[Dịch] Nho Đạo Chí Thánh
Chương 1 : Con cháu hàn môn
Người đăng: Tiếu Thương Thiên
.
Đại lục Thánh Nguyên, Cảnh quốc, Giang Châu, phủ Đại Nguyên, Tế huyện.
Bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, chim chóc vui thích kêu hót, mặt đất rơi đầy lá cây cùng cánh hoa do trận mưa đêm qua, sắc xuân dạt dào.
Phương Vận lạnh run khắp người, bỗng nhiên bừng tỉnh, mở to mắt ngỡ ngàng quan sát xung quanh.
Phương Vận phát hiện mình nằm trên một bàn đá xanh trong hẻm nhỏ, mặt đất ướt sũng, vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau đớn, nóng rát.
"Ta rõ ràng nhớ được có cháy trong tiệm sách, sau đó thì ta nhảy lầu chạy trốn, tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là nơi nào?" Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm.
Ánh mắt Phương Vận phát hiện quần áo trên người không đúng, cúi đầu xem xét, cực kỳ sợ hãi, bản thân vậy mà mặc cổ đại vải bố thô y, trên quần áo dính nước bùn cùng vết máu. Cánh tay của mình vừa mảnh vừa nhỏ.
Bên cạnh có một vũng nước nhỏ, Phương Vận cúi đầu nhìn, vũng nước phản chiếu dung mạo của hắn.
"Đây không phải là ta lúc mười bốn mười lăm tuổi sao?"
Đột nhiên, Phương Vận đại não đau nhức dữ dội, mắt nổ đom đóm, đại lượng ký ức tuôn vào đầu óc, hắn gắt gao cắn răng, mồ hôi chảy ra từ trán.
Không biết rõ đã qua bao lâu, Phương Vận bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi sắp xếp ký ức vừa nhiều thêm.
"Thì ra nơi này đã không phải là Địa Cầu, mà là trước giờ chưa từng nghe nói đại lục Thánh Nguyên. Tên thiếu niên cũng gọi là Phương Vận, đã bị người đánh chết. Chẳng lẽ ta té chết trong tiệm sách rồi, sau đó cơ duyên trùng hợp chiếm cứ thân thể của hắn? Cái này là trong truyền thuyết hoàn hồn sống lại?"
"Nguyện vọng mãnh liệt nhất của tên Phương Vận này là trở thành Đồng sinh (1), có được tài khí để làm rạng rỡ tổ tông. Ở đây thậm chí có loại lực lượng "tài khí" này, người đọc sách có thể thông qua tài khí khống chế 'Thiên địa nguyên khí', đạt được lực lượng càng thêm cường đại, thật sự là chưa từng nghe thấy."
"Ồ? Lịch sử ở đây. . ."
Phương Vận phát hiện cái thế giới này ngoại trừ có yêu man, lịch sử đại lục Thánh Nguyên ở trước triều nhà Thương rất bình thường, nhưng từ những năm cuối triều nhà Thương đã có biến hóa cực lớn.
Những năm cuối triều nhà Thương, Tây Bá Hầu Cơ Xương tức là Chu Văn Vương sau này, xem nhật nguyệt tinh không ghi thành thiên cổ kỳ thư 《 Kinh Dịch 》, trời giáng dị tượng, tài khí quán đỉnh, trời phong Á Thánh, rời Tây Kỳ phạt Trụ.
Đại quân Tây Kỳ thế như chẻ tre, nhiều ngày sau đến dưới thành Triều Ca, kinh đô triều nhà Thương, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, mười vạn Yêu tộc, ba mươi vạn Man tộc cùng trăm vạn đại Thương binh sĩ như thủy triều tuôn ra, vây quanh hai mươi vạn quân sĩ Tây Kỳ.
Thương Trụ Vương đứng tại trên cổng thành ôm yêu hồ Đát Kỷ, mắng to quân sĩ Tây Kỳ, về sau hạ lệnh tổng tiến công, mắt nhìn quân sĩ Tây Kỳ sắp tao ngộ tai hoạ ngập đầu, Chu Văn Vương đạp mây xanh từ trên trời giáng xuống.
Chu Văn Vương một thân áo trắng, trừng mắt lạnh lẽo nhìn, liệt kê mười tội lớn của Thương Trụ Vương , mỗi nói một tội, quốc vận đại Thương giảm một thành, Thương Trụ Vương già mười tuổi. Văn Vương nói xong, quốc vận đại Thương sụp đổ, Thương Trụ Vương gần đất xa trời, chỉ còn một hơi yếu ớt.
Chu Văn Vương tài khí hóa thành liệt dương, treo cao bầu trời, tay nâng đọc thánh thư 《 Kinh Dịch 》, nguyên một đám văn tự màu vàng thật nhỏ từ trong miệng bay ra, càng bay càng lớn, cuối cùng biến thành một người lớn nhỏ, vô số chữ to màu vàng vờn quanh tài khí liệt dương, đại phóng kim quang, soi sáng thiên hạ.
Kim quang không làm tổn thương Nhân tộc, nhưng mười vạn Yêu tộc cùng ba mươi vạn Man tộc đột nhiên kêu rên thảm thiết, thân thể từ trong đến ngoài nứt ra, máu tươi văng khắp nơi, lần lượt chết đi.
Trên Mục Dã, máu chảy khắp nơi.
Trụ Vương băng hà, trăm vạn binh sĩ đại Thương đầu hàng.
Hậu nhân tán tưởng Chu Văn Vương: Một tay giết yêu man, một mình an thiên hạ.
Về sau, Chu Văn Vương truyền ngôi cho Vũ Vương, dốc lòng nghiên cứu 《 Kinh Dịch 》, tuổi thọ đạt năm trăm tuổi.
Sau đó thiên hạ lại không có người có tài khí, thẳng đến Khổng Khâu xuất thế.
Thời điểm Thánh nhân Khổng Tử giáng sinh tướng mạo quái lạ, bị vứt tới hoang dã, thời tiết mười phần nóng bức, diều hâu đỗ xuống, vỗ cánh quạt gió vì hắn xua đuổi hè nóng bức, một cái hổ mẹ đem Khổng Tử ngậm trong mồm tiến vào hổ ổ, dùng sữa hổ nuôi nấng, cho nên hậu nhân nói Khổng Tử là "Long sinh hổ dưỡng ưng quạt".
Về sau hổ mẹ đem Khổng Tử trả lại Khổng mẫu, Khổng mẫu dốc lòng dưỡng dục.
Mẫu thân của Khổng Tử là tiểu thiếp, sau khi Khổng phụ qua đời, Khổng Tử cùng mẫu thân bị chính thê của Khổng phụ đuổi đi.
Thời điểm Khổng Tử còn trẻ hết sức nghèo khó, sau khi phong thánh từng đối với đệ tử nói: "Ngô thiếu dã tiện, cố đa năng bỉ sự." Là ý nói, hắn khi còn bé rất nghèo, cho nên phải làm rất nhiều việc nặng.
Khổng Tử lúc trẻ rất bình thường, thời kỳ trung niên mới thể hiện ra địa phương khác với người thường, cũng chu du các nước.
Khổng Tử lúc già về lại Lỗ quốc làm quan, cuối cùng đảm nhiệm Đại tư khấu (2) là một trong các quan viên cao nhất Lỗ quốc, nhưng cuối cùng bị xa lánh từ quan.
Sau khi từ quan, Khổng Tử một lần nữa chỉnh sửa 《 Kinh Thi 》《 Kinh Thư 》《 Lễ Ký 》 cùng 《 Kinh Nhạc 》, cũng giảng giải 《 Kinh Dịch 》 của Văn Vương. Cuối cùng, Khổng Tử tự tay biên soạn 《 Kinh Xuân Thu 》, lúc sách thành, tài khí xông lên trời, thiên hoa loạn trụy, quần tinh thiên chiếu, mây ngũ sắc ngàn dặm, tiếng sấm truyền vạn dặm, thiên hạ chấn động, thành tựu Á Thánh.
Sau khi Khổng Tử phong thánh bế quan mười năm.
Không lâu về sau, năm đó Thương Chu cuộc chiến tôn Xà tộc Yêu Thánh đào thoát trải qua tám trăm năm tu luyện, càng tiến một bước, trở thành Đại Thánh, mưu toan báo mối thù Văn Vương diệt yêu man, quy mô xâm lấn.
Liên quân yêu man đến phía dưới thành Ngọc Hải, mọi người hoang mang.
Mắt thấy yêu man sắp công thành, Khổng Tử ngồi văn bảo "Liệt Quốc xa" bay tới, tay trái cầm "Xuân Thu thư", tay phải cầm "Xuân Thu bút", sau khi chứng kiến Xà tộc Đại Thánh, mỉm cười nói: "Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế (3), thỉnh Đại Thánh vào trong hũ, dùng lửa hầm nấu."
Trăm vạn yêu man giận dữ, chỉ thấy Khổng Tử nhấc bút, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, Xuân Thu bút viết liền chín chữ "Tru" , một chữ một đao, chém giết Xà tộc Đại Thánh, đem Xà tộc Đại Thánh chia ra làm mười, sau đó Khổng Tử trước mặt mọi người chế biến thức ăn, một người ăn tươi Xà tộc Đại Thánh dài trăm trượng.
Trong quá trình chế biến thức ăn, liên quân trăm vạn yêu man muốn chạy trốn, Khổng Tử tiện tay ném ra ngoài văn bảo Xuân Thu thư, che ba nghìn dặm trời, sách khẽ động, cuốn giết trăm vạn yêu man.
Vạn dân quỳ sát, miệng hô Thánh nhân.
Về sau Khổng Tử mở thư viện đầu tiên - thư viện Khúc Phụ, đánh vỡ ngay lúc đó giáo dục lũng đoạn, tuyển nhận ba vạn đệ tử bình thường, ba ngàn đệ tử thân truyền, bảy mươi hai hiền đệ tử.
Sau khi hết thảy người bái Khổng Tử làm thầy trải qua học tập, tự nhiên mà có được tài khí.
Về sau Khổng Tử càng tiến một bước, thành tựu Thánh nhân vị, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Thánh nhân hiểu rõ thiên cơ, cảm thấy Nhân tộc dấu diếm đại nguy cơ, vì vậy lái Liệt Quốc xa, độc thân lên ba man, hạ tứ hải, trèo lên núi Ngũ Yêu, bức bách yêu man hai tộc ký kết ước hẹn ngàn năm không chiến.
Không người nào biết Khổng Tử bên trên ba man hạ tứ hải trèo lên năm núi cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ biết Khổng Tử trở về sau toàn diện tìm hiểu Bách gia, sau đó một mực bế quan không ra.
Sau khi Khổng Tử bế quan, năm người Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử bởi vì được thân truyền của Khổng Tử, lần lượt phong Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.
Học trò Nho gia không hề cùng mặt khác bách gia đối lập, cháu trai Khổng Tử là Tử Tư thậm chí nói ra lý niệm "Học Bách gia", chủ động hướng bách gia thỉnh giáo, hơn nữa trợ bách gia học tập tài khí, Mặc gia Mặc Tử, Pháp gia Hàn Phi tử, học phái Tạp gia Lã Bất Vi, Nông gia Hứa Hành, Binh gia Tôn Tử lần lượt phong Bán Thánh.
Thẳng đến Hán Thái Tổ Lưu Bang trảm bạch xà yêu khởi nghĩa, các đệ tử mới biết Khổng Tử sắp qua đời.
Lúc Khổng Tử tạ thế, thánh thể hóa thành tài khí cột khói, xông thẳng lên trời, thời gian lâu không tiêu tan, mỗi người trong thiên hạ đều thấy được. Ba ngày sau, tài khí cột khói chia ra làm ba, một vào thư viện Khúc Phụ, một vào ba vạn đệ tử, một vào thiên hạ.
Nhờ vậy mà năm vị Bán Thánh: Mạnh Tử, Tuân Tử, Tăng Tử, Tử Tư Tử cùng Nhan Tử lại tiến một bước, phong Á Thánh.
Từ đó, mở ra thời đại tài khí.
Từ đó, trăm nhà đua tiếng chung quy nho.
Không có bi kịch trục xuất bách gia, Nhân tộc rầm rộ.
Sau khi Khổng Tử qua đời, thư viện Khúc Phụ đổi tên "Thánh viện", địa vị cao cả.
Thánh viện dần dần hoàn thiện lực lượng tài khí, tuân theo nguyện vọng của Khổng Tử, hấp thu tinh hoa bách gia, chỉ cần có tài là nâng lên, sáng lập mười văn vị, theo thứ tự là Đồng sinh, Tú tài, Cử nhân, Tiến sĩ, Hàn Lâm, Đại Học sĩ, Đại Nho, Bán Thánh, Á Thánh, Thánh nhân.
Người đọc sách văn vị càng cao, tài khí càng nhiều, khống chế thiên địa nguyên khí càng mạnh.
Phương Vận cảm xúc bành trướng, không nghĩ tới thậm chí có thế giới thần kỳ như vậy.
"Chỉ cần trở thành Đồng sinh liền có thể có được cơ bản nhất 'Tài khí', đồng thời đạt được trời ban văn vị, trời ban Đồng sinh 'minh mâu dạ thị (4)', có thể quan sát trong đêm, ban đêm không cần đốt đèn dầu có thể đọc sách. Mà sau khi trở thành Tú tài càng ghê gớm, có thể 'chỉ thượng đàm binh' (5), đây cũng không phải cười nhạo người khác, mà là Tú tài ghi thành chiến thơ, chiến từ có thể hóa chữ thành thật, hình thành lực lượng cường đại. Đợi văn vị cao, có càng không thể tưởng tượng nổi lực lượng do trời ban."
Phương Vận lại nghĩ tới, đại lục Thánh Nguyên đồng dạng đã trải qua Tần, Hán cùng thời kỳ Tam Quốc, trước mắt đại lục Thánh Nguyên cùng sở hữu mười cái quốc gia. Phương Vận thông qua danh nhân lịch sử gần đây, suy đoán ra hiện tại đại lục Thánh Nguyên đại khái ở vào trước thời Tùy Đường.
Phương Vận đếm ngược danh nhân phong thánh gần đây.
Vương Hi Chi có danh xưng "Thư Thánh" mượn 《 Lan Đình tập tự 》《 Bình An thiếp 》《 Tang Loạn thiếp 》 phong Bán Thánh, xếp sau Á Thánh.
Có Đào Uyên Minh bằng 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》《 Ngũ Liễu tiên sinh truyện 》《 Quy Khứ Lai Hề Từ 》 vân vân phong Bán Thánh.
Có Tổ Xung Chi bằng vào 《 Xuyết Thuật 》 《 Đại Minh Lịch 》 《 Dịch Nghĩa 》 vân vân phong Bán Thánh.
Có Lịch Đạo Nguyên bằng vào 《 Thủy Kinh Chú 》 cùng 《 Bản Chí 》 phong Bán Thánh.
Có Phạm Chẩn dùng 《 Thần Diệt luận 》 phong Đại Nho, xếp sau Bán Thánh.
Nhưng là, không có Lý Bạch! Không có Đỗ Phủ!
Không có Bạch Cư Dị! Không có Vương Xương Linh!
Không có Lý Thương Ẩn! Không có Ôn Đình Quân!
Không có Vương Duy! Không có Đỗ Mục!
Không có Hàn Dũ! Không có Liễu Tông Nguyên!
Không có Nhan Chân Khanh! Không có Liễu Công Quyền!
Không có Tô Đông Pha! Không có Âu Dương Tu!
Không có Lục Du! Không có Lý Thanh Chiếu!
Không có Lục Cửu Uyên! Không có Trình Di Trình Hạo! Không có Chu Hi! Không có Vương Dương Minh!
Phàm là danh nhân Tùy Đường về sau một cái đều không có!
Phương Vận hít sâu một hơi, không hề nghi ngờ, đối với hắn mà nói, đây có lẽ là thời đại tốt nhất!
Đột nhiên, sắc mặt Phương Vận khẽ biến, bởi vì lúc này hắn mới nhớ tới thân phận hiện tại cùng thời gian trước mắt.
Gia cảnh của tên Phương Vận này bần hàn, phụ mẫu chết sớm, trong nhà chỉ có một cái so với hắn lớn hơn ba tuổi gọi Ngọc Hoàn là đồng dưỡng tức (6).
Vốn Phương gia mua không nổi đồng dưỡng tức, nhưng năm đó Ngọc Hoàn bị phụ thân mang theo chạy nạn, được Phương gia thu lưu. Phụ thân nàng trộm tiền không nhiều lắm của Phương gia đi bài bạc, kết quả thua rồi lại đi gian lận, bị người đánh đến hấp hối, trước khi chết đem Ngọc Hoàn bán cho Phương gia làm đồng dưỡng tức, xem như trả nợ cho Phương gia.
Ngọc Hoàn từ nhỏ liền có tướng mỹ nhân, sau khi lớn lên càng thêm xinh đẹp, được đồng hương xưng là "Giang Châu Tây Thi", dù là trong nhà không có tiền chỉ mặc váy bằng vải thô, vô cùng đơn sơ cũng khó dấu phong thái tuyệt thế của nàng.
Sau khi phụ mẫu qua đời, Phương Vận cùng Ngọc Hoàn sống nương tựa lẫn nhau, Ngọc Hoàn khéo tay, dựa vào thêu thùa may vá để kiếm tiền.
Buổi sáng thì Phương Vận tại tư thục đọc sách, giữa trưa bắt đầu ở tửu lầu Cát Tường làm tiểu nhị mưu sinh, một lòng muốn khảo thi Đồng sinh.
Chú thích:(1) Đồng sinh (童生): học trò nhỏ, vì trong truyện nó là văn vị nên mình để hán việt nhé.
(2) Đại tư khấu (大司寇) là một chức quan chuyên coi việc hình pháp.
(3) Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế (食不厌精, 脍不厌细): cơm càng trắng tinh càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt. Một câu trong Luận Ngữ của Khổng Tử.
(4) Minh mâu dạ thị (明眸夜视): mắt sáng nhìn đêm.
(5) Chỉ thượng đàm binh (纸上谈兵) lý luận suông, nói thiếu cơ sở thực tế.
(6) Đồng dưỡng tức (童養媳) là tập quán con gái của một gia đình nghèo được đem cho một gia đình giàu nuôi để giúp việc nhà và sau này lấy một trong số con trai của họ.
Bình luận truyện