[Dịch] Tàn Bào
Chương 24 : Ở ngay trước mắt
.
- Đa tạ chân nhân chỉ điểm.
Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng hướng Ngân Quan cảm ơn. Tuy rằng hắn không biết tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì nhưng hắn tin Ngân Quan sẽ không lừa hắn.
3 người Ngân Quan không lên tienesng, xoay người đi xuống chân núi, Tả Đăng Phong nhìn theo.
- Tiểu huynh đệ, đi thôi, tiền của cậu đây.
Đạo sĩ trung niên kéo kéo Tả Đăng Phong.
- Cảm ơn đạo trưởng, tôi không cần tiền.
Đăng Phong lắc đầu mở miệng, nói đến chỗ này đột nhiên phát hiện trong tay còn nắm Kim Đậu mà Ngọc Phất tặng, hắn vội vàng đuổi theo 3 người.
- Đa tạ chân nhân đã tặng, vô công bất thụ lộc, thỉnh chân nhân thu trở về đi.
Tả Đăng Phong đuổi kịp 3 người rồi đưa Kim Đậu cho Ngọc Phất.
- Hy vọng cậu có thể báo thù cho vợ của mình, viên Kim Đậu này coi như là tặng cho cậu.
Ngọc Phất quay đầu nhìn, bình tĩnh mở miệng.
Lời nói của Ngọc Phất khiến cho Tả Đăng Phong cảm thấy ngạc nhiên, hắn chỉ mới cùng nói chuyện với đạo sĩ trung niên, làm sao Ngọc Phất biết được vợ của hắn đã mất?
Tả Đăng Phong đứng sững sờ, 3 người xoay người rời đi, Tả Đăng Phong cũng không có đuổi theo mà trở lại bên ngoài đại điện rồi ngồi xuống. Ngân Quan nói rằng hôm nay hắn có thể nhập đạo, cái này tỏ rõ hôm nay chính mình sẽ gặp được sư phụ, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất kích động, cho thê thân thể không tự chủ được mà run lên.
Đợi từ giữa trưa cho đến lú mặt trời lặn, Tả Đăng Phong cũng không thấy gì. Sau khi xuống núi thì Ngân Quan cũng không có trở lại.
Không có hy vọng thì cũng thôi đi, sợ nhất chính là sau khi có hy vọng rồi lại mất đi nó. Màn đêm dần dần buông xuống, những lữ khách hành hương cũng dần dần tán đi chỉ còn lại một mình Tả Đăng Phong ngồi ở bên ngoài đại điện, trời rét cuối thu làm cho hắn càng lạnh nhưng trong lòng của hắn lại càng lạnh hơn.
- Tiểu huynh đệ, về nhà đi.
Đạo sĩ trung niên đi tới chỗ Tả Đăng Phong rồi mở miệng.
- Đạo trưởng, các vị muốn khóa cửa sao?
Tả Đăng Phong đứng lên rồi hỏi.
- Đúng vậy, cậu hãy cầm lấy số tiền này đi, dù sao thì cậu cũng phải tiếp tục mà sống.
Đạo sĩ trung niên đưa 10 đồng đại dương cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, tôi thật sự không cần tiền, tôi đi thắp nén nhang đã.
Tả Đăng Phong xua tay không có nhận lấy số tiền kia rồi xoay người đi vào Tam Thanh đại điện.
Đạo sĩ trung niên đi sau Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong sau khi đốt nhang lên rồi đi về phía mấy pháp tượng Tam Thanh.
- Đạo trưởng, trước tiên nên dâng hương cho vị thần tiên nào?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Vị ở giữa chính là Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu hãy thắp trước cho người một nén nhang, bên trái vị này là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, là người thứ hai mà cậu phải thắp. Vị cuối cùng bên phải chính là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
Tả Đăng Phong nghe vậy thì đi tới phía trước, rồi chắp tay vái sau đó mới thắp vào mấy lư hương ở trước mặt.
- 2 tay không cần tạo thành chữ thập, đó là lễ nghi của Phật gia. Khi thăm viếng tiên nhân của Đạo gia thì chỉ cần ôm quyền hành lễ, nếu có điều cần xin cũng có thể dập đầu.
Đạo sĩ trung niên giải thích quy cũ của Đạo môn cho Tả Đăng Phong.
- Đạo trưởng, trong đạo quán đều thờ phụng 3 vị tiên nhân này sao?
Dâng hương xong, Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Phàm là Đạo gia chính thống thì đều cung phụng Tam Thanh.
Đạo sĩ trung niên giải thích.
- Có thể chỉ thờ một vị nào đó trong Tam Thanh không?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. Thanh Thủy quan chỉ thờ pháp tượng của một vị thần tiên, mà pháp tượng của vị thần tiên này lại giống với Nguyên Thủy Thiên Tôn của Tam Thanh.
- Trước kia thì có, hiện giờ thì không.
Đạo sĩ trung niên trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng trả lời.
- Tại sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn.
- Ở thời cổ đại thì Đạo gia được chia thành Đạo giáo, Xiển Giáo, Tiệt Giáo. Tổ sư của Đạo gia chính là Thái Thượng Lão Quân, tổ sư của Xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn, tổ sư của Tiệt giáo tục xưng là Thông Thiên giáo chủ. Thời điểm đó đạo quan thường chỉ thờ phụng một vị mà thôi, sau đó Xiển giáo cùng Tiệt giáo dần dần tan rã rồi hòa vào Đạo giáo, kể từ đó 3 vị tổ sư mới cùng nhau nhận hương khói.
Đạo sĩ trung niên trả lời tường tận.
Lời nói của đạo sĩ trung niên làm Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, Thanh Thủy quan chỉ thờ phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn vậy là nói Thanh Thủy quan đã tồn tại từ thời cổ đại, đúng là đạo quán của Xiển giáo.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lại ngẩng đầu nhìn vào vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, từ thần thái, vẻ mặt, quần áo đều giống với pháp tượng trong Thanh Thủy quan, điểm khác nhau duy nhất chính là 2 tay của vị này ở đây lại trống không.
- Đạo trưởng, tại sao tay của vị Nguyên Thủy Thiên Tôn này lại trống không?
Tả Đăng Phong hỏi.
Đạo sĩ trung niên giải thích:
- Trong tay của Thái Thượng Lão Quân là quạt ba tiêu, Thông Thiên giáo chủ cầm trong tay chính là Thái Cực đồ, tay trái của Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Hư Niêm, tay phải cầm Hư Phủng, bên trong Tam Thanh thì chỉ có vị này là không cầm lấy pháp khí gì cả.
- Đạo trưởng, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ.
Tả Đăng Phong đột nhiên mở to 2 mắt.
- Trong đạo quán của Chính Nhất giáo thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm một viên đan dược màu đỏ trong tay. Bất quá loại tình huống đó là không đúng, sở dĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn được gọi là là Nguyên Thủy là bởi vì người ngầm nói Vô Cực, mà Vô Cực là Hư Không, Hư Không dĩ nhiên là không có gì.
Đạo sĩ trung niên giải thích cho Tả Đăng Phong hiểu.
- Không phải tay phải của vị này cầm một cuốn sách sao?
Giọng nói Tả Đăng Phong khẽ run run.
- Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải Văn Khúc Tinh Quân, cầm sách làm gì?
Lời nói của Tả Đăng Phong khiến cho đạo sĩ trung niên nhịn không được mà cười ra tiếng.
- Thời cổ đại thì pháp tượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không có cầm sách trong tay sao?
Tả Đăng Phong kích động đến cả người run lên, sở dĩ hắn kích động như vậy là bởi vì tay của pháp tượng ở bên trong Thanh Thủy qua có cầm một quyển sách.
- Không có.
Đạo sĩ trung niên lắc đầu, cười nói.
- Đạo trưởng, có phải 10 đồng này là của tôi không?
Tả Đăng Phong chỉ tay vào tiền ở trong tay của đạo sĩ trung niên.
- Đúng là của cậu.
Đạo sĩ trung niên đưa tiền cho Tả Đăng Phong.
- Nếu là của tôi thì hiện tại tôi sẽ tặng nó cho ngài.
Tả Đăng Phong cầm lấy tiền bỏ vào trong tay đạo sĩ trung niên sau đó chạy ra ngoài đạo quán, hắn đi thật xa mới nhớ tới còn để chăn nệm ở bên trong nên vòng trở lại lấy chăn nệm.
- Tiểu huynh đệ, cầm tiền này.
Đạo sĩ trung niên đuổi ở phía sau rồi hô lên.
- Đạo trưởng, đây là ngài nên có.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, chạy như điên xuống núi, tuy rằng thương thế còn chưa có khỏi hẳn, nhưng mà lúc này hắn không có chút cảm giác đau đớn nào.
- 13, theo tao trở về.
Tới chân núi, Tả Đăng Phong dừng lại rồi hô lớn, một lát sau 13 mới chạy ra.
- Mày đi đâu đó?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
"Meo meo ~"
13 cúi đầu ném ra một vật.
Tả Đăng Phong tiện tay nhặt lên, phát hiện đây là một trái cây đã ăn được một nửa. Trái này ở phía Nam, phía Bắc cũng không có cho nên Tả Đăng Phong liền nhớ lại đây chính là quả mà con khỉ trên vai của Ngọc Phất.
- Mày biết con khỉ nhỏ kia sao?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi, con khỉ kia cũng có cái vòng giống với vòng của 13 năm đó.
“Meo meo”
13 nghe vậy liên tục gật đầu.
- Là bạn của mày à?
Đăng Phong càng cảm nghi ngờ, 13 là động vật sống 3000 năm, chẳng lẽ con khỉ kia cũng giống với 13.
13 nghe vậy thì lắc đầu, ý bảo không phải là bạn gì cả.
- Là địch nhân của mày?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 lại lắc đầu.
- Sau này có cơ hội thì gặp lại, giờ thì theo tao.
Tả Đăng Phong thấy thế thì liền chạy nhanh về phía trước.
Thương thế Tả Đăng Phong còn chưa khỏi hắn, trên đường trở về Thanh Thủy quan thì trong lòng hắn hưng phấn mà không yên. Vu Tâm Ngữ từng nói, lúc nàng ngủ thì sư phụ của nàng rời đi, nếu lúc đó người ngoài đến trả thì Vu Tâm Ngữ sẽ nghe được động tĩnh gì đó. Cho nên có thể là sư phụ của nàng gặp chuyện gì gấp nên mới rời đi.
Vu Tâm Ngữ là cô nhi, từ nhỏ nàng đã được sư phụ của nàng nuôi nấng, thậm chí nàng còn mang họ của sư phị nàng. Thầy trò 2 người sống chung với nhau mười mấy năm, tình cảm có thể nói là sâu đậm. Tuy rằng sư phụ nàng vội vàng rời đi nhưng mà cũng không mặc kệ nàng, ít nhất là cũng lưu lại điển tịch pháp thuật để nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Nếu sư phụ nàng thật sự để lại điển tịch thì tất nhiên sẽ không giấu ở nơi bí mật, bởi vì như vậy Vu Tâm Ngữ sẽ không tìm được. Bởi vậy khả năng lớn nhất là người người sẽ đặt ở chỗ dễ thấy nhất, mà chỗ dễ thấy nhất chính là bức tượng kia, hằng ngày Vu Tâm Ngữ đều ngồi ở đó đọc kinh, chỉ cần Vu Tâm Ngữ lưu tâm thì có thể phát hiện được điều khác thường.
Tả Đăng Phong liền cảm thấy có 2 chỗ nghi ngờ, thứ nhất là nếu như sư phụ của Vu Tâm Ngữ có chuyện quan trọng nên rời đi, bà ta hoàn toàn có thể đưa điển tịch Đạo thuật lưu lại cho Vu Tâm Ngữ, nhưng mà bà ta lại không làm như vậy. Thứ hai, Vu Tâm Ngữ ở đạo quán này sinh hoạt đã lâu, đi vào chính điện cũng vô số lần, nếu như quyển sách kia là sư phụ của nàng trước khi đi để lại thì tất nhiên Vu Tâm Ngữ có thể phát hiện, nhưng mà tại sao nàng lại không phát hiện ra?
Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong liền châm nến rồi đi đến chính điện, sau đó hắn liền lấy quyển sách trên tay của pháp tượng kia xuống.
Lấy xuống, Tả Đăng Phong cảm thấy quyển sách này khá nặng, điều này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như bên trong là sách vở gì thì nó sẽ không nặng như thế.
- Tâm Ngữ, nếu như em có linh thiên thì hãy phù hộ cho anh.
2 tay Tả Đăng Phong run run rồi từ từ mở quyển đất này ra, thì ra ở bên trong chính là một quyển thẻ tre.
Đưa gần đến ngọn nến thì Tả Đăng Phong liền thấy ở trên quyển thẻ tre này có viết rất nhiều chữ nhỏ. Hắn mở quyển thẻ tre ra thì thấy được mấy chữ cổ, mấy chữ này làm cho tim hắn đập nhanh lên.
- Âm Dương Sinh Tử quyết.
Bình luận truyện