[Dịch] Tàn Bào
Chương 33 : Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
.
Tả Đăng Phong từ trong vùng sơn dã đi về hướng Đông. Lúc trước không giết chết toàn bộ lính NB trong thôn, nên hắn muốn tránh đi qua đường đó.
Chiến sự lúc chạng vạng tối, đã làm Tả Đăng Phong tin tưởng bản thân hơn nhiều. Có điều hắn cũng rất rõ ràng, dễ dàng giết chết mười mấy tên lính NB như thế là bởi lúc ấy chúng đang phát tiết. Hắn là thừa lúc vắng mà vào, hoặc nói là "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn". Nếu đánh thẳng mặt, hắn sẽ không cách nào chống lại nhiều súng trường như vậy.
Giết lính NB nhưng Tả Đăng Phong không lấy súng của chúng. Câu chuyện súng kíp? kẹt đạn kia làm hắn sinh ra tâm lý bài xích súng ống, luôn lo lắng nó sẽ như súng đất, đột nhiên lại không bắn được.
Sau mười mấy phút, từ thôn trang dưới chân núi lại truyền ra tiếng súng, Tả Đăng Phong nghe tiếng nhìn lại, liền phát hiện tình huống không muốn thấy trong thôn. Nghiêng tai lắng nghe thêm chốc lát, tiếng súng lại không đều, còn tiếng súng kíp vang lên hỗn loạn trầm trầm trong đó.
Lúc đầu, Tả Đăng Phong còn tưởng thôn dân may mắn sống sót đang liều mạng cùng lính NB, đến lúc phát hiện tiếng súng đất vang liên tục, tỏ rõ súng kíp không chỉ một cây. Hẳn là đội du kích trong núi nghe được tiếng súng của lính NB, liền xuống đây cứu thôn dân.
Phân tích ra đáp án vấn đề, Tả Đăng Phong xoay người cất bước. Tuy sống nơi sơn dã nhưng thỉnh thoảng hắn cũng ra ngoài. Nghe người bên ngoài núi nói lại, đội du kích trước mắt có hai đạo, một đạo là Quốc quân bị lính NB đánh tan, một đạo mới vừa thành lập là do Bát Lộ quân lãnh đạo quần chúng nghèo khổ. Hai đội đội du kích đều đánh đuổi quỳ lùn Nhật bản, có điều trang bị của đội du kích Bát Lộ quân không tốt lắm, căn cứ tiếng súng thỉnh thoảng truyền tới từ dưới chân núi, trước mắt giao chiến cùng lính NB hẳn là đội du kích Bát Lộ quân.
- Làm gì mà không tới sớm!
Tả Đăng Phong vẫn không dừng bước. Trong mắt hắn, lính NB hạ độc thủ là bởi có người trong thôn tham gia đội du kích, còn có người bán muối cho bọn hắn, cho nên đội du kích mới tới bảo vệ thôn dân.
Tả Đăng Phong chậm rãi mà đi, hơn tám giờ sáng mới đến thị trấn Văn Đăng , trên đường, Tả Đăng Phong luôn lưu ý con đường dưới chân núi, lại không phát hiện xe quân sự của lính NB trở về. Như vậy rất có thể, những lính NB ngày hôm qua đã bị đội du kích tiêu diệt.
Sau khi vào thành, 13 bên cạnh hắn làm người đi đường ào ào dừng lại. Cái đầu của 13 không quá lớn, hình dạng cũng không khác gì mèo nhà. Mọi người chú ý chính là nó quá béo. Năm nay đồ ăn thiếu thốn, ở đâu có con mèo béo đến cỡ này?
- Mày tìm chỗ ngủ, ngủ đã rồi trở lại thành tìm tao, mày có thể tìm được tao không?
Tả Đăng Phong nói với 13 một cách bất đắc dĩ.
13 nghe vậy như được đại xá, quay đầu chạy ra ngoài thành. Nó không trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong, liền tỏ vẻ có tìm được hắn. Về điểm này, Tả Đăng Phong không hề nghi ngờ. Đêm qua, nó cự tuyệt ngửi mùi đi tìm mụ vợ của gã thọt, là do không vui vì Tả Đăng Phong xem nó như loài chó. Trên thực tế, cái mũi 13 linh mẫn vô cùng, không kém gì chó cả.
13 đi rồi, Tả Đăng Phong bắt đầu thấy mờ mịt, bởi hắn không biết bước tiếp theo nên làm cái gì. Hắn vào Huyền Thành chỉ là trở lại hoàn cảnh quen thuộc, còn làm gì cụ thể thì chưa tính toán.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định đi mua một bộ y phục. Áo dài trên người chỉ dùng để mặc, không tiện thời điểm đánh giết, bằng không rất có thể máu của đối phương sẽ dính vào.
Lúc này quần áo chia làm ba loại. Một loại là áo dài cổ xưa, một loại khác chính là âu phục Tây Dương, còn có một loại chính là quần áo bình thường dân chúng hay mặc. Tả Đăng Phong mua một bộ đồ đen đơn giản mà người thường hay mặc. Luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết đến cảnh giới Tam Đang Chi Cảnh, Tả Đăng Phong đã có thể lợi dụng linh khí điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của mình. Mùa hè mặc áo bông không thấy nóng, mùa đông mặc áo đơn cũng không lạnh. Chủ yếu là áo đơn rẻ hơn một chút, đồng bạc đã để lại bên tiểu cô nương chết đi. Trên người bây giờ, ngoài Dạ Minh Châu chỉ còn lại có mấy hào. Tả Đăng Phong không có ý định dùng viên Kim đậu này. Ngày sau nếu có thể gặp lại Ngọc Phất, liền trả lại cho nàng, Tả Đăng Phong không muốn thiếu nhân tình của bất luận kẻ nào.
Mua xong quần áo, Tả Đăng Phong tìm được một chỗ hàng rong, mua một chén súp cay ăn cùng bánh bột ngô điểm tâm. Trên thực tế, hắn muốn hỏi thăm một số tin tức từ nơi đông người, tìm hiểu về tình huống lính NB trú ở Văn Đăng Huyền Thành.
Thời đại binh hoang mã loạn, đầy đường đều là người áo quần rách rưới như Tả Đăng Phong, không có bất kỳ ai chú ý đến hắn. Vài ngày sau, Tả Đăng Phong vẫn lưu lạc nơi đầu đường thám thính tin tức. Triều đại nào đều có kẻ lắm chuyện, bởi vậy Tả Đăng Phong rất nhanh nắm giữ một số thông tin, đóng ở Văn Đăng Huyện Thành là một trung đội quân Nhật hơn hai trăm người. Sau khi tiểu đội đi thôn trang giết người xảy ra sự cố, bọn chúng đang dành thời gian chiêu mộ "Hoàng hiệp quân", nói trắng ra đay chính là ngụy quân của lính NB, nghe nói số lượng người báo danh không ít.
Tả Đăng Phong dù công tác ở Sở văn hóa nhưng không quen thuộc thông tin bộ đội Nhật Bản. Qua mấy ngày kế tiếp, hắn từ miệng đám báo danh tham gia ngụy quân lính NB biết được. Quân đội Nhật Bản chia làm năm cấp, gồm tiểu đội, trung đội, đại đội, liên đội, sư đoàn.
Tiểu đội lính NB tương đương với bộ đội TQ, có từ ba mươi đến năm mươi người, bình thường tiểu đội trưởng là Trung úy, đội phó là Thiếu úy.
Nhân số trung đội nhiều hơn TQ một chút, khoảng hơn hai trăm người. Trung đội trưởng là Thiếu tá, đội phó chính là Đại uý.
Đại đội thì hai bên tương đương. Nhân số hơn một ngàn người, bình thường đại đội trưởng là Trung tá, trợ lý là Thiếu tá.
Liên đội gần như sư đoàn của TQ, có hơn ba ngàn người, liên đội trưởng chính là Đại tá, trợ thủ chính là Trung tá.
Sư đoàn tương đương với tập đoàn quân, nhân số càng nhiều, bọn ngụy lính NB nói chính là "Quá nhiều."
Những điều cơ bản của quân Nhật, không thuộc về cơ mật, ngụy lính NB được huấn luyện nhất định phải biết, bởi vậy Tả Đăng Phong mới nghe được. Nhưng khi đã biết, trong đầu hắn càng trở nên nặng nề, lúc trước rõ ràng hắn nghe lính NB kêu Đằng Khi xông vào đạo quan chính là đại tá, nói cách khác ít nhất Đằng Khi cũng là liên đội trưởng một liên đội lính NB, thuộc loại sĩ quan cao cấp của Nhật. Ngày sau dù tìm được đối phương, báo thù sẽ rất khó khăn.
Trong khi thám thính tin tức, đồng thời Tả Đăng Phong còn nghe được ngoại giới tung tin đồn rằng, tiểu đội lính NB nọ là bị đội du kích Bát Lộ quân tiêu diệt. Hơn nữa trước khi đội du kích đuổi tới, có một người thần bí từng giết mười mấy lính NB, cứu mấy thôn dân. Bởi người cứu sống không chịu tiết lộ là ai cứu bọn họ, cho nên hương dân phỏng đoán chính là Vương chân nhân tại Ngân Quan, Thánh Kinh Sơn Toàn Chân phái gây nên, bởi chỉ người này mới có bổn sự lớn như vậy.
Đối với phán đoán của mọi người, Tả Đăng Phong chỉ có thể cười khổ. Lời đồn thổi cực kỳ bất lợi tới Toàn Chân phái, hắn hi vọng hành động của mình sẽ không liên luỵ đến bọn họ. Dù sao lão đạo Ngân Quan cùng đạo nhân từng tiếp đãi hắn không tệ.
Chạng vạng ngày thứ ba, Tả Đăng Phong chuẩn bị rời khỏi nơi này. Lính NB đóng ở Văn Đăng huyện gồm một trung đội, trưởng quan chỉ là một thiếu tá, cấp bậc kém Đằng Khi nhiều lắm. Lúc trước Đằng Khi từng nói sẽ tới Tế Nam, cho nên Tả Đăng Phong quyết định tới đó. Có điều trước khi đi, hắn quyết định hành động một lần nữa, giết chết mấy tên lính NB, tiêu chuyển dời mục đến trên người mình. Người nào làm người đó chịu, không thể để cho Ngân Quan gánh tội thay hắn. Bọn họ là đạo sĩ còn có miếu mạo, không thể nói đi là đi. Riêng hắn là cô hồn vô chủ, có thể phiêu diêu đến bất cứ nơi nào.
Mấy ngày nay, buổi tối, Tả Đăng Phong cư trú ở một khu nhà bỏ hoang, vài hào còn dư lại đã xài hết, không có tiền ở trọ. Màn đêm buông xuống, Tả Đăng Phong thay bộ quần áo màu đen, thứ này vốn chuẩn bị để giết người.
Đem áo dài cẩn thận giắt phía sau lưng mình. Tả Đăng Phong lấy hộp sắt từ trong lòng ra, đeo cái bao tay hàn khí vào tay phải. Hắn lo lắng linh khí chứa đựng trong đan điền khí hải không đủ dùng. Sau đó lại ghim tóc dài lên sau đầu, tránh ảnh hưởng tầm mắt ở thời điểm động thủ.
Chuẩn bị thoả đáng, Tả Đăng Phong rời nhà hoang tới nơi quân Nhật đóng quân. 13 đi bên cạnh hắn theo thường lệ. Mấy ngày nay 13 luôn núp trong bóng tối, thời điểm không người mới về bên người Tả Đăng Phong.
Đã bảy giờ tối, Tả Đăng Phong cố ý chọn lúc này để xuống tay. Do chung quanh có đội du kích tồn tại, hơn nữa mấy ngày trước tổn thất một tiểu đội, cho nên khẳng định đêm càng về khuya, lính NB phòng bị càng thêm chặt chẽ.
Trung đội lính NB này đóng ở một trường học huyện. Phòng học khi trước bị bọn chúng cải tạo thành trại lính. Tả Đăng Phong từng nhiều lần tới trường học này, rất quen thuộc tình cảnh bên trong.
- Tới chờ tao ở chỗ ấy.
Tả Đăng Phong chỉ vào một nóc nhà cách đó không xa, bảo với 13. 13 nghe vậy, lập tức thả người nhảy lên nơi tăm tối. 13 có thói quen không ứng đối địch nhân cùng Tả Đăng Phong. Nó thích bí mật quan sát, đảm đương cứu viện cho Tả Đăng Phong. Mấy ngày hôm trước Tả Đăng Phong xuống cứu gã thọt, 13 từ chỗ tối nhảy ra giết chết một tên lính NB từ phía sau định tới gần hắn. Tả Đăng Phong vào cứu những nữ nhân kia, 13 cũng leo lên cây to đầu thôn quan sát toàn cục.
Học đường cải tạo thành doanh trại, tiến hành gia cố, trên tường trang bị thêm đèn pha. Có điều giờ còn sớm nên đèn chưa bật. Nơi cửa có đèn treo, bởi huấn luyện ngụy quân còn chưa xong, cho nên đứng gác cửa vẫn là lính NB.
Lính NB gác cửa tổng cộng có bốn tên, trong tay đều cầm súng trường, hai tên đứng ở ngoài cửa lớn, hai tên còn lại đứng ở sườn trong, súng của bọn chúng nhất định đã được lên đạn. Nơi Tả Đăng Phong ẩn núp đến quân doanh có mảnh đất trống dài tầm 50 mét, chính là vài căn nhà lúc trước bị lính NB phá đi, mục đích mở rộng tầm mắt, phòng bị đánh lén.
Khoảng cách 50 mét, rất khó tới gần trong khoảng thời gian ngắn. Cho dù Tả Đăng Phong di chuyển nhanh chóng, lính NB cũng có đầy đủ thời gian giương súng bắn. Vì vậy hắn không vội động thủ, núp trong bóng tối kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi, Tả Đăng Phong phát hiện những lính NB này khác với những tên đi theo Đằng Khi lúc trước. Đám người do Đằng Khi suất lĩnh không mặc quân trang nhưng hành động lại hiển lộ tác phong quân nhân đặc hữu, hung ác mạnh mẽ. Riêng mấy lính NB trước mắt có vẻ tản mạn, tư thế đứng cũng không nghiêm chỉnh, còn cười nói bàn luận những chủ đề hạ lưu.
Vì cái gì mà bộ đội của Đằng Khi vĩ đại hơn những lính NB trước mắt nhiều như vậy? Trong đầu Tả Đăng Phong nổi lên sự nghi ngờ, xem ra ngày sau phải lưu ý đến lính NB một số địa phương khác, nếu lính NB địa phương khác cũng giống trước mắt, thì bộ đội do Đằng Khi suất lĩnh không phải tầm thường.
Vào lúc này, Tả Đăng Phong nghe được lính NB bên trong cánh cửa mời lính NB phía ngoài vào hút thuốc. Hai lính NB ngoài cửa nghe tiếng, xoay người đi vào bên trong. Tả Đăng Phong nắm lấy này cơ hội khó gặp, đột nhiên nhảy ra, liên tục cất bước năm sáu cái, vọt tới mấy tên lính NB trước mặt. Tốc độ của hắn vượt xa. Ba gã lính NB đứng trước không kịp phản ứng, đã bị đánh nằm úp sấp trên đất. Tả Đăng Phong ra quyền chuyên đập bể đầu. Tới giờ khắc này, lính NB duy nhất còn lại mới có phản ứng, nâng tay muốn giơ súng, Tả Đăng Phong thấy thế vung quyền. Một quyền đi qua, ngũ quan đối phương lập tức biến dạng.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đánh ngã bốn lính NB, Tả Đăng Phong mới muốn mình vừa làm sai. Tới lần này, mục đích để cho lính NB biết hắn mới là hung thủ giết chết quân Nhật trong thôn, tránh liên luỵ Ngân Quan, đáng ra phải để một tên còn sống mới đúng.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong vội cầm lên lấy tay lính NB đang run rẩy nằm trên mặt đất, đưa tay vuốt mặt của hắn.
- Này, mày đừng chết...
Bình luận truyện