[Dịch] Tàn Bào

Chương 22 : Huyền Môn Thái Đẩu

Người đăng: 

.
Hắn có thương tích trong người, đi rất chậm, ra khỏi sơn đạo thì trời cũng đã tối. Nhìn Thanh Thủy quan ở trước mặt, Tả Đăng Phong không có dũng khí trở về bởi vì hắn biết người ở đó chờ hắn đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này. - Nhanh chóng chưa thương, nhanh chóng báo thù rồi đi xuống đó gặp nàng. Tả Đăng Phong nghỉ chân một lát, cuối cùng mới lấy dũng khí đi vào. Tới cửa, 13 liền trong đạo quán chạy ra, 13 xuất hiện làm cho mấy phần nặng nề trong lòng Tả Đăng Phong giảm bớt vài phần, tuy rằng 13 không phải là người nhưng nó lại là một người bạn tốt. Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Ăn xong cơm tối, hắn liền lên giường nằm, bởi vì cả ngày mệt mỏi nên vừa nằm là hắn đã ngủ thiếp đi. Khi mặt trời vừa ló lên, Tả Đăng Phong cũng đã tỉnh dậy, hắn cảm thấy mình đang sốt, hô lên vài tiếng 13 nhưng 13 lại không có ở trong phòng. Tả Đăng Phong chỉ có thể cắn răng bước xuống giường để uống nước. Uống nước xong, Tả Đăng Phong lại vào nhà bếp, tuy rằng hắn không hiểu y thuật nhưng mà hắn biết được hắn sốt là bởi vì vết mủ trên miệng vết thương. Hắn muốn nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm, nếu nhiệt độ trong phòng quá thấp thì thể lực của hắn sẽ bị tiêu hao. Tả Đăng Phong ngồi yên trước bếp lò, lại nhớ đến từng hình ảnh của hắn với Vu Tâm Ngữ, mỗi hình ảnh đều làm hắn thương tâm muốn chết. Sau đó, hắn lại trở lên giường rồi nằm xuống. Giữa trưa 13 mang theo một con thỏ trở về, Tả Đăng Phong thấy thế thì xuống giường làm thịt con thỏ, sau khi ăn xong thì hắn lại lên giường nằm. Vài ngày sau, Tả Đăng Phong bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong Thanh Thủy quan, hắn đang kiếm bí kíp Đạo thuật của sư phụ của Vu Tâm Ngữ. Lúc trước khi Vu Tâm Ngữ sử dụng Đạo thuật thì Tả Đăng Phong cũng thấp, thân hình của Vu Tâm Ngữ nhỏ bé nhưng nàng có thể quăng mấy tên lính NB mà không cần tốn một chút sức gì, nàng chỉ học được một ít mà đã như thế, nếu học được hết thì uy lực không cần phải nói nữa. Tả Đăng Phong kiếm ở Tây sương nhưng mà sau khi tìm kiếm một hồi Tả Đăng Phong cũng không có bất kỳ phát hiện gì. Tây sương không có, hắn liền qua Đông sương, Đông sương cũng không tìm thấy được thứ gì, sau đó Tả Đăng Phong lại đi đến đại điện. Toàn bộ nơi đã tìm được thì hắn đã tìm, thậm chí là đã tìm tòi mấy lần nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì. Tả Đăng Phong cũng không hề từ bỏ, hắn bắt đầu cạy từng viên gạch lên để kiểm tra, trải qua hơn nửa tháng tìm tòi thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong Thanh Thủy quan không có bộ sách nào cả. Hắn vội vàng muốn học Đạo thuật chính là bởi vì Đằng Khi là một tên lính NB, nếu hắn muốn tới gần Đằng Khi thì quá khó, thể chất của hắn kém như vậy, cho dù đối mặt với Đằng Khi thì cũng không phải là đối thủ của người này. Tả Đăng Phong biết chỉ có học được Đạo thuật thì mới có khả năng giết chết Đằng Khi. - 13, tao muốn đến Thánh Kinh sơn nhìn xem, mày ở đây đi. Tả Đăng Phong dọn dẹp hành lý, nói với 13. “Meo Meo” 13 ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Trong đoạn thời gian Tả Đăng Phong luôn nằm trên giường thì 13 không có rời xa hắn, mỗi ngày vì hắn mà 13 đi săn thịt trở về, Tả Đăng Phong có thể hồi phục nhanh như thế cũng đều là do công lao của 13. - Tao muốn báo thù, tao phải học Đạo thuật, nghe nói trên Thánh Kinh sơn có mấy đạo sĩ biết pháp thuật, tao muốn học ở chỗ bọn họ. Lúc trước Tả Đăng Phong ở Sở Văn Hóa đã từng xem qua sách, biết được Thánh Kinh sơn vốn là cái nôi của Toàn Chân giáo, cũng biết được trên núi đó có nhiều đạo sĩ biết pháp thuật. "Meo meo ~" 13 nghi ngờ đi theo Tả Đăng Phong đi ra Đông sương. - Nơi này cách chỗ ấy không xa, sau này khi rảnh rỗi tao sẽ trở về thăm mày, mày ở đây giữ nhà đi. Tả Đăng Phong đưa tay chỉ Đông sương. 13 nghe vậy liền lắc đầu liên tục, vẻ mặt tỏ ra không muốn nhìn vào Tả Đăng Phong. Một người một mèo sống chung đã lâu, tình cảm cũng trở nên sâu đậm hơn, 13 không bỏ được Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không bỏ được nó. - Được rồi, mày đi theo tao. Tả Đăng Phong đóng cửa phòng lại rồi mang theo 13 rời khỏi Thanh Thủy quan. Trước khi đi, Tả Đăng Phong ghé qua chỗ nằm của Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Tả Đăng Phong đã đến đây để nói chuyện với nàng rất nhiều lần. Bởi vậy hắn chỉ ở lại đây một chốc lát rồi rời đi, đi sớm một chút mới có thể về sớm một chút. Xuống núi, Tả Đăng Phong vẫn luôn nghi hoặc một chuyện, thường là đạo quán tầm thương cho dù không có một bộ sách võ thật thì cũng phải có một bí kíp đạo thuật hay là những quyển kinh văn tầm thường, thế nhưng vì sao ngay cả một quyển sách mà Thanh Thủy quan cũng không có? Thánh Kinh sơn nằm ở Huyện Văn Đăng, trấn Cát Gia, là cái nôi của Toàn Chân giáo. Từ thời Hán đến thời Đường có vô số đạo sĩ ở tại Thánh Kinh sơn, truyền thừa đến nay, hương khói cường thịnh. - Mày theo ngọn núi này mà đi, đừng để cho người ngoài biết, đi về phía Tây 30km là Thánh Kinh sơn. Sau khi đến đó thì ở trong núi, tao không gọi mày thì mày đừng ra. Tả Đăng Phong chỉ vị trí của Thánh Kinh sơn cho Tả Đăng Phong. 13 nghe vậy thì gật đầu đáp ứng, sau đó nó liền nhảy vào trong rừng rậm. Sau khi xuống núi, đám thôn dân cũng không có tránh né hắn bởi vì lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong cũng giống với tên ăn xin nên bọn hắn đã không nhận ra Tả Đăng Phong rồi. Đi lên huyền đạo, bởi vì trên người có thương tích nên Tả Đăng Phong cũng không thể đi nhanh, đến giờ ngọ thì hắn mới đến chân núi Thánh Kinh sơn. Ngẩng dầu lên nhìn, cảnh vật trên Thánh Kinh sơn rất đẹp và tĩnh mĩnh, đạo quán san sát nhau, hương khói quanh quẩn. Thanh Thủy quan chỉ là một tòa đạo quán, mà Thánh Kinh sơn lại giống là một khối kiến trúc khổng lồ. Tả Đăng Phong bắt đầu bước lên bậc núi, trên sơn đạo thỉnh thoảng thấy được những vị khách hành hương, phần lớn là thôn dân, trong đó cũng không thiếu những tiểu thư khuê các quyền quý. Lúc này bộ dạng của Tả Đăng Phong giống như là một tên ăn mày cho nên dọc đường đi mọi người dề khinh thường nhìn hắn. Đối với việc này thì Tả Đăng Phong cũng không có để ý, tấm áo choàng này là do Vu Tâm Ngữ may cho hắn, hắn sẽ luôn mặc ở bên người, có như thế thì hắn mới cảm giác được Vu Tâm Ngữ luôn ở bên cạnh hắn. Tới sườn núi, Tam Thanh đại điện hùng vĩ xuất hiện trước mặt hắn, cột điện làm bằng gỗ mộc, nước sơn màu chu sa, ngói đỏ, cả đại điện làm cho người ta cảm thấy khí thế hào hùng, cảm giác túc mục mà trang nghiêm. Trước đại điện có một cái lư hương lớn, bên trong có cắm rất nhiều hương. Trước đại điện có vài tên đạo nhân mặc áo xám đang quét lá cây, bọn hắn cũng không có để ý những người hành hương. - Đạo trưởng, chào ngài. Tả Đăng Phong trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng đi về phía một tên đạo nhân có dáng người hòa thiện. - Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu huynh đệ có chuyện gì không? Đạo sĩ này chắp tay, hỏi lại Tả Đăng Phong. - Đạo trưởng, tôi nghĩ muốn bái sư học nghệ. Tả Đăng Phong nói rõ ý đồ đến. - Toàn Chân phái không thu đệ tử tục gia. Đạo sĩ này lắc đầu. - Đạo trưởng, tôi có thể xuất gia. Tả Đăng Phong vội vàng nói. - Tiểu huynh đệ, vị kia là đạo nhân tiếp khách, cậu hãy qua đó nói chuyện đi. Đạo sĩ đưa tay chỉ về một đạo sĩ trung niên đứng ở trước cửa đại điện. Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng nói lời cảm ơn rồi đi về phía trước. - Ngọc Tuyền, mau đi lấy cho vị tiểu huynh đệ này một chút đồ ăn. Đạo sĩ trung nhiên nhìn về Tả Đăng Phong rồi nói với mấy tên đạo đồng đang quét lá cây. - Đạo trưởng, tôii không đến đây để ăn, tối tới là để bái sư học nghệ. Tả Đăng Phong nghe vậy vội vàng xua tay giải thích. - Thật không đúng lúc rồi, hôm nay có khách quý đến thăm, Chưởng giáo chân nhân không thể phân thân, lại nói tuổi cậu đã lớn, Chưởng giáo chân nhân cũng sẽ không thu cậu. Đạo sĩ trung niên lắc đầu. - Quý giáo thu đồ đệ còn hạn chế tuổi tác sao? Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Năm nay mình 25 tuổi rồi, học võ tu đạo thật có chút muộn. - Vậy thì không có, bất quá rất có nhiều người đến đây bái sư học nghệ nhưng mà Chưởng giáo cũng chưa thu người nào cả. Đạo sĩ trung niên lắc đầu nói. Lời nói của Đạo sĩ trung niên khiến cho trong lòng Tả Đăng Phong chợt lạnh, hắn không nghĩ tới tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ ở đây lại hà khắc như vậy. - Bái sư học nghệ thì không thể, bất quá nếu cậu muốn xuất gia thì có thể. Đạo sĩ trung niên thấy mặt Tả Đăng Phong lộ vẻ uể oải, liền mở lời an ủi. - Đạo trưởng, thanh danh của Chưởng giáo quý phái rất lớn sao? Tả Đăng Phong hỏi, mục đích đến đây của hắn là bái sư học nghê, không phải là xuất gia. - Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phất, 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu này cậu đã nghe qua chưa? Đạo sĩ trung niên lấy tay tiền nhan đèn của một gã khách hành hương rồi bỏ vào thùng công đức, sau đó đưa cho người này mấy cây nhan. - Chưa từng nghe qua. Vẻ mặt Tả Đăng Phong tỏ ra mờ mịt. - Nào, nào, ăn đi rồi đi sớm một chút. Đạo sĩ trung niên thấy Tả Đăng Phong lắc đầu thì không khỏi nhíu mày rồi đưa 2 cái bánh ngô cho Tả Đăng Phong. - Đạo trưởng, tôi đến đây không phải là để kiếm ăn, tôi thắp nén hương vậy. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng móc mấy xu trong người ra rồi bỏ vào thùng công đức. Đạo sĩ trung niên thấy thế thì vội vàng đưa cho mấy cây hương cho Tả Đăng Phong. - Đạo trưởng, ngài mới nói 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia có phải là Chưởng giáo của quý phái không? Tả Đăng Phong cầm lấy hương cũng chưa rời đi. - Đó là đương nhiên, Ngân Quan chính là Chưởng giáo chân nhân của chúng ta, một thân tu vi tuyệt thế quả thực là kinh thế hãi tục a. Vẻ mặt của tên đạo sĩ trung niên này tỏ ra vênh váo. - Vậy 4 vị lão nhân khác là ai? Tả Đăng Phong vội vàng hỏi. Nếu ở đây không thu hắn thì hắn thật sự muốn tìm đến 4 vị kia để thử vận may. Ngoài ra hắn cũng không biết Huyền Môn là cái gì nhưng mà cái từ Thái Đẩu hắn lại biêt, đây là nói về người nào đó có một lĩnh vực đăng phong tạo cực thì mới có tư cách gọi là Thái Đẩu. - Ai nói cho cậu biết bọn họ đều là lão nhân gia? Đạo sĩ trung niên lắc đầu liên tục. - Không phải ngài nói bọn họ là Thái Đẩu sao? Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. - Thái Đẩu cũng không nhất định là lão nhân, trong 5 người này thì Chưởng giáo chân nhân là lớn tuổi nhất, năm nay ngài đã gần 70. Đồng Giáp cùng Thiết Hài cũng hơn 50. Kim Châm còn trẻ, khoảng chừng 30 tuổi. Ngọc Phất là nữ, năm nay cũng chưa tới 20.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang