nghe qua Lục Âm Bất Tử, Lục Dương Trường Sinh chưa?
Tả Đăng Phong cất vở bút rồi đứng lên.
- Cậu nhớ lộn, những lời này phải là Lục Âm Âm Bất Tử, Lục Dương Dương Trường Sinh.
Thầy coi tướng thấy Tả Đăng Phong muốn di thì nở ra nụ cười.
- Có nghĩa là gì?
Tả Đăng Phong nghe vậy thì ngồi xuống.
- Đây là một câu trong Kinh Dịch, chúng ta làm nghề này ai cũng biết, bất quá những lời này lại không có ý nghĩa gì.
Thầy coi tướng lắc đầu mở miệng.
- Oh, cảm ơn.
Tả Đăng Phong đứng lên.
Tả Đăng Phong cũng chưa có rời đi:
- Tiên sinh, tại sao trong 12 địa chi lại không có mèo?
- Cái này…cái này tôi cũng không biết.
Bình luận truyện