[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện

Chương 17 : Bộ tộc thủ hộ (phần 8)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:27 24-01-2019

.
Trong một góc của vũ trụ hư không. - Không! Trên một ngôi sao băng màu đen trôi nổi trong hư không đen kịt, Xi Vưu đột nhiên mở mắt ra, hét lên một tiếng rung trời, hai hàng lệ từ nơi khóe mắt chảy xuống. Tại khoảnh khắc vừa rồi, y cảm giác được tộc nhân thủ hộ vẫn luôn tồn tại trong cảm ứng đột nhiên biến mất khỏi khoảng vũ trụ này. Tại bốn phương Thái Cổ, thánh thú gầm thét. Ảo ảnh của bốn thánh thú đồng thời hội tụ trên bầu trời Ma vực, nhưng thiếu đi sự dẫn dắt của Chí Tôn, chúng chỉ có thể giận dữ gầm lên. Tại trung ương khu vực tan vỡ, Chủ Thần thứ mười bốn thu hồi thần thể, quỳ trên mặt đất, máu chảy ra khắp người, chiếc đầu dữ tợn đầy oán hận và sợ hãi nhìn ảo ảnh của bốn thánh thú trên bầu trời. Trong cảm giác mọi người, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đã yếu đi không ít, hơn nữa còn có chút hỗn loạn, hiển nhiên hắn đã bị thương không nhẹ. “Cộp!” Một bàn chân không nhiễm bụi trần hạ xuống phía trước Chủ Thần thứ mười bốn không xa. Chủ Thần thứ mười bốn giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy một nam tử loài người vẻ mặt thẫn thờ, áo trắng như tuyết đang đứng phía trước. - Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất! Trong ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn, đôi môi của nam tử áo trắng kia khẽ mấp máy, lãnh đạm thốt ra một câu này. Đồng thời phía dưới tay áo bào rộng thùng thình, một bàn tay trắng nõn trong suốt, loáng toáng có cảm giác trơn bóng như ngọc vươn ra ngoài, năm ngón tay từ từ mở ra. Trời đất giống như hóa thành hai tờ giấy mỏng màu đen, theo năm ngón tay của nam tử áo trắng khép lại bao trùm tới. “Ầm!” Sau một tiếng vang lớn rung trời, Chủ Thần thứ mười bốn vừa mới thoát ra khỏi Thiên Ngoại Thiên Tiểu Vũ Trụ của Đế Thích Thiên, lập tức bị “ngự trời sử đất, dùng trời đất làm kiếm” mạnh nhất của Phong Vân Vô Kỵ công kích. Nếu như ở trạng thái hoàn hảo hắn cũng có thể chống đỡ được, nhưng với thân thể bị thương hiện giờ, lại bị Phong Vân Vô Kỵ toàn lực công kích, hắn không khỏi kêu thảm một tiếng bắn lên cao, một đường máu hoàng kim vẩy ra. “Loài người đều đáng chết!” - Máu tươi bắn ra, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn trầm xuống, ổn định người lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt thoáng hiện lên một vệt sáng nguy hiểm. Ý thức cường đại của hắn vượt qua hư không, như tia chớp tập trung vào người Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời bàn tay lật một cái, cả người thần lực cuồn cuộn. Tuyệt học mạnh nhất của Phong Vân Vô Kỵ vẫn không thể nào đánh chết Chủ Thần thứ mười bốn, chỉ khiến cho hắn bị thương nặng thêm mà thôi. Trong hư không quanh người Phong Vân Vô Kỵ, bóng đen chợt lóe lên, một vòng bóng tối dày đặc bao phủ lấy hắn. Phong Vân Vô Kỵ nhất thời không thể cử động được. - Không hay! Bắc Hải đại trưởng lão kinh hô một tiếng. Trên bầu trời, Thánh Giả và Cổ Vu cũng đồng thời biến sắc, nhanh chóng lướt tới. Nhưng ngay lúc này… Một bộ xương khô đã ngồi yên hàng tỉ năm đột nhiên rung động một chút. Sau đó sâu trong Bắc Hải, một luồng ý thức cường đại mờ ảo đột nhiên từ dưới đất vọt lên, xuyên qua tầng tầng hư không bay về hướng đông. - Gào! Chỉ một lát sau, bờ Đông Hải đột nhiên nổi sóng. Dưới mặt biển mênh mông, một cái bóng xanh to lớn vọt lên không, hóa thành một vệt cầu vồng màu xanh bay về khu vực phía tây Thái Cổ. Tại trung ương Ma vực. Ngay lúc Chủ Thần thứ mười bốn phong tỏa Phong Vân Vô Kỵ, ảo ảnh Đông Phương Thanh Long cuồn cuộn trên bầu trời đột nhiên trở nên rõ ràng. - Gào! Chợt nghe một tiếng gầm rung trời, thân thể to lớn của Đông Phương Thanh Long đột nhiên từ bầu trời lao ngược xuống, xuyên ra trước ngực Phong Vân Vô Kỵ. Khí tức Thanh Long khổng lồ bao trùm lấy thân thể hắn. Chủ Thần thứ mười bốn vẫn luôn hung hăng cuối cùng trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi, còn chưa phản ứng kịp, thân thể Thanh Long to lớn trải dài mấy ngàn cây số đã đụng mạnh vào ngực hắn. - A! Chủ Thần thứ mười bốn kêu thảm một tiếng, lồng ngực trong nháy mắt sụp đổ, há mồm phun ra một ngụm máu lớn màu hoàng kim. Hắn không dám dừng lại, lập tức thét lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy. Không có lực lượng không gian của Đế Thích Thiên hạn chế, Chủ Thần thứ mười bốn dễ dàng phá vỡ không gian, hóa thành một tia chớp chạy ra khỏi Thái Cổ trước khi đợt tấn công thứ hai của Đông Phương Thanh Long đến nơi. Trong hư không mênh mông, một tia chớp màu vàng tối vượt qua hư không trùng trùng, bay về hướng Ma Giới. Đột nhiên trong vũ trụ hư không phía trước tia chớp màu vàng tối hiện ra hai mươi bốn cặp mắt hoàng kim lạnh giá. Tia chớp màu vàng tối kia hơi chậm lại, hiện ra bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn. Đạp bước trong hư không, hắn giận dữ nhìn lên những cặp mắt của chư thần trên bầu trời, trong mắt không hề có ý rút lui. “Ầm!” Trong vũ trụ hư không, một tia sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh trúng thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn. Sau một khắc, bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn đã hoàn toàn biến mất. Bổn Tôn đột nhiên tỉnh lại từ trong dòng nước thời gian, mở mắt ra. Ở cuối tầm mắt của hắn, trong khoảng thời không nguyên địa bí ẩn này đột nhiên có thêm một bóng người oán khí ngập trời, chính là Chủ Thần thứ mười bốn vừa biến mất. Trong hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối ở hai đầu thời không nguyên địa, hai mươi bốn Quang Ám Chủ Thần cao hơn vạn trượng đồng thời mở mắt ra, từng cặp mắt hoàng kim xuyên qua hư không vô tận nhìn về Chủ Thần thứ mười bốn ở trung ương. Hai mươi lăm luồng dao động ý thức mờ mịt đột nhiên xuất hiện, nói chuyện trong khoảng hư không chẳng người nào thăm viếng này. Trong hai mươi lăm luồng dao động ý thức mờ mịt này có một luồng vẫn luôn phát ra oán giận mãnh liệt và khí tức hủy diệt, Bổn Tôn nhận ra luồng sóng ý thức sóng này chính là thuộc về tên khách lạ kia. Yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, Bổn Tôn đột nhiên đưa ra một kết luận: đám Quang Ám Chủ Thần dường như đang tiến hành giao dịch gì đó với tên khách lạ này. Sau khi đưa ra kết luận này, Bổn Tôn không quan tâm nhắm mắt lại, chuẩn bị một lần nữa chìm vào trong dòng sông thời gian để lĩnh ngộ thời gian pháp tắc. Ngay lúc Bổn Tôn định nhắm mắt lại, tên khách lạ kia đột nhiên xoay đầu, không sai lệch nhìn thẳng vào vị trí Bổn Tôn ẩn nấp. Ánh mắt của đối phương khiến Bổn Tôn sinh ra một cảm giác bất an, giống như đối phương có thể nhìn thấy hắn. Mí mắt nhắm lại, khi lần nữa mở ra, Bổn Tôn đã có một quyết định, đó là tạm thời rời khỏi nơi này. Ánh sáng chợt lóe lên, Bổn Tôn liền men theo nhánh chính của dòng sông thời gian vượt qua vách chắn của thời không nguyên địa, trôi nổi theo các nhánh của dòng sông thời gian kéo dài tới từng góc vũ trụ. Có đến muôn vàn nhánh của dòng sông thời gian. Phiêu bạt trong dòng nước thời gian biến ảo, Bổn Tôn cảm thấy hoàn toàn có thể tránh khỏi ánh mắt của bất cứ Chủ Thần nào, bao gồm cả tên khách lạ khiến hắn có cảm giác không thoải mái kia. oOo Tại một góc của vũ trụ. Ma Đế Hoàng vì trốn tránh Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc đuổi giết nên đã rời khỏi không gian Ma Giới, một đường chạy đến khu vực thống trị của Hư Vô Chi Quân. Hắn mang theo phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc, không ngừng di chuyển trên những tinh thể tối tăm trôi nổi trong khoảng vũ trụ hư không đen kịt này. “Tịch Nhĩ Lạc, thần lực của ngươi ngưng tụ ra sao rồi? Có thể tiến hành thêm một lần tiên đoán nữa không?” - Ma Đế Hoàng vừa di chuyển trong hư không như sao băng, vừa nói với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trong đầu. Hai người biết rõ, khi cửu tinh liên châu cũng là lúc cuộc chiến thần ma lần thứ hai bắt đầu. Cuộc chiến này sẽ khiến cho vị trí của các thế lực thay đổi một lần nữa. Toàn bộ vũ trụ từ gần đến xa đều sẽ bị cuốn vào trong đó, ngay cả Chủ Thần cũng không ngoại lệ. Hai người qua lại như con thoi tại trong khoảng hư không này là muốn tránh bị Hư Vô Chi Quân chú ý, đồng thời tìm một nơi an toàn để ẩn thân. Vào lúc chiến sự căng thẳng nhất sẽ lui vào trong này, tránh khỏi thần ma sát kiếp. “Ngươi có nói nữa cũng vô dụng. Một khi ta sử dụng lực lượng tiên đoán nhất định sẽ khiến cho hắn chú ý, đến lúc đó chúng ta lại phải chạy trốn. Hơn nữa trong khoảng cách gần như thế, Hư Vô Chi Quân nhất định cũng sẽ phát hiện ra. Ta cũng không muốn phải chạy trốn hoài như vậy.” “Hừ, chẳng phải chạy trốn nhiều năm như vậy, ngươi cũng đã quen rồi sao?” - Ma Đế Hoàng lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi tiếc nuối chút thần lực kia sao? Hừ, trong cuộc chiến thần ma cứ tóm lấy vài Chủ Thần phân thân, cũng đủ giúp ngươi khôi phục lại rồi. Còn nếu giữa đường xảy ra sai lầm gì, ngươi và ta đều sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phân thần biến dị Tịch Nhĩ Lạc trầm mặc, hồi lâu mới nói: - Được rồi. Chúng ta hãy tìm một địa phương trước, sau đó ta sẽ sử dụng thần lực tiên đoán một lần nữa! Ma Đế Hoàng vui mừng, chỉ về phía xa nói: - Tốt. Ở đó có một khối sao băng, chúng ta hãy đến đó bắt đầu tiên đoán đi! Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc buồn bực không nói gì, hiển nhiên quyết định này không hề khiến hắn vui vẻ. Tay áo rộng của Ma Đế Hoàng rung lên, người đã như chim lớn vẽ nên một đường cong ưu mỹ trong hư không, theo cảm ứng của ma thức rơi xuống một ngôi sao băng đen kịt to lớn bán kính đạt đến hơn một trăm cây số. Theo tiếng áo bào rung lên phần phật, hai chân Ma Đế Hoàng đạp xuống trên bề mặt vẫn thạch lồi lõm không phản xạ ánh sáng: “Cứ ở đây đi, nếu như Hư Vô Chi Quân phát hiện thì chúng ta hãy chuyển sang nơi khác.” “Ừ…” – Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đáp lời, nhưng khi âm điệu đến chỗ cao nhất đột nhiên im bặt. Không chỉ như thế, ẩn thân ở sâu biển ý thức, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cảm giác được thân thể Ma Đế Hoàng rung động một chút. “Đáng chết, ngươi chọn thế nào mà ở đây lại có người. Ngươi không biết lúc ta thi triển thuật tiên đoán thì không thể bị người khác quấy rầy sao?” - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc tức giận nói. Cách Ma Đế Hoàng không xa, một người áo trắng đang ngồi xếp bằng trên đất quay lưng về phía bọn họ. Người này có mái tóc dài xõa xuống vai, gần như rũ đến mặt đất, không nhìn rõ được khuôn mặt. Hai vai người áo trắng rung động, dường như đang ngắm nghía thứ gì trong tay, lại giống như không nhìn thấy Ma Đế Hoàng phía sau. “Không đúng…” - Trong giọng nói của Ma Đế Hoàng tràn đầy nghi hoặc: “Ta vừa mới dùng ma thức quét qua khoảng hư không này, căn bản không có bóng người nào. Tên này vốn không thể xuất hiện ở đây.” Đối với Ma Đế Hoàng, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc vẫn rất tin tưởng. Với thực lực của Ma Đế Hoàng, tuyệt đối không thể có chuyện dùng ma thức quét qua một nơi còn để sót lại thứ gì. Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn vào người áo trắng đột nhiên xuất hiện trên bề mặt vẫn thạch kia. - Kẻ nào? Ma Đế Hoàng hung ác hỏi, năm ngón tay gập lại, lòng bàn tay tỏa ra ma khí dày đặc. Một quả cầu đen cực kỳ ngưng tụ đã xuất hiện nơi lòng bàn tay. “Bộp!” Người áo trắng nghe được giọng nói của Ma Đế Hoàng, tóc dài phất lên, xoay người lại. Một khuôn mặt quen thuộc thình lình in vào trong mắt Ma Đế Hoàng. “Là hắn!” - Ma Đế Hoàng kinh hãi, không hiểu sao khuôn mặt ác mộng này sao lại xuất hiện ở đây. “Ngươi nhìn trong tay của hắn kìa!” – Giọng nói của Tịch Nhĩ Lạc vang lên khiến Ma Đế Hoàng khôi phục tinh thần lại, bất giác đưa mắt nhìn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang