[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1592 : Ngọn đèn xanh miếu cổ làm bạn suốt đời + Sự lựa chọn của ngươi (cuối cùng)

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:10 06-04-2018

.
Dần dần, khí tức của mẹ Vĩnh Hằng khuếch tán ra. Tiên Vực Vĩnh Hằng chậm rãi từ một bên bay ra. Ở lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần trong tiết điểm, vẫn giống như năm đó như vậy, hao phí gần như tất cả sức sống, tại trong sự suy yếu vô cùng, hắn cười, trên mặt nụ cười thỏa mãn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, rơi vào Tiên Vực Vĩnh Hằng. Gần như ở trong nháy mắt khi thân thể hắn hạ xuống, mẹ Vĩnh Hằng ngưng tụ ra quầng sáng ôn hòa, bao phủ thân thể hắn, mềm nhẹ nâng lên, rơi vào trong Khôi Hoàng Thành. Trước khi hôn mê, hắn hình như nghe được âm thanh đến từ bên cạnh, người thân, bằng hữu, tử nữ của mình quan tâm thân thiết cùng với hình như từ trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, truyền ra tiếng hoan hô. Còn có một tiếng đến từ con rùa đen nhỏ tràn ngập oán khí kêu lên thảm thiết. - Bạch Tiểu Thuần, ta hận ngươi... Tất cả những âm thanh này, dần dần tiêu tan... Thời gian trôi qua. Rất nhiều năm sau, tinh không mặc dù vẫn chỉ có Tiên Vực Vĩnh Hằng ở đây tồn tại sinh mạng, nhưng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời buổi tối, nhìn thấy được đã không còn là một mảnh tối tăm, mà là sao lốm đốm đầy trời. Mỗi một ngày, ngôi sao đống đổ nát đều bị đốt sáng, tranh thủ cho chúng nó cũng đủ thời gian, biết ở trang tia sáng cùng sức sống kia, một lần nữa xuất hiện sinh mạng. Tiên Vực Vĩnh Hằng, là nơi sinh mạng duy nhất thiện tại toàn yên lành bên trong tinh không,. Sau khi Nghịch Phàm gây tai họa lớn lại biến mất. Nhanh chóng khôi phục. Thời khắc này trên mặt đất, chỗ năm đại lục từ lâu hoàn toàn không có vết nứt. Nước biển Vĩnh Hằng mênh mông, mặt đất ngọn núi tràn ngập. Mọi chỗ thảo nguyên tản ra sinh mạng dạt dào. Thánh Hoàng Triều vẫn tồn tại. Thậm chí mặc dù Tà Hoàng Triều không phải là Tà Hoàng, nhưng ở dưới sự bày mưu đặt kế của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã từng ở vị trí một lần nữa lập quốc, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, vẫn duy trì thế tam quốc ban đầu. Chỉ có điều, đối lập cùng chiến tranh, đã biến mất. Còn sau khi không có Nghịch Phàm uy hiếp cùng ăn mòn vô hình, mẹ Vĩnh Hằng cũng bắt đầu khôi phục, Thánh Hoàng nửa bước chúa tể, đã ở trong sự khôi phục của mẹ Vĩnh Hằng, hình như có hy vọng mới. Về phần Tống Khuyết, hắn một thân một mình, cưỡi bảo quạt, đi tới khu tiên giới đổ nát. Ở nơi đó, hắn phải đợi tiên giới một lần nữa sống lại, sinh ra sinh mạng, lại xuất hiện số mệnh, hắn đi ra khỏi nơi đây, đi ra con đường chúa tể bản thân chưa xong. Đại Bảo trở thành Khôi Hoàng mới. Đại Thiên Sư mặc dù già, nhưng lại rất nóng lòng mong mỏi quyền thế, cùng Cự Quỷ Vương, giúp đỡ Đại Bảo. Lý Thanh Hậu đã không hỏi thế sự, cùng Linh Khê lão tổ ở tại một nơi non xanh nước biếc. Hắn mặc dù rời xa triều đình, nhưng toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, không có người nào dám ở trước mặt hắn, nói nửa chữ không. Cho dù là mẹ Vĩnh Hằng, cũng cố ý để hắn ở đây, đưa ra chúc phúc, khiến cho sức sống của Lý Thanh Hậu, trước sau dạt dào. Đám người Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài, đều ở trong lúc mẹ Vĩnh Hằng khôi phục, thăng cấp Thiên Tôn. Ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, rất thỏa mãn. Nhất là Trương Đại Bàn cũng tìm được đạo lữ. Hứa Bảo Tài càng tìm nhiều hơn một... Về phần Thiết Đản, càng không cần nhiều lời. Nó đã lần nữa khôi phục hùng phong ở Linh Khê Tông năm đó. Phía sau có nữ thú vô số... Tử nữ của Bạch Tiểu Thuần, cũng có nhân duyên của từng người, thành hôn nho nhỏ, cùng một tu sĩ có chút ngại ngùng, có thể làm việc lại rất nghiêm túc, cuộc sống hạnh phúc ở cùng nhau. Khiến cho Bạch Tiểu Thuần đau đầu, là Tiểu Bảo. Hắn lớn lên, hoàn toàn là thừa kế tất cả tính cách của Bạch Tiểu Thuần, giống như Tiểu Bạch Tiểu Thuần, ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, làm mưa làm gió. Con rùa đen nhỏ hình như càng cùng hắn hợp ý hơn, đơn giản bỏ qua Bạch Tiểu Thuần, mỗi ngày theo Tiểu Bảo... - Nhất định là con rùa đen nhỏ làm hư con ta... Bạch Tiểu Thuần thở dài. Điều khiến cho hắn cảm thấy khổ não, là Tiểu Bảo tự nhiên cũng thích luyện đan, còn có thành tựu ở trên phương diện luyện. Hình như so với Bạch Tiểu Thuần ở đây còn có thiên phú hơn. Giống như Phát Tình Đan, Trí Huyễn Đan v.v... sớm bị hắn cân nhắc rõ ràng, thậm chí sửa cũ thành mới, khai phá ra vô số đan dược... khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng cười khổ. Về phần Bạch Hạo, hiện tại cùng lúc ở bên trong Khôi Hoàng Triều tĩnh tâm làm bạn bên cạnh sư tôn, truy tìm đạo chúa tể của mình. Về mặt khác lại thường xuyên bảo vệ Bạch Tiểu Bảo. Sau khi con rùa đen nhỏ và Tiểu Bảo hai kẻ dở hơi này gặp rắc rối, đều do Bạch Hạo len lén đi dập tắt lửa... Hiện tại tất cả yên ổn. Hắn đối với nghiên cứu luyện lửa cũng không có hứng thú lớn như vậy, ngược lại Bạch Tiểu Thuần quá mức quan tâm tới chung thân đại sự của Bạch Hạo. Bạch Hạo bất đắc dĩ chung quy luôn lấy lý do bảo vệ Tiểu Bảo để từ chối. Sau vài ba lần, Bạch Tiểu Thuần "nghiêm túc cẩn thận" giao chuyện này cho Bạch Tiểu Bảo có thiên phú luyện đan trò giỏi hơn thầy. Con rùa đen nhỏ, đương nhiên cũng bị gọi qua một bên dự thính... Vì vậy hai kẻ dở hơi này mắt sáng rực lên, nhân sinh hình như có mục tiêu mới. Ở trong sự bình tĩnh này cùng an tường này, Tống Quân Uyển, Hầu Tiểu Muội, Chu Tử Mạch cùng với Công Tôn Uyển Nhi làm bạn, khiến cho tâm Bạch Tiểu Thuần, trong sự bình thản mang theo ấm áp. Toàn bộ giới tu chân, hình như thực sự dựa theo hình dáng hắn tưởng tượng, không có tiếp tục đánh đánh giết giết. Nhưng trong lòng của hắn, vẫn có một tiếc nuối. Ngày này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên một ngọn núi phía sau Khôi Hoàng Thành. Nơi đây là chỗ biệt viện của hắn. Thời điểm ánh nắng chiều rơi mặt đất, rơi vào trên người của hắn, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía một phương hướng xa xôi. - Nên đi vào trong đó... Bạch Tiểu Thuần thì thào khẽ nói. Hắn bước một bước về phía xa, biến mất ở trên ngọn núi. Thời điểm xuất hiện... hắn đã ở một chỗ đại lục sát biên giới Tà Hoàng Triều hiện tại, đang đến gần một chỗ thị trấn, tồn tại một chỗ miếu cổ. Miếu cổ này không lớn, trước cửa có hai cây phong. Mặc dù lá cây đo đỏ cũng có hạ xuống, nhưng lúc nhìn lại, giống như tốt đẹp vô hạn, khiến người ta không nhịn được trầm mê trong đó. Nhất là lúc này, mặt trời chiều chậm rãi hạ xuống, đang lúc hoàng hôn, toàn bộ bầu trời thoạt nhìn tràn ngập ý thu đỏ. Ánh chiều tà rơi vào trên mái ngói của miếu cổ, giống như phủ lên nó một tầng áo cà sa... Cảnh tượng như vậy rất an bình. Bạch Tiểu Thuần đứng ở trước miếu thờ, hai mắt nhắm nghiền. Hắn nghe bên trong miếu thờ truyền đến tiếng niệm kinh. Đó là giọng nói của một nữ tử, rất nhẹ nhàng, ẩn chứa sự thành kính, ẩn chứa sự chấp nhất... Truyền vào trong tai, hình như đang kể về những gì đã qua. Ánh chiều tà rơi vào trên người của nàng, giống như khiến cho nàng cùng với hoàng hôn đỏ ở bốn phía xung quanh, dung hợp lại với nhau. Giờ phút này thời gian hình như vĩnh cửu. Gió thu kéo tới, thổi tung bay sợi tóc của Bạch Tiểu Thuần, còn thổi bay lên những lá phong rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xào xạc, giống như những chiếc lá rụng cũng hiểu kinh văn, không muốn nữ tử ở bên trong miếu thờ một mình niệm kinh, cho nên mượn lực của gió bay lên, có một hồi ý cảnh khác. Hồi lâu... Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt mang theo hồi ức, mang theo tiếng than khẽ, giơ chân lên từng bước một đi về phía miếu cổ, chậm rãi đẩy ra cánh cửa miếu rất nặng ở trong năm tháng nước sơn loang lổ, thấy được bên trong miếu đường, trong ánh sáng ôn hòa của một ngọn đèn xanh, một vị bức tượng mẹ Vĩnh Hằng đứng thẳng. Cùng với... ở trước bức tượng mẹ Vĩnh Hằng này, bóng người nữ tử lưng quay về phía mình, ngồi đọc kinh. Nữ tử kia mặc trang phục mộc mạc, mái tóc đen thả dài, lúc này cúi đầu, giống như toàn thân cùng miếu thờ này, dung hợp lại với nhau... Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ nhìn, lẳng lặng nghe. Tất cả mọi thứ trước mắt cùng với tiếng niệm kinh bên tai, vẽ ra hình ảnh ngọn đèn xanh, miếu cổ, làm bạn suốt đời. Hồi lâu, nữ tử quỳ lạy ở trước bức tượng mẹ Vĩnh Hằng, hình như có phát hiện. Nàng không quay đầu lại, chỉ là thân thể lại không ngừng được khẽ run lên. Nước mắt trôi qua gò má, rơi vào trên mặt đất, ở dưới ngọn đèn xanh này, nở ra một đóa hoa... hoa tình hồi ức. ... Vào giờ phút này, hình ảnh trở thành vĩnh hằng, dần dần mơ hồ, cho đến khi tiêu tan. Bạch Tiểu Thuần từ từ nhắm hai mắt. Lúc mở ra, hắn vẫn ở bên trong sông dài thời gian, đứng ở mũi thuyền, lặng lẽ nhìn hoa vĩnh hằng phía bên phải, dần dần thu hồi ánh mắt. Lão già chèo thuyền phía sau hắn, lại lấy ra một bầu rượu, uống cạn một ngụm lớn, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. - Đóa hoa này cũng rất thích hợp với ngươi. Mặc dù không phải là nguyên điểm, nhưng lại là điểm kết thúc. Bạch Tiểu Thuần không nói gì. Suy nghĩ của hắn không người nào biết. Hắn nhìn đóa hoa bên trái, lại nhìn đóa hoa phía bên phải, trầm mặc hồi lâu, lại nhắm hai mắt lại. - Nếu không ngươi lại lựa chọn nó mang đi. Ta cảm thấy rất tốt. Lại nói tiếp, hai đóa hoa này thật ra đều rất tốt... Chỉ có điều khi lựa chọn, cũng thực sự khiến cho người ta mơ hồ. Lão già thở dài. Nếu như là hắn, hắn cũng không biết nên lựa chọn như thế nào. - Một là kết cục cố định. Mặc dù nhìn như phù hợp tâm ý của ngươi, nhưng lại xác định phong tỏa kết quả, khiến cho ngươi liếc mắt có thể nhìn thấy được điểm cuối. - Một bên là khả năng vô hạn, tràn ngập không biết. Ngươi có thể dùng biện pháp của ngươi, đi đắp nặn hoàn mỹ, khiến cho tất cả tiếc nuối đều biến mất, khiến cho tất cả sau này, đều tràn ngập ánh sáng. - Lựa chọn như thế nào... Nếu không ngươi uống một hớp rượu, lại suy nghĩ một chút? Lão già lắc đầu, giơ bình rượu trong tay lên. - Không cần. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần mở ra, nhìn tất cả hoa vĩnh hằng trước mắt, nhất là trên hai đóa hoa từng chăm chú nhìn một lát, mỉm cười, giơ tay lên chộp một cái... -Hết-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang