[Dịch] Sủng Mị

Chương 69 : Sinh vật thần bí

Người đăng: 

.
Tù đảo đã từ từ hiện ra trong tầm mắt, sương mù trắng xóa lượn lờ giăng kín không gian, ngay cả mặt biển cũng mờ mịt, sóng vỗ dập dờn. Sương mù bao phủ diện tích rất lớn, hòn đảo trước mặt từ từ lớn dần ra, thậm chí Sở Mộ nghĩ rằng đó là một mảng đại lục thì đúng hơn. "Rống !" Sí Lăng Hổ đến gần phạm vi sương mù bao phủ bỗng nhiên gầm lên dữ dội, sau đó thu cánh lại từ từ đáp xuống. Sương mù trắng xóa lướt qua chung quanh Sở Mộ, cuồng phong vù vù đập vào rát mặt. Sở Mộ nắm chặc Sí Lăng Hổ duy trì thân thể ổn định. “Vù vù vù ~!” Tầm mắt Sở Mộ hoàn toàn bị sương mù che kín, loáng thoáng nghe thấy từ chỗ sâu trong màn sương mù truyền đến mấy tiếng kêu kỳ quái. Sở Mộ căng thẳng trong lòng. Thông thường cái loại hải đảo bị sương mù che khuất bầu trời như thế này sẽ có Dực hệ sinh vật cường đại tồn tại, những sinh vật này ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh. Bất cứ sinh vật nào tiếp cận cũng sẽ làm cho chúng nó tức giận. Tiếng gào thét vốn từ rất xa, nhưng mà Sở Mộ phát hiện khi Sí Lăng Hổ đến gần hải đảo, thanh âm kia càng lúc càng bén nhọn. "Rống !" Sí Lăng Hổ hiển nhiên là ý thức được có những Hồn sủng khác muốn tiếp cận, nó gầm lên giận dữ xuyên qua màn sương mù, chấn trụ những sinh vật định hành động ngu xuẩn. "Vù vù vù vù ~~~!" Thanh âm gào thét biến mất, nhưng mà Sở Mộ rõ ràng nghe được tiếng vỗ cánh vang lên liên tiếp, thậm chí cảm giác có mùi vị kỳ lạ đang khuếch tán ở chung quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chút ít lông chim bay phất phơ trong gió. Tiếng đập cánh càng lúc càng nhiều, Sở Mộ dần dần cảm giác mấy phần hoảng hốt. Sí Lăng Hổ là sinh vật cao đẳng cấp thống lĩnh, hơn nữa thực lực tuyệt đối là trên năm đoạn. Hồn sủng cỡ này bất kể đi tới chỗ nào cũng được xưng tụng là bá chủ một phương, bất kỳ yêu thú nào cũng phải nhượng bộ lui binh. Nhưng mà bây giờ Sở Mộ mới vừa đến gần Tù đảo, dĩ nhiên lại có rất nhiều Hồn sủng cả gan khiêu khích uy nghiêm của Sí Lăng Hổ. Sở Mộ cúi đầu nằm gục ở trên lưng Sí Lăng Hổ, khí tức các loại Dực hệ yêu thú ở chung quanh cực kỳ cường đại. Nếu như không có Sí Lăng Hổ uy nghiêm ở chỗ này, Sở Mộ có thể khẳng định mình sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong vòng vài giây. “Gầm ~!” "Gào ~~~~~~!" Bỗng nhiên chung quanh xuất hiện một trận huyên náo, Sở Mộ có thể nhận ra từ trong thanh âm hỗn độn kia có vẻ kinh hoảng. Tiếng vỗ cánh càng lúc càng nặng nề, nhất thời một cỗ khí lưu cuồng mãnh đập vào mặt Sở Mộ, suýt chút nữa quét hắn bay ra xa. Thanh âm càng lúc càng xa, những sinh vật vốn lượn lờ chung quanh Sí Lăng Hổ đột nhiên giải tán, dần dần biến mất vào trong màn sương mù dày đặc. Chung quanh trở nên an tĩnh rất nhanh, chỉ có từ nơi xa xôi thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng gào to hoảng hốt. "Vù vù !" Sí Lăng Hổ tiếp tục đáp xuống, nhưng mà hình như nó cảm thấy cái gì đó, hô hấp đột nhiên trầm trọng vài phần. Chung quanh yên tĩnh như vậy hiển nhiên có gì đó không bình thường. Lúc xuất hiện tình cảnh nguy hiểm, tiểu Thanh Trùng trên cổ Sở Mộ sẽ phát ra " thanh âm nhắc nhở. Nhưng còn lần này, tiểu Thanh Trùng lại co rúc quấn chặt vào cổ Sở Mộ, lại còn phun ra tơ trắng quấn khắp thân mình, thân thể nho nhỏ run rẩy từng hồi, không dám phát ra một chút thanh âm nào. Bỗng nhiên Sí Lăng Hổ ngừng lao xuống, nó vỗ cánh ngưng lại ở giữa không trung, không có phát ra tiếng hô gào gì nữa hết, chỉ nhẹ nhàng lơ lửng như thế. Chuyện quỷ dị liên tục xuất hiện, cho dù Sở Mộ ngu ngốc cỡ nào cũng có thể đoán được nhất định là có một sinh vật vô cùng cường đại đang ở gần đây. Sở Mộ không biết con yêu thù này đến tột cùng là chủng loại gì, thế mà có thể hù dọa đám Dực hệ Hồn sủng can đảm khiêu khích Sí Lăng Hổ kinh hoảng chạy trốn, có thể làm cho tiểu Thanh Trùng run rẩy không ngừng, có thể làm cho Sí Lăng Hổ cao ngạo dừng lại phi hành. Hết thảy những điều đó đang thuyết minh sinh vật này cường đại ngoài sức tưởng tượng của Sở Mộ. Sí Lăng Hổ chính là Hồn sủng cao đẳng cấp thống lĩnh, ở trong Cương La thành đã thuộc về tồn tại cao nhất. Sở Mộ hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình mới vừa tiến vào phụ cận Tù đảo lại gặp phải sinh vật cường đại và vô cùng thần bí này. Sở Mộ hô hấp dần dần chậm lại, sương mù mênh mông vẫn lượn lờ ở chung quanh che kín tầm nhìn của Sở Mộ. Cẳng qua là thị giác gây chướng ngại làm cho Sở Mộ càng thêm hoảng hốt, bởi vì khí tức cuồng mãnh kia đã hoàn toàn bao phủ nơi này. Bỗng nhiên một cái đuôi thật dài, thật sặc sỡ xuất hiện ở trên đầu Sở Mộ, cái đuôi dài màu tím sẫm, mềm mại như nhung nhẹ nhàng từ xẹt qua. Toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh mịch, giờ phút này trái tim Sở Mộ tựa hồ ngừng đập, cảm giác trên trán hình như bị cái đuôi của sinh vật không tên lướt qua, hắn sợ hãi kinh hồn tán đảm. Sinh vật không biết tên kia đang ở phía trên? Lúc này Sở Mộ căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí Sí Lăng Hổ lơ lửng giữa không trung cũng không dám nhìn con Hồn sủng kia một cái. Thời gian bỗng nhiên trở nên rất dài, trôi qua rất chậm, đầu óc Sở Mộ hoàn toàn trống rỗng. Cường đại. Giờ phút này Sở Mộ cảm thấy một sinh vật cường đại chân chính, đó là một con Hồn sủng có cảnh giới lực lượng hoàn toàn siêu thoát ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn, không có cách nào lường được, càng không có cách nào chống lại. Không biết đã qua bao lâu, khí tức áp bức nặng nề rốt cuộc tản đi, Sí Lăng Hổ phảng phất như trút được gánh nặng gầm nhẹ một tiếng. Sau khi sinh vật kỳ lạ kia bay đi, nội tâm Sở Mộ đột nhiên nhấc lên từng đợt mưa to gió lớn, rất lâu không thể nào lấy lại bình tĩnh. Mặc dù chỉ thấy được cái đuôi nhung sặc sỡ của sinh vật này, nhưng mà Sở Mộ có thể khẳng định con yêu thú này tuyệt đối là Hồn sủng thần bí từ thời thượng cổ, thậm chí không có ai biết tên của nó. Ở phạm vi Tù đảo lại xuất hiện Hồn sủng vô cùng hiếm thấy như thế, tâm tình Sở Mộ làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Một tia khát vọng và ham muốn điên cuồng tăng trưởng trong nội tâm Sở Mộ, hắn muốn tận mắt nhìn thấy hình dáng thật của con Hồn sủng kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang