[Dịch] Phi Thiên

Chương 24 : Thập Hàng

Người đăng: 

.
Thông thường quy mô cấp Động đều là mười một người, chủ yếu là nhiều người không nuôi nổi, cần biết mỗi khi thu nạp một người, hàng năm cũng phải phân phát hương hỏa nguyện lực của tín đồ. Hai người đang trò chuyện trong đình viện, Thập Hàng phu nhân lại tới, sau lưng còn hai nha đầu dung mạo xinh đẹp thấp thỏm bất an đi theo. - Hai nha đầu này là Tào Định Phong bảo Phù Quang thành đưa tới phục vụ sinh hoạt thường ngày của ngươi. Thập Hàng phu nhân mặt không đổi sắc nói với Miêu Nghị. - Phục vụ ta ư... Miêu Nghị quan sát hai nha đầu đang cúi thấp đầu một lượt, hắn vẫn cảm thấy không quen với đãi ngộ này, chủ yếu là do từ trước tới nay chưa từng đường hoàng tiếp xúc qua nữ nhân, ít nhiều gì cũng có vẻ xấu hổ của nam nhân mới lớn, không khỏi nhìn về phía Thập Hàng hỏi: - Là mỗi tu sĩ đều có sao? Nếu như là mỗi tu sĩ đều có, vậy hắn sẽ chuẩn bị thuận nước xuôi thuyền nhận lấy, nếu không thật đúng là có chút ngượng ngùng. Thập Hàng có vẻ lúng túng cười hắc hắc không nói. Thập Hàng phu nhân âm dương quái khí nói: - Phu thê chúng ta nào có phúc phận có được nha hoàn hầu hạ như vậy, không bị người khác sai khiến tới lui đã là may. A... Miêu Nghị sửng sốt, coi như hắn đã nhìn ra, tu vi của hai phu thê này và Tào Định Phong chỉ kế dưới động chủ, nhưng tựa hồ địa vị chênh lệch rất xa, thật đúng là Tào Định Phong tùy ý sai khiến hai người. Thập Hàng sờ sờ mũi, cố vớt vát thể diện: - Mỗi tu sĩ trong động đều có hai tên thị nữ, hai chúng ta là phu thê, nếu như giữ mấy thị nữ ở bên người, vạn nhất ngày nào đó ta không nhịn được sủng hạnh chúng, chẳng phải là xảy ra chuyện khiến phu thê bất hòa sao, vì vậy nên ta mới nhường cho người khác. Miêu Nghị cười ha hả một phen, nghĩ thầm thì ra là sợ lão bà. Hắn đang muốn nhận lấy hai tên thị nữ này, ai ngờ Thập Hàng phu nhân trừng hai mắt một cái, chỉ Thập Hàng tức giận nói: - Lão già vô dụng chớ có dát vàng lên mặt mình nữa, rõ ràng là bị người xem thường, giữ lại thị nữ phát cho chúng ta, lão còn nói là nhường cho người khác. Lão có giỏi cứ đoạt lấy thị nữ của người khác về đây, cho dù là lão sủng hạnh mười tên ta cũng làm như không nhìn thấy! Thập Hàng cười một tiếng yếu ớt, không lên tiếng. Vừa nghe có nhiều nội tình như vậy, Miêu Nghị ngẩn người ra, người ta là hai kẻ tu vi Bạch Liên tam phẩm còn không có thị nữ, mình chỉ tu vi nhất phẩm lấy hai thị nữ, tựa hồ... Vội vàng cứu viện nói: - Tào Đại ca đối xử với ta không tệ, hai tên thị nữ này hãy để cho Tào Đại ca đi. Phu thê Thập Hàng đồng thời sửng sốt, ánh mắt Thập Hàng phu nhân lóe lên nói: - Nếu đã đưa tới cho ngươi vậy hãy giữ lại đi, có người ở bên cạnh giúp một tay làm việc vặt có thể bớt được không ít chuyện. Miêu Nghị lắc đầu một cái, đứng dậy nói với hai tên thị nữ: - Đi theo ta. Hai tên thị nữ nơm nớp đi theo sau hắn, Thập Hàng vừa thấy nhất thời nóng nảy, kêu lên: - Miêu huynh đệ, ngươi không cho chúng ta... Thập Hàng phu nhân trừng mắt một cái, Thập Hàng lập tức ngượng ngùng ngậm miệng. Đối với Thập Hàng phu nhân, người khác giữ lại không cấp thị nữ chính là xem thường bọn họ, không coi bọn họ ra gì, bà không nuốt trôi cục tức này. Nhưng nếu thật sự để hai nha hoàn xinh đẹp ở bên cạnh nam nhân của mình, bà cũng thật sự không yên lòng. Đợi đến khi Miêu Nghị dẫn hai tên thị nữ rời đi, Thập Hàng phu nhân mấp máy môi nói: - Người ta không muốn để lại hai tên thị nữ ở bên người để cho hai chúng ta khó chịu, cho nên mới đưa đi, tiểu tử này không tệ! Đưa thị nữ đến bên người tu sĩ, sống hay chết đều là người của tu sĩ, trừ làm việc vặt ra, tu sĩ muốn làm chuyện gì khác với thị nữ cũng là quyền của y, cho nên dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt, hy vọng bên người mỹ nữ như mây. Lúc Miêu Nghị đưa hai tên thị nữ tới cho Tào Định Phong, y cương quyết từ chối một phen, bất quá thấy Miêu Nghị thành tâm thành ý như vậy rốt cục cũng chịu thu nhận. Cảm tình của y với Miêu Nghị ngoại trừ nhờ quan hệ với Trần Phi ra đã gia tăng một bậc, đích thân đưa Miêu Nghị ra cửa, dặn dò hắn sau này có chuyện gì cứ việc tới tìm mình. Trên đường trở về phủ đệ tu hành, từ từ Miêu Nghị ý thức được mất đi hai tên thị nữ sau này có thể thật sự là không thuận tiện, e rằng phải đích thân làm một số việc vặt. Tối thiểu tu vi của hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể không ăn uống, xem ra sau này cũng giống như lúc còn tu luyện trên hải đảo, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải đích thân động thủ. Trở lại phủ đệ, Thập Hàng vẫn còn đang chờ hắn, vui vẻ kéo hắn tới phủ đệ bọn họ dự tiệc. Thập Hàng phu nhân tự mình động thủ chuẩn bị một bàn mỹ vị giai hào chiêu đãi, tự nhiên Miêu Nghị phải cảm tạ Thập Hàng phu nhân. Nhưng hắn vừa gọi tiếng Thập Hàng phu nhân, lập tức phát hiện sắc mặt bà lại trầm xuống, tự nhiên Miêu Nghị phải hỏi nguyên nhân: - Phu nhân tựa hồ không thích ta gọi ngài là Thập Hàng phu nhân, chẳng lẽ có chỗ nào đắc tội? - Ngươi không biết nội tình, cũng không trách ngươi được. Thập Hàng phu nhân cũng không giấu hắn, bởi vì có một số việc sớm muộn Miêu Nghị sẽ biết, thay vì để cho người ta xem thường sau khi biết còn không bằng chủ động thừa nhận, bèn nói ra chân tướng. Thì ra cách xưng hô Thập Hàng hoàn toàn là châm chọc làm nhục, Thập Hàng vốn tên là Diêm Tu, Thập Hàng phu nhân vốn tên là La Trân. Hai người là người có thâm niên nhất ở Phù Quang động, động chủ và thành viên Phù Quang động thay đổi liên hồi, chỉ có hai người họ một mực ở lại nơi này. Mỗi khi có ngoại địch tấn công Phù Quang động, phu thê hai người xuất công không xuất lực, lúc nhân mã bản động chiến bại, hai phu thê sẽ đầu hàng. Mà động chủ Phù Quang động Viên Chính Côn hiện giờ bất quá cũng chỉ vừa đánh chiếm địa bàn Phù Quang động một tháng trước mà thôi. Hai phu thê bởi vì giữ mạng lại đầu hàng Viên Chính Côn lần nữa, mà đây đã là lần thứ mười hai phu thê bọn họ đầu hàng. Hai người đầu hàng có thể nói đã nổi danh, bên trong Phù Quang động không ai coi trọng bọn họ, gọi hai người là Thập Hàng và Thập Hàng phu nhân vừa giễu cợt vừa là vũ nhục. Sau khi nghe xong, Miêu Nghị toát mồ hôi, phát hiện hai người này thật sự là lợi hại, bất quá cũng phát hiện mình thất lễ, chưa tìm hiểu rõ ràng đã gọi theo Tào Định Phong. Chẳng trách nào sắc mặt Thập Hàng phu nhân tỏ vẻ khó chịu, mình làm nhục người ta, người ta có hảo cảm với mình mới là chuyện lạ. Miêu Nghị vội vàng đứng lên chắp tay nói lời xin lỗi. - Người không biết không có tội. La Trân phất tay một cái, sau khi trút ra oán khí trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít. Bất quá nhìn thấy Diêm Tu cắm đầu uống rượu dáng vẻ uất ức, trong lòng lại toát ra một cỗ tà hỏa, chỉ lão giận mắng: - Đi theo lão coi như ta xui xẻo tám đời, ta đường đường là một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, lại bị mấy tên Bạch Liên nhị phẩm sai khiến quát tháo, lão còn là nam nhân sao?! Khi nào lão có thể phát khởi hùng phong một lần, để cho lão nương ngẩng đầu ưỡn ngực đường đường chính chính làm người đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang