[Dịch] Nữ Phối Nghịch Tập, Khuynh Thành Độc Tiên - Sưu tầm
Chương 62 : Gặp lại
.
Sau nửa canh giờ, thần sắc Lâm Nguyệt lạnh nhạt đi trên đường phố phường thị, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.
Không có bất kỳ cái gì xảy ra đột ngột, khối sắt màu đen kia là mảnh vụn tiên bảo không chút thu hút đã được nàng lấy hai khối linh thạch cấp thấp mua được, cơ duyên lớn nhất chuyến này đã tới tay, nam nhân áo đen trước tạo cho nàng mơ màng mịt mù cũng tiêu tán không ít, tâm tình Lâm Nguyệt cũng không còn buồn bực như vừa rồi.
Nàng định đi tới Bảo côn các trước môn phái mua ít lò luyện đan và ít linh thảo bình thường, để chuẩn bị cho việc luyện đan sau này, sau đó lại đi dạo một hồi quanh phường thị, xem xem có thứ đồ tốt nào không.
“Diệp sư muội ở chỗ này ngăn ta lại làm gì?”
Lâm Nguyệt vừa tới Bảo Côn các, đã nghe thấy một giọng nữ lớn lối, nàng ngẩng đầu lên thấy có mấy nam nữ đứng trước cửa Bảo Côn các, mà ngoài hai thiếu nữ lạ mặt ra, Diệp Khuynh Tuyết và đám người An Tử Dạ cũng đã có mặt, chỉ là bầu không khí dường như không tốt, Diệp Khuynh Tuyết chặn một thiếu nữ đệ tử nội môn mặc y phục trắng lại, sắc mặt rất khó coi, nhìn ý tứ có mấy phần ngang ngạnh chèn ép.
Thấy cảnh như vậy, Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, nhưng lại không đợi nàng nghĩ đã nghe thấy Diệp Khuynh Tuyết nói với cô gái kia, “Lưu sư tỷ, món pháp khí đó rất quan trọng với ta, hy vọng sư tỷ có thể tặng nó cho tiểu muội, tiểu muội nguyện ý bỏ ra linh thạch gấp đôi”
“Thật buồn cười, ai thèm linh thạch của người chứ? Diệp Khuynh Tuyết, ngươi coi trọng mình quá nhể!” thiếu nữ họ Lưu đối nghịch với Diệp Khuynh Tuyết mặt mũi ngập tràn mỉa mai, khinh thường nhìn Diệp Khuynh tuyết, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mang theo mấy phần lớn lối và ác ý.
“Đúng vậy, ngươi tính vật gì đỏ hử? Chỉ là một phế vật ngoại môn cũng dám cướp đồ của sư tỷ ta, thật không biết sống chết! Diệp Chân Chân sư tỷ, tỷ nói sao?” Một thiếu nữ đứng cạnh thiếu nữ họ Lưu kia nhìn Diệp Khuynh Tuyết khinh thường, cố tình lớn tiếng hỏi Diệp Chân Chân đứng cạnh an Tử Dạ.
Diệp Chân Chân nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Diệp Khuynh Tuyết, trong mắt chợt lóe lên đắc ý, ngoài mặt lại tỏ vẻ khó xử, thở dài, nói với Diệp Khuynh Tuyết, “Muội muội à, muội bảo tỷ tỷ biết ăn nói thế nào mới tốt cho muội đây? Mua bán vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, món pháp khí trung phẩm đó nếu đã được Lưu sư tỷ mua rồi, vậy dĩ nhiên là thuộc về Lưu sư tỷ rồi, hiện giờ muội lúc này lại dây dưa không rõ, chẳng phải là để cho ta đây làm tỷ tỷ thấy khó xử sao?”
Thấy Diệp Chân Chân đứng bên giả vờ giả vịt, Diệp Khuynh Tuyết tức tới trắng bệch mặt, gần như không kìm được cơn giận của mình, “Tỷ tỷ không cần khó xử đâu, muội muội thực sự chẳng phải cố ý dây dưa với Lưu sư tỷ, chỉ là món pháp khí đó rất quan trọng với muội muội, hy vọng Lưu sư tỷ nể mặt tất cả đồng môn mà mở lòng chút đi”
“Buồn cười, đồng môn sao? Một phế vật ngoại môn thì có tư cách gì mà đánh đồng với sư tỷ ta chứ? Diệp Khuynh Tuyết, ngươi quả nhiện là thứ không biết điều!” Chẳng đợi Diệp khuynh tuyết nói, thiếu nữ nói chuyện với |Diệp Chân Chân cười lạnh mỉa mai.
“Ngươi!” trong lòng Diệp Khuynh Tuyết cực hận, nhìn về ánh mắt sát khí lành lạnh của cô gái kia, giọng phẫn nộ, “Khuynh tuyết ngoài là đệ tử ngoại môn chẳng dám so với đệ tử nội môn có thân phận cao quý như sư tỷ, chỉ là khuynh tuyết có chút không hiểu, muốn hỏi nhị vị sư tỷ, pháp khí trung phẩm này, rõ ràng là khuynh Tuyết đã nhìn trúng, hơn nữa đã dùng linh thạch thanh toán với ông chủ, nhị vị sư tỷ sao phải cố tình làm khó, cưỡng ép đoạt đi chứ?”
“Làm khó dễ ngươi sao? Thật buồn cười, Diệp Khuynh Tuyết, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, có tư cách gì bảo ta làm khó dễ ngươi chứ? Ngươi nhìn pháp khí trung kiện này đi, bổn tiểu thư đã nhìn trúng kiện pháp khí này, người đúng là đã lấy linh thạch thanh toán thì sao, chẳng lẽ bổn tiểu thư cũng chẳng có linh thạch mà giật trắng sao? Linh thạch bổn tiểu thư cho, đồ chính là của bổn tiểu thư, dù bổn tiểu thư không thích, muốn ném muốn phá, cũng là chuyện của bổn tiểu thư, muốn bản tỷ tặng cho ngươi sao? Nằm mơ đi! Đồ ở trên người bản tiểu thư, ngươi có bản lĩnh thì tới lấy đi!”
Nói xong, thiếu nữ họ Lưu kia chẳng nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Khuynh Tuyết, kéo thiếu nữ bên cạnh xoay người rời đi, nhưng hướng nàng ta đi lại đúng lúc chạm với hướng Lâm nguyệt tới, trong lòng Lâm Nguyệt trầm xuống, định tránh ra thì đã nghe thấy giọng kinh ngạc của Diệp Chân chân kia, “Ai nha, đây chẳng phải là Lâm sư muội sao? Sao muội lại ở đây thế?”
Bình luận truyện