[Dịch] Tàn Bào
Chương 16 : Tai họa từ trên trời giáng xuống
.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong toát mồ hôi đầm đìa thì đột nhiên 13 liền nhảy về phía trước, Tả Đăng Phong vội vàng quay đầu lại, trong bóng đêm hắn cũng không thấy rõ, hắn chỉ nhìn thấy 13 cắn, cào đống tuyết của ngôi mộ ở phía trước.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong vô cùng kinh sợ, bởi vì hắn chỉ thấy có 13, vẫn chưa thấy 13 đang đánh nhau với cái gì.
Tả Đăng Phong hoảng sợ muốn chạy trốn, bất quá hắn liền bỏ qua suy nghĩ này, 13 đến đây bảo vệ hắn, nếu hắn bỏ đi thì cũng không trượng nghĩa.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang do dự thì 13 ngừng lại cùng lúc đó cảm giác mông lung trong đầu của Tả Đăng Phong đã trở thành hư không, cảm giác mất phương hương bị mất cũng đã trở lại.
Sau đó, Tả Đăng Phong phát hiện 13 đang đang kéo một con động vật trắng như tuyết về phía mình, dựa vào động tác của 13, xem ra thân thể của con động vật này cũng không nhỏ.
Tả Đăng Phong vội vàng bật lửa lên thì thấy con vật này trông giống như sói nhưng mà nhỏ hơn sói một chút, toàn thân trắng như tuyết, ở cổ đang chảy đầy máu tươi.
Tuy rằng Tả Đăng Phong chưa thấy qua con vật này nhưng mà hắn đã nghe người già nói ra, cho nên hắn biết đây chính là con Da, trông giống như sói và chó nhưng mà lại nhỏ hơn chút một ít.
Da là một loại động vật thần bí, nghe nói nó sẽ quấy rối và khống chế tâm thần con người, cho nên Tả Đăng Phong mới bị nó dẫn dụ đi vào trong này.
- 13, về thôi.
Tả Đăng Phong ném que diêm sắp tắt xuống, tuy rằng 13 đã giết con Da này rồi nhưng mà Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy rất kinh khủng.
Làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là 13 cũng không có nghe lời hắn mà quay đầu chạy về ngôi mộ kia. Tả Đăng Phong lại vạch một que diêm lên thì thấy 13 đang tè trên bia mộ kia, lúc này nó mới trở về. Lúc nó chạy về thì màu vàng trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là màu lam nhạt.
- May mắn là có mày.
Tả Đăng Phong sờ đầu 13.
13 nghe vậy liền kêu lên một tiếng “ Meo” rồi chạy tới trước, Tả Đăng Phong cầm súng đi sau nó.
Lúc 2 người trở lại Thanh Thủy quan đã là nửa đêm, cửa lớn ở trước đã đóng chặt, 13 liền nhảy lên tường vào đạo quán, Tả Đăng Phong bước lên gõ cửa, mới gõ 2 cái thì cửa lớn đã mở, Vu Tâm Ngữ liền mở cửa thì ra nàng đứng sau cửa đã lâu.
- Gặp phải chuyện gì sao?
Vu Tâm Ngữ nhẹ nhàng hỏi.
- Không sao, em làm tốt lắm, sau này khi anh về trễ thì em đừng có đi ra ngoài tìm anh.
Tả Đăng Phong đưa thỏ cho Vu Tâm Ngữ, đối với biểu hiện của Vu Tâm Ngữ thì hắn vô cùng tán thưởng. Vu Tâm Ngữ không có ra ngoài tìm hắn là một biện pháp sáng suốt.
- Tại sao về muộn như vậy?
Vào phòng, Vu Tâm Ngữ bắt đầu bới cơm cho Tả Đăng Phong.
- Gặp con Da, bị nó mê hoặc, may là gặp 13.
Tả Đăng Phong ho khan một cái.
- Nó là chồn sao ?
Vũ Tâm Ngữ hỏi.
- Không phải.
Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời.
- Bệnh của anh mới vừa khỏi, đừng nên đi ra ngoài.
Vũ Tâm Ngữ ôn nhu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu đáp ứng, người mới khỏe bệnh như hắn dễ bị Da mê hoặc nên mới xuất hiện tình cảnh như lúc nãy.
Vu Tâm Ngữ cũng chưa ăn cơm, 2 người bắt đầu ăn cơm, ăn cơm xong Tả Đăng Phong liền làm thịt thỏ, vì muốn cảm ơn 13 cứu hắn nên Tả Đăng Phong liền đem toàn bộ nội tạng của con thỏ đưa cho 13 ăn, đối với cái này thì 13 vô cùng hứng thú, đây là bản năng của động vật.
Cơm nước xong, 2 người lên giường ngủ.
Nằm ở trên giường, Tả Đăng Phong suy nghĩ 2 vấn đề. Thứ nhất là tại sao đôi mắt của 13 lại có màu vàng, còn vấn đề khác chính là tại sao 13 lại đi tè trên ngôi mộ kia.
Một hồi lâu Tả Đăng Phong cũng không có nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng là hắn mơ màng rồi ngủ đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, Tả Đăng Phong thấy thân thể Vu Tâm Ngữ nằm ở bên cạnh, dục vọng của hắn liền toát ra nhưng mà nghĩ đến mẹ mình đã chết đi, Tả Đăng Phong chỉ có thể ngăn lại cơn dục vọng này, trong lúc chịu tang mà sinh hoạt vợ chồng thì chính là hành vi bất hiếu.
Có chuyện thì dài, không chuyện thì ngắn, đông đi xuân tới.
Mùa xuân tới, Tả Đăng Phong bắt đầu khai hoang làm ruộng, trong núi không thiếu đất nên Tả Đăng Phong liền trồng bắp. Vòng cổ trên cổ của 13 bán được rất nhiều tiền, mọi người trong thôn ở dưới chân núi chia ra, mỗi người cũng hơn 10 đồng. Bọn hắn biết được Tả Đăng Phong muốn mua hạt giống thì liền sôi nổi lấy hạt giống trong nhà của mình đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thuận tiện hỏi chuyện bên ngoài, có người nói rằng người NB sắp đánh đến, có người nói người NB bị đuổi chạy, tóm lại là cái gì cũng có. Đến cuối cùng Tả Đăng Phong cũng lười nghe.
Cuộc sống yên tĩnh mà tường hòa trôi đi, mùa xuân thì gieo giống, mua hè thì bắt cá rồi phơi nắng ướp gia vị, Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ giống như là một đôi uyên ương sống nơi thế ngoại đào tiên. Mùa thu đến, 2 người bắt đầu thu hoạch bắp, điều làm bọn họ không ngờ chính là sản lượng bắp rất nhiều.
Đầu xuân, 13 liền không có rời nhà, khi trời tối thì nó ra ngoài đi săn, hừng đông mới trở về ngủ. Trải qua một năm điều dưỡng thì toàn thân nó đã mập hơn trước rất nhiều, tuy rằng nó hơi mập nhưng mà 13 vẫn nhẹ như yến, ngay cả tường viện cao 2m nó cũng nhảy qua được.
Vu Tâm Ngữ vẫn chưa mang thai, đối với việc này thì Tả Đăng Phong cũng chẳng thèm để ý, dù sao thời gian vẫn còn dài mà.
Cuộc sống hạnh phúc cũng bị phá vỡ, một buổi trưa mùa thu, Vu Tâm Ngữ cùng Tả Đăng Phong đang ở trong phòng xay bắp thì phía bên ngoài đạo quán truyền đến tiếng gõ cửa.
Ngay tại khi Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ tỏ ra vẻ nghi hoặc thì bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói:
- Tả lãnh đạo có ở nhà không?
- Em ở đây đi, để anh ra xem.
Tả Đăng Phong xuống giường mang giày, Thôi bảo trưởng đột nhiên đến thăm làm hắn thật bất ngờ.
Vu Tâm Ngữ gật đầu đáp ứng, Tả Đăng Phong mở cửa mà ra rồi đóng cửa phòng lại.
Mở cửa ra, phát hiện bên ngoài là Thôi bảo trưởng cũng 2 người mà hắn không quen biết, tuổi của 2 người này khoảng chừng 35-36 tuổi, vóng dáng cũng không cao, một người gầy ốm mặc áo dài, mặt mỉm cười. Người kia hơi béo một chút, trong tay hắn cầm roi ngựa, dường như hắn là kẻ chăn ngựa.
- Thôi bảo trưởng, có chuyện gì sao?
Tả Đăng Phong cũng không có mời 3 người đi vào.
- Tả lãnh đạo, vị này là Cao chưởng quỹ, đến từ tỉnh thành.
Thôi bảo trưởng giới thiệu.
- Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?
Tả Đăng Phong liền hướng người mặc áo dài kia gật đầu.
- Tiểu sinh có một chút thành ý, xin Tả tiên sinh nhận cho.
Cao chưởng quỹ đưa 2 túi trái cây cùng 2 chai rượu Bạch Cửu trong tay ra.
- Thôi bảo trưởng, đây là ý gì?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn Cao chưởng quỹ một chút rồi lại hướng Thôi bảo trưởng hỏi. 2 phần lễ vật này khá đắt tiền, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc.
- Tả lãnh đạo, chuyện là như thế này. Cao chưởng quỹ chính là người mua cái vòng vàng kia, anh ta nghe nói cái vòng này là lấy từ trên cổ của một con mèo, cảm thấy rất thú vị cho nên muốn nhìn xem con mèo kia.
Thôi bảo trưởng giải thích.
- Haizzz.
Trải qua một lát ngạc nhiên, Tả Đăng Phong lại lộ ra vẻ tiếc nuối cùng thương xót.
- Sao vậy?
Vẻ mặt Thôi bảo trưởng tỏ ra nghi hoặc.
- Ngày hôm sau thì con mèo kia đã chết, thật đáng tiếc, đáng tiếc mà.
Tả Đăng Phong giả vờ lộ ra vẻ thèm thuồng nhìn vào 2 phần lễ vật trong tay của Cao chưởng quỹ.
Lời nói Tả Đăng Phong vừa ra khỏi miệng thì khuôn mặt 3 người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, Tả Đăng Phong thấy thế thì vẫn nhìn chằm chằm vào lễ vật trong tay của Cao chưởng quỹ.
- Phần lễ vật này tặng cho tiên sinh, chúng ta đi đường xa nên rất khát nước.
Cao chưởng quỹ nói xong đem phân lễ vật đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong ôm lấy 2 phần lễ vật này mà ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ Cao chưởng quỹ này lại lợi hại như vậy, hắn tặng lễ vật cho Tả Đăng Phong là giả, muốn đi vào bên trong mới là thật.
- Các vị chờ một lát.
Tả Đăng Phong đem lễ vật trả lại cho Cao chưởng quỹ rồi xoay người đi vào, múc một bầu nước đem ra.
Cao chưởng quỹ cầm lấy bầu nước kia rồi uống sạch, Tả Đăng Phong thấy thế thì vô cùng nghi hoặc, xem bộ dạng uống nước của hắn thì hình như hắn rất khát a.
- Cảm ơn tiên sinh, lễ vật này tiên sinh hãy giữ lấy, gặp lại.
Cao chưởng quỹ uống nước xong liền đưa bầu nước cùng lễ vật kia cho Tả Đăng Phong,
- Tả lãnh đạo, con mèo kia đã chết rồi sao?
Thôi bảo trưởng lại hỏi, khi hỏi ánh mắt của hắn nhìn vào bên trong đạo quán.
Tả Đăng Phong vừa định trả lời thì ở bên cạnh Cao chưởng quỹ đang thấp giọng nói chuyện với người chăn ngựa, lời nói của hắn khiến cho Tả Đăng Phong vô cùng hoảng sợ.
- Tả lãnh đạo, cậu làm sao vậy?
Thôi bảo trưởng thấy sắc mặt Tả Đăng Phong trở nên khó coi thì hỏi.
- Không có gì, ông đi đi.
Tả Đăng Phong giận dữ đem trả lại bao lễ vật cho Thôi bảo trưởng rồi đóng cửa lại.
Sở dĩ Tả Đăng Phong tức giận là bởi vì Cao chưởng quỹ kia căn bản không phải là ông chủ gì cả, người chăn ngựa cũng không phải là người chăn ngựa gì, sau khi bọn hắn rời đi thì dùng tiếng NB để nói chuyện.
- Đại tá Đằng Khi, làm sao bây giờ?
- Bao vây nơi này lại.
Bình luận truyện