[Dịch] Sủng Mị
Chương 47 : Phục dụng dược tề
.
Nhận được Sở Mộ trả lời khẳng định, lão tiểu thương lộ ra thần sắc kinh ngạc, cố ý đánh giá Sở Mộ một phen, qua hồi lâu mới nói: "Ngươi bây giờ bán hồn hạch cho ta chính là ngày hôm nay săn được?"
Sở Mộ gật đầu nói: "Có vấn đề gì không?"
"Vấn đề thì không có, ta chỉ không có nghĩ tới một dịch giả của Thanh Yểm Ma cung lại có thể thu thập hồn hạch nhanh như vậy, xem ra ngươi hẳn là trong nhóm người nổi bật vừa được đưa đến đảo này." Lão tiểu thương nói.
"Ha hả, ta rất thích làm ăn với người có tiềm lực, tương đương với một loại đầu tư lâu dài. Sau này ngươi có hồn hạch cứ bán cho ta, ta có thể cung cấp cho ngươi giá tiền cao hơn một chút. Mặt khác, ngoại trừ mua bán hồn hạch ra, những thứ khác hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan Hồn sủng sư, có cái gì cần ta đều có, ngươi có thể đến đây hỏi trước. Ta có thể cho ngươi một cái giá tốt." Lão tiểu thương tiếp tục nói.
"À? Ngươi có Thiên Lam Thảo không?" Sở Mộ lập tức hỏi.
"Có, một cây tám ngân tệ." Lão tiểu thương nói.
Sở Mộ rất quyết đoán lấy ra một kim tệ và sáu ngân tệ đưa cho lão tiểu thương, nói: "Ta cần mua bây giờ."
Lão tiểu thương gật đầu, đi ra phía sau cửa hàng lật tới lật lui đống đồ vật hỗn độn, phát ra thanh âm đồ đạc va chạm rổn rảng.
Chỉ chốc lát sau, lão tiểu thương toàn thân dính đầy tro bụi đi ra, giao hai bình dược tề có chứa Thiên Lam Thảo cho Sở Mộ.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn hai gốc Thiên Lam Thảo có chút quái dị.
Lão tiểu thương liếc thấy thái độ Sở Mộ không tốt, tựa hồ nhận ra điều gì đó, cười cười nói: "Yên tâm, hai gốc Thiên Lam Thảo này chất lượng còn tốt hơn ở cửa hàng dược tề. Sở dĩ bán cho ngươi rẻ như vậy là vì ta muốn đầu tư với ngươi. Mỗi dịch giả lúc ban đầu đều rất khó khăn, Yểm Ma cung không thể nào cung cấp nhiều tài nguyên cho các ngươi tu luyện, cho nên phải thu mua ở bên ngoài."
"Bây giờ là giao dịch giữa hai người chúng ta, đối với ta thua thiệt nhiêu đây chỉ là bé nhỏ không đáng kể, thậm chí hai gốc Thiên Lam Thảo này trong mắt ta chỉ là đồ bỏ đi. Ta là thương nhân, ngươi nhớ kỹ điều đó là được rồi."
"Trong tương lai nếu thực lực ngươi mạnh hơn, nhận được vật gì tốt cũng có thể bán lại cho ta, mà ta có thứ gì ngươi cần, cho dù không có thì ta cũng sẽ thông qua nhiều cách giúp ngươi có được. Phương diện giá tiền đương nhiên tốt hơn."
Sở Mộ nhìn lão đầu mấy lần, chợt phát hiện lão già này tuy có vẻ trầm lặng nhưng quả thật rất có đầu óc buôn bán. Đã hiểu được cách thức trói chặc một người trong tương lai có thể trở thành khách hàng lớn với mình.
Đúng như lão gia hỏa này nói, bây giờ Sở Mộ sẽ vội vàng bôn ba khổ sở vì mấy đồng kim tệ, nhưng không qua bao lâu nữa đối với hắn vài trăm kim tệ cũng không đáng kể chút nào, vật phẩm giao dịch nhất định là có giá trị.
"Như thế nào?" Lão tiểu thương nói.
"Có thể." Sở Mộ gật đầu rồi tiếp tục nói: “Ngươi nơi này có hồn kỹ không?"
"Có, hồn kỹ dành cho Hồn Đồ không ít, hồn kỹ của Hồn Sĩ cũng có một vài loại. Nhưng giá tiền nhất định ngươi bây giờ chịu không nổi." Lão tiểu thương nói.
"Có những loại nào?" Sở Mộ hỏi.
"Hồn Đồ hồn kỹ: hòa hợp tự nhiên, tác niệm, ngôn ngữ yêu thú… Những thứ này đều có giá hai kim tệ."
"Thị Huyết Thuật, Thủy Tâm, Bì Nham Hóa, Tiềm Ẩn, Cấp Đống (đóng băng)… năm kim tệ."
"Hồn Sĩ hồn kỹ: Viêm Phụ, Lăng Quang Thuẫn là năm mươi kim tệ." Lão tiểu thương nói ra một loạt hồn kỹ đủ các loại giá.
Nghe thấy bảng giá tiền, Sở Mộ liền nhíu mày thật sâu, hiển nhiên cho dù là hồn kỹ giá cả tiện nghi nhất chừng hai kim tệ, Sở Mộ cũng không đủ tiền mua.
Lão tiểu thương giới thiệu hồn kỹ coi như là tương đối hữu dụng, mà để cho Sở Mộ có hứng thú nhất là kỹ năng Hồn Sĩ - Viêm Phụ
Viêm Phụ là kỹ năng Hồn sủng sư thông qua hồn lực thi triển hỏa năng lượng mạnh hơn bình thường bám vào thân thể Hồn sủng. Yêu thú có Hỏa thuộc tính sẽ tăng cường lực lượng lên vài phần, uy lực công kích hỏa diễm cũng tăng cường rất nhiều. Nếu gia trì hồn kỹ này lên thân Mạc Tà Mạc Tà sẽ có thể khiêu chiến sinh vật cấp nô bộc cao hơn nó ba giai.
Sau khi nhớ kỹ những thứ cần thiết, Sở Mộ không có lưu luyến mấy loại hồn kỹ khiến hắn động tâm kia, chậm rãi quay trở lại cửa hàng dược tề.
Nếu là dược liệu cấp một, Sở Mộ còn có thể thông qua hồn lực của mình trích năng lượng ra ngoài, nhưng mà dược liệu cấp hai và cách phối trí cực kỳ phức tạp. Sở Mộ không phải là Dược tề sư, cho dù biết cách điều chế cũng có thể vì không thành thạo mà thất bại, vì lý do an toàn nên Sở Mộ tự nhiên phải tìm Dược tề sư chân chính chế tạo.
"Năm ngân tệ." Một vị Dược tề sư khá trẻ dứt khoát báo giá cho Sở Mộ.
“Sở Mộ bây giờ chỉ có bốn ngân tệ. Tự mình cung cấp dược liệu nhờ chế tạo Thiên Lam Ngọc Lộ Chi đối với một Dược tề sư bình thường hoàn toàn không phí bao nhiêu sức lực, chỉ cần thời gian mấy phút là xong. Thế nhưng mấy phút đó lại kiếm được năm ngân tệ, kiếm tiền còn nhanh hơn và dễ dàng hơn hắn săn giết Hồn sủng rất nhiều.
"Ta chỉ có bốn ngân tệ." Sở Mộ cũng ngượng ngùng với số tiền trong túi, chợt phát hiện không có tài chính đúng là khó khăn chất chồng, đi một bước khó một bước.
"Bốn thì bốn vậy, đưa dược liệu cho ta." Dược tề sư cũng rất dứt khoát, lấy dược liệu xong liền đi tới chỗ dược lô từ từ phối chế, đề luyện, hỗn hợp hai loại dược liệu khác nhau.
Năm phút sau, Dược tề sư trẻ tuổi đem một lọ dược tề màu lam tới, thản nhiên nói: "Trực tiếp cho nhị đoạn Hồn sủng uống vào, sau đó nghỉ ngơi một ngày là được rồi."
Sau khi Dược tề sư nói xong liền xoay người không thèm để ý Sở Mộ nữa.
Sở Mộ cũng không lưu ý Dược tề sư này ngạo mạn và lãnh đạm, trên thực tế những người làm nghề này phần lớn là tài trí hơn người.
Sở Mộ đã sớm tìm hiểu nghiên cứu dược tề học một đoạn thời gian ngắn, sau đó cảm thấy thay vì hao phí thời gian ở chỗ này còn không bằng vùi đầu vào tăng cường thực lực. Tin tưởng rằng sau này có thực lực đầy đủ sẽ có tư cách để cho những gã Dược tề sư chế tạo miễn phí cho mình.
Nhận được Thiên Lam Ngọc Lộ Chi, Sở Mộ quay trở lại phòng của mình bên cạnh Yểm Ma cung.
"Sở Mộ, vì sao cả ngày không nhìn thấy bóng dáng của ngươi vậy hả?" Thanh âm Đinh Vũ từ phòng bên cạnh truyền đến.
"Đi dạo một vòng thôi." Sở Mộ hồi đáp.
"Hôm nay những dịch giả Thanh Yểm Ma đảo khác đến khiêu khích chúng ta, những tên kia thật là chán ghét." Đinh Vũ nói.
"À, bọn họ đến dò xét hả?" Sở Mộ hồi đáp.
Mấy ngày nữa các dịch giả sẽ chiến đấu với nhau giành thứ hạng, thực lực càng cao sẽ có khả năng chiếm lấy chức vị cao hơn, nhận được phần thưởng cũng phong phú hơn. Vì tài nguyên và quyền lực trong tương lai, có chút ít dịch giả khẳng định sẽ tìm cách hiểu rõ thực lực những người khác.
"Ừ, nhưng mà bọn họ quả thật rất mạnh, nghe nói bọn họ còn có Hồn sủng hình thái thứ hai, hơn nữa vài người có tới ba con Hồn sủng, khó trách chấp sự Tằng Trạch cũng phải than thở. Xem ra hắn biết chúng ta rất khó chiếm được thứ hạng cao." Đinh Vũ nói.
Những người khác không biết Mạc Tà đã tiến vào giai đoạn hình thái thứ hai. Đinh Vũ cho rằng thực lực Mạc Tà đang là chín giai, một đoạn cho dù là chín giai vẫn chênh lệch với hai đoạn cực kỳ lớn. Cho nên Đinh Vũ mới bày ra thái độ như đưa đám.
Sở Mộ chẳng qua là tùy ý hồi đáp một tiếng, không hàn huyên với Đinh Vũ nhiều làm gì, bắt đầu để cho Mạc Tà chiến đấu mệt mỏi uống Thiên Lam Ngọc Lộ Chi.
Mạc Tà tiến tới gần Thiên Lam Ngọc Lộ Chi ngửi ngửi một lát, sau đó mới vui vẻ há miệng nuốt vào.
Không lâu sau sau, Mạc Tà khẽ híp mắt lại lắc lư một hồi, bộ dáng cực kỳ buồn ngủ. Sở Mộ còn chưa kịp đưa nó trở lại không gian Hồn sủng thì tiểu Mạc Tà đã nằm gục ở trên giường ngủ thiếp đi.
"Ngủ một giấc cho tốt, tỉnh lại là có thể tăng cường tới hai đoạn ba giai rồi." Sở Mộ vuốt ve đầu Mạc Tà, nhỏ giọng nói.
"Sa sa sa ~~~!"
Tiểu Thanh Trùng nhìn thấy Mạc Tà, lập tức từ đầu giường bò lên trên người Mạc Tà co co quẫy quẫy mấy cái. Vốn tiểu Thanh Trùng rất thích bộ lông tơ mềm mại trên cổ Mạc Tà, thời điểm Mạc Tà xuất hiện nó sẽ bò lên đó nằm ngủ vô cùng thoải mái.
Thế nhưng, tiểu Thanh Trùng mới vừa chuẩn bị ngủ, Sở Mộ đã thu hồi Mạc Tà vào không gian Hồn sủng, tiểu Thanh Trùng kế hoạch thất bại té rớt xuống giường Sở Mộ, dùng ánh mắt thất vọng chán chường nhìn lên.
"Tiểu tử, ngươi cũng ngủ đi." Sở Mộ đặt tiểu Thanh Trùng trở lại đầu giường rồi tựa vào mép giường, bắt đầu dùng hồn lực nuôi nấng Bạch Yểm Ma.
Bình luận truyện