[Dịch] Quan Sách
Chương 59 : Được đối phương đồng tình
.
Tin công nhân viên chức lâm trường Hồng Thổ Pha gây chuyện giống như ném một hòn đá vào mặt hồ nước phẳng lặng, gợn sóng từ một điểm lan ra tứ phía, cả thị trấn đều biết chuyện chỉ trong vòng một ngày.
Toàn bộ nhân viên của đồn công an Hồng Ngọc Khê đều bắt tay vào điều tra, đội điều tra gồm mười người của phòng cảnh sát kiểm lâm huyện bước đầu đi đến Hồng Ngọc Khê, đã nhanh chóng khống chế được tình thế, nhưng còn dư vị của sự việc này thì làm thế nào cũng không thể trấn át được, cả thành phố Lễ Hà bị chấn động hoàn toàn.
Cuộc họp báo cáo cấp huyện về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha sắp được diễn ra, trong thời điểm này xuất hiện những viên chức gây rối, hơn nữa thanh thế lại lớn, sự việc này có tác động vô cùng xấu, trên làng dưới huyện, tất cả những người quan tâm đến sự việc này đều toát mồ hôi lạnh xem xem cách chỉ đạo của Phòng Lâm nghiệp về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha lần này.
Việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha lần này do Phó phòng Trần Kinh chủ trì, chỉ trong chốc lát bên ngoài đâu đâu cũng nhìn thấy những người chống lại Trần Kinh. Nói Trần Kinh quá trẻ, không gánh nổi trọng trách, rồi lại nói Trần Kinh không thật thà, không hiểu việc .v.v..
Ở huyện tràn ngập những tin đồn đại, làm cho người dân càng thất vọng về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, toàn bộ việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha gặp khó khăn trước giờ chưa từng có.
...
Một chén trà xanh, trà là loại nước thanh minh hảo hạng, hương trà bay lượn lờ, lờ mờ, tựa hồ phảng phất quanh mặt.
Trần Kinh nhấm nháp trà, tay cầm cuốn “Hồ Tuyết Nham khải kỳ” chăm chú đọc, thời tiết bên ngoài âm u, mờ mịt phía chân trời, khiến cho người ta có cảm giác trầm lắng khác thường.
- Phó phòng Trần, Trưởng phòng Lâm rất tức giận, hay là anh qua bên ấy một tý đi!
Vương Sam giọng điệu như cầu khẩn, công nhân viên chức lâm trường Hồng Thổ Pha gây chuyện, bầu trời của Phòng lâm nghiệp như bị sụp một nửa, Trần Kinh lại lựa chọn cách chạy trốn, điều này làm cho Vương Sam trong lòng cảm thất rất bất lực.
Trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao? Bây giờ sự việc đã đến mức như thế này rồi, Trần Kinh khó có thể chối được sai lầm này, qua mấy ngày này, hắn về sau làm gì còn cơ hội đến đây uống trà nữa? Bên ngoài làm sao còn có lái xe hộ tống nữa?
- Ai bảo cô đến đây? Mà sao cô lại biết tôi đang ở đây?
Trần Kinh trừng mắt nhìn Vương Sam, giọng điệu không hài lòng.
- Là Chủ nhiệm Nghiêm, Chủ nhiệm Nghiêm cũng lo lắng lắm rồi, nên bảo em đến tìm anh!
Vương Sam đang nói thì dừng lại, do dự một chút, rồi dường như hạ quyết tâm nói :
- Phó phòng Trần, chẳng ai muốn sự việc chuyển biến như thế này, nhưng việc đã đến nước này thì chúng ta cứ đối mặt với nó đi, biết đâu lại có chuyển biến tốt.
- Chuyện gây rối chế độ cải cách xí nghiệp không phải hiếm gặp, việc gây rối cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha lần này đã khống chế được rồi, tiếp đó nếu công việc làm tốt thì ...
Vương Sam mới nói được nửa câu, nửa câu còn lại không biết làm sao để nói tiếp, theo cô nghĩ, sự việc đã đến nước này thì an ủi Trần Kinh như thế nào cũng chỉ là tự lừa dối mà thôi, ở độ tuổi này Trần Kinh đã gặp biết bao rắc rối lớn nhỏ, hắn làm sao có thể không im lặng đây?
Trần Kinh liếc nhìn Vương Sam, rồi lại cúi mặt xuống lau mắt kính.
- Cô muốn tôi quay lại Phòng, Chủ nhiệm Nghiêm cũng muốn tôi quay lại, đây đều là ý của mấy người, chứ Trưởng phòng Lâm có muốn tôi quay lại không?
Trần Kinh thản nhiên nói, vẻ mặt không chút dao động.
Vương Sam sửng sốt, nhất thời không nói được câu nào, Trần Kinh gấp quyển sách trên tay lại, mũi khẽ khẽ ngửi mùi nước trà xanh, khóe miệng lạnh lùng cười nói :
- Được rồi, thôi cô cứ về trước đi! Mông Hổ sắp đến rồi, tôi có việc cần bàn với anh ta, ngày mai Huyện ủy tổ chứ Hội nghị chuyên đề cải cách lâm trường, có nhiều chuyện đến lúc đó mới xác nhận được.
Bên ngoài trời mưa, Vương Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại.
Cô ta nhìn rõ trong mưa có một chiếc xe trắng toát đang đến gần, chiếc xe trắng trong màn sương mù thật đẹp, xe dừng ở dưới quán trà, người bước ra từ xe lại càng kiều diễm.
Kim Lộ !
Vương Sam lóe lên một ý nghĩ kì lạ, một người khiến phụ nữ cũng phải ái mộ, cứ như vậy khoan thai bước vào quán trà.
Bằng trực giác, Vương Sam không ngờ người phụ nữ kia lại đang đối diện với chính mình, cái cảm giác này thật kỳ lạ.
Mà chính lúc cô đang buồn bực, Trần Kinh đặt cuốn sách đang cầm trên tay xuống bàn, chậm rãi đứng dậy nói :
- Sao? Ngọn gió nào thổi Tổng giám đốc Kim đến đây thế này?
Vương Sam quay đầu lại, Kim Ngọc với vẻ mặt tươi cười vừa đi tới, cô ta không hề liếc nhìn Vương Sam, cô nói :
- Bây giờ cả Lễ Hà dư luận xôn xao, vậy mà anh lại thảnh thơi ngồi đây uống trà? Nhà hàng Kim Ngọc của tôi rất nhiều người đang buôn chuyện về anh đấy!
- Cô không cần nói cho tôi biết đâu, cô đến đây chủ yếu là xem xem có phải tôi không đúng không?
Trần Kinh nói.
Mặt Kim Lộ ửng hồng, mắt nhanh chóng liếc nhìn Vương Sam một cái rồi nói :
- Nếu tôi nói đúng, cô có giật mình không?
Trần Kinh liếc nhìn khuôn mặt Kim Lộ, người phụ nữ đó hôm nay mặc một bộ trang phục công sở màu đen, có điểm chút đồ trang sức nền nhã, một nét mặt cực kỳ tinh tế, phù hợp với dáng người yểu điệu, quả nhiên là vô cùng đẹp.
Trần Kinh chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, vội vàng dời ánh mắt, hắn chỉ chỗ ngồi trước mặt nói:
- Hôm nay không phải là thời điểm tốt để uống trà, mời ngồi!
Mùi thơm trên người Kim Lộ rất nhẹ, nhưng rất quyến rũ, cô ta liền ngồi xuống trước mặt Trần Kinh, cả hai người đều im lặng.
Ánh mắt Kim Lộ vẫn do dự nhìn Trần Kinh, những tin đồn về lâm trường Hồng Thổ Pha và Trần Kinh bên ngoài, nói Trần Kinh uống rượu say muốn tự tử đều có, nếu chỉ nghe lời đồn một phía, Trần Kinh lần này đúng là muốn đi đời nhà ma thật.
Kim Lộ nghe những thứ này bực bội không chịu được, cô ta đến quán trà đơn thuần chỉ là tình cờ, nhưng cô thực sự không ngờ Trần Kinh lại ở trong quán trà này, hơn nữa bên cạnh lại có mĩ nữ làm bạn.
Kim Lộ thấy sắc mặt của Trần Kinh không có chút gì là suy sụp tinh thần, hai má Trần Kinh sạch sẽ trước sau như một, cả con người hắn vẫn còn làm cho người khác cảm nhận được hương vị thư sinh, cảm giác rất thoải mái.
- Dáng vẻ thư sinh này, lăn lộn trong giới quan trường, hắn có thể là đối thủ của những con cáo già kia sao?
Đây là câu hỏi mà Kim Lộ thường xuyên nghĩ đến.
Kim Lộ vẫn không tin rằng Trần Kinh có thể đối phó với những con cáo già kia, cô ta có ý muốn khuyên Trần Kinh trên con đường sự nghiệp đừng quá cố chấp, nhưng những câu nói này, cô ta làm sao có thể nói ra đây? Lấy danh nghĩa gì mà nói đây?
Nhẹ nhàng uống một ngụm trà, Trần Kinh cảm giác có chút yếu lòng, hắn có thể nhìn ra rằng, cho dù là Kim Lộ hay Vương Sam, trong lòng họ đều đến muốn an ủi mình.
Khiêm tốn mà nói rằng, bây giờ Trần Kinh bị cô lập từ tứ phía, trong hoàn cảnh này, vẫn còn có người không tránh ngại, có thể cùng ngồi uống trà, quả thật là không dễ dàng gì.
Thử thách một người, cần dùng khó khăn và nghịch cảnh để thử, lúc thuận buồm xuôi gió, trở thành trung tâm của vũ trụ, nó có thể nói lên được cái gì cơ chứ?
Chỉ có hiểu người được giúp khi gặp nạn, mới có thể giao du và tin tưởng chân chính, đấy mới là tình bạn!
Nhẹ nhàng lắc lắc chén trà, trà trong chén không còn nhiều, Trần Kinh thầm cười nhạt. Hắn thầm nghĩ, trên vũ đài chính trị Lễ Hà bây giờ, có khả năng mọi người đều nghĩ rằng mình toi rồi! Nhất định là như vậy, làm sao đến cả người ngoài Phòng như Kim Lộ cũng kinh động?
- Phó phòng Trần, có những chuyện anh cần buông ra, trên thế giới này vốn không có cái gì gây khó khăn...
Kim Lộ mấp máy môi, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Trần Kinh cười cười, gật đầu nói:
- Cảm ơn cô, tôi nghĩ rất thoáng, cô không cần phải lo lắng! Lần trước ở trên tỉnh, hôm đó tôi uống nhiều quá, đi có hơi vội vàng, thật ngại với cô quá!
Kim Lộ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, mím môi, đáp lại Trần Kinh cái nhìn đầy thâm ý, nói :
- Anh biết vội vàng là tốt, hôm đó tôi cũng uống nhiều nữa ...
Vương Sam nhìn Trần Kinh và Kim Lộ, nghe hai người nói chuyện, cô đột nhiên hiểu rằng hai người họ vốn đã có giao tình từ trước, nghe vẻ quan hệ cũng không phải là bình thường. Cô giật mình, mơ hồ vẫn còn có chút ý vị khác.
Thế nhưng giờ này khắc này, Trần Kinh gặp phải khó khăn trước nay chưa từng có, tất cả những tâm tư này, làm sao có thể phơi bày ra được?
Trần Kinh mắt nhìn Kim Lộ rồi lại liếc nhìn Vương Sam, bỗng nhiên lúc đó hắn không thích cái cảm giác này lắm.
Bởi vì, hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng, hai người phụ nữ trước mặt hắn vì muốn an ủi hắn nên mới đến, mình có cái gì đáng phải an ủi đây? Mình đúng là vô ích như vậy sao?
Đến cả hai người phụ nữ không hiểu chính trị cũng thông cảm cho mình, nhìn cả Lễ Hà này, có mấy người nghĩ rằng mình có thể chịu được áp lực, có thể kiểm soát được tình hình chung đây?
Lúc trước khi chính mình tiếp nhận hồ sơ cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, lúc đó rừng căn bản là một loại tâm thức rất thú vị, có thể cả Lễ Hà, từ trên xuống dưới chẳng có ai tin tưởng mình có thể xử trí ổn thỏa chuyện này!
Sự tin tưởng đôi khi rất quý giá, không có chữ tín, trong mắt người khác Trần Kinh luôn là kẻ miệng còn hôi mùi sữa, chưa trưởng thành, là kẻ vô dụng, Trần Kinh vĩnh viễn không thể tự mình đảm đương trách nhiệm!
Trong khi không có sự tin tưởng, khiến Trần Kinh gánh trên vai trọng trách cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, thì đây là cái gì? Đây là bồi dưỡng và rèn luyện cán bộ trẻ sao?
Trần Kinh cho rằng không phải, hắn nghĩ đây hoàn toàn là đùa giỡn, tất cả mọi người đều làm mình trở thành một kẻ không biết trời cao đất dày, một con khỉ bị ném đá, để cho mọi người trêu chọc, đùa giỡn, mục đích chính là muốn mở to mắt nhìn xem Trần Kinh sụp đổ như thế nào.
Trần Kinh một hơi uống cạn chén trà, đây hoàn toàn kiểu uống rượu, chứ đâu có phải là phong thái uống trà?
- Kim Lộ, tối mai cô bố trí một bàn rượu, mà tốt nhất là trong phòng! Tôi muốn mời khách dùng cơm!
Trần Kinh đặt chén trà xuống nói.
- Ngày mai?
Vương Sam sửng sốt.
- Ngày mai không phải là Huyện ủy mở Hội nghị chuyên môn về việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha sao? Ngày đó đối với Trần Kinh khác gì ngày tận thế, sao anh ấy lại mời khách dùng cơm vào ngày này?
- Thôi được rồi, tôi đi đây! Ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời!
Trần Kinh đứng dậy nói, bên ngoài quán trà có một chiếc xe địa hình Cheetah đang đỗ ở đó, Mông Hổ mặc bộ đồng phục hướng về phía này vẫy tay, Trần Kinh nhanh chóng đi ra, lên xe, ô tô nhanh chóng rời khỏi.
Còn lại hai người phụ nữ không quen biết nhau ngồi lại, ánh mắt ngượng ngùng nhìn nhau, cả hai dường như đều cảm thấy đến phút cuối Trần Kinh trong nháy mắt đã thay đổi.
Chẳng lẽ ...
Bình luận truyện