[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Chương 5 : Khôi Lỗi thuật
.
Ngồi trong đại sảnh ở sân bay, dõi mắt trông theo đám đông qua lại huyên náo, Chu Thanh nhớ lại quá khứ của mình, từ lúc tiểu học, trung học, rồi đại học đều sống bình yên giản dị, mình đã quá quen với cuộc sống bình thường rồi! Bây giờ đột nhiên đi sống những ngày tháng sóng gió, đúng là có chút không thích ứng. Chu Thanh đưa tay lên xoa bóp vào huyệt thái dương, Liêu Tiểu Tiến đang chăm chú nhìn vào đám đông, đôi mắt láo liên đưa qua liếc lại, không biết đang nhìn thứ gì, phát hiện ra động tác của Chu Thanh, Liêu Tiểu Tiến bất chợt mỉm cười nói: “Sự phụ, công lực của người thâm hậu như thế mà cũng cảm thấy mệt sao? Thật là khó mà tưởng tượng!”
“Im, con nít con nôi biết gì mà nói lung tung!” Chu Thanh phất tay một cái, làm ra vẻ bậc bề trên.
“Hí hí! Tuổi của sư phụ cũng đâu có lớn hơn con bao nhiêu, đang là lúc thanh niên trai tráng, nên ăn chơi thỏa thích, sáng lập sự nghiệp lẫy lừng mới phải, sao lại làm ra vẻ già cỗi thế nhỉ?” Liêu Tiểu Tiến đi theo Chu Thanh mấy tháng đã biết rõ tính cách của sư phụ, Chu Thanh có lúc thủ đoạn tàn ác, hành sự cẩn mật nhưng lại là người dễ dãi, vì thế hắn nói chuyện không mấy e dè nữa.
Chu Thanh nghe vậy cũng cảm thấy có lí, đang định giả đò trách mắng Liêu Tiểu Tiến vài câu để giữ lấy tôn nghiêm của người làm sư phụ, chợt nghe Liêu Tiểu Tiến hét toáng lên: “Sư phụ xem kìa, cô gái kia xinh thật đấy! Ôi đẹp quá, tiếc là hoa đẹp đã có chủ rồi.”
Liêu Tiểu Tiến kéo tay Chu Thanh một cái, Chu Thanh nhìn theo hướng chỉ tay của Liêu Tiểu Tiến, đôi mắt sáng rực, đúng là một mỹ nhân, chiếc váy dài màu hồng êm dịu, mái tóc óng mượt như tơ, đang dựa vào lòng một thanh niên nam tử mặc vest bảnh bao, sau lưng hai người có bốn gã vạm vỡ xách hành lí đi theo, ai nấy cao to bệ vệ, nhìn vào là biết công tử tiểu thư nhà giàu đi du lịch nước ngoài, có vệ sĩ đi theo hầu hạ.
Cả đoàn người đang đi về hướng mình, thấy Liêu Tiểu Tiến cứ nhìn chằm chằm vào cô gái không rời mắt, Chu Thanh kéo mạnh áo hắn một cái, trách mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ổn định lại tinh thần đi, đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta đó, ngươi có còn muốn giành lại Jenny không hả? Đừng gây thêm rắc rối không cần thiết nữa.”
Nghe nhắc đến Jenny, Liêu Tiểu Tiến bèn nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay cố gắng ổn định tinh thần.
Chu Thanh thấy thế nhắm nghiền mắt, nghĩ thầm trong bụng: “Cái thằng tiểu tử này cứ nhìn thấy gái đẹp là sáng mắt, nhưng đối với Jenny kể cũng thật lòng.”
Đột nhiên, một hơi thở cực kì âm u lướt qua, trong khoảnh khắc đó, Chu Thanh như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bãi tha ma thảm sát, vô số oan hồn đang than khóc bên tai. Chu Thanh thất kinh hồn vía, vội mở mắt ra, hơi thở âm u kia liền tan biến không còn chút dấu vết. Chỉ là vài giây ngắn ngủi, tạo cho người ta cảm giác chỉ như ảo giác thoảng qua, nhưng Chu Thanh lại hiểu rõ chuyện gì, Thanh Tác kiếm trong cơ thể khẽ động đậy, Thanh Tác kiếm vốn được chế luyện bằng Thái Ất Tinh Kim, thuộc vào loại linh vật, thêm vào công lực tu luyện của Thục Sơn trưởng lão, không biết đã ếm vào thanh kiếm bao nhiêu trận pháp có tác dụng trừ ma, nên Thanh Tác kiếm cực kì nhạy cảm với oan hồn ma quái.
Chu Thanh quét mắt nhìn vào đoàn người đi ngang qua bên cạnh mình, sau đó tập trung vào cô gái dựa sát trong lòng thanh niên nam tử kia, đó là một khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp, thuần khiết, kiều diễm, như là hội tụ linh khí đất trời của tạo hóa sinh ra. Nhưng Chu Thanh chỉ chú ý đến đôi mắt sâu hun hút của cô gái, đó là đôi mắt không có chút sinh khí tồn tại, hình như linh hồn đã rời khỏi cơ thể kia vậy.
“Sư phụ, người vừa bảo con không được nhìn, thế mà bây giờ sư phụ lại nhìn chăm chú, có khi nào…” Liêu Tiểu Tiến cười có vẻ dâm dật.
Chu Thanh không nhiều lời với đệ tử, đợi khi đoàn người kia đi vào trong phòng đợi dành cho khách vip, mới quay đầu lại trừng mắt lườm Liêu Tiểu Tiến một cái, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cô gái lúc nãy có đôi mắt vô hồn, hoặc cô ta là một cái xác chết, nếu không thì đã bị trúng tà thuật, còn gã thanh niên nam tử kia, toàn thân tỏa ra luồng khí âm u, nhìn vào là biết hắn là người tu luyện tà công. Hừ! Xem ra chuyến đi này của chúng ta có việc phải làm rồi.”
“Vâng! Vừa rồi con cũng cảm thấy có một luồng khí lạnh quét qua, toàn thân lạnh cóng.” Liêu Tiểu Tiến gật đầu nói.
Lần này đến lượt Chu Thanh kinh ngạc: “Ngươi cũng cảm nhận được à?” Trong lòng nghĩ thầm: Thật không hổ thẹn là hậu nhân của Xi Vưu, có độ nhạy cảm nhận biết cực mạnh đối với tà ma quỷ quái, chỉ có điều đạo hạnh thì thấp kém be bét hết chỗ chê.
“Hình như chúng cũng đi chung chuyến bay với chúng ta, cùng đến nước Mỹ thì phải, đến lúc đó chúng ta tùy cơ hành sự, xem thử lai lịch chúng.” Chu Thanh dặn dò.
Chính vào lúc này, khắp đại sảnh vang vọng âm thanh trong trẻo: “Chuyến bay đến Las Vegas nước Mỹ còn 15 phút nữa sẽ cất cánh, xin mời quý khách chuẩn bị lên máy bay.”
“Sư phụ, chúng ngồi phía trước cách chúng ta không xa kìa.” Sau khi máy bay cất cánh không lâu, Liêu Tiểu Tiến ghé tai Chu Thanh nói nhỏ.
Chu Thanh khẽ gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Ờ, vừa rồi ta đã suy nghĩ kĩ, cô gái kia hình như đã trúng phải khôi lỗi thuật.”
“Cái gì là khôi lỗi thuật vậy? Thưa sư phụ.” Liêu Tiểu Tiến tò mò hỏi.
“Khôi lỗi thuật ấy à…” Chu Thanh búng tay một cái, bày ra trận pháp cách âm, nhún vai một cái, sắp xếp lại thông tin về khôi lỗi thuật được ghi chép trong Luyện Khí tổng cương trong đầu, giải thích: “Đồ đệ, dù gì thì chuyến bay đi đến Las Vegas phải mất một ngày một đêm, sư phụ sẽ lên lớp cho ngươi một bài, tránh sau này truyền ra ngoài nói môn hạ của Thiên Đạo tông chúng ta kiến thức nông cạn. Khôi lỗi thuật là ma thuật lưu truyền từ thời thượng cổ, ma thuật thời thượng cổ tập trung nghiên cứu bí mật trong cơ thể con người, khai thác tiềm năng trong cơ thể, cùng với cách tu luyện đạo gia chúng ta có mối quan hệ mật thiết, chỉ là cách vận dụng năng lượng tản mác ngoài vũ trụ khác nhau mà thôi, khôi lỗi thuật chính là phong ấn tâm trí của con người, rồi truyền tâm trí của bản thân vào cơ thể người bị phong ấn, biến đối phương thành một cái xác vô hồn chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, các pháp sư thời thượng cổ hay dùng bí thuật này để đối phó với thú dữ. Nhưng vào đời Đường đã bị một gã thuật sĩ Đông Doanh Y Hạ Thái Lang học được, trải qua mấy mươi đời cải tiến, chúng đem áp dụng loại ma thuật này lên con người, khôi lỗi thuật ra đời từ đó. Hừ! Đã sớm nghe nói bọn thảo khấu này có mưu đồ xấu xa, đến hôm nay vẫn còn dám đến Trung Hoa tác oai tác quái, Chu Thanh ta tuy luôn sống ẩn dật, không hề muốn can dự vào chuyện thị phi thế gian, nhưng hôm nay dù nói thế nào cũng phải phá lệ một lần, bọn tạp chủng này để ta bắt gặp, đừng mong sống sót mà trở về…” Vừa nói ánh mắt Chu Thanh vừa bắn ra sát khí ngùn ngụt. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
Liêu Tiểu Tiến cũng máu nóng sôi sục: “Tuy con là huyết tộc, nhưng dù sao cũng là con cháu Diêm Hoàng, máu chảy trong người cũng là dòng máu Diêm Hoàng, đám thảo khấu này tội không thể tha, không giết hết bọn chúng lão tử sẽ đêm đêm mất ngủ.”
Chu Thanh nghe Liêu Tiểu Tiến nói thế cười thầm trong bụng, dòng máu chảy trong người của ngươi đâu phải là của Diêm Hoàng, mà thuộc về kẻ tử thù Xi Vưu của chúng mới phải chứ, nhưng những lời này Chu Thanh không thể nói ra, chỉ gật gù dặn dò: “Ngươi xem bốn tên vệ sĩ lực lưỡng kia đi, bàn tay chai sần cả, nhất định đều là cao thủ karate, nhưng đối với ngươi chỉ là hạng cắc ké kì nhông thôi, chỉ có điều tên Nhật kia hơi kì lạ, âm khí tỏa ra không ngớt, ngay cả ta cũng không nhìn thấu được hắn. Đợi lát nữa máy bay hạ cánh ngươi phải cẩn thận, giải quyết gọn bốn tên vệ sĩ kia đi, dụ thằng Nhật đó vào Thái cực ly hỏa đại trận của ta. Sau đó chớp thời cơ cứu lấy cô gái, nếu cứu không được thì thôi bỏ, tóm lại bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy mạng thằng Nhật ấy.”
Thấy Liêu Tiểu Tiến tỏ vẻ do dự, Chu Thanh nghiêm giọng hét lên: “Thương hoa tiếc ngọc rồi chứ gì? Hừ! thằng Nhật biết tà thuật này nếu không trừ khử đi không biết sẽ còn bao nhiêu đồng bào bị làm hại.”
Liêu Tiểu Tiến thấy Chu Thanh nổi giận, không dám chậm trễ, vội gật đầu nghe theo mệnh lệnh của sư phụ
Bình luận truyện