[Dịch] Nữ Phối Nghịch Tập, Khuynh Thành Độc Tiên - Sưu tầm

Chương 64 : Giao phong

Người đăng: 

.
Lời Lâm Nguyệt vừa nói ra, Diệp Chân Chân lại sững sờ, nhìn vào mắt Lâm nguyệt hơi ngạc nhiên nghi ngờ, còn đám Lưu Vân ánh mắt chợt hòa hoãn xuống, ngược lại thêm giễu cợt nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết. Mặc dù Lâm Nguyệt không nói rõ ra quan hệ giữa nàng với Diệp khuynh Tuyết, nhưng ý tứ cũng đã nói rõ ra: Các ngươi đừng hiểu lầm, chẳng phải là ta thích gần gũi Diệp Khuynh Tuyết, mà người ta tự mình quấn lấy ta, ta tiện không cự tuyệt, chỉ đành nể mặt người ta mà thôi. Vẻ mặt Lâm Nguyệt vô cùng hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ non nớt của trẻ con, thoạt nhìn vô cùng vô tội, lại có ngụ ý ngầm lời nàng nói trắng ra, không làm cho người ta phản cảm, cảm thấy lòng dạ nàng thâm trầm, mà ngược lại thấy nàng ngây thơ vô cùng, là một đứa bé không che giấu tâm tư. Đương nhiên đám người Diệp Chân Chân nghe hiểu rõ ý tứ lời Lâm nguyệt nói, diệp khuynh Tuyết dĩ nhiên cũng nghe hiểu, trên mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng, dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc Lâm Nguyệt, nếu ánh mắt ấy có thể giết người được mà nói, chỉ sợ giờ phút này Lâm nguyệt đã biến thành ngựa non chết rồi. Đương nhiên, trong lòng ác ý Diệp Khuynh Tuyết giấu rất kỹ, đôi mắt giết người kia cũng chỉ chợt lóe lên thôi, rồi mau chóng tan đi khiến cho người ta không sờ tới được, nếu không phải Lâm Nguyệt liên tục chú ý tới nàng ta cũng sợ không phát hiện ra. Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết sát khí âm trầm và ác ý Lâm Nguyệt dĩ nhiên thấy, nhưng vậy thì sao? Kể từ lúc Diệp Khuynh Tuyết bắt đầu tính toán nàng một khắc kia, giữa nàng và Diệp Khuynh Tuyết không còn chỗ hòa hoãn nào nữa, cục diện chỉ là anh sống tôi chết mà thôi. Vì thế lúc phát hiện ra Diệp Khuynh Tuyết ám toán mình, Lâm nguyệt liền quyết định không thể qua loa đại khái với Diệp Khuynh Tuyết nữa, quyết định quyết đoán vạch mặt nàng ta triệt để. Đối phó với người có tâm kế, vốn chẳng thể cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào tới gần mình, nhất là nữ nhân có đầy bụng tính kế như Diệp Khuynh Tuyết, nếu để mặc đối phương lấy sắc mặt giả tạo tiếp tục dây dưa thì e khó lòng mà phòng bị, ngược lại càng thêm nguy hiểm, chỉ cso vạch mặt triệt để mới không cho đối phương có cơ hội nào, đó mới là an toàn nhất. Tâm trí Lâm nguyệt cực cao, thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên là biết làm gì mới tốt cho mình, vì thế chẳng chút do dự lựa chọn đoạn tuyệt với Diệp Khuynh Tuyết. Nhưng Lâm Nguyệt lại xem thường trình độ ẩn nhẫn của Diệp khuynh Tuyết, cứ việc Diệp Khuynh Tuyết không cách nào coi nhẹ ánh mắt giễu cợt của đám người Lưu Vân, trong lòng cũng hận không giết được Lâm Nguyệt, nhưng mà bảo vật chưa có trên tay, sao nàng ta dám để Lâm nguyệt dễ phủi tay gạt bỏ quan hệ hai người chứ? Nếu biết lúc trước là nàng ta dò xét Lâm Nguyệt nhưng đã lãng phí khá nhiều thời gian, thật khó khăn lắm mới tạo ra tình tỷ muội giả với Lâm nguyệt, hiện giờ đồ chưa có trong tay, nếu trở mặt với Lâm nguyệt, chẳng phải là thất bại thảm hại đó sao? Tính cách Diệp khuynh Tuyết tàn nhẫn quả quyết, làm việc cực đoan, hơn nữa có thù tất báo, nếu nói ngay từ đầu nguyên nhân là vì hồn lão khiến nàng không thể không để mắt tới Lâm Nguyệt, thì hiện giờ nàng ta hoàn toàn hận Lâm Nguyệt. Dù tính trên người Lâm nguyệt không có bảo vật thì nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm nguyệt. “Lâm sư muội có phải hiểu nhầm gì không…” Giờ phút này trên mặt Diệp Khuynh Tuyết không thấy chút khó xử lúng túng mà ngược lại ngập tràn ấm ức và khổ sở, “Sư tỷ ta thật sự chẳng có ác ý gì, chẳng qua thấy Lâm sư muội tuổi còn nhỏ lại ở bên ngoài môn, vì thế mới…” Diệp Khuynh Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thở dài một tiếng, thường tâm cúi đầu. Vì đã được chứng kiến một lần nên Lâm Nguyệt đối với hành động biến thành thỏ non của Diệp Khuynh Tuyết rất bình tĩnh, lại trực tiếp ngây thơ nói, “Hóa ra Diệp sư tỷ là đồng tình với muội nên mới tốt với muội sao…” Nói đến đây, Lâm nguyệt thấy Diệp Khuynh Tuyết khẽ gật đầu, ra vẻ suy nghĩ, mọi người ở đây cho rằng nàng đang cám ơn Diệp Khuynh Tuyết, hoặc là đa tạ sư tỷ quan tâm, nàng lại đột nhiên đổi giọng, nói ra rất phiền não, “Nhưng mà muội nhớ tới truyền công trưởng lão đã nói qua, thân là tu sĩ phải tự mình tự lập cố gắng, như thế mới có thể đặt chân trên con đường lớn… A! Sư tỷ, tỷ tốt với muội, không phải muốn chặt đứt đường tu đạo của muội chăng?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang