[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 39 : Nghiền ép
.
Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP
“Trần Phi?” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt đảo qua Trần Phi cùng với hai tên đang bao vây mình ở đằng sau. Khi phát giác được tu vi của đám người này thì hắn cũng bình tĩnh lại.
“Bạch Tiểu Thuần, cho dù lúc này ngươi có quỳ xuống cầu xin tha thứ thì cũng đã quá muộn rồi. Chủ ý lúc trước của ngươi hại báo hại chúng ta đây phải làm đệ tử ngoại môn, Trần Phi ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!” Trần Phi cười to,vung tay phải lên, tu vi Ngưng khí tầng năm cũng ầm ầm bộc phát. Khí thế mạnh mẽ tràn dâng bốn phía cuốn bay không ít lá cây, nhìn qua không chút tầm thường.
“Sau khi Trần Phi ta tiến vào ngoại môn, thì phải tận dụng tất cả thời gian tập trung vào tu hành, cuối cùng thì cũng đạt được tới Ngưng khí tầng năm. Bạch Tiểu Thuần, hôm nay ta công khai nói cho ngươi biết, ta chính là muốn khi dễ ngươi, muốn cho ngươi phải xương gẫy gân thương!”
Trần Phi phát ra tiếng cười đầy hung hăng càn quấy cùng đắc ý, đồng thời đưa tay phải lên bấm niệm pháp quyết. Một tiếng ông vang lên, rồi thanh phi kiếm màu xanh dài khoảng nửa xích mang đầy nét cổ xưa, thậm chí còn tràn ra một chút khí tức tang thương yếu ớt, nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
Hai tên phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhe răng cười, đồng loạt tản ra tu vi, còn trong tay cũng xuất hiện phi kiếm của riêng mình.
Khi ba tên này quyết định bao vây, ba đánh một như vậy thì bọn hắn tin tưởng tuyệt đối rằng sẽ nghiền nát Bạch Tiểu Thuần. Nhất là bây giờ bọn hắn đã có kiến thức hơn hẳn trước kia, sớm phân tích ra được Bạch Tiểu Thuần cũng không hoàn toàn nắm giữ được pháp quyết Cử trọng nhược khinh.
“Ngươi đã một mực không xuống núi thì thôi, nếu đã xuống núi, ra khỏi tông môn, thì ta sẽ cho ngươi biết được sai lầm mà ngươi đã phạm vào khi đó, bây giờ phải trả một cái giá lớn đến như thế nào!” Nói xong mấy câu này, nhất thời Trần Phi có cảm giác ấm ức ứ đọng trong lồng ngực từ rất lâu về trước như được giải tỏa hơn phân nửa.
“Ba người các ngươi chặn đường ta ở đây, không lo phạm vào môn quy sao?” Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Trần Phi, chợt tò mò hỏi.
“Môn quy? Ha ha, nơi này đã ở bên ngoài tông môn, huống hồ tài nghệ ngươi không bằng người, xương gẫy gân thương thì sao có thể trách người khác được. Cùng lắm thì khi quay về, chúng ta cúi đầu xin lỗi thì coi như xong chuyện!” Trần Phi cười cười đầy đắc ý. Gã tưởng tượng sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần sẽ trở nên vô cùng khó coi, thậm chí gã còn chuẩn bị thêm vài câu trào phúng tiếp theo nữa.
Nhưng gã nhanh chóng cảm thấy có chút không thích hợp. Biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần quá trấn định đi, đối mặt với ba người vậy công nhưng sắc mặt hắn cũng không chút biến đổi như gã đã nghĩ. Hơn nữa lại còn biểu lộ vẻ mặt cổ quái rồi sau đó bày ra một tư thái cao thủ mà ngạo nghễ mở miệng nói một câu.
"Nguyên lai là như vậy a, ta đây an tâm rồi."
Hai mắt Trần Phi chợt co rút lại, càng cảm thấy có điều bất thường nhưng lúc này gã không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, bèn gầm nhẹ một tiếng.
“Ra tay!” Vừa nói xong, gã nhanh chóng bám niệm pháp quyết điều khiển phi kiếm lao thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Mà hai người sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng vội bấm niệm pháp quyết điều khiển phi kiếm của mình xông ra.
Nhìn ba thanh phi kiếm đang bay tới gần, trên mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra nét tươi cười. Hắn không cần lấy ra pháp bảo của mình, chỉ rút chân lùi cả người về phía sau. Ba người Trần Phi chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, thân ảnh của Bạch Tiểu Thuần liền đột nhiên biến mất.
Lúc xuất hiện lại thì hắn đã đứng bên trái của tên đại hán Ngưng khí tầng bốn kia. Tên đại hán này đột nhiên trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị nắm tay phải của Bạch Tiểu Thuần đánh xuống một quyền.
Một quyền này quá nhanh, rơi thẳng xuống bụng của tên đại hán này, chỉ ầm một tiếng, người gã run rẩy rồi phun ra một ngụm máu tươi. Cả người tên đại hán lúc này gập hẳn lại, rồi như bị một lực lượng vô cùng khủng bố đập vào mà bay ngược lại phía sau, đâm thẳng vào gốc đại thụ bên cạnh.
Cả đại thụ đều rung rung vài cái, tên đại hán này lại phun ra máu tươi thêm lần nữa rồi ngất xỉu.
Tình cảnh biến hóa quá nhanh, khiến cho đại hán Ngưng khí tầng bốn còn lại lúc này nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy hoảng sợ. Đầu óc gã ầm vang như có vô số sấm chớp oanh tạc, gã nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Tiểu Thuần này…rõ ràng có tốc độ nhanh đến như vậy, lực lượng cường đại đến trình độ đáng sợ như vậy.
Sắc mặt Trần Phi đột nhiên biến đổi, gã bèn hít vào một hơi, cả người cũng vô thức lùi lại phía sau mà nhìn về Bạch Tiểu Thuần, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin.
"Ngươi. . ."
"Quá yếu." Bạch Tiểu Thuần bày ra một bộ dáng cao nhân. Dường như cảm thấy thật cô độc trong thiên hạ, không tìm thấy đối thủ, vừa cảm khái vừa bước chân xuống, đi thẳng tới đại hán Ngưng khí tầng bốn trước mặt.
Đại hán này rống lên một tiếng điên cuồng, tu vi toàn thân cũng bộc phát, thôi động thanh phi kiếm bay thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là tốc độ của Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn, sau khi hắn tu hành Bất tử Trường sinh công tới cảnh giới Bất tử Thiết bì thì thân thể và tốc độ của Bạch Tiểu Thuần đã vô cùng kinh người, lúc này hắn nhoáng người một cái đã tránh được phi kiếm. Rồi vẫn cảnh tượng cũ, nắm tay phải nâng lên, hạ xuống một quyền.
Ầm lên một tiếng, đại hán kia kêu lên thê lương thảm thiết. Gã bèn phun ra máu tươi rồi cả người cũng bị hất bay đi. Có điều phía sau gã không có đại thụ ngăn cản nên bay ngược ra sau khoảng mười trượng mới rớt xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn. Gã không đứng dậy nổi nữa mà gần như hấp hối nằm bẹp tại đó.
"Quá yếu." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, nhìn về phíaTrần Phi đang run rẩy cả hai chân.
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Đầu óc Trần Phi ông ông, cả người đầy choáng váng. Gã không cách nào tưởng tượng được một khắc trước vẫn còn cảm thấy thắng lợi nắm chắc trong tay, một cái chớp mắt sau lại phát hiện được Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng như biến thân, lực lượng có thể sánh ngang với một đầu hung thú.
Chỉ hai quyền, cứng rắn đánh cho hai người kia đến hôn mê bất tỉnh khiến gã khó mà ước tính được phần khí lực này cần phải lớn đến mức độ bao nhiêu. Gã vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ, rồi đột nhiên lùi lại phía sau. Căn bản lúc này gã không còn chút tâm tư chiến đấu nào cả, trong đầu gã cũng chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là bỏ trốn!
Chỉ là không đợi gã lùi ra xa thì tốc độ của Bạch Tiểu Thuần đã nhanh chóng vọt tăng đuổi theo. Tay phải vẫn là đưa lên một quyền, trong nháy mắt quyền này rơi xuống, trên người Trần Phi lại đột nhiên lóe lên một tia sáng rồi một cái tiểu thuẫn xuất hiện, cản lấy nắm tay đang đánh xuống của Bạch Tiểu Thuần.
Ấm một tiếng, Bạch Tiểu Thuần kêu nhẹ lên, cả người chợt khựng lại, mà tiểu thuẫn kia cũng run rẩy, linh khí chợt ảm đạm xuống, rồi bị một quyền này trực tiếp đánh bay đi.
Trần Phi bị hù mất hồn mất vía. Gã tốn hao không ít điểm cống hiến mới mua được cái tiểu thuẫn này, cho dù là Ngưng khí tầng sáu cũng không dễ dàng phá vỡ được nó, vậy mà chỉ một quyền của Bạch Tiểu Thuần cũng đã chặt đứt mối liên hệ của bản thân với tiểu thuẫn.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi. . . Ngươi đừng khinh người quá đáng! !" Trần Phi hoảng sợ, kêu lên đầy thê lương.
"Hừ, ta công khai nói cho ngươi biết, hôm nay ta chính là muốn khi dễ ngươi, đánh cho ngươi phải xương gãy gân thương!" Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vui như hoa nở. Nhìn thấy đối phương sợ hãi trước mắt quả nhiên là sự tình sảng khoái của bản thân, tới giờ hắn cũng chưa từng vuột mất cơ hội như thế này. Vì vậy sau khi nhại lại lời của đối phương khi nãy, hắn đột nhiên bộc phát ra lực lượng tu vi Ngưng khí tầng sáu, khiến cho cuồng phong trào dâng bốn phía, tóc hắn tung bay lên, khí thế kinh người.
"Ngưng Khí tầng sáu. . ." Tròng mắt của Trần Phi suýt rơi ra ngoài, da đầu run lên. Lúc gã lảo đảo lùi lại thì Bạch Tiểu Thuần đã đuổi đến nơi, một lần nữa đánh xuống một quyền, không còn thuẫn để cản lại nữa nên quyền này rơi thẳng xuống người Trần Phi.
Toàn thân gã run lên, phun ra máu tươi, cả người bị cuốn bay lên kèm thêm cả tiếng kêu thảm thiết. Tuy nhiên, dù sao gã cũng thuộc thể loại lưng hùm vai gấu, hơn nữa tu vi đã tới Ngưng khí tầng năm nên cũng không thể ngất xỉu được bèn toàn lực chạy trốn. Giờ phút này trong lòng hắn đã đắng chát đến cực hạn, còn thầm hận bản thân tại sao lại có thể chọn lựa một nơi cách tông môn…một khoảng cách xa thế này chứ.
Mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần như một đầu hung thú đang đánh tới lần nữa, Trần Phi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi không sợ trái với môn quy! !"
"Môn quy? Ha ha, nơi này đã là bên ngoài tông môn, huống hồ ngươi tài nghệ không bằng người, xương gãy gân thương cũng không thể trách người khác được. Cùng lắm thì khi quay lại, ta đành nói lời xin lỗi coi như là đã xong!" Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhại lại lời đối phương xong lại tiến tới đá ra thêm một cước.
Một cước này, trực tiếp đá bay Trần Phi lên trên không trung. Ánh mắt Trần Phi đầy vẻ tuyệt vọng, kêu la thảm thiết, nhưng không đợi gã rơi xuống đất, Bạch Tiểu Thuần lại vọt tới tay đấm chân đá.
Trần Phi sợ hãi, liên tục kêu la thảm thiết. Đến cuối cùng cả người gã sưng phù lên, tiếng kêu la cũng dần yếu bớt.
Lúc này, toàn thân gã đều xương gãy gân thương, sắc mặt ảm đạm, mà gã cũng hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ là khi nhìn đến Bạch Tiểu Thuần trước mặt, ánh mắt đã đầy vẻ sợ hãi đến cùng cực.
Dưới ánh mắt của gã, Bạch Tiểu Thuần trắng trẻo, có chút nhỏ nhắn kia căn bản chính là một đầu hung thú đội lốt người. Nhất là Bạch Tiểu Thuần này từ đầu đến cuối vẫn còn chưa xuất ra bất cứ pháp bảo nào, chỉ đơn thuần dùng thân thể cường hãn và tốc độ nhanh đến kinh người mà trực tiếp nghiền ép bọn hắn.
Hai tên đại hán Ngưng khí tầng bốn phía xa lúc này cũng đã tỉnh lại, trơ mắt nhìn một màn này mà cảm thấy da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía, đều tranh thủ tiếp tục giả bộ ngất xỉu, chỉ lo lắng lỡ đâu Bạch Tiểu Thuần chú ý mà không đám động đậy chút nào.
Nhìn thấy Trần Phi gần như hấp hối, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không còn thú vị nữa bèn thu hồi lại Linh khí. Trong nỗi sợ hãi của ba người, hắn lục qua túi trữ vật của cả ba một lần, đoạt lấy tất cả vật phẩm bên trong, thậm chí tiểu thuẫn kia hắn cũng cầm luôn. Lúc này mới khe khẽ hát một khúc nhạc nhỏ mà men theo sơn đạo trở về tông môn.
“Chết tiệt, là tên nào nói cho ta biết tên Bạch Tiểu Thuần này mưu lợi chiến thắng tại tiểu bỉ trên Hương Vân sơn!” Nhìn bóng lưng dần khuất dạng của Bạch Tiểu Thuần, Trần Phi khóc không ra nước mắt. Nếu hắn sớm biết Bạch Tiểu Thuần khủng bố như vậy, có đánh chết hắn cũng không chạy đi tìm Bạch Tiểu Thuần gây phiền toái.
Mà hai đại hán Ngưng khí tầng bốn bên kia vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cầu xin nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, lộ ra sợ hãi mãnh liệt.
"Trần sư huynh, làm sao bây giờ. . . Nếu không chúng ta đừng trêu chọc tới hắn nữa. Hòa giải đi, ta nghe nói Hứa Bảo Tài cũng đã đến tìm hắn hòa giải rồi.” Hai người đưa mắt nhìn Trần Phi.
Sâu trong lòng Trần Phi cũng đầy đắng chát, sau khi trầm mặc một chút thì hắn cắn răng nói.
“Ta tất nhiên là muốn báo thù, nhưng không đánh lại thì làm sao bây giờ…việc này để ta suy nghĩ kỹ đã…”
Bình luận truyện