[Dịch]Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế- Sưu tầm
Chương 45 : CHƯƠNG 41: PHÒNG Ở SẠCH SẼ.
                                            .
                                    
             Sau  một ngày vất vả dọn dẹp thì mọi người cũng được vào ở trong căn hộ của  mình, tuy phòng ở không được tốt như trước kia nhưng được ở một nơi như  thế này mọi người đã rất mãn nguyện rồi. Sau ba tháng long đong trên  đường, ngồi trên xe, mọi thứ đều phải vội vã cẩn thận thì cuối cùng họ  cũng được nghỉ ngơi một thời gian.
Mỗi gia đình được ở trong một căn hộ và được phân phát với một số lượng vật tư nhất định trong một tháng này. 
Nàng,  Thiên Quân, Vân Yên và các con được phân công ở trong một căn hộ rộng  lớn ở tòa nhà A. Căn phòng mà các nàng ở nằm ở tầng lầu thứ 5, tầng lâu  này gồm có bốn căn phòng nên phòng ở đây rất rộng rãi. Một phòng để các  nàng sử dụng, một phòng được đặt làm phòng họp của năm đại gia tộc, còn  một phòng khác được hai chị em An Hân, An Hàm và Triệu Mẫn cùng An Trinh  chiếm dụng. phòng còn lại được sử dụng làm phòng nghỉ cho các anh nếu  thời gian họp quá lâu.
Nhìn phòng ở bừa bộn, bốc mùi khó chịu  nàng không một chút nhăn mày. Các bé trợ giúp nhặt rác, Thiên Quân và  Vân Yên phụ trách lau dọn sạch sẽ. nước mà Cua con của Ngọc Diên có tác  dụng tẩy rửa rất là mạnh nên hai người chỉ cần lau dọn một lần thi đã  sạch sẽ. còn nàng thì lấy từ trong không gian ra các vật dụng trang trí  cho căn phòng như một ngôi nhà trước khi mạt thế đến. ngay cả dụng cụ  nhà bếp cũng có đủ cả làm những người đi qua có ý định giúp các nàng dọn  dẹp rất hâm mộ.
Nhìn đống chăn ấm nệm êm của các nàng mà An  Trinh thật muốn cướp bóc nhưng cô ta lại không dám. Đồ mà cô ta sử dụng  tuy cũng sạch sẽ nhưng nó đã được sử dụng qua rồi.
Nàng cũng  không keo kiệt mà phân phát cho các gia gia, nãi nãi, baba các con những  vật dụng cần thiết khiến các cụ cười không ngậm miệng lại được. các anh  lại càng thêm tự hào về mẹ của các con mình. Tuy đó đều là trừ hai  người nhà Ngô gia ra.
Hai con thú sủng Lang và Bento được nàng  cho vào phòng họp ở nhưng đó là chỉ có ban đêm thôi, ban ngày chúng  chẳng bao giờ tách rời nàng và các bé cả. còn Hỉ 
Tước trong hình dạng bé xíu nên được tự do, muốn ở đâu cũng được.
Các  bé rất vui vẻ nhìn phòng ngủ của các bé được mẹ trang trí y hệt trước  kia, bốn chiếc giường tầng cỡ lớn đủ để chín bé củ cải ngủ, từng giường  được bố trí theo sở thích của các bé. Cửa sổ có rèm màu xanh che nắng  kết hợp với tường màu trắng nhìn căn phòng rất rộng rãi, sạch sẽ. Tiểu  Nghị và Yên Ly biết mình được ngủ cùng anh chị trong phòng này thì cực  kỳ vui vẻ.
Ngọc gia tuy cũng đóng góp vật tư nhưng cũng không  được ở tòa nhà A nhưng ở trong tòa nhà C họ được lựa chọn hai căn hộ  sạch sẽ nhất.  Khi có người giúp dọn dẹp căn phòng và đưa vật tư vào thì  Ngọc Nhã rất lễ phép cảm ơn, vui vẻ giúp đỡ họ dọn dẹp nhưng ngay khi  cánh cửa được đóng lại thì sắc mặt cô ta trở nên u ám hẳn đi. Khuôn mặt  vui vẻ hiền lành khi nãy đã trở nên văn vẹo dữ tợn trông thật đáng sợ.
-Hừ, bọn cũng thật quá đáng.
-Tiểu Nhã con nên cẩn thận một chút, tai vách mạch rừng.
Cha  cô ta hiền hòa nói, nếu không nhìn vào đôi mắt tinh ranh, giảo hoạt ẩn  sâu thì người ta sẽ lầm tưởng ông ta là một người đàn ông nhát gan, sợ  vợ, và sợ cả phiền phức.
-Tôi không chịu nổi nỗi ấm ức này, tại  sao bọn họ có thể ở trong một khu cao cấp mà chúng ta lại phải ở một nơi  rách nát tồi tàn với bọn người thấp kém kia chứ.
Mẹ của Ngọc Nhã lên tiếng nói.
-Con không muốn ở đây! Con muốn ở chỗ mấy đứa con hoang kia?
Ngọc Bân khóc nháo lên, nó cảm thấy mình thật sự rất ấm ức. từ khi bọn người 
Thiên  Quân và mấy đứa nhỏ kia xuất hiện thì nó cảm thấy oai phong của mình  càng ngày càng giảm sút, không còn có nhiều người sợ nó nữa.
-Mẹ! cẩn thận một chút.
-Chúng ta ở trong nhà chúng ta thì cần gì phải sợ chứ, mẹ cứ nói….
Bà  ta định tuôn ra một tràng những lời nói thô tục cùng thể hiện ủy khuất  của mình cho chồng và con gái mình biết nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh  lùng của chồng bắn tới thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
-Con không muốn ở đây, chị e không muốn ở đây đâu.
-Tiểu Bân, em im lặng một chút đi.
-Em không biết, em sẽ đi đánh cho thằng con hoang kia một trận. đều là tại nó cả. 
hừ hừ..
Ngọc Bân thấy không ai quan tâm nó thì nháo càng lớn, muốn dẫn người của nó đi đánh người.
-Im miệng.
Chỉ  một cụm từ nhẹ nhàng đơn giản thốt ra từ miệng người đàn ông ấy thì căn  phòng trở nên im lặng hẳn đi. Ngọc Bân không dám náo loạn nữa bởi vì nó  cũng biết bố nó trong hiền lành thế thôi nhưng một khi giận dữ lên thì  cực kỳ đáng sợ. nó đã từng được chứng kiến một lần khi mà bố nó bị thua  lỗ trong một vụ làm ăn, người trợ lý của bố nó đã bị đánh cực kỳ thê  thảm ở trong thư phòng khi mà nó được bảy tuổi.
-Bà dẫn nó qua phòng bên cạnh đi.
-Vâng.
Hai mẹ con ngoan ngoãn rời khỏi phòng, hai cha con lại im lặng không nói gì.
-Bố, con sẽ cố quyến rũ Triệu Hàng.
-Không cần, ta đã liên lạc với bên chính phủ rồi.
-Bố định làm gì?
-Ta không muốn chỉ là một kẻ không có gì, mạt thế là thời cơ tốt, ta muốn có một vùng trời riêng cho mình…
Ánh mắt mưu mô xảo quyệt ánh lên vẻ tham lam cuồng vọng, dã tâm của ông ta thật sự rất lớn.
-Chính phủ sẽ cho phép sao?
-Nếu ta giữ trong tay được một nơi tốt đẹp thì cần gì phải lo lắng nữa.
-Yêu cầu của bọn họ là gì?
-Vật tư.
-Nhưng vật tư của chúng ta trong tay còn không nhiều lắm, nếu lấy ra nữa thì sẽ bị nghi ngờ.
-Vậy  nên trong khoảng thời gian này con cần phải cô gắng đi theo đoàn dị  năng giả cố gắng gom lấy vật tư, bắt các thế gia kia phải nhả trả chúng  ta đống vật tư kia.
-Kia có thể không?
-Tất nhiên, trong tay chúng ta cũng có không ít người, không cần lo lắng.
-Vâng.
-Nhưng con lo lắng Ngọc Thiên Di sẽ nhúng tay vào chuyện này, chị ta cũng chẳng phải đèn cạn dầu đâu.
Lời  này vừa nói ra khiến người đàn ông kia phải trầm ngâm suy nghĩ, năm năm  trước nước cờ ông ta đưa ra giành được thắng lợi nhưng đó là thắng  hiểm. Đứa cháu gái mà ông ta luôn luôn khinh thường trước kia thủ đoạn  tàn nhẫn cũng chẳng kém gì cha nó mà giờ đây nó lại càng khiến ông kiêng  kị chứ chẳng thể khinh thường được nữa. ông nghĩ rằng mình càng phải  cẩn thận hơn
-con cứ lo liệu việc của con đi, nếu nó không biết điều thì ta sẽ cho nó hối hận.
Ông  ta sẽ không bao giờ để một tảng đá nào chặn đường ông ta cả, không phải  những đứa bé đó là con của nó sao, nếu nó không biết điều thì những đứa  bé ấy cũng là một mũi tên không tồi để sử dụng.
Hai người lại tiếp tục thương lượng công việc trong thời gian này, một âm mưu lớn cứ thế mà bắt đầu lớn dần.  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện