[Dịch] Sủng Mị

Chương 56 : Bài trừ phong ấn

Người đăng: 

.
"Qiải quyết mấy tên phế vật kia đi." Vương Khả Lạc tàn nhẫn nói, ra lệnh cho đội viên khác lập tức hành động. Lúc trước Phong Cổ đã dặn dò mọi người đánh không lại thì quyết đoán triệu hồi Hồn sủng trở về, khi đối phương công kích càng lúc càng hung hiểm, trên trận chỉ còn dư lại hai ba con Hồn sủng. "Ầm !" Một luồng âm bạo bất ngờ vang lên, âm thanh chói tai nhất thời quanh quẩn bốn phía. Lý Trí - Bạch Vũ Ưng từ trên không trung bị hung hăng đánh rơi xuống, nhất thời mấy Hồn sủng hung tàn bên kia nhào tới. Thực lực cá nhân là do đám chấp sự và chủ đảo phán định, Lý Trí vốn nghĩ rằng kiên trì thêm một ít thời gian, như vậy xếp hạng thực lực cá nhân của mình có thể đề cao hơn một chút. Nhưng không ngờ tới yêu thú bay lượn trên không trung cũng bị đánh rơi, vội vàng niệm chú ngữ thu hồi. "Lả tả..." Lông chim màu trắng dính máu tươi bay loạn chung quanh, tốc độ Lý Trí thu hồi vẫn còn hơi chậm, Bạch Vũ Ưng đang rơi xuống nửa chừng đã bị thú trảo xé rách thân thể. Nhìn thấy Bạch Vũ Ưng bị giết chết tàn nhẫn như thế, Lý Trí như bị mất đi linh hồn vậy, ngồi bệch xuống đất, mặt mày tái nhợt triệt để tuyệt vọng. Những người khác đều nhìn thoáng qua Lý Trí, âm thầm may mắn bản thân mình kịp thời thu hồi Hồn sủng. Đồng thời là cảm thấy đáng buồn dùm cho Lý Trí, nếu sớm thu hồi Hồn sủng đã không rơi vào kết quả bi thảm như vậy rồi. "Sở Mộ, thu hồi Hồn sủng đi, kẻ địch quá ác." Phong Cổ thu hồi Nham Thạch Yêu liền quay sang nói với Sở Mộ nói. Phong Cổ chỉ có hảo tâm nhắc nhở một câu, thế nhưng vừa nói ra câu này hắn lại ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt Sở Mộ hiện đầy mồ hôi. Vừa thấy một màn này, Phong Cổ rất nhanh ý thức được cái gì, ánh mắt chuyển về phía Tào Dịch ở phía sau. Tào Dịch lập tức trừng mắt liếc sang Phong Cổ, hừ lạnh một tiếng nói: "Không nên xen vào việc của người khác, lăn xuống đi." Sở Mộ tức giận đã đạt đến cực điểm, hồn niệm Tào Dịch mạnh hơn hắn một chút, hiện tại hắn đã bị áp chế hoàn toàn, căn bản không có cách nào đọc chú ngữ hồn ước. Phong Cổ vừa thu hồi Nham Thạch Yêu thì trên sân thi đấu chỉ còn lại một mình Mạc Tà bị Đoạt Ảnh Định Hồn khóa cứng ngắc. "Làm sao, chủ nhân Nguyệt Quang Hồ không có ý định thu hồi Hồn sủng của mình hả?" "Dưới tình huống này, kiên trì càng lâu thì xếp hạng cá nhân lại càng cao, nhưng nếu xử lý không tốt có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh bi thảm như Bạch Vũ Ưng." "Đã bị Ám Ảnh khống chế rồi, làm sao kiên trì được nữa?" Bên ngoài nghị luận vang lên ồn ào, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mạc Tà. "Ô ô ô ~!" Mạc Tà tru lên tức giận, hiển nhiên là nó đã cảm thấy Sở Mộ bị người khác hạn chế tinh thần. "Ngao ô ~!" Tiếng hồ vừa truyền ra, ánh mắt Mạc Tà lập tức khóa vị trí gã Tào Dịch đáng căm hận kia, bộ lông trên người trong giây lát dao động theo cực kỳ quỷ dị. "Muốn tránh? Không dễ dàng như vậy đâu." Vương Khả Lạc nhếch miệng cười khẩy, lập tức ra chỉ lệnh cho Ám Ảnh gia tăng tinh thần hạn chế. "Ngao … oo… ~~~!" Bộ lông trên người Mạc Tà tùy ý phất phơ, ấn ký Ngân Nguyệt trên trán bất chợt lóe sáng, một ánh trăng như có như không bao phủ toàn thân Mạc Tà, trong chốc lát đã lóe sáng rực rỡ. "Ngân Nguyệt Hồ - Phong Ấn Bài Trừ." Một màn này khiến cho mọi người ồ lên một tiếng, kinh ngạc nhìn vào con Nguyệt Quang Hồ đang thi triển ra kỹ năng quỷ dị. Phong Ấn Bài Trừ là kỹ năng đặc biệt chỉ chủng tộc Ngân Nguyệt Hồ, trong các loại Hồn sủng đông đảo chỉ có Ngân Nguyệt Hồ mới có năng lực đặc thù này. Cho dù thực lực thấp hơn đối phương rất nhiều, nhưng dựa vào Ngân Nguyệt ấn ký hoàn toàn có thể phá tan tất cả kỹ năng tinh thần trói buộc. Nguyệt Quang Hồ và Ngân Nguyệt Hồ là hai chủng tộc khác nhau, mọi người rất khó lý giải tại sao một con Nguyệt Quang Hồ có thể thi triển ra kỹ năng Phong Ấn Bài Trừ của Ngân Nguyệt Hồ. Mạc Tà có huyết thống ban đầu là Ngân Nguyệt Hồ, trải qua nhiều lần chủng tộc dị biến mới biến thành Nguyệt Quang Hồ, ký hiệu Ngân Nguyệt trên trán chính là đại biểu cho thân phận lúc ban đầu. Bóng ma bị tia sáng trắng bạc đánh tan hoàn toàn, Mạc Tà trong giây lát tránh thoát Ám Ảnh Đoạt Hồn khống chế, thân thể hóa thành một đạo lưu quang màu bạc phóng tới chỗ Tào Dịch. "Ầm !" Thân thể Mạc Tà hung hăng đụng vào tấm lưới phòng hộ cao gần mười thước, vừa va chạm một cái tấm lưới đã xuất hiện một trận lay động mạnh mẽ. "Ô ô ô ~!" Mạc Tà điên cuồng dùng móng vuốt công kích tấm lưới phòng hộ, cố gắng thoát ra ngoài chiến trường cào xé Tào Dịch thành từng mảnh nhỏ. "Mạc Tà, sử dụng Nguyệt Ảnh, mau..." Sở Mộ đối mặt với Mạc Tà, vội vã dùng tâm niệm ra lệnh cho nó. Mạc Tà chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi nào đối với lời nói của Sở Mộ, lập tức bỏ qua công kích tấm lưới, thân thể bỗng nhiên trở nên mơ hồ, dần dần huyễn hóa ra ba hư ảnh mờ nhạt. "Vù vù ~~~!" Cơ hồ ngay khi Mạc Tà hoàn thành Nguyệt Ảnh, một đoàn hỏa diễm đột nhiên nổ tung ngay vị trí Mạc Tà vừa đứng, sóng nhiệt thổi sang tấm lưới phòng hộ một trận nóng hổi. Tia lửa bay toán loạn, hư ảnh Mạc Tà dần dần biến mất, thân thể chân thật xuất hiện ở gần hỏa diễm, một đoàn hỏa diễm này trong nháy mắt chiếu sáng thân ảnh Mạc Tà đỏ bừng, ngay cả cặp mắt cũng nhuộm thành màu đỏ. "Mạc Tà, không cần lo lắng cho ta, ta bị hắn dùng Tinh Thần Gia Tỏa (khóa tinh thần), trong vòng mười phút sẽ không có cách nào đọc chú ngữ. Mục đích của bọn họ là muốn giết chết ngươi, bây giờ ngươi phải tìm mọi biện pháp bảo vệ tốt bản thân." Sở Mộ hô hấp cũng rất khó khăn, thông qua tâm niệm báo cho Mạc Tà. "Ô ô ~!" Ánh mắt Mạc Tà nhìn chăm chú vào Sở Mộ sắc mặt tái nhợt, tròng mắt phản chiếu ánh lửa tựa như cơn giận đang chuẩn bị bùng phát. Có lẽ nó biết lấy lực lượng của mình căn bản không thể nào phá tan lưới phòng hộ, vì thế vô cùng tĩnh táo chuyển mục tiêu sang Hồn sủng mới công kích mình. Vừa mới buông thả Hỏa Diễm Bạo Phát chính là hai đoạn một giai Diễm Vĩ, lúc này Mạc Tà tức giận đã đạt đến đỉnh điểm. Bộ dạng vốn là ôn hòa bỗng nhiên nghiêm nghị hẳn lên, ánh mắt tràn đầy sát ý chớp lóe hàn quang. Lúc này Sở Mộ cũng cực kỳ tức giận, trong lòng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, gấp gáp nhưng lại không thể làm gì hết. Trên trận chỉ còn lại có mỗi Mạc Tà, bây giờ nó phải đối mặt với mười con Hồn sủng của đối phương. Nếu như Mạc Tà có mệnh hệ gì, Sở Mộ coi như là hao hết hồn lực thi triển hồn kỹ Sủng Mị cũng nhất định phải giết chết cái tên Tào Dịch đáng hận này. "Đội trưởng, con Nguyệt Quang Hồ cuối cùng này giao cho ta giải quyết đi." Chủ nhân Diễm Vĩ nhìn thoáng qua Mạc Tà, nhếch miệng lộ ra nụ cười khinh miệt. Diễm Vĩ đã sớm khóa chặt vị trí Mạc Tà rồi, trong lúc chạy đi kéo theo một dãy ánh lửa đỏ bừng, bộ dạng hung hăng như thế hẳn là có ý định xé tan Mạc Tà thành từng mảnh mới vừa lòng hả dạ. Mạc Tà tĩnh táo đứng ở nơi đó, vẫn duy trì tư thế hạ thấp người, thân thể tựa như dây cung căng thẳng chỉ chờ bạo phát. "Thịt hồ ly nướng hẳn là thơm lắm nhỉ !" Chủ nhân Diễm Vĩ cười cười tàn nhẫn, chỉ huy Diễm Vĩ chạy thẳng đến Mạc Tà, há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm. Hỏa diễm nhanh chóng đốt cháy cát sỏi khô cằn, phạm vi bao phủ gần hết chiến trường, ngay cả lưới phòng hộ cũng bị nung đỏ. Bên trong ánh lửa tán loạn, Mạc Tà vẫn đứng ngạo nghễ không chút sợ hãi, bộ lông màu bạc trong nháy mắt biến thành màu đỏ mỹ lệ. Theo hỏa diễm chung quanh điên cuồng thiêu đốt, trạng thái Sở Liên vào thời điểm này đã triệt để giải trừ, hai đoạn bốn giai Nguyệt Quang Hồ tỏa ra khí thế cao ngạo áp tới đối phương. Giờ phút này hơi thở cường đại cao hơn Diễm Vĩ ba giai tức tại khuếch tán ra bốn phía, hỏa diễm cũng ảm đạm xuống vài phần. Mạc Tà tụ lực nãy giờ đã lên tới đỉnh phong, bốn chân phát lực một cái, thân thể hóa thành dãy tàn ảnh phóng tới Diễm Vĩ. Mạc Tà thi triển Ám Tập tăng cường tốc độ trong nháy mắt lên tới gấp hai lần, vượt qua khoảng cách mười thước không tới một giây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang