[Dịch] Phi Thiên

Chương 42 : Có người cản trở (1)

Người đăng: 

.
Miêu Nghị nhảy xuống long câu, hai tay đỡ nàng dậy hỏi: - Bọn họ không có làm khó dễ nàng chứ? Lời này vừa nói ra, đám nha dịch trong đình viện bị dọa sợ đến run lên, chỉ sợ Quý Tú Phương nói ra lời không dễ nghe. Quý Tú Phương vừa khóc nức nở vừa lắc lắc đầu: - Miêu tiên sinh, cầu xin ngươi cứu con ta, nó còn nhỏ! Miêu Nghị lập tức quay đầu lại nói: - Đưa tất cả người nhà nàng tới đây cho ta! Không cần nói, tất cả thân nhân Quý Tú Phương, kể cả tên quản gia mà Miêu Nghị đã biết được đưa tới nhanh chóng. Quý Tú Phương ôm lấy con trai khóc sướt mướt tại chỗ, quỳ trước mặt Miêu Nghị dập đầu. Miêu Nghị đỡ nàng dậy: - Đi thôi, không sao đâu, về nhà! Dưới mắt mọi người, hắn đích thân hộ tống cả nhà Quý Tú Phương trở lại trạch viện của nàng. Thấy niêm phong dán trên đại môn bèn quay đầu lại quát: - Gọi thành chủ tới đây! Lúc này Diêm Tu đang ở trong góc đường, hầu bên cạnh Tần Vi Vi quan sát cảnh tượng trước mắt. Không bao lâu sau, một tên quan viên đầu mập tai to cùng mấy tên thủ hạ cỡi ngựa khẩn cấp chạy tới. Miêu Nghị không nghe bọn họ lo sợ nơm nớp nói nhảm, giơ thương chỉ đại môn: - Thành chủ Đại nhân, sau này nếu nhà này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ bắt ngươi hỏi. Hiện tại xé niêm phong, mở cửa! Hắn không thể nào một mực ở bên cạnh chiếu cố Quý Tú Phương, cũng không biết là Trần Phi chết hay sống, nhưng lúc đầu nếu không có Trần Phi tiến cử, bây giờ mình còn không biết lưu lạc ở nơi nào. Vì muốn báo ân nên hắn mới làm như vậy, sở dĩ phách lối chính là muốn tỏ rõ thái độ của mình bảo vệ cho nhà này, tránh cho có người dòm ngó cô nhi quả phụ Quý Tú Phương. - Hừ! Uy phong thật to! Tần Vi Vi khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng. Diêm Tu ở bên cạnh cười khan hai tiếng, đưa mắt nhìn Miêu Nghị đưa cả nhà Quý Tú Phương vào. Đợi đến khi Miêu Nghị trở ra, lại thấy hắn quay sang nhìn thành chủ nói: - Trong nhà này thiếu thứ gì lập tức trả lại cho ta, thiếu một chiếc đũa ta lấy mạng của ngươi! - Dạ dạ dạ! Thành chủ đáp ứng luôn miệng, lau qua đầu đầy mồ hôi vội vàng căn dặn thủ hạ đi làm. Trong một góc khuất khác, Trần Phi đã cải trang mắt thấy cảnh tượng này nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: - Miêu lão đệ, phần đại ân này Trần Phi ta ghi nhớ, có cơ hội ngày sau sẽ báo! Có Miêu Nghị ra mặt chịu trách nhiệm, y có thể yên tâm rời đi rồi, xoay người lặng lẽ biến mất trong bóng tối ở đầu đường. Mà Miêu Nghị mới vừa điều khiển Hắc Thán nhanh chóng ra khỏi thành cũng gặp phải Tần Vi Vi và Diêm Tu chờ đợi bên ngoài, vội vàng ngừng lại chắp tay nói: - Tạ ân động chủ giúp một tay! Thật ra Tần Vi Vi không hề có hảo ý tới giúp Miêu Nghị, vốn Dương Khánh vừa khôi phục pháp lực ra ngoài thấy Diêm Tu hỏi thăm Miêu Nghị, sau khi nghe nói nguyên nhân Dương Khánh rất là tán thưởng, khen Miêu Nghị là người trung nghĩa, chịu ân người một giọt nước báo đáp suối nguồn, nên mới bảo Tần Vi Vi chạy tới, tránh cho xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Tần Vi Vi lộ vẻ giễu cợt nói: - Tiểu nương tử kia dung mạo cũng khá, ta còn tưởng rằng tối nay ngươi sẽ ở lại nhà nàng qua đêm. - Không đẹp bằng nàng… Miêu Nghị lập tức nịnh nọt, sau khi biết nữ nhân này là con gái nuôi Dương Khánh, thái độ của hắn khách sáo không ít, bất quá lời vừa ra khỏi miệng lập tức phát hiện không đúng, dường như lời của mình còn có ý khác… Diêm Tu lập tức cố gắng nhịn cười, phát hiện lời này Miêu Nghị ứng đối quá tuyệt. Dường như hắn muốn nói rằng Quý Tú Phương không đẹp bằng nàng, nếu ta muốn ngủ cũng sẽ ngủ với nàng… Đồng thời lão cũng bắt đầu nơm nớp lo lắng cho Miêu Nghị, mà bản thân hắn lúc này cũng rất muốn tát tai mình một cái. Sắc mặt Tần Vi Vi lập tức sa sầm, thật sự có vẻ muốn đùng đùng nổi giận nhưng vẫn cố nén xuống. Bởi vì nhìn thấu Miêu Nghị cũng chỉ khen tặng vô tâm, nếu lời hắn còn mang ẩn ý, vậy rõ ràng là muốn trêu ghẹo sỗ sàng. Nàng hừ lạnh một tiếng, dựng mặt lên điều khiển long câu chạy đi. Miêu Nghị lộ vẻ chột dạ cùng Diêm Tu nhìn nhau, lão giơ ngón tay cái lên ý nói ‘ngươi giỏi thật, dám trêu chọc Tần Vi Vi’. Miêu Nghị rụt cổ một cái, xấu hổ không thôi, không biết mình trở nên hèn hạ vô sỉ như vậy lúc nào, lại có thể nói ra những lời hạ lưu như vậy. Hai người vội vàng cỡi long câu đuổi theo quần trắng tung bay dưới ánh trăng phía trước. Mấy người trở về đến Đông Lai động, lập tức lại theo Dương Khánh chạy đi cả đêm, chạy thẳng tới Nam Tuyên phủ, nơi đó mới là địa phương cần Dương Khánh trấn giữ. ----------- Nam Tuyên thành là một thành lớn dân số tín đồ đạt tới trăm vạn, Miêu Nghị là lần đầu tiên thấy thành lớn như vậy, kinh ngạc thấy nơi này hết sức phồn hoa. Mấy ngày liên tiếp hắn và Diêm Tu giả trang thành người bình thường lang thang ngoài đường, ngắm phong cảnh nhân tình, hưởng thụ món ngon đặc sản nơi này. Đương nhiên cũng không phải là chơi không, mà là được phái ra ngoài âm thầm dò xét, xem thử có dư nghiệt Lư Ngọc quấy rối hay không. Bảo đảm tín đồ trên địa bàn an cư lạc nghiệp là đại sự, nếu không một khi thành thị dân số trăm vạn này rối loạn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Nguyện Lực Châu thu thập được. Cần phải biết một thành này coi như đã tương đương với tín đồ của cả Thiếu Thái sơn năm xưa, còn chưa tính mười sơn khác. Hôm nay tòa thành này được phủ chủ Nam Tuyên phủ Dương Khánh độc chiếm, địa bàn mười sơn khác sẽ phân phát lúc luận công ban thưởng, Bất quá tất cả đều là địa bàn của y, chẳng qua là Nam Tuyên thành thuộc về Dương Khánh cai quản trực tiếp. Vì vậy, dĩ nhiên là Dương Khánh hết sức coi trọng việc cai quản tòa thành này, chẳng những phái thật nhiều tu sĩ ra ngoài minh xét ngầm hỏi, đồng thời cũng triệu kiến quan viên địa phương tuyên bố tội trạng Lư Ngọc, nói mình là phụng mệnh trên chinh phạt, đã chém chết nghịch tặc Lư Ngọc. Đương nhiên sau khi đe dọa xong cũng không thể thiếu trấn an, dù sao tu sĩ thủ hạ lấy tu luyện làm chủ, nào có nhiều thời gian nhúng tay vào việc cai trị địa phương. Người thường hay bế quan tu luyện cũng không có kinh nghiệm làm chuyện này, càng làm càng loạn, cho nên chuyện thống trị địa phương vẫn phải dựa vào quan viên địa phương. Mười mấy ngày sau, đám động chủ đi công chiếm các lộ sơn và đệ tử Lam Ngọc môn đi theo chinh chiến lục tục chạy tới, tề tụ tại Nam Tuyên phủ. Giữa dãy núi chập chùng trùng điệp hùng vĩ, cổ mộc che trời, kỳ hoa dị thảo như gấm, các loại chim bay thú chạy nhiều không đếm xuể, có một cung điện hoành tráng tọa lạc, đình đài lầu các, hội tụ đủ giàu sang phú quý của chốn nhân gian cùng với khí phái tiên gia. Đối với Miêu Nghị, Phù Quang động so với phủ đệ Nam Tuyên phủ này chẳng khác nào một ngôi miếu thổ địa nhỏ bé tầm thường. Các lộ động chủ ai nấy tinh thần phấn chấn, vui mừng ra mặt, xếp hàng nối đuôi nhau tiến vào đại điện Nam Tuyên phủ khí thế hùng vĩ. Mọi người muốn không cao hứng cũng không được, bởi vì đã đến thời điểm luận công ban thưởng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang