[Dịch] Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 35 : Cuồng phong bạo vũ
.
Tại Đại Hùng bảo điện.
“Phương Trượng, thương thế của ngài sao rồi?” Sau khi bọn người Mạnh Kỳ rời đi, lão tăng có lông mày trắng nhìn Tâm Tịch đại sư ân cần hỏi thăm.
Gương mặt vốn đã nhợt nhạt của Tâm Tịch đại sư đột nhiên đỏ bừng, bụm miệng nấc lên một tiếng rồi há mồm phun ra một ngụm lớn máu tươi, nhuộm hồng cả áo cà sa trước ngực.
“Phương Trượng!...”
“Sư phụ!...”
Chúng tăng đứng vây quanh hô lên kinh hoàng, bọn họ không nghĩ thương thế của Phương Trượng lại nặng tới mức này. Trước mặt đám người không rõ lai lịch kia, rõ ràng Phương Trượng đại sư chỉ cố để đè nén thương thế.
Tâm Tịch khoát tay áo, cất giọng trì hoãn. “Không sao, lão nạp không quá đáng ngại, chỉ là hiện giờ công lực còn lại không tới năm thành.”
Chúng tăng đều trầm sắc mặc. Phương Trượng đại sư đã nhiều tuổi, bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của đại tướng quân Đóa Nhi Sát. Bây giờ lại mang thương thế như vậy, công lực còn có năm thành thì khả năng chiến thắng lại càng xa vời. Đám người còn lại, cao thủ đạt tới Thiên Tiên chỉ có hai người, lại chỉ vừa mới bước vào Thiên Tiên cách đây không lâu. Đừng nói tới đại tướng quân Đóa Nhi Sát, ngay cả thủ hạ dưới trướng của hắn là Bạch Mi Ác Lang cùng Chưởng Thượng Càn Khôn cũng chưa chắc đã ngăn cản nổi.
Lão tăng lông mày trắng thờ dài. “Phương Trượng, việc đã tới nước này, chúng ta nên tìm cách bảo toàn hương khói cho bản tự.”
“Tâm Thiện sư đệ, ý của ngươi lão nạp rất hiểu.” Tâm Tịch đại sư gật đầu, lộ vẻ tang thương ngước nhìn Kim Thân Phật tượng. “Man tộc nắm được thiên thời, chưa nói tới quốc sư, Lang chủ, chỉ tướng quân Đóa Nhi Sát thôi đã là cao thủ cả thiên hạ đều biết, tung hoành một đời hiếm có đối thủ. Thủ hạ dưới trướng có 300 Thiết Lang binh tinh nhuệ đánh đâu thắng đó.”
“Lúc trước lão nạp có nói, muốn dùng thân này để ngăn cản Đóa Nhi Sát, cho chúng tăng có thêm cơ hội trốn đi chính là để bảo toàn hương khói cho bản tự sau này. Dù sao nếu lão nạp còn, Đóa Nhi Sát nhất định sẽ đuổi theo để truy sát, do đó sẽ tạm thời bỏ qua các ngươi để các ngươi có cơ hội mang bí tịch, kinh thư cùng Xá Lợi Tử chuyển đi.”
“Ba trăm Thiết Lang binh dưới trướng Đóa Nhi Sát nghe nói được huấn luyện bởii bí pháp, mỗi người đều có thực lực hơn người, trong chiến trận không hề sợ chết, không hề biết đến đau đớn.”
Lão tăng lông mày trắng nghe xong cũng trở nên trầm mặc. Đóa Nhi Sát coi Phương Trượng như cái gai trong mắt. Lần này xuất quân bao vây Thiếu Lâm, mục đích chính là muốn nhổ đi cái gai này. Nếu mục đích này không đạt được nhất định sẽ đuổi giết không ngừng. Nếu Phương Trượng chết đi, địch quân sẽ phần nào lơi lỏng. Còn lại đám người dưới như bọn họ, Đóa Nhi Sát sẽ không tự thân xuất mã, lúc ấy, cơ hội đào thoát của bọn họ sẽ cao hơn, hương khói của Thiếu Lâm sẽ có nhiều cơ hội giữ được.
“Sư phụ, đệ tử nguyện cùng ở lại với sư phụ tử thủ Thiếu Lâm!” Một tăng nhân trung tuổi, gương mặt sầu bi quỳ xuống trước mặt Tâm Tịch đại sư.
Tâm Tịch đại sư thở dài. “Đứng dậy đi, cần gì phải chấp nhất như vậy.”
Tâm Tịch đại sư từ chối thỉnh cầu của đệ tử xong, nhìn quanh một vòng rồi bảo. “Bản tự có một mật đạo mà chỉ các đời Phương Trượng mới biết. Các ngươi mau chóng an bài đệ tử, thu thập bí tịch chờ tới lúc đêm khuya. Lúc các ngươi rời đi, lưu lại thông báo cho chúng đệ tử bình thường biết để theo đường núi mà tự ly khai.”
“Những thí chủ còn ở dưới chân núi, chúng ta phải giải thích ra sao?” Một lão tăng nhìn như phật Di Lặc hướng Tâm Tịch đại sư hỏi.
Lão tăng lông mày trắng trầm mặc. “Nói cho bọn họ ư? Trong đám người ấy có biết bao nhiêu gian tế của Man tộc trà trộn, giống như Bách Biến Thư Sinh vừa rồi đó. Đóa Nhi Sát mà biết được thông tin này sớm, thì việc Thiếu Lâm mất chỉ là trong sớm tối.”
“Được rồi, để tới lúc những đệ tử bình thường xuống núi, bọn họ tất sẽ biết thôi.” Tâm Tịch đại sư lắc đầu, không muốn mạo hiểm.
“Sư phụ, Đóa Nhi Sát cho người ám toán sư phụ nên chắc hắn cũng ở cách đây không xa. Việc này đã quyết thì không nên chậm trễ nữa, không thể đợi tới đêm khuya rồi mới hành động được.” Tăng nhân trung tuổi đang quỳ đứng lên nói. “Đám người dưới chân núi, nhìn thấy đại quân của Đóa Nhi Sát đột kích mà không thấy người của Thiếu Lâm ứng chiến thì nhất định sẽ không liều mạng và sớm rời đi thôi.”
Tâm Tịch đại sư trịnh trọng gật đầu. “Ngươi nói có lý.”
***
Tại khách điếm dưới chân núi.
“Tiểu Tang, Tiểu Tang đến rồi…”, thần thái trên gương mặt Tiểu Tử nhìn như vừa gặp phải ác quỷ, mê sảng thốt lên liên hồi mấy tiếng càng khiến đám người Ngụy Vô Kỳ nổi cả da gà, dựng đứng tóc gáy.
Tiểu Tang là ai? Nghe giống như một nhân vật đáng sợ vậy!
Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn đều ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tử đang không ngừng lắp bắp. “Tiểu Tang, Tiểu Tang…, nàng ta đã tới đây rồi, nàng muốn giết ta!”
“Nàng ta là ai?” Mạnh Kỳ đã từng nghe Tiểu Tử nhắc tới cái tên này, cũng không nghĩ cái tên này lại nổi danh như thế. So với Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn thì có vẻ không hề thua kém.
Vẻ mặt Trương Viễn Sơn cùng Giang Chỉ Vi đều trở nên ngưng trọng và đầy suy tư. Cố Tiểu Tang là ai? Có phải là nhân vật thành danh của thế giới này? Nhưng sao bọn họ lại chưa từng nghe thấy trước đây?
Chẳng lẽ là người của trận doanh đối địch với Luân Hồi chi chủ? Nếu thế sao Luân Hồi chi chủ lại không nói gì?
Cá đám người Mạnh Kỳ liếc nhau nghi hoặc. Vừa lúc Giang Chỉ Vi định truyền âm nhập mật cho Mạnh Kỳ thì bên ngoài vang lên tiếng kèn cùng tiếng nổ khiến mọi người nhất thời sửng sốt.
“Uuuuu……” Tiếng kèn thê lương vang lên một hồi dài, tiếp sau đó là tiếng vó ngựa rầm rập ngày một tới gần.
“Thiết Lang binh! Là Thiết Lang binh!” Ngụy Vô Kỳ sắc mặt đại biến hô lớn, hai tay không tự chủ được trở nên run rẩy.
Thiết Lang binh đã tới, nghĩa là Đóa Nhi Sát cũng không còn xa đây!
Ngụy Vô Kỳ cao giọng nói tiếp. “Các vị hảo hán, Thiết Lang binh đã tập kích, chúng ta mau tiến vào Thiếu Lâm, dựa vào địa thế rừng núi mà cố thủ.”
“Ngụy đại hiệp nói có lý!”
“Chúng ta mau tiến tới sơn môn thôi!” (sơn môn: Cánh cổng ở đầu con đường núi để lên Thiếu Lâm)
Đám hiệp khách, nghĩa sĩ trông thấy bụi mù phía xa, nhớ tới hung danh của Thiết Lang binh thì không khỏi có chút sợ hãi, nhao nhao hướng sơn môn lao tới.
Mạnh Kỳ cùng mấy người Giang Chỉ Vi từ cửa sổ khách điếm nhìn ra chỉ thấy đoàn thiết kỵ rầm rập kéo tới làm bụi tung đầy trời. Đám kỵ sĩ toàn thân mặc khôi giáp màu đen chỉ hở hai khe mắt.
“Kẻ nào quỳ xuống sẽ được tha mạng!” Từ trong đoàn kỵ sĩ vang lên tiếng quát uy nghiêm nhưng lạnh lùng, tiếng quát được truyền nội lực trở nên vang vọng khiến đám người đứng xa tận chân núi cũng nghe thấy rõ ràng.
“Đóa Nhi Sát! Đó là đại tướng quân Đóa Nhi Sát!” Sắc mặt Ngụy Vô Kỳ trong phút chốc liền trở nên trắng bệch, nghẹn giọng hô lên mấy tiếng, hô xong liền hướng đám thủ vệ sơn môn hét lên khẩn trương. “Mau mở cửa, đại tướng quân Đóa Nhi Sát tới rồi!”
Tăng nhân Đức Quang đang đứng ở sơn môn cất giọng lo lắng trả lời. “Ngụy thí chủ, không có mệnh lệnh của Phương Trượng, bần tăng không thể mở cửa.”
“Một đám vong ân bội nghĩa! Chúng ta vượt đường xa tới đây, không quản nguy hiểm tới tính mạng để tương trợ các ngươi, giờ các ngươi mắt thấy chúng ta lâm vào hiểm cảnh lại vờ như không thấy hay sao!” Ngụy Vô Kỳ phẫn nộ quát lên. Đám nghĩa sĩ đứng quanh đấy cũng gióng trống khua chiêng hò theo khiến không khí ở đây trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Hừ! Với người mình thì cao giọng chèn ép, với ngoại địch lại chỉ biết co đầu rụt cổ, thật đúng là đám người Trung Nguyên trời sinh đê tiện.” Âm thanh của Đóa Nhi Sát vang lên như sấm. Sau đó thân ảnh khôi ngô xuất hiện trước đoàn thiết kỵ. Dáng người y cao lớn, chưa cưỡi ngựa đã cao hơn những Thiết Lang binh khác.
Đóa Nhi Sát thong thả tiến về phía trước, mỗi bước đi lại vượt qua một khoảng cách lớn. Càng tới gần đám người, sắc trời càng trở nên tối sầm, cuồng phong nổi lên, mây đen kéo tới kèm theo sấm nổ vang trời.
Từ xa, Mạnh Kỳ như ngửi thấy mùi tanh bốc lên từ một biển máu và những tiếng gào thét sợ hãi tới điên cuồng.
Trương Viễn Sơn đứng cạnh thấy vậy liền rút trường kiếm ra, co tay búng lên thân kiếm làm phát ra âm thanh thanh thúy đánh thức trạng thái mê muội của Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn. Ngay sau đó, ảo giác hiện ra trước mắt hai người liền biến mất.
Giang Chỉ Vi kích động lên tiếng. “Xem ra Đóa Nhi Sát quả nhiên mạnh hơn Tâm Tịch đại sư, không chỉ có chín khiếu đều được khai mở, hắn còn gần đạt tới cảnh giới Ngoại Cảnh, chỉ kém bình cảnh để đạt tới cảnh giới này một bước nhỏ. Ta toàn lực thi triển một chiêu Kiếm Xuất Vô Ngã sợ cũng không làm gì được hắn.”
“Còn cách nửa bước nữa là đạt tới cảnh giới Ngoại Cảnh?” Mạnh Kỳ vô thức hỏi.
Giang Chỉ Vi khẽ cười. “Đạt tới mức có thể dung hợp trong ngoài, giơ tay nhấc chân là có thể dẫn động thiên địa lực lượng là cảnh giới Ngoại Cảnh. Đạt tới cảnh giới này, mỗi chiêu xuất ra đều có uy lực vô cùng lớn, ẩn chứa huyền cơ, có thể phá hủy cả thành trì chứ không vừa. Đóa Nhi Sát có thể làm thiên địa tạo nên dị tượng sơ bộ như thế chứng tỏ hắn chỉ còn cách cảnh giới Ngoại Cảnh nửa bước nữa thôi.”
“Đây mới chính là cường địch đó!” Giang Chỉ Vi trầm ngâm.
Nghe Giang Chỉ vi diễn giải Mạnh Kỳ mới hiểu rõ, so với Hoàng bảo chủ thì Đóa Nhi Sát mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. “Thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”
Với đám cao thủ khai mở tứ khiếu, thậm chí cửu khiếu, Giang Chỉ Vi xuất toàn lực thi triển một chiêu Kiếm Xuất Vô Ngã cũng còn có thể chém giết hoặc làm bị thương, nhưng đụng tới kẻ địch đạt tới cảnh giới này thì không thể chỉ dựa vào chiêu thức là có thể thắng địch. Nhiệm vụ này thực sự rất khó vượt qua!
“Cũng không hẳn như vậy. Nếu Tâm Tịch đại sư không bị ám sát thụ thương, cùng phối hợp với Giang muội muội thì vẫn có cơ hội giết chết Đóa Nhi Sát.” Trương Viễn Sơn lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.
Bản thân Trương Viễn Sơn mới khai mở Nhãn Khiếu, đối mặt với Đóa Nhi Sát cũng chỉ có khả năng ngăn cản được mấy chiêu, còn chưa xứng làm đối thủ của hắn, nhưng hắn cũng có tuyệt chiêu, nếu xuất ra có thể làm giảm bớt khoảng cách chênh lệch giữa hai người trong chốc lát.
Mạnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi lên tiếng. “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là thủ vững Thiếu Lâm, không nhất định phải đối đầu trực diện với Đóa Nhi Sát.”
“Ầm…!”
Sấm chớp trên bầu trời không ngừng nổ vang. Đám nhân sĩ giang hồ bị thiên địa lực lượng cùng ảo ảnh của Đóa Nhi Sát ảnh hưởng đã sớm sụp đổ tinh thần, phần lớn đều tìm cách chạy trốn, vừa chạy vừa không ngừng kêu la. “Đám lừa trọc đầu tâm địa độc ác này, mọi người mau xông tới giết chúng đi.”
“Ầm!... ầm…!”
Đám thủ vệ cùng Đức Quang nghe thấy sấm chớp cuồng phong đã chấn động kịch liệt, chỉ biết dựa vào địa thế để ngăn cản đám nhân sĩ đang nổi điên xông tới giờ không còn tâm trí để xuất thủ đành trơ mắt đứng nhìn bọn họ phá vỡ sơn môn, hùng hổ lên núi.
“Ngụy đại…” Lời còn chưa dứt, Đức Quang đã thấy Ngụy Vô Kỳ tung chưởng bổ xuống đầu mình, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
“Rào… rào….”, từng hạt mưa lớn cuối cùng đã theo nhau rơi xuống, kéo theo đó là một màn mưa máu.
Đóa Nhi Sát đứng trước sơn môn, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về khách điếm gần đó, cất giọng bình thản phân phó đám thủ hạ phía sau. “50 người ở lại chỗ này, giết sạch không tha. Số còn lại theo ta lên núi.”
Đám Thiết Lang binh lập tức chia thành hai hướng. Toàn thân bọn chúng bao trùm trong chiến giáp, đôi mắt lộ ra vằn lên từng tia máu đỏ.
“Nội trong một chén trà phải tiến vào sơn môn, nếu không nhiệm vụ chính tuyến thứ hai sẽ bị coi là thất bại.” Trên mặt đất đang bắt đầu trở lên lầy lội chợt xuất hiện mấy dòng chữ trên.
“Mau theo đám bọn chúng lên núi, nếu không nhiệm vụ chính tuyến thứ hai sẽ thất bại đó.” Mạnh Kỳ nhìn thấy mấy lời nhắc nhở của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thì nghiến răng nghiến lợi hô lên.
“Tới lúc này rồi, cả nhóm chúng ta vẫn còn phải lợi dụng tình hình để tiến lên trên núi, thật đúng là ‘nghĩa bạc vân thiên – hiệp can nghĩa đảm.”(*)
(*) Ý nói: đám người Thiếu Lâm làm ra những chuyện bạc nghĩa mà mấy người bọn hắn (đại hiệp!) vẫn phải dốc sức trợ giúp phòng thủ.
Bình luận truyện