[Dịch] Phi Thiên
Chương 14 : Không thể khinh truyền
.
Thư sinh lại hỏi:
- Nếu đã có tiên thảo, vì sao không đi gia nhập tiên môn, lại rảnh rỗi chạy tới nơi này?
- Một lời khó mà nói hết…
Miêu Nghị không muốn nhắc lại chuyện này, đổi chủ đề, ngược lại có vẻ kỳ quái hỏi:
- Ta vẫn nghĩ không thông một chuyện, rõ ràng hai gốc tiên thảo kia ở trước mắt ngươi, tại sao ngươi không hái, chẳng lẽ ngươi thật sự không động lòng chút nào sao?
Thư sinh cười khẽ nói:
- Ta từng hầu hạ một vị đại tiên, thường thấy đủ loại vật tiên gia đã sớm chán nản, không có hứng thú với chuyện thành tiên.
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đã làm người hầu tiên nhân ư?
Thư sinh hỏi ngược lại:
- Ngươi không tin sao?
- Không có.
Miêu Nghị lắc đầu một cái, cảm thấy người ta cũng không cần thiết mang chuyện như vậy ra lừa gạt mình, hơn nữa cũng đúng là giải thích tại sao người này không có hứng thú đối với tiên thảo, nói sợ làm dơ y phục là không tin.
Hắn quan sát thư sinh trước mắt một lượt, chẳng trách nào vẫn cảm thấy khí chất người này có vẻ khác thường. Có lẽ do từng ở bên cạnh tiên nhân, nên lây nhiễm một thân tiên khí.
Bất quá hắn vẫn có chút nghi ngờ nói:
- Nếu ngươi không có hứng thú, tại sao còn phải chạy vào Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm?
Thư sinh đón gió quay lại đáp:
- Cuộc sống bất quá trăm năm, chờ ngàn năm có thể gặp được một lần cơ hội đã là may mắn, nếu bỏ qua mà không đi vào xem thử, chẳng phải tiếc nuối lắm ru?
Miêu Nghị không có gì để nói, nhân sinh quan người này như vậy, chẳng trách nào một mình du ngoạn giữa núi sông như nhàn vân dã hạc.
Nhưng Miêu Nghị luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối phương chạy vào địa phương kia liều mạng chỉ là vì muốn đi xem thử một chút, vẫn không nhịn được thử hỏi:
- Ngươi coi thường tiên thảo, chẳng lẽ là muốn vào trong đó tìm pháp bảo tiên ma đại chiến lưu lại sao?
- Tiên ma đại chiến???
Thư sinh kỳ quái hỏi:
- Tiên ma đại chiến là gì?
Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Ngươi sẽ không nói cho ta biết, ngươi không biết Vạn Trượng Hồng Trần là kết quả sau tiên ma đại chiến chứ? Mười vạn năm trước có mười vạn thiên binh thiên tướng từ sâu trong tinh không đuổi giết một đại ma đầu tới đây, thế nhưng đại ma đầu kia quá mức lợi hại, vì vậy mười vạn thiên binh thiên tướng bày Vạn Trượng Hồng Trần đồng quy ư tận cùng đại ma đầu kia, ngươi chưa nghe nói qua ư?
Hai lọn tóc mây trắng xóa của thư sinh khẽ phất phơ trong gió, y vẫn đưa lưng về phía Miêu Nghị, khẽ a một tiếng:
- Đã từng nghe, bất quá là chuyện mười vạn năm trước, có mấy người tận mắt chứng kiến?! Nói không chừng sự thật là ngược lại, có lẽ là mười vạn ma đầu đuổi giết một người tốt, cuối cùng mười vạn ma đầu bị người nọ tống vào Vạn Trượng Hồng Trần cũng chưa biết chừng.
Miêu Nghị cười ha hả:
- Dù sao truyền thuyết vẫn là như vậy, mọi người vẫn luôn nói như vậy.
Thư sinh đáp:
- Thế nhân ngu ngốc, rất hay nói bừa bãi, chuyện nghe sai đồn bậy há có thể tin?! Tiểu huynh đệ, nếu như có một ngày có người nói ta là đại ma đầu, ngươi tin không?
Miêu Nghị cười nói:
- Dĩ nhiên không tin, ngươi không tranh chấp với đời, ngay cả thành tiên cũng không có hứng thú, làm sao lại trở thành đại ma đầu. Bất quá... Ngươi thật không muốn trở thành tiên sao? Nếu thành tiên nhân, du sơn ngoạn thủy chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
- Không muốn!
Thư sinh lắc đầu nói:
- Nếu ta muốn trở thành tiên cũng không cần phải vào Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, vị đại tiên ta hầu hạ từng truyền cho ta một bộ tiên pháp, chỉ cần ta muốn thành tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể tu luyện.
Miêu Nghị không cười được nữa, sau khi ngây người ra một hồi, yếu ớt hỏi:
- Ngươi có tiên pháp tiên nhân truyền cho ư?
Thư sinh tỏ vẻ xem thường:
- Ngươi có hứng thú ư, nếu ngươi muốn, ta đưa cho ngươi là được.
Miêu Nghị lập tức nhảy dựng lên, vui mừng vạn phần hỏi:
- Thật ư?
Thư sinh quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói:
- Thật.
Miêu Nghị hưng phấn tới nỗi không biết nên nói gì cho phải, nếu quả thật có chuyện tốt này, chờ sau khi mình thành tiên nhân, nói không chừng sau này có thể tiếp tục chăm sóc lão Nhị và lão Tam.
Sau khi hưng phấn xoa tay một hồi, Miêu Nghị xấu hổ nói:
- Ta còn chưa từng thấy qua tiên pháp tiên nhân thế nào, có thể cho ta xem thử được chăng?
Hắn sợ đối phương đang nói đùa, muốn xác nhận thật kỹ.
Thư sinh lắc đầu nói:
- Ta cũng không mang theo bộ tiên pháp kia trên người. Ta hầu hạ vị đại tiên kia ở hải ngoại tiên sơn, sau khi đại tiên vũ hóa ta không có hứng thú với tiên pháp để lại cho ta, vẫn tu hành trong động phủ đại tiên, chưa từng mang ra ngoài. Nếu ngươi muốn, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy.
Miêu Nghị ngạc nhiên, hoài nghi nói:
- Vị đại tiên kia chết rồi ư? Không phải tiên nhân là trường sinh bất tử sao?
Thư sinh cười nói:
- Trường sinh bất tử ư? Thế nhân ngoa truyền mà thôi, cũng không phải là tiên nhân nào cũng có thể trường sinh bất tử, chẳng qua là tu hành càng cao sống được càng lâu hơn mà thôi.
- Thì ra là như vậy...
Hai người thuận dòng đi nhanh, dọc trên đường đi trò chuyện không ngừng, thư sinh thủy chung vân đạm phong khinh, Miêu Nghị hỏi han không ngớt.
Càng trò chuyện Miêu Nghị càng cảm thấy người ta không hổ là kẻ đã từng ở bên cạnh tiên nhân, quả nhiên biết chuyện tiên nhân không ít, phát hiện này làm cho hắn càng thêm phấn chấn. Hắn phát hiện mình đã vớ được bảo bối từ trên trời rơi xuống, có lẽ thật sự người này không cảm thấy hứng thú với chuyện thành tiên, mới chịu đáp ứng cho mình tiên gia diệu pháp. Nếu là người khác làm sao có chuyện tốt này…
Mặt trời mọc đến mặt trời lặn, hưng phấn Miêu Nghị cạn dần, cảm thấy mỏi mệt, rốt cục không chịu đựng được nữa.
Từ khi bắt đầu mạo hiểm trong Vạn Trượng Hồng Trần, hắn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt. Tối qua lại bôn ba cả đêm trong rừng núi, đến lúc mặt trời lặn rốt cục ngã lăn ra ngủ say.
Lúc này sào trúc cắm vào mũi thuyền, bè trúc tự động thuận dòng trôi về phía trước, không cần thư sinh điều khiển nữa.
- Pháp không thể khinh truyền, nếu ngươi là hạng người vô tình vô nghĩa, có tài đức gì được vô thượng đại pháp của ta, ta thà đợi thêm mười vạn năm nữa! Nếu ngươi là hạng người vô tình vô nghĩa, làm sao ta tin tưởng ngươi sẽ có một ngày có thể đánh tới chín tầng trời, chỉ điểm tinh thần, đòi lại công bằng cho ta!
Thư sinh chắp tay nhìn lên trời chậm rãi quay người lại, nhìn Miêu Nghị ngủ say ngáy khò khò, bình thản nói:
- Rất tốt! Không phải là một người thấy lợi quên tình quên nghĩa, hy vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng!
Trên thực tế từ khi y hủy diệt ba gốc tiên thảo chỉ chừa hai gốc cho Miêu Nghị, vẫn đang quan sát Miêu Nghị.
Tình cảnh Miêu Nghị không chút do dự bỏ qua hai lần cơ hội, nhường lại cho đệ đệ muội muội mình, thật ra thư sinh đã biết rất rõ ràng.
Nếu như Miêu Nghị không vượt qua khảo nghiệm lần này, như vậy thư sinh cũng sẽ không cỡi bè trúc xuất hiện trên sông ‘vô tình’ gặp hắn, cả đời này hắn cũng sẽ không được gặp lại thư sinh.
Bình luận truyện