[Dịch]Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế- Sưu tầm
Chương 40 : CHƯƠNG 36: HUYỄN HOẶC ĐÁNG GỜM.
                                            .
                                    
             Hai  đội khác nhận được thông tin từ đội của nàng đưa tới có chút không tin  nhưng vì bốn vị đội trưởng lại rất tin tưởng vào lời nói của nàng nên  mọi người nhanh chóng lái xe đến nơi tập trung.
Nơi tập trung này  là vị trí được Triệu Hàng chọn, đây là giao lộ ngã tư đường có một công  viên nhỏ ở gần đây, xung quanh có vài cửa hàng bách hóa và chung cư. 
Điều  đặc biệt là công viên nhỏ chỗ này hoàn mỹ quá mức. Cỏ cây nơi này không  phát triển thành hoang dại hay khô cằn gì cả mà nó vẫn như thường, Cầu  trượt hay các dụng cụ tập thể dục vẫn còn y nguyên.
Hai đội đến  nơi tập trung sớm hơn đội của nàng. Đến khi những thành viên khác bắt  đầu nổi cáu thì chiếc xe thứ ba mới xuất hiện. Nàng cùng với những người  khác ở trên xe quan sát tình hình một lúc lâu mới xuống xe. Những người  khác thấy như vậy có chút khó chịu trong lòng, cảm thấy mình bị khinh  thường nhưng họ vẫn không lên tiếng.
-Mọi người đã phát hiện điều gì?
-Chị Thiên Di đã phát hiện…
-Thiên Di em đã nhìn thấy gì?
-Nơi này thật lạ mọi người không thấy sao?
Đúng  vậy, thật lạ nhưng so sánh với sự giết chóc, mùi thối rữa và nhưng cái  xác không hồn thì họ lại tin vào khung cảnh yên bình quá mức này.
-Chỉ hơi yên bình quá đáng và vắng vẻ thôi mà.
-Mọi người có thấy mọi thứ gì đó còn sống ở thành phố này không?
-Không.
-Thiên Di em định nói gì?
-Nơi này là một mê trận ảo giác.
-Cô định nói gì vậy, đừng nói lung tung chứ.
-Em nói rõ đi, anh không hiểu gì cả.
-Nơi  này là một mê trận, từ khi chúng ta gặp được gốc cây khô phía trước  cổng chào thành phố phát ra mùi lạ là chúng ta bắt đầu bị vây tại mê ảo  trận này rồi.
-Vậy đây không phải là thành phố N.
-Nếu tôi không đoán sai thì đó đúng là vậy?
-Vậy phải làm sao bây giờ?
-Phá trận.
Mọi  người hoang mang nhìn xung quanh, nơi này trong thật bình yên vậy mà  cũng chỉ là một mê ảo trận thôi. Nhưng mọi người nhanh chóng thức tỉnh  lại, không có nơi nào là bình yên khi mạt thế đến cả.
Những người  khác tản ra tìm kiếm xung quanh có gì đặc biệt không nhưng phạm vi bán  kính không quá 50m. Hai người một nhóm, khoảng cách giữa các nhóm không  quá xa nhau.
Nàng cùng với Âu Dương Hạo đi cùng một nhóm, nàng đi  lâu lâu ngồi xuống xem xét. Nàng nắm một nắm đất lên xem, rồi đưa cho  Âu Dương Hạo cùng nhìn. Âu Dương Hạo không nén nổi tò mò hỏi nàng:
-Em thấy đất này có quan hệ gì với trận này không?
-Rất quan trọng.
-Anh  nói mọi người tập trung tìm một cây đặc biệt có thể tỏa ra mùi hương.  Tốt nhất nếu ngửi thấy có mùi lạ thì không nên hít nhiều, có thể sẽ  chết.
Mọi người nghe thấy thế thì các hoảng sợ hơn, các cô gái đi cùng thì run sợ nắm lấy vạt áo của người bên cạnh.
Mọi  người chia nhau ra tìm nhưng dường như là vô ích bởi vì nhưng cây cối  mà họ bắt gặp phải đều tan biến khi đụng phải nhưng nó lại dễ dàng trở  lại như thường khi mà họ không đụng chạm nữa.
Mọi người thật sự  rất hoang mang nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng và các vị đội  trưởng khác thì tự an ủi trong lòng không phải sợ gì cả.
Bỗng nghe tiếng An Hân thét lên…AAAAAAAAAAAA
Mọi  người chạy lại tới chỗ cô thì thấy trước mặt của cô là những chùm dây  leo khô bò ngay sát mặt đất. chúng đang run rẩy do cú va chạm của An Hân  gây ra. An Hàm chạy lại nắm lấy tay An Hâm kéo cô ra khỏi nơi này, hai  cô chạy ra đứng sau những người khác.
Mọi người đều nhìn nàng xem  nàng phản ứng ra sao nhưng họ cũng chỉ thấy nàng cầm nhành cây này lên  quan sát, ngửi. cành cây co rút lại dường như nó đang bỏ chạy.
-Đi theo nó.
Mọi  người đi theo nhánh cây, đi từ đoạn này đến đoạn khác, mùi hương của  nhánh cây phát ra không đủ làm mọi người hôn mê nhưng mọi người cũng  biết nó là mùi thơm nguy hiểm. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện