[Dịch] Phật Bản Thị Đạo

Chương 68 : Thiên Tinh đại điện

Người đăng: 

.
Hiên Viên pháp vương hừ lạnh một tiếng, hai người kỳ thực cũng không muốn ầm ỹ, thấy Chu Thanh đã cho một cái thang thì sao còn không leo xuống chứ! Đều không nói một lời nào, nhất tề hóa thành một đạo hư ảnh rồi thẳng hướng xuống dưới. Chu Thanh dậm chân một cái, lặng lẽ đánh một đạo bùa Thần Hành lên đùi, gắng sức bám chặt theo hai người đó, cũng may là không bị bỏ lại phía sau. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo " Ba người dường như đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Chu Thanh tuy rằng so ra còn kém hai vị cao thủ cấp trâu bò kia, nhưng mà công lực cũng đã tăng nhiều. Nguyên thần phối hợp với chân thân, gắng gượng cũng so được với nhân vật Hóa Thần trung hậu kỳ. Nhất là vừa rồi còn hấp thu được tinh thần niệm lực của tên lính mãnh quỷ, luận về độ cường đại của thần niệm, chỉ sợ là cho dù cao thủ vừa mới tiến nhập vào Hóa Thần hậu kỳ cũng không bằng được! Một khi tinh thần lực cường đại thì khống chế chân nguyên pháp khí bản thân cũng linh động tự nhiên hơn, huống chi bên trong nguyên thần còn chứa đựng một phần tinh thần niệm lực còn chưa được luyện hóa! Chu Thanh hiện tại tràn đầy tự tin, phối hợp với Hóa Huyết thần đao, có niềm tin có thể tranh cao thấp với bất kì kẻ nào! Trong nháy mắt đã đi hết con đường Tư Mã dài khoảng ba trăm trượng, những bậc thang đá tảng to lớn cuối cùng cũng đã tới cuối. Trước mắt xuất hiện một cái đại điện rộng mở sáng sủa. Những cây cột đá rộng tới mười người ôm đứng vững ở hai bên điện, trên cột đá khảm những đồ án tinh vân lập lòe sáng lên, khiến cho người ta cảm thấy như là đang ở trong vũ trụ. Con đường Tư Mã vốn đã rất rộng, rất cao, mà cái đại điện nơi này so với con đường Tư Mã còn rộng hơn chục lần, thậm chí cả trăm lần. Cột đá liên tiếp phía trước, ở giữa để lại một cái thông đạo rộng khoảng mười trượng, thông vào trong đại điện ở sâu bên trong. Chu Thanh ba người vận hết thị lực, chỉ thấy được cánh cửa lớn bằng đá đang đóng chặt của điện phủ xa xa. "Đây là chỗ nào vậy?" Chu Thanh chính là một kẻ không ngại học hỏi. Tới chỗ không quen thuộc tất phải hỏi cho rõ ràng, tránh cho tới lúc mất mạng nhỏ mà còn không hiểu vì sao. Ôn Lam Tân không nói câu gì, chỉ chăm chú đánh giá cây cột đá to lớn được khảm đầy những đồ án tinh văn (ngôi sao), nhưng mà Chu Thanh biết nàng cũng không nhìn ra được cái gì, hai lỗ tai dường như hơi nhúc nhích, có vẻ muốn chờ câu trả lời của Hiên Viên pháp vương. "Ý!? Ta sao lại có thể thấy rõ ràng đến như vậy?" Chu Thanh đột nhiên phát sinh hoài nghi đối với thị giác của mình. Phải biết rằng Ôn Lam Tân đã là Ma đạo tông sư rồi, chân nguyên sớm đã đạt tới cảnh giới nội liễm, tuy rằng không cố ý thu lại những biến hóa của thân thể, nhưng mà sự nhúc nhích rất nhỏ của lỗ tai đáng lẽ ra người bình thường không thể phát hiện ra được. "Hóa ra là do niệm lực đại tăng mà ra!" Sau khi Chu Thanh hiểu được nguyên nhân thì càng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hấp thu thật nhiều tinh thần niệm lực của các quân hồn, nếu có thể ngưng tụ được niệm lực thành thực chất như Hiên Viên pháp vương, thì ngày đó không phải là sẽ có thể mặc sức tung hoành hay sao. " Nơi này là Thiên Tinh điện, là Tinh Tú đại trận do Từ Phúc bày ra năm đó, hấp thu lực của các vì sao để trấn áp oan hồn. Một trăm lẻ tám cái cột đá này chính là Thiên Cương Địa Sát đại trận do một trăm lẻ tám vị Đạo môn cao nhân bày ra năm đó để trấn áp những oan hồn. Tuy rằng không đạt được hiệu quả, nhưng mà Từ Phúc đã cải biến chúng lại thành những cây trụ thiên tinh, mỗi một cây cột có thể trấn áp được hai ngàn oan hồn, toàn bộ đều là quân Tần và quân Triệu chết trận năm đó ở trận chiến Trường Bình!" Hiên Viên pháp vương không hổ là nhân vật sống dai, bí văn này cũng biết vô cùng rõ ràng. "Một là hai ngàn, một trăm lẻ tám là hai trăm ngàn! Đó chỉ là những binh lính chết trận mà thôi, còn bốn trăm ngàn quân bị hãm hại thì sao?" Chu Thanh vừa nghe thấy đã cảm thấy không thích hợp cho lắm, còn một phần lớn thì rơi đi đâu rồi. Ma trung chi ma Ôn Lam Tân cũng không hỏi tới nửa câu, chỉ yên lặng lắng nghe hai người đối đáp. "Hừ! Hãm hại tới bốn trăm ngàn người, oán khí ngay cả chín ngày lôi kiếp cũng không làm gì được, cho dù là lợi hại như Từ Phúc cũng làm sao phong ấn hết cả lại được? Tương truyền là đều ở tầng chót, cùng với sát thần Bạch Khởi trấn áp lẫn nhau! Có điều ta cũng chỉ biết về Thiên Tinh điện có thế thôi, còn về đằng sau cánh cửa đá của điện là cái gì thì ta cũng không biết!" Hiên Viên pháp vương khoát tay, vẻ mặt rất tự nhiên. Chu Thanh vụng trộm quan sát sắc mặt, phát hiện ra lão yêu quái này đúng là không giấu diếm cái gì nên hơi thoáng yên lòng. Ôn Lam Tân rốt cục cũng đã có cơ hội để nói chuyện, tuy rằng là để làm dịu đi không khí, nhưng mà ngữ khí vẫn lạnh như băng: "Vậy thì thôi rồi, hai trăm ngàn quân hồn ở đây chúng ta sợ rằng cũng thu không nổi. Nói vậy quân hồn mới vừa rồi chính là chạy từ nơi này mà ra, một tên đã khó đối phó, hiện tại đối phó với tình huống trước mặt còn khó hơn nữa, vào tới núi vàng chẳng nhẽ lại trở về tay trắng!" Lời này nói rất có đạo lý, ngay cả Hiên Viên pháp vương cũng phải gật đầu. "Thêm nữa, ở bên trong mỗi cây cột sao này có tới xấp xỉ hai ngàn quân hồn, nếu mà trong chốc lát phóng ra toàn bộ, thì cho dù là nhị vị Ma Công cái thế, đạo pháp có che được cả trời, thì cũng phải rơi vào kết cục không giữ nổi xương cốt!" Chu Thanh thấy một tên lính không đầu ngẫu nhiên chạy tới mà đã dũng mãnh đến vậy rồi, nhỡ đâu mà hai ngàn tên cùng lên, vậy thì khỏi phải nói rồi. Sợ là phải tập hợp lại tất cả cao thủ Đạo môn trong thiên hạ, lấy ra tất cả bảo vật, lại bài bố tuyệt sát đại trận thì may ra mới có thể đối phó được. Nghe thấy Chu Thanh nói như vậy, sắc mặt của Ôn Lam Tân cùng với Hiên Viên pháp vương trong lúc nhất thời trở nên khó coi vô cùng. Không sai, cho dù bọn họ có là nhân vật Luyện Thần Phản Hư, phải đối phó với đồng thời hai ngàn quân hồn lệ quỷ Hóa Thần trung kỳ thì cũng là chuyện gần như là không có khả năng. Có điều nếu bảo bọn họ buông đi, thì quả thực là giống như miếng thịt béo dâng lên đến miệng lại phải nhổ ra, không thể làm như thế được! "Thôi! Chúng ta cứ quay về con đường Tư Mã, hợp lực bày ra trận pháp, sau đó lại quay lại mở phong ấn, dẫn những oan hồn mãnh quỷ kia chui đầu vô rọ, chúng ta trốn ở trong trận có thể tùy thời ra tay, thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu!" Trong mắt Hiên Viên pháp vương đột nhiên chợt lóe ra quang mang gian xảo, nhưng mà Chu Thanh không phát hiện ra. "Cũng chỉ còn cách đó thôi! Tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà muốn giàu thì phải liều, cùng nhau liều mạng thôi!" Chu Thanh cùng Ôn Lam Tân không có dị nghị gì, song phương đều đồng tình với phương án này. Lui về con đường Tư Mã, ba người dường như đã vận dụng hết bản lĩnh sở trường của mình ra, khiến cho Chu Thanh xem mà hoa hết cả mắt. Hai tay Hiên Viên pháp vương run lên, khoảng hư không trước mặt đột nhiên hiện ra hơn mười thanh bảo kiếm bắn hàn quang ra bốn phía, trong suốt, hồng, vàng, lam, lục, muôn màu muôn vẻ, mây ngũ sắc lượn lờ, hiển nhiên những bảo kiếm này đều là hàng thượng phẩm, khiến cho Chu Thanh thấy mà hâm mộ không thôi: "Lão yêu quái này, không phải lúc nào cũng than vãn là không có pháp bảo hay sao? Hóa ra chỉ là nước mắt cá sấu!" Có điều Chu Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc, lão yêu sống mấy ngàn năm nếu trên người rỗng không thì mới thực là kì lạ. Truyện "Phật Đạo " Các loại bảo kiếm nhiều màu hình dạng không đồng nhất, có dài hơn bốn thước, có ngắn chỉ một thước, so le không đồng đều. Hiên Viên pháp vương bấm tay làm vài cái kiếm quyết, hơn mười thanh bảo kiếm Vút! Vút! Vút đâm vào trong những bậc đá, vô số đạo kiếm khí hình thành một trận đồ Tiên Thiên Thái Cực, vây khắp địa bàn mười dặm xung quanh. Kiếm khí hàng ma thuần khiết của Đạo gia phát tán ra toàn bộ thông đạo, khiến cho thông đạo vốn lạnh thấu xương lại hơi có chút ấm áp. "Thục Sơn kiếm quyết?" Chu Thanh đã tu luyện Kiếm Khí Lăng Không quyết, đương nhiên là độ mẫn cảm đối với kiếm khí phải vượt trên người khác. Kiếm khí ẩn ẩn phát ra kia có một vị đạo rất quen thuộc, lập tức khiến cho Chu Thanh hiểu ra, lão yêu này thi triển chính là Thục Sơn kiếm trận
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang