[Dịch] Nho Đạo Chí Thánh
Chương 2 : Nguy cơ
Người đăng: Tiếu Thương Thiên
Hôm nay đúng là thời điểm bổn huyện tổ chức thi huyện tuyển chọn Đồng sinh, Phương Vận chính là học sinh dự thi, bất quá Phương Vận đối với tiền đồ của mình tràn ngập tuyệt vọng.
Phương Vận là điển hình của học sinh nhà nghèo.
Những cái kia vọng tộc, danh môn, hào phú, thế gia phong thánh thậm chí chí cao vô thượng Khổng phủ học sinh, có thể không cần buồn phiền chuyện ăn uống, không cần phân tâm lo sinh kế gia đình, nhưng Phương Vận không được.
Bọn hắn có thể trực tiếp đi học đường thư viện tốt nhất, nhưng Phương Vận không được.
Bọn hắn muốn mời dạng gì lão sư thì mời dạng đấy, muốn lúc nào thỉnh giáo lão sư thì lúc đấy thỉnh giáo, nhưng Phương Vận không được.
Bọn hắn muốn mua kinh, chú, truyện, giải, tập, vân vân dạng gì sách vở thì tùy tiện mua, thậm chí trong nhà có sẵn, nhưng Phương Vận không được.
Đối với học sinh nhà nghèo giống Phương Vận, sống sót đã là một chuyện rất khó, có thể đọc một ít sách đã là cực hạn, về phần tên đề bảng vàng, tuổi trẻ phấn khởi, nhân sinh đặc sắc, hết thảy đều vượt khỏi phạm vi của con cháu hàn môn.
Phương Vận bất giác nắm chặt hai đấm.
Sau đó, Phương Vận lại phát giác tuyệt cảnh của chính bản thân mình, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất không phải lo lắng phản ứng của người trong nhà sau khi mình chết, mà là việc sinh tồn.
Ngay tại đêm qua, Phương Vận kia trên đường về nhà, bị bốn tên bịt mặt đánh đến chết.
"Ai muốn giết tên Phương Vận kia?"
Phương Vận rất nhanh nghĩ đến khả năng duy nhất.
Trước tết thanh minh, Phương Vận từng mang theo đồng dưỡng tức tỷ tỷ Ngọc Hoàn đi thắp hương ở đền thờ Vũ Hầu (1) ngoài năm mươi dặm, cầu vũ hầu Gia Cát Lượng phù hộ hắn có thể thông qua thi huyện, thi đậu Đồng sinh.
Trên đường trở về, hai người gặp phải một người ngồi xe ngựa.
Người kia cười hỏi đường đi đền thờ Vũ Hầu, Phương Vận liền lễ phép chỉ đường.
Nào biết được người nọ sau khi tạ ơn Phương Vận thì lại bắt chuyện, cũng tự giới thiệu, tên là Liễu Tử Thành, ba năm trước đây thi đậu Tú tài, hơn nữa là cháu đích tôn của danh môn Liễu gia nổi tiếng khắp phủ Đại Nguyên, anh của hắn vô cùng tài ba, năm ngoái là Cử nhân hạng nhất của Giang Châu, hay còn gọi là giải Nguyên (2).
Nếu Liễu Tử Thành chỉ là danh môn thì cũng không tính là cái gì, nhưng người nào của phủ Đại Nguyên cũng biết, Đại Nguyên Liễu gia có một vị bà con xa quyền thế ngập trời ở kinh thành, tả tướng Liễu Sơn, đứng đầu tứ tướng nội các của Cảnh quốc, là trọng thần được tiên đế uỷ thác, thậm chí có người nói một nửa Cảnh quốc quan viên là môn sinh bạn cũ của Liễu Sơn.
Nguyện vọng lớn nhất của Phương Vận cũng chẳng qua là đậu thi huyện trở thành Đồng sinh, về phần thông qua thi phủ thành Tú tài với hắn chỉ là mộng tưởng khó mà chạm tới, mà sự nho nhã lễ độ, khí độ phi phàm của Liễu Tử Thành, thêm văn vị Tú tài khiến người khác hâm mộ, cho nên Phương Vận không hề phòng bị, Liễu Tử Thành hỏi gì thì hắn đáp nấy.
Sau đó Phương Vận thỉnh giáo Liễu Tử Thành khảo thi thi huyện ra sao, Liễu Tử Thành cũng dốc túi giúp đỡ nên Phương Vận vô cùng cảm kích.
Khi biết được Liễu Tử Thành đã từng đi qua một trong tam đại Thánh địa là "Thư Sơn", thậm chí trèo lên tòa lầu các thứ hai, Phương Vận càng thêm kính trọng Liễu Tử Thành.
Về sau Liễu Tử Thành để xe ngựa của mình đưa Phương Vận cùng Ngọc Hoàn về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng thậm chí xưng huynh gọi đệ.
Đêm đó, Liễu Tử Thành ở lại trong nhà Phương Vận, đốt đèn nói chuyện cả đêm, để cho Phương Vận càng thêm cảm kích.
Ngày hôm sau, Liễu Tử Thành lưu lại hai mươi lượng ngân phiếu cùng một phong thư rồi ly khai, trên thư nói hắn cùng Phương Vận giống như mới quen đã thân, vân vân..., hy vọng Phương Vận nhận lấy ngân phiếu, nếu thật sự không muốn thu, thì chờ tên đề bảng vàng sau lại trả cho hắn.
Phương Vận nhìn xong thầm nghĩ Liễu Tử Thành thật là quân tử. Bất quá hắn đem ngân phiếu cho Ngọc Hoàn, bảo nàng cất kỹ, kiên quyết không cần ngân phiếu của người khác.
Nào biết Ngọc Hoàn lại nói Liễu Tử Thành hình như có dụng ý xấu, nhưng tên Phương Vận kia lại giận dữ, trách cứ Ngọc Hoàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Về sau, Liễu Tử Thành lại đến mấy lần, lần lượt đưa cho Phương Vận một ít sách vở, tình bạn của hai người càng thêm sâu sắc.
Ngọc Hoàn đã hai lần nói không thích Liễu Tử Thành nhưng đều bị Phương Vận trách cứ, sau đó cũng không còn nhắc lại.
Mãi đến một ngày kia, lúc Ngọc Hoàn đi ra ngoài mua thức ăn gặp được đám du côn, đúng dịp Liễu Tử Thành vừa đi ngang qua, nên Liễu Tử Thành kích phát lực lượng của văn bảo "bút Sơn Nhạc", cầm kiếm giết lùi hơn mười tên du côn, cứu được Ngọc Hoàn, làm cho Phương Vận cảm động đến rơi nước mắt.
Ngay tại nửa tháng trước, Liễu Tử Thành nhắc đến thái độ của Phương Vận đối với Ngọc Hoàn, thậm chí vạch ra gia cảnh của Phương Vận như vậy chỉ có hại nàng.
Phương Vận cũng tự biết bản thân mắc nợ Ngọc Hoàn, nói mình có lỗi với nàng, nên mặc cho thân thích một mực khuyên bảo cũng không có kết hôn nhập động phòng cùng Ngọc Hoàn, hắn từng thề đợi tên đề bảng vàng nhất định phải nở mày nở mặt lấy nàng làm nương tử.
Liễu Tử Thành hỏi Phương Vận nắm chắc mấy thành thi đậu Đồng sinh, muốn nở mày nở mặt, ít nhất cũng phải trở thành Cử nhân, mà Phương Vận lại nắm chắc mấy thành trở thành Cử nhân?
Phương Vận trầm mặc.
Vì vậy, Liễu Tử Thành nói hắn nguyện ý nạp Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp, cũng nguyện ý ra hai ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ.
Phương Vận ngạc nhiên nhìn xem Liễu Tử Thành, nhưng vẫn không nhìn ra được mục đích thực sự của gã.
Ngay lúc đó, Ngọc Hoàn đi ra, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Thì ra mỗi lần Liễu Tử Thành tới, đều sẽ cố ý đến gần lấy lòng Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn có kể nhưng Phương Vận cứ một mực không tin, vì vậy Ngọc Hoàn thiết kế lừa gạt Liễu Tử Thành, nói rằng nếu hắn có thể thuyết phục Phương Vận, nàng liền làm tiểu thiếp của Liễu Tử Thành.
Liễu Tử Thành trúng kế, Phương Vận thì hoàn toàn tỉnh ngộ, mắng to Liễu Tử Thành, cũng đem ngân phiếu với đám đồ đạc mà Liễu Tử Thành đưa tặng ném khỏi cửa.
Liễu Tử Thành thẹn quá hoá giận, uy hiếp Phương Vận, nếu trước khi thi huyện bắt đầu mà Phương Vận không bán Ngọc Hoàn cho hắn để làm thiếp, hắn liền khiến cho cả đời Phương Vận hết hi vọng thi Đồng sinh.
Phương Vận nhớ lại lời của Liễu Tử Thành.
"Thứ cho mặt không biết xấu hổ! Bản công tử lấy Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp là định viết nên một đoạn giai thoại: Liễu Tử Thành trợ giúp con cháu hàn môn, thư sinh nghèo phó thác đồng dưỡng tức xinh đẹp! Ta đã nói qua với huynh trưởng, ta sẽ lấy được mỹ thiếp, nếu hắn để ý nàng, ta cũng có thể đưa cho hắn, các ngươi hiện tại không đồng ý, làm sao ta có mặt đi gặp hắn! Trước khi thi huyện mà Ngọc Hoàn không theo ta, đừng trách ta hạ độc thủ! Cảnh quốc là do chúng ta Liễu gia định đoạt!"
Liễu Tử Thành nói xong thì nghênh ngang rời đi, đến tận bây giờ Phương Vận đều không thể quên được tiếng cười to của Liễu Tử Thành, cũng không thể quên được câu nói kia của Ngọc Hoàn.
"Ta Dương Ngọc Hoàn sinh là người của Phương gia, chết là ma của Phương gia!"
Chỉ là, Dương Ngọc Hoàn trong mắt cất giấu thật sâu bất đắc dĩ cùng bi thương, thậm chí còn có một tia tuyệt vọng.
Tên Phương Vận kia chỉ biết xấu hổ với cảm động, nhưng Phương Vận hiện giờ nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, Dương Ngọc Hoàn thậm chí có loại cảm giác bi tráng sẵn sàng chết!
Phương Vận cảm thấy đau nhức ở sau đầu, thò tay sờ thử, không khỏi rên nhẹ, vậy mà bị đánh vỡ đầu.
"Ta đã còn sống, Liễu Tử Thành nhất định sẽ tiếp tục trả thù! Hiện tại ta chạy kiểu gì cũng không thoát, phương pháp duy nhất là thông qua thi huyện trở thành Đồng sinh, đã có công danh cùng văn vị, hắn tuyệt đối không dám giết ta ở Tế huyện! Đồng sinh chỉ tương đương với 'nhân tài dự trữ', Tú tài là nhân tài trụ cột, cho nên thi huyện là đơn giản nhất, chỉ cần khảo thi hai khoa 'Kính mời Thánh ngôn' với 'Thi từ', về phần 'Kinh nghĩa' cùng 'Sách luận' (3) thì sau này mới có."
"Khoa cử của đại lục Thánh viện với Trung Quốc cổ đại có chỗ khác nhau, bất quá, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy."
Phương Vận âm thầm suy nghĩ, đi ra ngoài hẻm nhỏ, tình trạng vết thương quá nặng, toàn thân đau đớn, quần áo cũng ướt sũng, mặc lên người rất là khó chịu, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Đi ra đầu ngõ, Phương Vận nhìn thấy người quen trước mặt, là Đoàn Hổ làm tiểu nhị chung với hắn, lớn hơn hắn khoảng bốn năm tuổi.
Phương Vận đang tính gượng cười chào hỏi, nào biết Đoàn Hổ sửng sờ một chút, sau đó lại lộ ra vẻ do dự, hạ thấp giọng nói: "Ngươi mau về nhà đi, trong nhà ngươi có chuyện rồi."
Đoàn Hổ còn muốn nói tiếp, chưởng quỹ Chân ở ngay cửa ra vào của tửu lầu Cát Tường cách đó năm trượng đã hô to: "Tiểu Hổ ngươi ngứa da à? Nhanh đi mua thức ăn, nếu chậm thì coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi!"
Đoàn Hổ bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa mắt ra hiệu bảo Phương Vận coi chừng rồi quay đầu ly khai.
Phương Vận không nghĩ tới nhà mình cũng xảy ra chuyện, không muốn so đo với chưởng quỹ Chân, bước nhanh hơn.
Nào ngờ chưởng quỹ Chân lại cực kỳ hả hê hô lớn: "Ba năm trước, ta từng nói muốn mua xuống Giang Châu Tây Thi của nhà ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đọc sách, hiện tại thế nào? Bị phủ Đại Nguyên Liễu gia nhìn chằm chằm vào, bây giờ ngươi cũng không lấy được một cắc nào! Toàn bộ huyện chúng ta cũng chỉ có hai cái vọng tộc, một cái danh môn đều không có, Liễu gia thế nhưng mà danh môn, ăn người không nhả xương. Thấy ngươi bị thương khắp người, chắc là người của Liễu gia làm a?"
chưởng quỹ Chân mặc áo bào viên ngoại màu xanh lá, đầu đội mũ chỏm màu đen, hơn bốn mươi tuổi, một vợ hai thiếp, tính tình cay nghiệt. Bởi vì họ của hắn đồng âm với chữ "châm", cho nên tiểu nhị của quán rượu cũng âm thầm gọi hắn "Châm Nhãn Tiểu" (4).
Có một lần Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn quá gầy yếu, muốn trộm chút thịt bỏ của khách nhân ăn dư, đem cho Dương Ngọc Hoàn, nhưng bị chưởng quỹ Chân phát hiện, kết quả chưởng quỹ Chân giật lấy ném xuống đất, giẫm chân lên rồi đá cho con chó trong sân.
"Cho chó cũng không cho ngươi!"
Phương Vận đến giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của chưởng quỹ Chân lúc nói chuyện.
Phương Vận cố nén lửa giận, tiếp tục tiến về trước.
chưởng quỹ Chân dương dương đắc ý nói: "Ngươi cho rằng ta mướn ngươi làm tiểu nhị là vì ngươi giỏi? Ta là vì đến gần Ngọc Hoàn thôi. Đáng tiếc Ngọc Hoàn bị ma quỷ ám ảnh, trước sau cách xa ta, ta mới dùng ngươi để trút giận. Nếu ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, ta cũng không thể mang họa vào người, ngươi bị sa thải rồi!"
Phương Vận dừng bước lại, quay người nhìn chưởng quỹ Chân một cách lạnh lùng, nói: "Vậy thì mời chưởng quỹ Chân đem số tiền công còn lại trả cho ta."
"Ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, tửu lầu của ta rất có thể bị Liễu gia giận chó đánh mèo, ta không cho ngươi bồi thường tiền đã không tệ rồi, ngươi còn muốn tiền công? Cút! Ngươi còn dám đến Cát Tường tửu lầu của ta, coi chừng ta đánh gãy chân chó của ngươi!" chưởng quỹ Chân trừng mắt nhìn Phương Vận.
Phương Vận nhìn hằm hằm chưởng quỹ Chân, nói: "Ta nhớ kỹ lời của ngươi rồi, tiền công ngày hôm nay ngươi thiếu ta, ta sẽ để cho ngươi trả lại gấp nghìn lần!" Nói xong thì ly khai.
"Nghèo kiết hủ lậu, nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi!" chưởng quỹ Chân giễu cợt một câu, tiến vào quán rượu.
Phương Vận cắn răng đi nhanh, muốn về nhà xem xảy ra chuyện gì, sau đó thì mang bút mực đi thi, nếu như hắn không thể khảo trúng Đồng sinh, tối đa ba ngày thì Liễu Tử Thành sẽ ra tay lần thứ hai, đến lúc đó hắn chắc hẳn phải chết!
Chỉ cần thi đậu Đồng sinh, Phương Vận liền tạm thời an toàn, cho dù Liễu Tử Thành là danh môn vọng tộc, cũng không dám giết một tên Đồng sinh có văn vị ở ngay Tế huyện.
Phương Vận không thèm quan tâm ánh mắt của người qua đường, vừa đi vừa tiêu hóa ký ức mới có được, phát giác đại lục Thánh Nguyên cùng Trung Quốc cổ đại có chênh lệch rất lớn, bởi vì tài khí xuất hiện, cộng thêm mười quốc tranh chấp, yêu man nhìn trừng trừng, chủ nghĩa thực dụng rõ ràng chiếm cứ thượng phong.
Ví dụ như thư sinh ở đây bình thường đều dùng Khải thư hành thư (5) viết chữ, nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thời điểm sử dụng "Chỉ thượng đàm binh" đều sẽ dùng lối viết thảo càng đơn giản hơn để sớm hoàn thành, dẫn đến mấy trăm năm nay, lối viết thảo không ngừng đơn giản hoá.
Chế độ khoa cử ở đây cũng có bất đồng rất lớn, khoa cử của Địa Cầu cổ đại bắt đầu từ đời nhà Tùy, nhưng ở đây lại bắt đầu từ đời nhà Hán, sớm hơn đến bảy tám trăm năm, hơn nữa khoa cử không phải ba năm một lần, mà là mỗi năm đều mở khoa cử.
Diện tích của đại lục Thánh Nguyên cũng lớn hơn Trung Quốc, có đến chín mươi châu, mà một châu tương đương với một tỉnh.
Phương Vận rất nhanh phát hiện, ký ức tăng thêm trong đầu không chỉ có ký ức của đại lục Thánh Nguyên, còn có một số sách mà bản thân chưa từng xem qua, kể cả 《 Cổ Đại Trạng Nguyên Điện Thí Thí Quyển Đại Toàn 》《 Xuân Thu Cốc Lương Truyện 》《 Chỉ Nam Lục 》《 Chu Tử Ngũ Kinh Ngữ Loại 》《 Tam Tự Kinh 》《 Toàn Đường Thi 》 vân... vân.
Chú thích:(1) Đền thờ Vũ Hầu (武侯祠堂): Gia Cát Lượng được phong tặng là Trung Vũ Hầu, còn gọi là Gia Cát Vũ Hầu nên đền thờ ông cũng được gọi là đền thờ Vũ Hầu.
(2) Giải Nguyên (解元) là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương.
(3) Kinh nghĩa (经义): giải thích nội dung và đạo lý của kinh thư
(3) Sách luận (策论) thời phong kiến chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình
(4) Châm (针) và Chân (甄) trong tiếng Hoa đều phát âm là zhēn.
(4) Châm Nhãn Tiểu (针眼小) lỗ kim nhỏ, chắc ý chỉ thằng này nhỏ như lỗ kim
(5) Các kiểu chữ của thư pháp Trung Hoa, gồm 5 kiểu: Triện thư 篆書 (gồm đại triện 大篆 và tiểu triện 小篆), lệ thư 隸書, khải thư 楷書, hành thư 行書, và thảo thư 草書.
Bình luận truyện