[Dịch] Phù Diêu

Chương 1 : Luân hồi

Người đăng: 

.
Giới Thiệu: Lãng tử Vương Quốc Hoa được ông trời cho cơ hội sống lại, một cơ hội lựa chọn xuất hiện trước mắt Vương Quốc Hoa sẽ chọn như thế nào? Tiếp tục lựa chọn như trước hay chọn con đường phát triển khác? Các bạn đã từng đọc truyện Sĩ Đồ Phong Lưu, Phù Diêu là tác phẩm tiếp theo của cùng tác giả Đoạn Nhận Thiên Nhai. Truyện xếp thứ hạng cao trên trang qidian, trong top 20 hàng tháng. Đại học F có lịch sử khá lâu đời vì thế trong sân trường có rất nhiều cây, trời nóng ngồi ở đây ngắm nhìn da thịt các cô gái đi lại trên đường là sở thích đặc biệt của các nam sinh, trong đó có một sinh viên con nhà nông dân - Vương Quốc Hoa. Đặt mông ngồi trên tờ báo ngồi dưới tán cây nhìn các vòng eo có kích thước khác nhau và cặp mông lắc lư khác, Vương Quốc Hoa vẫn không hiểu nổi sao mình đang ở năm 2010 lại về đến năm 1994. Một người đàn ông 40 tuổi suốt ngày ở quán bar tán gái không chịu kết hôn là đáng xấu hổ, một tên được gọi là "Bạch cốt tinh" tán gái càng đáng xấu hổ hơn. Vấn đề là nửa tiếng trước Vương Quốc Hoa bị một tên lừa gạt đánh cho một gậy vào đầu, tỉnh lại hắn thấy mình ở đây. 16 năm sau nơi này đã khác hẳn, trường đại học được chuyển đi nơi khác, khu đất với nhiều cây xanh này được giới kinh doanh bất động sản mua lấy và xây dựng biệt thự cao cấp. Kiếp trước Vương Quốc Hoa từ chối việc về quê là xã Bàn Sơn, huyện Nam Sơn làm một tên nhân viên bình thường mà chọn ở lại Thượng Hải làm một nhân viên kinh doanh, sau đó dần tích lũy được tài chính và thành lập công ty của riêng mình. Học lấy thành tích theo Vương Quốc Hoa thấy là vô nghĩa. Bốn năm học nếu không phải vì học bổng thì Vương Quốc Hoa căn bản không cần thành tích cao. Trong bốn năm đó Vương Quốc Hoa ngoài việc đi học, thời gian rảnh hắn dành chủ yếu để đi làm thêm. Ai bảo bố mẹ hắn nghèo chứ. Mặc dù bố mẹ hắn chấp nhận vất vả để gửi tiền lên nhưng hắn làm con không thể ích kỷ. Hắn phải đi làm, lúc ra trường lại không muốn xa sự phồn hoa của thành thị nên ở lại. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trong kiếp trước bố bị bệnh mất mà hắn không thể về gặp ông đã làm hắn rất hối hận. Nếu có cơ hội sống lại thì sẽ phải đổi cách sống. Ngồi tại chỗ gần tiếng, Vương Quốc Hoa xoay lưng đứng lên từ từ đi về phía hiệu sách trước cổng trường. Đây là hiệu sách bên ngoài thì bán, trong thì mua, ở quầy còn bày một máy bán xổ số. Cô gái bán hàng không có nghiệp vụ cho mấy, khách đến không chào mà ngồi đó cứ lấy gương ra soi. Vương Quốc Hoa nhìn lịch trên tường thấy đã là 12/6 dương, 4/5 âm, mai là tết Đoan Ngọ? Vương Quốc Hoa nhớ lại một chuyện, đó là trước tết đoan ngọ ở trước cửa hàng sách này có tai nạn xe. Một chiếc xe máy chạy tới đâm vào một cô gái từ hiệu sách đi ra. Vương Quốc Hoa không nhớ nổi tên cô gái đó. Đồng hồ trên tường đã là 3h35 phút chiều, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng. Hắn chỉ chỉ nhớ cô gái đố mặc váy trắng còn đâu không nhớ gì cả. Nhân viên bán hàng thấy có khách ngoài cửa nên dừng việc lặn trứng cá. Cô ta lười biếng nói: - Mua gì? - Cho bao thuốc. Vương Quốc Hoa gần như theo thói quen nói ra nhưng hắn mới nhớ bây giờ mình hình như còn chưa hút thuốc. - Này. Bao thuốc được ném tới, Vương Quốc Hoa cũng theo thói quen sờ sờ túi quần nhưng không sờ được ví. Lúc này Vương Quốc Hoa thấy một cô gái mặc váy trắng từ bên trong đi ra trông như một đóa hoa sen trắng. Sở Sở không thích tiểu thuyết tình cảm vì nó lúc nào cũng có đoạn khóc lóc sướt mướt, cô đi thuê sách cho bạn thân cùng phòng - Lưu Linh. - Bạn kia xin dừng bước. Sở Sở đứng lại nhìn theo tiếng gọi. Sở Sở rất bất ngờ thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Đối phương mặc bộ quần áo chỉ đáng 10 đồng, dưới chân là đôi giày thể thao đã cũ. Vương Quốc Hoa này cứ mùa hè là ăn mặc như thế này. Nói là quen là vì thành tích của Vương Quốc Hoa ở toàn khóa luôn đứng thứ nhất. Mặc dù là môn triết người này cũng đứng đầu, bốn năm từ lúc hắn vào học đến giờ chưa bao giờ thay đổi. Nói lạ là hắn chưa bao giờ nói gì với mình. Xx vốn rất tự tin vào vẻ đẹp của mình, vậy mà hắn không bao giờ chú ý đến cô. Sở Sở nói: - Bạn gọi tôi? - Có thể cho mình mượn 10 đồng không? Nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt hắn, mặt hướng lên trên khi nói chuyện Sở Sở có chút bất ngờ. Trong ấn tượng của cô thì hắn hay cúi đầu, cũng không chủ động nói chuyện với bạn gái chứ đừng nói là vay tiền, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây? Đúng, hắn hình như hắn không biết tên mình. Nếu chỉ là muốn làm quen thì vay tiền là lý do kém nhất, xem ra hắn đúng là thiếu 10 đồng. Thấy Vương Quốc Hoa đứng trước máy xổ số, Sở Sở cầm ví lấy ra 10 đồng rồi thuận miệng hỏi: - Bạn mua xổ số? Sở Sở thực ra cũng thấy trong tay Vương Quốc Hoa có 200 tệ. - Ừ, sắp tốt nghiệp, bốn năm theo quy củ sắp qua nên tôi thấy nên thoải mái một phen. Vì thế đi mua thuốc cũng tiện mua một trăm hy vọng cho mình nhưng không đủ tiền. Vương Quốc Hoa nói xong rồi đưa tiền cho nhân viên bán hàng: - Cho xổ số hy vọng một trăm. Vương Quốc Hoa rất tùy ý ấn máy quay và được số. Một trăm hy vọng, cách nói thú vị đó. Hơn nữa mua bao thuốc cũng là để thoải mái ư? Sở Sở thầm em mình năm 16 tuổi đã hút thuốc rồi. - Ừ, đây là xổ số của cậu. Nhân viên bán hàng rất khó chịu nói. Vương Quốc Hoa quay đầu lại thì thấy một cảnh làm người ta sợ hãi. Một chiếc xe máy lao vút tới, tên lái xe đang quay đầu lại hôn môn cô gái phía sau. Sở Sở đang đứng ngây ra đó không có phản ứng gì. Vương Quốc Hoa không hề do dự lao tới trước ôm eo Sở Sở lao sang bên. Vù một tiếng, chiếc xe Honda gần như lao sát người Vương Quốc Hoa. - Ha ha, xem thằng ranh kia bị dọa sợ rồi kìa. Tên lái xe cười phá lên và chạy. Vương Quốc Hoa theo thói quen giơ ngón giữa về phía đối phương: - Cháu, sớm muộn gì mày cũng ngã chết. Vương Quốc Hoa chỉ muốn phát tiết một chút nhưng không ngờ xe máy đằng trước lảo đảo đâm vào cây ven đường, hai người trên xe bay ra. Vương Quốc Hoa không nhịn được lấy tay che mắt kêu lên: - Mẹ nó chứ, không linh nghiệm như vậy sao? - A, đau chết tôi. Phía sau vang lên tiếng kêu, Vương Quốc Hoa vội vàng quay đầu lại. Sở Sở lúc này trông khá đáng thương, sách rơi không nói, mông cũng ngồi xuống đường. Thấy Vương Quốc Hoa, Sở Sở trừng mắt nhìn, giơ tay phải lên nói: - Cậu muốn mưu sát à. Vì mười đồng mà làm vậy sao? Vô số kinh nghiệm kiếp trước nói cho Vương Quốc Hoa biết nói lý với phụ nữ là ngu xuẩn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang