[Dịch] Tàn Bào

Chương 452 : Cổ Tháp Trấn Tà

Người đăng: 

.
Đến chạng vạng bốn người tới ngoại ô Osaka. "Tả chân nhân, Hắc Thạch sơn ở đâu?" Lâm Tùng ngạc nhiên nhìn thành phố bên dưới ngọn núi, thành phố này rất lớn, nhìn không thấy bờ. "Không biết, nghĩ cách tìm cái bản đồ đi." Tả Đăng Phong đáp. "Tả chân nhân, không cần tìm bản đồ." Đại Đầu cau mày lắc đầu. Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, thấy Đại Đầu chỉ vào phía đông bắc nối dài của dãy núi, "Hạn Bạt ở hướng Đông Bắc, cách đây 300 dặm, tôi thấy được hơi thở của nó." "Cậu chắc chắn?" Tả Đăng Phong hỏi. "Chắc chắn, khí tức rất yếu ớt, hẳn là dưới đất." Đại Đầu gật đầu. "Thù chân nhân, Quan Khí Thuật có thể nhìn thấy khí tức Thi Hống không?" Lâm Tùng xen mồm hỏi. "Trong cơ thể Thi Hống âm dương đã cân đối, khí tức chẳng khác gì con người, Quan Khí Thuật không nhìn ra được." Đại Đầu lắc đầu. "Dẫn đường." Tả Đăng Phong nói vớii Đại Đầu, bốn người tu vi tinh thâm, linh khí dồi dào, bay suốt mấy trăm dặm mà không hề thấy mệt, nếu đi bây giờ đến tối là tới nơi. Đại Đầu gật đầu đi trước, sau nửa canh giờ Đại Đầu dừng lại, địa hình phía trước khá là kỳ quái, là một chỗ trũng chừng hai mươi dặm ở trong dãy núi, bề mặt rất bằng phẳng, cỏ dại rậm rạp, bụi gai khắp nơi, ở giữa có một ngọn núi, chính xác là một gò đất, diện tích gò đất chừng bốn, năm dặm, cao hơn ba mươi trượng, trên gò đất có một kiến trúc cũ kỹ, hiện giờ trời đã vào đêm, trong kiến trúc kia tối tù mù, nhìn từ xa rất âm u. "Bên trong có ai không?" Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu. "Không có." Đại Đầu híp mắt nhìn chăm chú. " Khí tức Hạn Bạt ở đâu?" Tả Đăng Phong lại hỏi, kiến trúc kia hẳn là của Thần Đạo giáo, vì kiểu cách của nó không giống đạo quan của Trung thổ. "Ở ngay dưới gò đất, sâu chừng mười trượng." Đại Đầu đáp. "Gò đất này có lẽ chính là bảo tháp tám tầng mà họ nói tới." Tả Đăng Phong gật đầu, người Nhật thích nói quá sự thật, một cái đảo quốc nho nhỏ mà tự xưng là Đại Nhật Bản, ngụ ý mình là cao quý to lớn, bảo tháp trong sách cổ nói tới rất có khả năng chính là cái gò đất này. "Tả chân nhân, quanh Hạn Bạt có phật quang yếu ớt, hẳn là có một món pháp khí Phật môn khá là đặc thù." Đại Đầu nói tiếp. Tả Đăng Phong gật đầu, chầm chậm cất cao nhìn quanh, nơi này cách phía nam thành phố rất xa, ánh đèn gần nhất cũng cách cả trăm dặm, địa thế của nơi này theo góc độ phong thuỷ học là thuộc dạng ổn định nhất, hình tròn làm âm dương, âm dương bình quân chính là cân bằng, ở giữa có gò đất, nơi như thế này mai táng trấn áp Hạn Bạt là lý tưởng nhất, địa khí không được tốt lắm nhưng cũng không tính xấu, âm dương không nhiều cũng không ít, trung dung cân bằng, trung dung giúp dài lâu, cân bằng giúp ổn định. "Đi, vào bên trong xem, chắc chắn phải có lối vào." Tả Đăng Phong đi tới chỗ gò đất. Cửa chính của kiến trúc ở hướng tây, ở Trung Quốc hiếm khi thấy kiểu như vậy, vì theo Cổ Nhân cửa chính cua Diêm Vương điện chính là mở về hướng tây, nên làm cửa hướng tây là không may mắn, nhà cửa hướng tây là nơi ở của quỷ, trong kiến trúc này có mùi vì chỗ ở của quỷ, những bụi gai đã hoàn toàn che lấp lối vào, trông rất hoang vu hiu quạnh, đền thờ cửa lớn làm bằng gỗ song, cao khoảng một trượng, rộng hai mét, đầu trên của cửa đã không còn trọn vẹn, ván cửa có vết nứt, nhìn qua lỗ thủng có thể nhìn thấy cỏ dại cao bằng đầu người mọc đầy dẫy trong sân, kiến trúc này xem ra ít nhất cũng đã phải trăm năm trở lên. "Tả chân nhân, chữ trên này nghĩa là gì?" bên phải cửa lớn có một khối đá to, bên trên có khắc chữ, Lâm Tùng chính là hỏi mấy chữ này. "Đây không phải là nơi may mắn." Tả Đăng Phong liếc qua dòng chữ, tiếng Nhật dịch sang tiếng Hán sẽ có nghĩa khác, đại thể chính là nghĩa này. Hai cánh cửa gỗ đã mục nát, nếu đẩy cửa nhất định sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt, Tả Đăng Phong rất không thích nghe phải thanh âm này vào buổi tối, nên giơ tay đánh bay cửa gỗ, làm đám quạ đen đậu trên cây đại thụ trong sân kêu lên tán loạn. Tả Đăng Phong căm ghét nhíu mày, vọt lên giết chết mấy con, quạ đen ở Nhật rất nhiều, ở trong núi đâu đâu cũng thấy. "Tả chân nhân, hơi thở của nó đã thay đổi, có lẽ đã nhận ra chúng ta." Đại Đầu là người đầu tiên đi vào sân. Tả Đăng Phong gật đầu, Hạn Bạt dù dương tính nhưng vẫn là tà vật, khí tức của nó rất không tốt với người bình thường. Đền thờ này hoang phế đã lâu, không ai đi đến, vì khi vượt qua thiên kiếp, linh khí trong người sẽ dẫn tới Thiên Lôi, nên âm vật Quỷ Mị đều né tránh cao thủ tử khí. Đại Đầu vóc dáng nhỏ bé, cây dại lại cao, che phủ cả người y. Nếu chỉ có một mình Tả Đăng Phong, hắn nhất định sẽ phóng hỏa đốt cháy, nhưng lúc này nếu châm lửa khai hoang, chắc chắn sẽ làm bại lộ hành tung. Đền thờ của Nhật giông giống sân vườn của Trung Quốc, sân rất lớn, có cây cối hoa cỏ, có ao sen cầu gỗ, rải rác khắp nơi. Đại Đầu đi trước chém cây mở đường, Tả Đăng Phong đi sát đằng sau, để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trong sân có không ít cây mai và anh đào, vì nhiều năm không có người tới, cây rất cao to, cành lá xum xuê, đi được một đoạn, Tả Đăng Phong kéo Đại Đầu lại. "Trong hồ nước này không có khí tức gì dị thường." Đại Đầu nhìn theo ánh mắt Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong không đáp, chỉ cau mày nhìn hồ nước phía bên phải. Trong hồ mọc hoa sen, vì đã chuyển sang mùa lạnh, lá sen đã khô héo, cộng với cành lá um tùm xòa xuống, nhìn rất âm u đáng sợ, nhưng Tả Đăng Phong nhìn không phải những thứ này, cái hắn nhìn là hình dạng của hồ nước. Nhìn bằng mắt, cái hồ này thực sự là quá tròn , khiến hắn không tự chủ được liên tưởng tới mắt cá của Âm Dương Thái Cực Đồ, nếu đúng là như vậy, nơi này có trận pháp tồn tại. "Đi thôi." Tả Đăng Phong nhìn một lúc, quay mắt đi. Đại Đầu không hỏi nhiều, tiếp tục đi vào, chốc lát sau tới một căn nhà gỗ rất to. Ngôi nhà được xây dựa lưng vào núi, mé phía đông đã sụp đổ, mé phía tây chính là chính điện. Cửa chính của chính điện đã bị bung ra, lộ ra bên trong có hai cái cột trụ màu đen, phía trên chính điện vẫn còn tấm biển, nhưng vì đã quá lâu, chữ viết trên biển không còn đọc được nữa. "Khí tức của Hạn Bạt ở ngay dưới này, hướng bắc." Đại Đầu chỉ vào ngôi nhà gỗ. Tả Đăng Phong gật đầu đi vào chính điện, vì bên trên có cây to, ánh sáng không chiếu được xuống tới dưới này, trong chính điện mùi uế khí rất nặng. Bố cục chính điện hoàn toàn khác biệt với chùa hay đạo quan của Trung Quốc, hướng chính bắc không có tượng thần, mà làm một gian điện thờ bằng gỗ, trên bàn thờ để một dãy linh vị chừng ba mươi cái. Trên linh vị có chữ viết, nhưng mực đều đã bị phai màu, không còn đọc được là linh vị của ai. Hai bên để hai cây đèn màu đen, cây đèn không phải bằng thủy tinh, mà bằng sứ, cho thấy đền thờ này đã được xây dựng từ rất rất xa xưa. Tả Đăng Phong bước tới phía bắc điện thờ, thấy ở đây có một bức tường đất rất lớn, trên tường năm xưa hẳn là có vẽ bích hoạ, nhưng hiện giờ bích hoạ đã loang lổ, chỉ mơ hồ nhìn ra là miêu tả cảnh chiến tranh thời cổ đại, Tả Đăng Phong chẳng buồn bận tâm thứ này. Trên bức tường đất có một khu vực màu đất khác với màu đất những chỗ khác. Khu vực này cao bảy thước rộng ba thước, hình dáng như cánh cửa, mặt trên tuy cũng vẽ bích hoạ, nhưng cấu tạo và tính chất của màu đất và bích hoạ rất khác biệt với những chỗ khác, cho thấy rõ là được làm thêm sau này, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra đây là một cánh cửa nhỏ bị bít lại. "Cánh cửa này với khí tức của Hạn Bạt có đối ứng với nhau không?" Tả Đăng Phong cúi xuống nhìn Đại Đầu. "Cơ bản là trùng, không lệch nhau bao nhiêu. " Đại Đầu trả lời. "Sao họ lại bít cửa lại thế nhỉ?." Lâm Tùng vừa nhai hoa quả rào rạo vừa hỏi. Tả Đăng Phong không trả lời, phóng linh khí xuyên qua tường đất, phát hiện tường đất không dày, chỉ hơn hai mươi cm, bèn dùng linh khí phá luôn tường đất. Tường đất vỡ sụp xuống, mọi người không hẹn mà cùng nhíu mày, vì phía sau tường đất không phải là đường vào, mà là một bức tượng Phật cao màu đen, hai bàn tay bắt ấn, pháp tướng trang nghiêm, nhưng hình thái hoàn toàn không giống Phật tổ và chư phật Trung Quốc, nhìn cực kỳ lạ mắt. "Sao lại là tượng Phật?" Đại Đầu nghi hoặc nhìn tượng Phật. "Hạn Bạt là do bảo tháp của cao tăng Phật môn trấn áp, nơi này lúc trước có thể là một ngôi chùa, sau này Thần Đạo giáo chiếm cứ nơi này, biến nó thành đền thờ." Tả Đăng Phong suy đoán. "Tả chân nhân, tượng Phật này có vẻ đã bị phá hoại." Đại Đầu chỉ vào cổ tượng Phật. Tả Đăng Phong gật đầu . Chỗ cổ của tượng Phật có vết đao chém rất rõ, sâu vào ba phần của cổ. Tượng Phật là thánh vật của Phật giáo, ở Trung thổ dù có không thờ Phật giáo đạo gia thì cũng chẳng ai tự nhiên đi phá hoại sỉ nhục tượng Phật, cổ tượng Phật này có vết đao, chắc là do một tín đồ điên cuồng của Thần Đạo giáo gây nên. "Tượng Phật này làm bằng cái gì? " Tả Đăng Phong nhìn Đại Đầu, tượng Phật có màu đen, không phải đồng cũng không giống sắt. "Không nhìn ra được, đường vào chắc ở đằng sau tượng, có cần dời bức tượng đi không? " Đại Đầu ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. "Lùi lại, để tôi." Tả Đăng Phong phất tay. Cái tượng Phật này chắc chắn có gì đó quái lạ, nếu không năm đó tín đồ Thần Đạo giáo đã sớm phá tan nó, mà dù nó có gì quái lạ hay không thì nhất định cũng phải dời nó đi, nếu không không thể tìm được đường vào. Mọi người lùi lại, Tả Đăng Phong thả linh khí, từ từ đưa vào thăm dò tượng Phật, ngay khi linh khí và tượng Phật tiếp xúc với nhau, tượng Phật phát ra một âm thanh nhỏ bé, "A Di Đà Phật..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang