[Dịch]Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế- Sưu tầm
Chương 12 : 10: cắm trại đêm khuya.
                                            .
                                    
             Giữa  Bình Lang cao nguyên có những ánh lửa hắt lên màn đêm yên tĩnh.  Đây  không phải là một vài người lác đác mà một đoàn xe. Đoàn xe nay có quy  mô vô cùng lớn, khoảng hơn 2000 người dưới sự dẫn dắt của 5 đại gia tộc.
Đoàn  xe không phải là nhỏ,có rất nhiều thường dân. Dị năng giả cũng không  thiếu nhưng không thể bảo vệ hết được cả đoàn xe khổng lồ được. buổi  chiều các gia tộc đã họp bàn và thảo luận kỹ. 
Sau khi đi nữa  ngày cảm giác rằng sẽ không thể thoát khỏi nơi này sớm được nên bọn họ  ra lệnh dừng chân cắm trại ở đây. Bữa tối được diễn ra nhanh chóng. 
Người  bình thường đều được an bài vào trong các xe quân dụng. di năng giả thì  ở trong những chiếc xe được cải tạo qua bao vệ xung quanh phía bên  ngoài.
Đám người Triệu Hàng đang ở trong một chiếc xe quân dụng rộng rái để hội họp.
-theo lộ trình thì phải hơn 5 tháng nữa mới đến nơi. Ngô Lâm nói.
-Chúng ta quá nhiều người có thể còn lâu hơn. Triệu Hàng nhìn tấm bản đồ lớn rồi nói.
-trên đường có rất nhiều nguy hiểm không thể đi quá nhanh. An Thế Kiệt nói.
-riêng vùng Bình Lang này đã rộng 2000km2  ngày mai liệu có ra khỏi không?
- nơi này rất rộng lớn, tuy không sợ tang thi nhưng chắc hẳn cũng có một ít động vật biến dị và thực vật biến dị.
-tôi xem chúng ta phải phòng thủ chắc chắn.
- chúng ta chia làm 2 tổ. thay nhau trực như vậy mới được bảo toàn.
- Được.
Bọn  họ 7 người chia làm 2 tổ. Triệu Hàng, Ngô Lâm, An Thế Kiệt một tổ.  Đường Hiên, Đường Nhiên, Âu Dương Hạo và Âu Dương Minh một tổ.
Tổ 1: Triệu Hàng là hệ Kim và hệ tinh thần, Ngô Lâm là hệ thổ biến dị và thủy . An Thế Kiệt là hệ băng và hệ không gian hệ.
Tổ  2: Đường Nhiên là hệ hỏa biến dị, Đường Hiên là song hệ dị năng phong  và mộc biến dị. Âu Dương Hạo là hệ hỏa biến dị với hệ tinh thần. Âu  Dương Minh là Lôi hệ biến dị với hệ không gian.
Không gian của An  Thế Kiệt và Âu Dương Minh rất nghịch thiên tuy không được như của bọn  Ngọc Thiên Di nhưng cũng rất rộng có thể trồng trọt , chứa đựng được vật  sống. trong không gian của bọn họ có cả mấy chục cái siêu thị của các  nhà mà sau khi mạt thế bọn họ đã tích trữ được. những thứ này bọ họ tạm  thời không cần dùng đến vì trong đoàn xe luôn dự trữ đủ vật tư mà bọn họ  cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Tổ của Triệu Hàng đi ra ngoài bảo vệ còn bọn Đường – Âu ở lại trong xe nghỉ ngơi.
3  người ra ngoài phân theo 3 hướng khác nhau đi tuần hết xung quanh.  Triệu Hàng đi dọc theo sườn Tây, Ngô Lâm thì theo Sườn đông. An Thế Kiệt  đi xuyên qua giữa nếu có phát hiện gì thi liên lạc với nhau qua bộ đàm.  Sau một giờ đi tuần bọn họ tập hợp tại trung tâm của đoàn xe.
-Không có gì cả. Triệu Hàng nói.
-Tôi cũng vậy. Ngô Lâm tiếp lời.
-Phía tôi cũng vậy. An Thế Kiệt nói.
Bọn  họ đứng canh ở đây vưa nói chuyên vừa quan sát xung quanh. Lửa đã được  dập tắt hết. bóng đêm tối như mực nhưng với di năng gia thì nhìn là  không vấn đề.
Nhìn từ phía xa có một cô gái từ từ đi lại phía ba  người đang đứng, nếu các bảo bảo ở đây thể nào cũng cảm thán một phen “  ruồi bọ đi đâu cứ thấy mật là bu lại”.
-Hàng, Lâm, Kiệt em mang nước cho các anh.
Cô  gái vừa nói vừa đưa 3 chai nước ra trước mặt ba người. cô gái này cũng  là một mỹ nhân, tuy mạt thế đến nhưng cũng không có phần tiều tụy chút  nào. Mà lại có thêm phần mạnh khỏe. đôi mắt mị ý không chút che dấu nào  nhìn ba người.
-Cảm ơn cô, Ngọc Nhã.
Đúng vậy, đây là cô  em họ “tốt” của Thiên Di. Mạt thế đến, bọn họ gom góp một chút vật tư  nên đã gia nhập đoàn xe của 5 gia tộc. vì có chút đóng góp nên bọn họ ở  trong đoàn xe rất đắc ý. Ngọc Nhã trước mắt này cũng là dị năng giả hệ  thủy cấp 1. Vì có thể tạo ra nước nên ai cũng kiệu ngạo, chỉ ở trước mặt  các anh là giả vờ dịu dàng, nhu thuận, thẹn thùng.
-Cô về xe đi, ở đây rất nguy hiểm. An Thế Kiệt nói.
-Em có dị năng, em sẽ ở đây canh gác cùng các anh.
Ngọc Nhã nhìn ba người bọn họ như thể bọn họ đã gây ra tội lớn.
-Di năng của cô không chiến đấu được. Ngô Lâm phát huy công phu miệng độc của mình.
-Em..em…
Cô  ta không hổ là hệ thủy triệu hồi nước mắt rất là nhanh. Thấy mày của ba  người đều nhăn lại thì biết mình không tiếp tục ở lại nữa.
-Vậy em về trước, các anh phải cẩn thận.
Cô ta nói xong thì lưu luyến nhìn ba người một lần mới chịu rời đi.
Ba  người tiếp tục canh gác, đến nửa đêm khi chuẩn bị đổi ca thì nghe thấy  tiếng sói tru lên ở phía xa vọng lại. bốn người còn lại cũng nhanh chóng  tập hợp lại.
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện