[Dịch]Phong Linh - Sưu tầm
Chương 5 : Chương 5
                                            .
                                    
             Khi tiếng chuông gió  ngừng lại thì cũng xuất hiện một đám người đi ra từ một lối đi . Đám  người đó bước đi vô định , cơ thể đều bị thiếu tay thiếu chân hay thậm  chí là thiếu cả nửa cái đầu .
"Thi nhân ." Cả hai người Hạ Minh và Phong Linh đều cùng nói .
"Cmn  chứ , thứ quái quỷ chỉ có trong sách mà giờ gặp thật sao ?" Tất cả  những người còn lại tuy miệng mắng nhưng tay cũng nhanh chóng lấy ra vũ  khí để chuẩn bị nghênh chiến .
Đám thi nhân bắt đầu tấn công ,  không cần biết là ai chỉ cần bị chúng tóm được thì sẽ bắt đầu cắn xé  người đó . Phong Linh rút một cây dao nhỏ giắt bên hông ra miệng lẩm bẩm  đọc chú sau đó cô cắt vào lòng bàn tay mình rồi mới cầm dao xông vào  cuộc chiến . Hạ Minh không biết lấy từ đâu ra từng mảnh kim loại xếp  thành một cây kiếm rồi cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến . Nhưng càng  đánh thì bọn thi nhân càng nổi điên , điên cuồng tấn công .
Qua  một lúc thấy đánh như vậy cũng không có kết quả nhưng ai cũng đều mệt  mỏi nên Hạ Minh bắt đầu vừa đánh vừa quan sát kỹ để tìm yếu điểm của thi  nhân . Nhưng không để ý thì thôi nếu đã cố tìm thì sẽ thấy , Hạ Minh  phát hiện chân tay của thi nhân đều được nối với một sợ dây mảnh .
"Thi  nhân này là bị điều khiển , tôi yểm trợ cho cô . Cô nhanh chóng lần  theo dấu sợi dây này phá bỏ vật chủ thì chúng ta mới mong thoát được ."  Hạ Minh nhanh chóng đến gần Phong Linh nói .
Phong Linh nghe theo  lời Hạ Minh nói thì nhìn kĩ trên người thi nhân quả nhiên có một sợi  dây mảnh , cô nhanh chóng lần theo dấu tìm kiếm vật chủ . Cả hai  người  , người tìm người yểm trợ , không lâu sau hai người họ đã tách ra  khỏi nhóm đi sâu vào lối rẽ thứ bảy . Thi nhân cũng đuổi theo sát phía  sau , khi đến hẻm cụt thì Tô Thiển không biết làm sao đột nhiên mở ra  một cánh cửa từ bức tường , Hạ Minh và Phong Linh nhanh chóng chạy vào  trong .
"A Nhất , chúng ta làm vậy thật sao ?" Tô Thiển nhỏ giọng hỏi Tiểu Nhất .
"Đúng  vậy . Chỉ cần một bước nữa thì chúng ta có thể trở về cùng nhau rồi .  Ngày sư huynh muội chúng ta phục thù cũng gần hơn ." Tiểu Nhất không che  giấu nữa mà hoá thân trở lại hình dáng ban đầu là một người đàn ông  trên người mặc y phục cổ đại .
Hạ Minh và Phong Linh đều không  biết chuyện xảy ra bên ngoài , bọn họ chạy vào trong căn phòng đó thì  gặp một quan tài gỗ bên trong quan tài đặt một hình nhân gỗ , Hạ Minh  một nhát chém xuống khiến hình nhân vỡ đôi . Ngay lúc đó họ nghe được  một tiếng hét lớn , Hạ Minh và Phong Linh nhanh chóng bịt tai lại . Một  cỗ âm phong đánh ập về phía họ , cả hai chưa kịp phản ứng đã bị đánh  văng mạnh vào tường nhưng ngay sau đó lại có tiếng chuông gió vang lên .  Ở nơi không ai nhìn thấy có một trận pháp dịch chuyển đang được khởi  động mà vật tế chính là thi thể của chủ nhân ngôi cổ mộ .
Cỗ âm  phong không biết vì sao đột nhiên biến mất . Hạ Minh và Phong Linh cố  gắng ngồi dậy  , cả hai cố hết sức mới ngồi tựa vào tường được . Chưa  kịp vui mừng thì họ nhìn thấy cửa đá đang đóng lại mà người đứng bên  ngoài tay còn đang đặt trên chỗ khởi động cánh cửa lạnh lùng cười nhìn  họ .
"Thạch Lâm , cậu mau mở cửa ra đi ." Phong Linh nén cơn đau chạy đến bên cánh cửa hét lớn .
"Cô  nghĩ có thể sao ? Việc năm xưa em gái tôi gặp phải lần này đến lượt cô  nếm mùi vị bị bỏ rơi để chết dần chết mòn đi ." Thạch Lâm lạnh giọng nói  .
"Việc năm xưa ? Rốt cục năm xưa xảy ra việc gì ? Thạch Lâm , cậu nói đi ." Phong Linh đập mạnh vào cửa đá hét lên .
"Cô đừng giả bộ ngây thơ nữa . Cô cứ ở đây mà ngẫm nghĩ đi ." Thạch Lâm cười chế nhạo .
"Thạch  Lâm , chuyện năm xưa hoàn toàn là tai nạn . Phong Linh cũng mất đi  người thân duy nhất trong việc xảy ra lần đó , bản thân cô ấy lại bị di  chứng khiến mất trí nhớ . Anh không thể bỏ qua sao ?" Hạ Minh không biết  từ khi nào đã đến bên cạnh Phong Linh , anh dựa vào tường nói vọng ra  bên ngoài .
Phong Linh nhìn sang Hạ Minh đầy nghi hoặc , hai  người họ là mới gặp nhau vậy tại sao chuyện xảy ra năm xưa ngay cả cô  cũng không nhớ ra chút gì nhưng anh ta lại biết . 
"Hạ Minh , ba  năm trước tôi nghĩ anh cũng đã vùi thân trong cổ mộ đó rồi . Không ngờ  lại gặp anh ở đây . Vậy thì lần này tôi giúp anh được ở bên cạnh cô ta  vĩnh viễn , không cần cảm ơn tôi đâu ." Thạch Lâm cười lớn sau đó bỏ đi .
Nghe  được tiếng giày đã đi xa , Phong Linh thất vọng ngồi xuống dựa vào  tường nhắm mắt lại . Hạ Minh cũng ngồi bên cạnh cô , một tay anh để lên  đầu gối một tay tìm kiếm trong ví ra bức ảnh , sau đó Hạ Minh đưa nó cho  Phong Linh . Cô nhận lấy bức ảnh rồi dựa vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ  cây đèn nhỏ sắp hết pin để xem .
Trong ảnh là cô và Hạ Minh cùng  nhau đi xe đạp , Phong Linh có thể nhìn ra đây là ảnh của mấy năm trước  vì cả hai lúc đó đều có nét trẻ con . Phong Linh chưa kịp hỏi thì bên  cạnh đã nghe tiếng Hạ Minh nói .
" Ba năm trước , em và anh là  một đôi . Chúng ta cùng chung đam mê với cổ vật , cùng thích mạo hiểm .  Anh , em và Thạch Lâm là một nhóm thường cùng nhau đi khám phá những  ngôi cổ mộ mà người khác chưa tìm ra . Lần đó em vô tình xem được một  tấm bảng đồ của ông nội em , tuy chúng ta đã lặng lẽ đi đến đó nhưng vẫn  bị ông biết được ; Thạch Huệ em gái của Thạch Lâm vừa thi đỗ vào ngành  khảo cổ cũng một mực đòi đi theo . Vậy là ông nội , hai người chúng ta  và hai anh em Thạch Lâm cùng nhau đi vào cổ mộ . Nhưng không may ở đó  đột nhiên xảy ra động đất khiến ngôi mộ bị sập , cả ông nội , anh và  Thạch Huệ đều bị rơi xuống khe nứt của đất ." Hạ Minh ngừng một lúc rồi  nói tiếp .
"Anh nắm lấy tay ông nội cố bám vào vách đất , em may  mắn hơn nên không bị rơi xuống . Em một tay nắm tay Thạch Huệ , một tay  nắm chặt tay anh , cả người em đã như bị kéo xuống một nửa rồi nhưng em  vẫn không chịu bỏ tay ra . Ông nội thấy vậy nên gỡ tay anh ra để mình  rơi xuống dưới , Thạch Huệ cũng vậy . Anh đã gỡ tay em ra để tự mình rơi  xuống dưới , lúc đó anh nghĩ nếu có kiếp sau anh sẽ lại đến bên cạnh  chăm sóc em , còn sau này chỉ cần em bình an thì cho dù là ai bên cạnh  em cũng tốt ." Giọng nói của Hạ Minh càng lúc càng nhỏ đi .
Phong  Linh cũng chìm dần vào hôn mê , cả hai đều bị thương , đây lại là mộ  thất kín hoàn toàn không có nhiều không khí , lại không thể thoát ra từ  bên trong nên cả Hạ Minh lẫn Phong Linh đều dần dần hôn mê bất tỉnh .
Cả khu mộ thất đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh . Sau một lúc thì ánh sáng biến mất .
--- ------ ------ ------ -----
"Tiện nhân ." Một phụ nhân mập mạp hất ly trà về phía người đang quỳ bên dưới mắng .
"  Nương , con dâu bị người ta vu oan .  Con dâu thật sự không có phản bội  tướng công mà ." Một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi đầu tóc và y phục đều  không chỉnh tề vừa dập đầu vừa nói .
"Tiện nhân nhà ngươi còn chối sao ? Nhi tử của ta vừa mất ngươi lại có thai , thật sự là trùng hợp sao ?"
"Nương , con dâu thề với trời ." Nữ nhân đó đưa ba ngón tay hướng lên trời nói .
"Người  tới , bắt nàng ta uống hết chén thuốc đó cho ta ." Phụ nhân đó lạnh  lùng ra lệnh , lập tức có một ma ma cao lớn đem một chén thuốc màu đen  còn đang bốc khói đi vào .
Nữ nhân đang quỳ hoảng sợ lùi lại  nhưng bị giữ chặt nên nàng chỉ có thể ngậm chặt miệng nghiêng đầu tránh  đi . Nhưng nàng thân cô thế cô không phải đối thủ của những người đó nên  cho dù cố gắng cũng bị ép nuốt vào một ít thuốc phá thai . Sau khi bọn  họ buông nàng ra không lâu thì hạ thân nàng bắt đầu chảy máu , do quá  đau nên nàng ngất đi . Phụ nhân kia lập tức ra lệnh đem nàng vứt ở bãi  tha ma ngoại thành , bà ta chắc rằng với thời tiết lạnh lẽo này nàng  nhất định sẽ không sống được . 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện